Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 110

Năm nay tuyết đầu mùa tới chậm, mãi đến sáng ngày giao thừa mới bắt đầu có bông tuyết nho nhỏ rơi xuống. Đến buổi chiều, tuyết đã dày như lông ngỗng, chẳng mấy chốc mái hiên phủ lên một lớp trắng tinh.

Đây là giao thừa đầu tiên Vệ Trăn đón cùng người nhà, giữa trưa Quận chúa đã tới đón Lãng Vương qua phủ Quận chú, cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên.

Sau thời gian chung sống, Vệ Trăn đã quen với sinh hoạt trong phủ Quận chúa, bữa cơm tất niên này đầm ấm, chan chứa tình thân, ai nấy đều vui vẻ hòa thuận.

Trời vừa mới trở tối, phủ Quận chúa đã vang lên tiếng pháo hoa.

Là Cố Dung Cẩm đã chuẩn bị trước, nói là muốn bù đắp lại những màn pháo hoa giao thừa thiếu a tỷ trong những năm qua bắn lại một lần thật rực rỡ cho a tỷ xem.

Vệ Trăn nhìn những đóa hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời, ánh mắt dần dần ươn ướt.

Phía trước là nụ cười rạng rỡ của đệ đệ, phía sau có phụ thân, mẫu thân, ngoại tổ phụ. Cuối cùng, nàng cũng có thể sống trong một nơi tràn đầy yêu thương.

Từng chùm pháo hoa rực rỡ soi sáng màn tuyết trắng nhẹ như lông ngỗng, Vệ Trăn đưa tay đón lấy buông tuyết rơi xuống, lành lạnh nơi đầu ngón tay, nhưng lòng nàng lại ấm áp vô cùng.

Đây là đêm giao thừa hạnh phúc nhất mà nàng từng được đón.

Tự nhiên trong lòng nàng lại hiện lên một bóng hình áo bào đen với thắt lưng đai vàng kia.

Không biết lúc này hắn đang làm gì, năm nay hắn đón giao thừa thế nào?

Hắn từng nói, nơi đó không có loại pháo hoa như ở thành Phụng Kinh.

Còn nói, nơi đó rất lạnh.

Vệ Trăn đưa tay sờ lên cây trâm hồng ngọc trên búi tóc, trong mắt chứa đầy dịu dàng và nhớ nhung.

Đây là quà sinh nhật hắn tặng nàng.

Là một cây trâm mẫu đơn được điêu khắc bằng gỗ đàn thượng hạng, trong nh** h** khảm một viên hồng ngọc chất lượng cực tốt.

Thập Bát nói, loại hồng ngọc này vô cùng quý hiếm, có người mua mà không có người bán, chỉ có Quan thị ở Vân Châu còn cất giữ lại một viên.

Nói cách khác, chỉ có Thái tử mới có thể sở hữu nó.

Cho nên Vệ Trăn ngắm nhìn cây trâm rất kỹ.

Mặc dù thoạt nhìn hoa mẫu đơn sinh động như thật, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy nét khắc có phần vụng về, chưa thực sự thuần thục.

Cho nên Vệ Trăn suy đoán, cây trâm gỗ đàn mẫu đơn khảm hồng ngọc này có thể là Thái tử điện hạ tự tay điêu khắc.

Sau khi có suy đoán này, trong lòng Vệ Trăn cũng theo đó mà cảm thấy ấm áp.

Một người như vậy, lại bằng lòng tự tay điêu khắc cây trâm cho nàng, sao có thể không khiến nàng cảm động, vui mừng được đây.

"A tỷ, a tỷ..."

Cố Dung Cẩm đưa tay lắc lắc trước mặt nàng, liên tục gọi mấy tiếng, Vệ Trăn mới hoàn hồn: "?"

Cố Dung Cẩm nghi ngờ hỏi: "A tỷ đang suy nghĩ gì thế, gọi tỷ mấy lần cũng không trả lời ta?"

Đương nhiên Vệ Trăn không thể nói với y là nàng nhớ Thái tử đến thất thần, ánh mắt nàng lấp lánh, sau đó chuyển chủ đề, nói: "Sao vậy?"

Cố Dung Cẩm c*̃ng không truy hỏi mà chỉ lên những đóa pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời: "A tỷ, đây là pháo hoa đẹp nhất thành Phụng Kinh, thích không?"

Vệ Trăn ngước mắt nhìn lên, bên môi nở nụ cười dịu dàng: "Thích."

"Cảm ơn A Cẩm."

Cố Dung Cẩm bật cười vui vẻ: "A tỷ thích là tốt rồi, về sau hàng năm ta đều bắn pháo hoa cho a tỷ."

Vệ Trăn nhìn nụ cười rực rỡ của thiếu niên, không nhịn được c*̃ng cong mi mắt: "Ừ."

"Trăn Trăn, A Cẩm." Vệ Như Sương đứng dưới hiên vẫy gọi hai người.

Hai tỷ đệ đồng thời lên tiếng rồi đi về phía mái hiên.

"Nào, đi đánh ván cờ với ngoại tổ phụ, phụ thân các con." Vệ Như Sương mỗi tay túm một người đi vào phòng trà.

Vệ Trăn nhẹ giọng đồng ý, Cố Dung Cẩm hưng phấn xoa tay: "Vâng vâng."

Vệ Trăn hơi ngạc nhiên.

A Cẩm thích đánh cờ?

Lãng Vương và Cố Lan Đình liếc nhau, đồng thời nói: "Trăn Trăn."

Vệ Trăn vô thức đáp lại, mờ mịt nhìn về phía hai người.

Hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Vệ Trăn không hiểu ra sao, mãi đến khi Cố Dung Cẩm nhíu mày lên tiếng: "A tỷ trở về, ngoại tổ phụ, phụ thân không cần con bầu bạn nữa à?"

Vệ Trăn thấy Lãng Vương và Cố Lan Đình đều nửa cố ý nửa vô tình quay đầu đi, tựa hồ đang tránh né ánh mắt của Cố Dung Cẩm, nàng mới hiểu ra gì đó.

"Trăn Trăn à, chúng ta đi thôi." Lãng Vương không nói lời nào kéo Vệ Trăn đi, không quên nghiêm mặt nói với Cố Dung Cẩm: "Con đánh cờ với phụ thân con đi, ngoại tổ phụ lớn tuổi rồi, không chịu được giày vò."

Cố Dung Cẩm nhìn hai người rời đi, mong đợi nhìn về phía Cố Lan Đình.

Cố Lan Đình bình tĩnh liếc y một cái, nhấc chân: "Năm nay là năm đầu tiên chúng ta và Trăn Trăn đoàn tụ, chúng ta đi xem đánh cờ."

Cố Dung Cẩm: "... Không phải đều ở trong một phòng trà ạ?"

Vệ Như Sương kéo y đi theo: "Lời phụ thân con nói đều là đúng, không cho phép cãi lại."

Cố Dung Cẩm: "..."

Y c*̃ng có cãi lại đâu.

Tiểu công tử Cố gia lại một lần nữa nhận thức rõ được địa vị của mình trong gia đình.

Bên trong phòng trà đốt than bạc, khi vào hơi nóng lập tức phả vào người, Vệ Trăn nhận lấy áo choàng của Lãng Vương treo lên kệ, sau đó mới đi qua ngồi đối diện Lãng Vương.

Cố Lan Đình ung dung ôm lò sưởi tay tới xem cờ, Vệ Như Sương đến sau cầm mấy quả quýt đặt ở cạnh chậu than để nướng.

Cố Dung Cẩm thì vô cùng phấn khởi cởi giày ngồi xuống sau lưng Vệ Trăn.

Ban đầu, phòng trà coi như yên tĩnh.

Vệ Trăn và Lãng Vương ngươi tới ta đi, tốc độ hạ cờ dần dần chậm lại.

Mỗi khi Vệ Trăn hạ một quân cờ, ánh mắt Lãng Vương lại sáng thêm mấy phần, càng về sau càng không nhịn được nhìn sang Cố Lan Đình.

Dĩ nhiên Cố Lan Đình c*̃ng đã nhận ra.

Có câu bàn cờ như chiến trường, khi đánh cờ với lão tướng quân cảm giác này càng rõ ràng.

Nhưng Vệ Trăn lại không hề e sợ, hơn nữa phong cách đánh cờ còn vô tình giống với Lãng Vương mấy phần. Điều này khiến mọi người đều ngạc nhiên, bởi vì trước đó, Vệ Trăn chưa từng đánh cờ với Lãng Vương.

Lối đánh táo bạo nhưng không khinh suất, nhìn như ôn hòa nhưng bên trong lại giấu đao kiếm.

Lãng Vương nhìn mà lòng không khỏi vui mừng.

Năm sau Vệ Trăn sẽ vào phủ Lãng Vương, trở thành người kế thừa duy nhất của Vệ gia, hiện giờ nàng đã có khí độ và mưu lược như này, nếu được bồi dưỡng cẩn thận, nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Trong lòng Lãng Vương vô cùng mừng rỡ.

Cố Lan Đình vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.

Còn Cố Dung Cẩm thì...

Y thấy Vệ Trăn chậm chạp không hạ cờ, cuối cùng không nhịn nổi, đưa tay chỉ: "A tỷ, đi nước này nè."

Vệ Trăn nhìn về phía vị trí y chỉ, ấn đường giật một cái: "..."

Y là gián điệp ngoại tổ phụ phái tới à?

Hạ cờ vào vị trí đó, chẳng khác nào tự chui đầu vào bẫy?

"Xem cờ không nói mới là bậc quân tử!" Vệ Như Sương trừng mắt nhìn Cố Dung Cẩm, sau đó quay đầu nghĩ kế cho Lãng Vương: "Phụ thân, ngài nên đi nước này."

Lãng Vương: "..."

Ông cụ sẽ không hoài nghi Vệ Như Sương là gián điệp do ngoại tôn nữ phái tới, bởi vì hiểu con không ai bằng cha.

"Vậy chúng ta đi nước này đi!”

"Phụ thân, chỗ này cũng được.”

"..."

Mẫu tử hai người cứ thế tay không mà chỉ trỏ trên bàn cờ, tinh thần phấn chấn, náo nhiệt vô cùng.

Vệ Trăn nhìn vẻ mặt bình thản của ngoại tổ phụ và phụ thân, không nhịn được cong môi.

Xem ra chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.

Sau đó bởi vì Vệ Như Sương và Cố Dung Cẩm ‘trợ giúp’, ván cờ vốn sắc bén tinh diệu, giờ đã trở nên hỗn loạn rối bời, không theo quy tắc nào.

Cuối cùng, Lãng Vương xoa ấn đường, thoát khỏi ‘chiến trường’: "Ta già rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."

Vệ Như Sương đưa Lãng Vương ra cửa sau đó quay người trở về, chỉ thấy Cố Dung Cẩm đang giật dây Cố Lan Đình: "Phụ thân, người chơi với a tỷ đi, con và mẫu thân đứng cạnh hỗ trợ."

Bà ấy c*̃ng lập tức đầy phấn khởi cầm một quả quýt đã nướng nóng ngồi xuống sau lưng Cố Lan Đình: "Được thôi! Để xem là sóng sau xô sóng trước, hay là gừng càng già càng cay."

Cố Lan Đình, Vệ Trăn: "..."

Câu hình dung này nghe qua thì có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thấy có gì đó… không đúng cho lắm.

Nhìn thấy mẫu tử hai người hào hứng như vậy, Cố Lan Đình và Vệ Trăn liếc nhau, sau đó yên lặng cầm quân cờ lên.

Quả nhiên, nửa ván đầu là cuộc chiến sắc bén giữa phụ thân và nữ nhi, nhưng khi quả quýt trong tay Vệ Như Sương được bóc xong và đút hết cho Cố Lan Đình, nửa ván sau đã biến thành ‘chiến trường’ cho mẫu thân và nhi tử kêu trời kêu đất.

Cố Lan Đình chống khuỷu tay lên mặt bàn, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn dung túng nghiêng người nhường sân khấu cho Vệ Như Sương phát huy, khóe môi và ánh mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương. Vệ Trăn để mặc Cố Dung Cẩm ngồi xổm sau lưng nàng, giương nanh múa vuốt trên bàn cờ, trong lòng được cảm giác ấm áp lấp đầy.

Cảnh tượng hạnh phúc này là thứ nàng đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng giờ đây, nàng đã thực sự hòa mình vào nó.

Nàng vô cùng biết ơn, c*̃ng vô cùng quý trọng.

Tiếng chuông báo giờ Hợi vang lên, một khắc trước Vệ Như Sương còn muốn đại chiến ba trăm hiệp, lúc này lập tức buông quân cờ xuống: "Hai đứa chơi đi, phụ thân con phải đi nghỉ rồi."

Cố Lan Đình không nhịn được nói: "Tối nay giao thừa, thật ra không cần..."

"Không được." Vệ Như Sương không chút do dự từ chối, đứng dậy đi lấy áo choàng cho Cố Lan Đình: "Phủ y đã nói rồi, chàng phải nghỉ ngơi đúng giờ."

Cố Lan Đình bất đắc dĩ nói: "Một ngày sẽ không ảnh hưởng gì."

"Có một lần, thì sẽ có lần thứ hai."

"Đánh xong bàn cờ này được không?"

"Không được!"

Vệ Trăn và Cố Dung Cẩm chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Vệ Như Sương và Cố Lan Đình.

Cuối cùng, Cố Lan Đình phát hiện không thích hợp, liếc mắt nhìn sang hai đứa con đang hào hứng xem trò vui ở bên cạnh: "..."

Ông ấy yên lặng quay đầu, đứng lên phối hợp Vệ Như Sương mặc áo choàng.

Trước khi ra cửa, Vệ Như Sương quay đầu lại nói: "Việc đón giao thừa giao hết cho hai đứa đấy nhé."

Vệ Trăn nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Dung Cẩm phất tay: “Con biết rồi, biết rồi mà."

Chờ cửa đóng lại, Cố Dung Cẩm mới nói: "Mẫu thân lúc nào cũng xem phụ thân như lưu ly dễ vỡ, chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay.”

Vệ Trăn: "..."

Câu hình dung này cũng rất chuẩn xác.

"A tỷ, chúng ta chơi nốt ván cờ này?"

Vệ Trăn không đành lòng nhìn thẳng thế cờ: "... Hay là, chúng ta ra ngoài ngắm pháo hoa tiếp đi?"

Dù sao, ván cờ này cũng chẳng nhất thiết phải đánh đến cùng.

Cố Dung Cẩm hơi thất vọng ồ một tiếng, nhưng sau đó dường như y lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên: "Ta dẫn a tỷ ra sau núi bắt thỏ nhé?"

Vệ Trăn không dám tin nhìn sang Cố Dung Cẩm.

Y đang nói cái gì?!

Canh giờ này, bắt thỏ gì?

"Sau vườn có một mảnh đất trồng rau, nuôi rất nhiều thỏ, hiện giờ tuyết phủ dày, bắt thỏ vui nhất." Cố Dung Cẩm chân thành nói: "Ta nướng thỏ ăn ngon lắm đấy, bắt về nướng cho a tỷ xong là qua giờ Tý."

Vệ Trăn giật giật môi, nhìn thiếu niên trước mặt với đôi mắt sáng như chứa cả bầu trời sao, lời từ chối bỗng nghẹn lại nơi cuống họng, chẳng thể thốt ra.

Nàng đột nhiên nhớ tới lời Tề Vân Hàm từng nói với mình, thuở nhỏ bọn họ rất quậy phá, gây ra rất nhiều tai họa, cũng không biết đêm giao thừa đi bắt thỏ về nướng có tính là quậy phá không...

Thế là quỷ thần xui khiến, nàng đồng ý lời đề nghị đối với nàng mà nói rất là phản nghịch này.

_

Biên thành.

Chử Yến cùng các tướng sĩ uống chung một chén rượu, sau đó lặng lẽ lui về một góc, ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Chiến sự giằng co, uống rượu sợ hỏng việc, loại thời điểm này phần lớn là không cho phép uống rượu, chỉ là trời đông giá rét, rượu có thể ấm người, lại gặp dịp giao thừa, tối nay mỗi người đều được chia một chút rượu.

Một chén rượu xuống bụng, cả người lập tức ấm áp hơn hẳn, điều này khiến Thái tử không nhịn được nghĩ đến cái đêm kia, trên tường thành ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc.

Không biết lúc này nàng đang làm gì.

Năm nay là giao thừa đầu tiên nàng đón ở phủ Quận chúa, hẳn là rất vui vẻ.

Lần trước đi gấp, đã quên bảo nàng nhìn xem có thích món quà đó không.

Sau lưng truyền đến tiếng động cực nhỏ, Chử Yến cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Hồng ngọc ngoại trừ làm cây trâm, còn có thể làm cái gì?"

Tống Hoài: "..."

Y nhìn đôi tay Thái tử đang để xuôi bên người, trên mu bàn tay có một vết sẹo đã sắp khép lại, đó là vết sẹo lúc Thái tử điêu khắc trâm.

Đây là vết sẹo còn chưa khỏi hẳn, mà đã quên đau rồi?

--------------------

Tác giả: "Nếu không ngươi nhìn xem bên hông ngươi đang treo cái gì, còn dám cười Thái tử?”

Tống Hoài: "..."

Bình Luận (0)
Comment