Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 109

Thẩm Lăng?

Trong mắt Địch Minh là vẻ kinh ngạc, không thể tin nôi.

Người trong lòng của hơn phân nửa quý nữ thành Phụng Kinh, vị hôn phu tương lai của cô nương Tề gia, con đường phía trước tiền đồ rộng mở, gần như sẽ không có bất kỳ trắc trở nào.

Sao có thể là Thẩm Lương được?!

Huống hồ hơn mười mấy năm trước, Thẩm Lăng mới có mấy tuổi, sao hắn ta có thể làm được những chuyện này.

Vệ Trăn nhìn thấy hết vẻ kinh ngạc trên mặt Địch Minh, cũng giả đò không hiểu: "Kiều thị và Ngụy cô nương đều nói là hắn ta, ta c*̃ng rất nghi hoặc, sao lại là hắn ta được?"

"Làm phiền Địch đại nhân thẩm vấn lại xem?"

Địch Minh đè cảm giác kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng xuống, gật đầu: "Ừm."

Vệ Trăn nhìn mấy người Ngụy gia toàn thân loang lổ vết máu lần cuối, rồi không chút lưu luyến xoay người rời khỏi nơi âm u tanh nồng mùi máu này.

Đây là lần cuối Vệ Trăn gặp người Ngụy gia.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, dưới sự thẩm vấn nghiêm ngặt của Đại lý tự, người Ngụy gia lần lượt khai ra rất nhiều cái tên.

Thẩm Lăng, Cao Nghĩa, Thôi Phất Lăng, Bùi Lạc An, Tề Vân Trạch, Tề Vân Lan, Tô Dật Thầm ... Cuối cùng thậm chí còn nói tên Cố Dung Cẩm.

Đều là thanh niên tài tuấn, con cháu của các thế gia đại tộc trong thành Phụng Kinh.

Vậy nên, cái tên của Thẩm Lăng ở trong đó lại cũng thì không có gì lạ, vừa mới bắt đầu Đại lý tự còn như gặp đại địch, gọi Thẩm Lăng tới hỏi, mãi đến lúc tới lượt Bùi Lạc An, Bàng Đồ đã ra lệnh dừng lại.

Quả nhiên, nếu tiếp tục tra hỏi, cái tên tra ra được còn nguy hiểm hơn cái tên trước đó.

Cuối cùng qua nhiều lần điều tra, Đại lý tự kết luận lời khai của Ngụy gia đã không còn đáng tin cậy nữa.

Vệ Trăn cũng không cảm thấy bất ngờ với phản ứng của người Ngụy gia.

Đám người Ngụy gia muốn bảo vệ Ngụy Hằng, sau khi tên Thẩm Lăng bị nói ra, đây là biện pháp duy nhất của bọn họ.

Quấy đục một vũng nước, Thẩm Lăng mới có thể bứt ra.

Mặc dù nàng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không thất vọng lắm.

Nếu sau lưng Thẩm Lăng là hoàng thất tiền triều, sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy được.

Đến lúc này Ngụy gia c*̃ng đã không còn giá trị lợi dung nữa.

Bọn họ nhận tất cả các tội trạng, bao gồm g**t ch*t Thang thị và Ngụy Trình.

Đến nước này, bọn họ đã không có khả năng được sống tiếp, cũng không sợ nhận nhiều thêm một tội. Bây giờ bọn họ cũng giống như Vệ Trăn của kiếp trước, chỉ mong được chết nhanh chóng, không còn phải chịu đựng tra tấn không biết ngày đêm.

Chỉ tiếc, với những tội lỗi mà bọn họ đã gây ra, cái chết của họ sẽ không hề dễ chịu.

Cuối cùng, phán xử lăng trì.

Hai mươi bảy tháng Chạp hành hình.

Ngày hôm đó, thời tiết khá tốt, không có mưa tuyết, chỉ có gió lạnh thổi mạnh không ngừng.

Vệ Trăn không tới pháp trường.

Nàng chỉ bảo Thập Bát đi canh.

Kiếp trước Thẩm Lăng cưới Ngụy Ngưng, nàng nghĩ, nhỡ đâu Thẩm Lăng không đành lòng, sai tử sĩ đi cướp pháp trường.

Vệ Trăn đoán không sai, ngày hôm đó trên pháp trường, quả thực đã xuất hiện tử sĩ, có điều, cũng không phải là đi cướp pháp trường.

Đại lý tự c*̃ng đã sớm chuẩn bị, sắp xếp nhân mã canh chừng ở gần đó, sau khi phát hiện có người xuất hiện, lập tức hạ lệnh đuổi bắt.

Đáng tiếc kẻ tới đều là tử sĩ.

Bọn họ không nghĩ tới việc thoát thân trở về, mà chỉ tập trung mạo hiểm g**t ch*t Ngụy Ngưng giữa mưa tên.

Trước lúc Ngụy Ngưng ngã xuống, dường như có cảm ứng, nhìn về phía đám đông, thật ra nàng ta không nhìn thấy gì cả.

Nhưng nàng ta lại cảm thấy, hắn ta ở nơi đó.

Nàng ta bị tra tấn đến mức thân tàn ma dại, cả người gầy rộc đi, đã không còn xinh đẹp như ngày xưa.

Trước khi nhắm mắt lại, một hàng nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.

Nàng ta vẫn luôn biết, hắn muốn cho nàng ta trở thành Tề Vân Hàm thứ hai, trở thành thế thân của nàng ấy, nhưng nàng ta nhưng chưa từng hối hận vì những gì mình đã làm.

Không chỉ vì hắn ta, còn vì dã tâm của nàng ta.

Nàng ta không muốn chỉ làm một cô nương phủ Thị lang, nàng ta muốn đứng cao hơn, đi xa hơn, chỉ tiếc, cuối cùng chung quy là thua một nước cờ.

Hối hận sao?

Không, nàng ta không hối hận!

Thay vì cứ an phận sống cả đời dưới kẻ khác, chẳng thà dốc toàn lực đánh cược một lần. Vậy nên nàng không hối hận, chỉ có hận và tiếc nuối.

Nếu cho nàng ta thêm một cơ hội, nàng ta nhất định sẽ không thua Ngụy Niên!

Vệ Trăn?

Hừ!

Ở trong mắt nàng ta, nàng mãi mãi chỉ là trưởng nữ mà Ngụy gia không thèm ngó ngàng!

Chết cũng tốt, chết rồi, cả đời này nàng ta cũng sẽ không phải quỳ gối trước Ngụy Niên, sẽ không phải khúm núm trước mặt nàng!

Còn về Thẩm Lăng...

Nếu có kiếp sau, nàng ta hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Lăng nữa.

Nàng ta biết rõ hắn ta bạc tình bạc nghĩa, lý giải sao hắn ta phủi sạch quan hệ, quả quyết vứt bỏ nàng ta, đổi thành nàng ta, nàng ta cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng, nàng ta vẫn hận.

Bởi vì, nàng ta thật lòng yêu người này, cái tên ngụy quân tử mặt ngoài ôn hòa lễ độ, thực ra tàn nhẫn độc ác, vô tình kia.

Có điều, cuối cùng hắn ta có thể cho nàng ta chết một cách thống khoái, nàng ta rất cảm kích.

Chỉ mong bọn họ, đời đời kiếp kiếp, không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thẩm Lăng quả thực đã đến.

Nhưng hắn ta cách pháp trường rất xa, cách hai con đường.

Hắn ta nhìn về hướng pháp trường, trong đôi mắt lạnh lùng có một tia thương hại và bi thương.

Hắn ta không cứu được Ngụy Ngưng.

Chỉ có thể cho nàng ta chết dứt khoát.

Đây là điều cuối cùng hắn ta có thể làm cho nàng ta.

Hi vọng kiếp sau, nàng ta sẽ không gặp phải hắn ta.

Sau một hồi, có người tới gần, cung kính nói: "Chủ nhân, quanh pháp trường có cao thủ ẩn núp, tử sĩ dựa theo chủ nhân dặn dò, ưu tiên giết Ngụy cô nương, rồi không cách nào tới gần nữa."

"Ngụy đại nhân và phu nhân... Chịu hình đến nửa chừng thì ngừng thở."

Thẩm Lăng nhắm mắt lại, bàn tay đang chắp sau lưng nắm chặt lại, sau một lúc lâu, cổ họng hoạt động: "Ừm."

"Cao thủ?"

"Thuộc hạ nhận ra nàng ta, là ám vệ của Đông cung, hiện tại đi theo bên cạnh Huyện chúa Nguyên Cẩn." Người tới cung kính nói.

Thẩm Lăng nghiến răng, mở mắt ra, trong đáy mắt tràn ngập băng sương.

Lại là nàng!

Nàng đi Đại lý tự một chuyến, tên của hắn ta đã bị khai ra, may mà Ngưng Nhi phản ứng nhanh, mới xóa bỏ hiềm nghi cho hắn ta.

Vệ Trăn!

Lại nhiều lần phá hỏng chuyện của hắn ta.

Hắn ta nhất định sẽ giết nàng.

"Biết rồi." Thẩm Lăng hít sâu mấy hơi, trầm giọng nói: "Tối nay treo đèn lồng ở chợ đêm, trước khi có mệnh lệnh mới, tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Rõ!"

"Ngụy Hằng ở nơi nào?"

"Vẫn có người theo dõi phía sau, tạm thời còn chưa có chỗ dừng chân an toàn."

Thẩm Lăng nheo mắt, ngẫm nghĩ một lúc lâu, nói: "Nghĩ cách đưa hắn ta đến động Viêm Thạch."

Người này còn có chút giá trị lợi dụng, nơi đó sẽ rất thích hợp với hắn ta.

"Về phần người đi theo, bất kể giá nào, giết!"

"Vâng."

_

Vệ Trăn nhận được tin tức thì cười lạnh.

Hai mươi tử sĩ, đổi cho Ngụy Ngưng được chết thống khoái, cũng không biết nên nói hắn ta vô tình, hay là có tình đây.

Nhưng mặc kệ hai người này có bao nhiêu chân tình giả ý, người vô tội nhất vẫn chỉ có Tề Vân Hàm.

Chỉ hơn nửa năm nữa là đến ngày bọn họ thành hôn.

Vệ Trăn siết chặt chén trà trong tay, sắc mặt lạnh lẽo.

Nàng tuyệt đối sẽ không để Tề Vân Hàm gả cho Thẩm Lăng!

"Có tin tức của Ngụy Hằng không?"

Thập Bát lắc đầu: "Thập Cửu còn chưa truyền tin tức về."

Vệ Trăn ừ một tiếng.

Người Ngụy gia đã chết, đối với nàng mà nói, Ngụy Hằng c*̃ng không có giá trị quá cao.

Nhưng hắn ta phải chết.

Chẳng qua...

"Chúng ta còn không biết trong tay Thẩm Lăng có bao nhiêu tử sĩ, ngươi tự mình đi một chuyến, nếu đối phương liều mạng muốn bảo vệ người, lấy an toàn làm trọng.”

Thẩm Lăng liên tiếp gặp trắc trở ở chỗ nàng, bây giờ lại mất người Ngụy gia, lúc này nhất định hắn ta đã vô cùng tức giận, vả lại hắn ta có thể sử dụng hai mươi tử sĩ rất khó bồi dưỡng để đổi cho Ngụy Ngưng một cái chết nhanh gọn. Vậy thì e rằng hắn ta cũng sẽ không tiếc người để tiêu diệt bằng được Thập Cửu và Trọng Hủ.

Về phần quan binh của Đại lý tự, nếu không phải chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt nhân số, bọn họ cũng không thể ảnh hưởng tới kết quả của trận ác chiến này.

Vệ Trăn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nàng nghiêm mặt nói với Thập Bát: "Bây giờ địch ở trong tối ta ngoài sáng, người của chúng ta lại không đủ, không thể liều lĩnh, ngươi nhanh chóng đi, có thể nhanh chóng g**t ch*t Ngụy Hằng là tốt nhất, nhưng nếu không có cơ hội tốt, vậy thì lập tức dẫn Thập Cửu và Trọng Hủ rút lui."

"Nhớ kỹ, tính mạng của các ngươi quan trọng hơn tất cả."

Giết Ngụy Hằng còn lâu mới quan trọng bằng tính mạng của bọn họ.

Thố Thập Bát nghe hiểu: "Vâng, cô nương."

Thấy mặt Vệ Trăn nhíu chặt mày, nét mặt lo âu, nàng ấy lại nói: "Cô nương yên tâm, điện hạ đã dạy chúng ta, đánh không lại thì chạy, đừng nhìn Thập Cửu có vẻ ngốc nghếch, nhưng nếu chỉ nói đến chuyện chạy trốn thoát thân, hắn siêu giỏi luôn đấy."

Vệ Trăn không tin lắm, với sự hiểu biết của nàng với Thập Cửu, ám vệ đó trầm mặc ít nói, nàng nói cái gì thì hắn làm cái đó, nàng cảm thấy có lẽ đầu của hắn không nhanh nhạy lắm.

Thố Thập Bát thấy nàng không tin, bèn nói: "Tất cả mọi người cảm thấy hắn đần độn, thật ra thì không, haiz, ngốc thì đúng là hơi ngốc thật, nhưng nói như thế nào nhỉ, thứ hắn chứa trong đầu không giống chúng ta."

Vệ Trăn có chút hiếu kỳ: "Không giống thế nào?"

"Hắn không có h*m m**n gì, những thứ như h*m m**n chiến thắng, không hiếu chiến, không chấp niệm, cũng chẳng bướng bỉnh hay ngang ngạnh." Thố Thập Bát nhíu mày nói tiếp: "Nhưng hắn đặc biệt nhạy cảm với nguy hiểm, một khi hắn cho rằng không cần phải tiếp tục đuổi theo, lúc cần rút lui, sẽ không chút do dự, nhanh chóng chạy trốn."

"Mặc kệ người khác nói gì, kích hắn thế nào cũng vô dụng, cho dù đối phương khiêu khích, nhục mạ cỡ nào, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng, có đôi khi chúng ta tức giận mặt đỏ đến mang tai, máu dồn lên não, hắn lại sẽ chỉ chớp đôi mắt vô tội đó, hỏi, tại sao các ngươi lại muốn đuổi theo? Bọn họ có mai phục mà."

Thố Thập Bát buông tay, nhún vai: "Tóm lại, hắn rất am hiểu chạy trốn, chỉ cần hắn cảm thấy gặp nguy hiểm, khẳng định sẽ từ bỏ đuổi theo Ngụy Hằng, dẫn Trọng Hủ chạy."

"Nhiều khi chúng ta đánh nhau, thấy hắn bắt đầu chạy, chúng ta đều sẽ không chút do dự rút lui."

Vệ Trăn: "..."

Ám vệ của Thái tử, đúng là mỗi người đều… đáng yêu một kiểu…

Mặc dù Thố Thập Bát đã nói như vậy, nhưng nàng ấy vẫn lập tức đi ra ngoài tìm người.

Bởi vì bên cạnh Thập Cửu còn có người có thể tính là nửa đồ đệ của nàng ấy.

Một mình Thập Cửu thì nàng ấy rất yên tâm, có thêm tên đồ đệ nửa gà mờ của nàng ấy thì cũng không yên tâm lắm.

Y sẽ liên lụy Thập Cửu.

Quả nhiên, đúng như Vệ Trăn dự đoán, hai người Thố Thập Cửu gặp một trận ác chiến.

Ngay khi Thố Thập Cửu cảm nhận thấy nguy hiểm cận kề đã dẫn Trọng Hủ bỏ chạy, nhưng hắn dẫn theo một người nên tốc độ khó tránh khỏi sẽ chậm lại, không chạy bao lâu đã bị đuổi kịp.

Nếu không phải Thập Bát kịp thời đuổi tới, có lẽ Thập Cửu có thể trốn thoát, nhưng chắc chắn Trọng Hủ sẽ chết ở nơi đó.

Ba người thương tích đầy người về tới Tê Loan Hiên.

Thập Bát đỡ hơn một chút, Thập Cửu thì sau khi nằm xuống mới ngất đi, hắn kéo theo Trọng Hủ đang hôn mê bất tỉnh ngã bẹp xuống đất.

Vệ Trăn vội vàng mời phủ y tới trị thương cho mấy người, Thố Thập Bát vừa bảo Đông Tẫn bôi thuốc, vừa nói.

"Bọn họ dẫn theo Ngụy Hằng đi về hướng Bắc, sau khi tử sĩ xuất hiện, Thập Cửu đã mất dấu vết của bọn họ."

Vệ Trăn hỏi: "Có bao nhiêu người?"

"Gần năm mươi."

Vệ Trăn giật mình, lần trước hai người Thập Bát Thập Cửu liên thủ giết hơn ba mươi tử sĩ đã đủ gian nan, bây giờ một mình Thập Cửu còn phải kéo theo Trọng Hủ, nếu Thập Bát đi chậm một chút nữa thôi, chỉ sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện!

Thái tử giao người sống sờ sờ cho nàng, nếu họ gặp nguy hiểm trong tay nàng, nàng biết ăn nói với hắn thế nào?

Với lại...

Cộng trước cộng sau lại, đã có gần trăm tử sĩ.

Tử sĩ rất khó bồi dưỡng, nhưng Thẩm Lăng lại ra tay hào phóng như vậy, điều này chứng tỏ... Hắn ta vẫn luôn âm thầm nuôi dưỡng một lượng lớn tử sĩ!

Vệ Trăn híp mắt, một nhóm người đông như vậy, hắn ta sẽ không dám nuôi dưỡng ở thành Phụng Kinh.

Chạy về phía Bắc...

Rất có thể nơi Ngụy Hằng đến, chính là nơi hắn ta nuôi dưỡng tử sĩ?

Có điều hiện tại nàng cực kỳ thiếu người, không thể hành động thiếu suy nghĩ, vả lại nếu nàng đoán không lầm, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn Thẩm Lăng cũng không dám ra tay nữa.

Cho nên hiện tại, chuyện nàng cần làm nhất là củng cố thực lực, để đến lần giao đấu tiếp theo, trong tay nàng phải có đủ nhân lực, mới có thể nắm chắc phần thắng.

"Trong khoảng thời gian này mọi người cứ ở trong phủ dưỡng thương, chờ Trọng Hủ khỏe lại rồi cho y về Thang gia sau."

Đông Tẫn lập tức đáp: "Vâng."

Bình Luận (0)
Comment