Một ngày sau khi Thái tử rời kinh, bên phía Thập Cửu và Trọng Hủ truyền đến tin tức.
Quả nhiên đúng như Vệ Trăn đã đoán, nửa đường có người tới cướp Ngụy Hằng, bởi vì đã có chuẩn bị từ trước nên cản được một lần, nhưng đội ngũ áp giải lại bị buộc phải đi vòng sang tuyến đường xa hơn, mà ngay đêm qua, xuất hiện một nhóm người áo đen tới cướp Ngụy Hằng đi.
Thố Thập Cửu và Trọng Hủ đang truy tìm.
Ngụy Hằng chạy án, tội cấu kết với tội phạm buôn lậu muối cũng được chứng thực, Đại lý tự lập tức báo tin cho phủ Quận chúa.
Vệ Trăn ăn bữa sáng xong thì tới Đại lý tự.
Nếu như đúng như bọn họ phỏng đoán, người đứng sau lưng Ngụy gia là hoàng thất tiền triều, vậy thì Ngụy gia biết bao nhiêu về chuyện này?
Nhưng bây giờ Ngụy Hằng đã rơi vào tay người kia, Ngụy gia càng sẽ không mở miệng.
Vả lại nếu thật sự là thế lực tiền triều lưu lại, người Ngụy gia ở Đại lý tự cũng không phải là tuyệt đối an toàn, nói không chừng một ngày nào đó, bọn họ sẽ lặng yên không một tiếng động chết trong ngục.
Trước lúc này, nàng phải đi xác định một chuyện.
Vẫn là Thiếu khanh Địch Minh ra đón Vệ Trăn, dẫn nàng tới ngoài phòng giam giam giữ người Ngụy gia.
Lần này không cố ý sửa sang dung nhan lại giúp bọn họ, có thể thấy bọn họ vô cùng chật vật, áo tù trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, thoi thóp nằm trong góc phòng.
"Không hề nói gì?"
Trong mắt Địch Minh lóe lên vẻ phức tạp: "Gần như đã dùng hết thủ đoạn, bọn họ đều cắn chết nói không biết, cũng không dám ra tay quá nặng."
Sợ g**t ch*t người.
Vệ Trăn nhìn chằm chằm vào người đang nằm không nhúc nhích bên trong một lúc khá lâu, nói với Địch Minh: "Ta có thể nói mấy câu với bọn họ không?"
Địch Minh gật đầu: "Có thể."
Ông ấy nói dứt lời, gọi người đến mở cửa phòng giam ra, rồi lùi về cách đó không xa chờ đợi.
Vệ Trăn vào phòng giam của Kiều thị và Ngụy Ngưng trước, nghe được động tĩnh, hai người đang nằm trên đống rơm rạ nhẹ nhàng giật giật.
Thấy là Vệ Trăn, ánh mắt hai người đều sáng lên, Kiều thị phí sức vươn tay: "Niên Niên..."
Ngụy Ngưng nhìn chằm chằm Vệ Trăn, không nói gì.
Sắp một tháng, bọn họ ở chỗ này nhận hết hình phạt, nhưng từ đầu tới cuối nàng chưa từng xuất hiện.
Nàng ta có ngốc cũng đã chậm rãi ý thức được điều gì đó.
E là Vệ Trăn căn bản không muốn cứu bọn họ.
Nhưng nàng ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, lúc này nhìn thấy người, trong lòng vẫn khó tránh khỏi sinh ra một chút chờ mong.
Vệ Trăn đến gần hai người, quan sát tỉ mỉ vết thương trên người cả hai, nhìn ra được, thủ đoạn của nơi này cũng không nhẹ nhàng hơn ngục Phụng Kinh.
Nàng đã từng phải chịu, bây giờ bọn họ cũng phải trải qua từng chút một.
Vệ Trăn rút khăn ra đưa tay lau vết máu trên mặt Kiều thị, bình tĩnh nói: "Ngụy phu nhân lại quên rồi, ta là Huyện chúa Nguyên Cẩn."
Động tác của nàng không hề nhẹ, từng cái chạm rơi xuống da thịt Kiều thị như dao cứa, khiến bà ta đau đến nhăn nhó.
"Huyện chúa..."
"Ta mang đến cho ngươi hai tin tức." Vệ Trăn thu tay lại, không nhanh không chậm nói: "Một tin tốt, một tin xấu."
Lúc Kiều thị nghe được mấy chữ tin tức tốt, cố gắng chống người dậy, nhìn Vệ Trăn đầy mong đợi.
"Tin tức xấu là Ngụy Hằng chạy án, tội danh đã được chứng thực."
Lúc Vệ Trăn nói lời này có cẩn thận quan sát sắc mặt của Kiều thị và Ngụy Ngưng, quả nhiên, vẻ mặt hai người không có gì thay đổi, giống như là sớm đã đoán trước.
Vệ Trăn nhếch môi, tiếp tục nói: "Tin tức tốt là, ta nhận người thân trở về nhà, bệ hạ đại xá thiên hạ."
Lần này, rốt cục Ngụy Ngưng cũng có động tác, nàng ta đỡ tường nửa ngồi dậy, chăm chú nhìn Vệ Trăn, vô cùng vui mừng: "Thật chứ?"
Kiều thị cũng không khỏi đưa tay níu lấy ống tay áo Vệ Trăn: "Thật sao? Chúng ta có thể rời đi nơi này không?"
Vệ Trăn cúi đầu nhìn ống tay áo đang bị bà ta nắm lấy, máu trên người Kiều thị dính lên đó, nàng khẽ nhíu mày, Kiều thị lập tức vội vàng buông nàng ra: "Xin lỗi, ta không cố ý."
"Niên... Huyện chúa, ngươi tới dẫn chúng ta rời đi, đúng không?"
Vệ Trăn nhíu mày, nói: "Nhưng người còn chưa định tội không nằm trong diện được đặc xá. Nếu Ngụy phu nhân muốn ra ngoài, không bằng thành thật khai báo chuyện năm đó, các người đã làm thế nào để đưa ta ra khỏi Phật đường. Một khi tội danh xác lập, tự nhiên sẽ được đại xá.”
Kiều thị bị ngày ngày giày vò, thật sự không chịu được, không chút suy nghĩ nói: "Nhận, chúng ta nhận!"
"Là ta, là ta đến chùa Hương Sơn ôm ngươi đi, không phải là nhặt trên đường."
"Mẫu thân..." Ngụy Ngưng muốn ngăn cản, nhưng toàn thân nàng ta thực sự không có sức lực, đừng nói nhào tới, nói một câu cũng tốn sức.
Vệ Trăn nhìn Ngụy Ngưng, tiếp tục nói: "Là người phương nào sai sử ngươi làm?"
Con ngươi Ngụy Ngưng chấn động, tiếng nói hơi chói tai: "Mẫu thân!"
Nhưng lần này, cho dù Ngụy Ngưng không nhắc nhở, Kiều thị c*̃ng không trả lời, bà ta rất rõ ràng, bà ta tuyệt đối không được nói cái tên đó ra.
Nếu không, con của bà ta sẽ chết.
"Không ai sai khiến." Kiều thị lắc đầu: "Là một tay ta làm, không ai sai khiến, đủ để định tội rồi chứ? Huyện chúa, bảo bọn họ nhanh chóng định tội, thả chúng ta ra ngoài có được không?"
Không đợi Vệ Trăn mở miệng, lại nghe Ngụy Ngưng nói: "Mẫu thân, người còn chưa nhận ra à, nàng ta căn bản không muốn cứu chúng ta."
Kiều thị khẽ giật mình, sốt ruột hoảng hốt nhìn về phía Vệ Trăn, vội vàng nói: "Huyện chúa, muội muội con... Ngưng Nhi bị thương nặng quá, nó ăn nói hàm hồ, con rộng lượng, đừng có so đo với nó..."
Vệ Trăn không chờ bà ta nói hết lời đã đứng lên đi về phía Ngụy Ngưng, nàng đứng trên cao cụp mắt nhìn nàng ta nửa ngày, mới ngồi xuống, khẽ cười, xích lại gần nàng ta rồi nói: "Ngươi muốn bảo vệ Thẩm Lăng, nhưng hắn ta có từng đặt ngươi ở trong lòng không?"
Nàng vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Ngụy Ngưng, quả nhiên, khi nghe đến hai chữ Thẩm Lăng, Ngụy Ngưng thoáng khựng người, sau đó nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía Vệ Trăn: "Sao ngươi lại biết..."
Nàng ta đột nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn Vệ Trăn: "Ngươi đang thăm dò ta."
Vệ Trăn khẽ thở dài.
Cuối cùng, tia hy vọng mong manh trong lòng nàng cũng tắt lịm."Sao ta lại biết à?"
Ngụy Ngưng nhìn chằm chằm nàng không lên tiếng.
"Thẩm Lăng sắp thành hôn."
Mắt Ngụy Ngưng bỗng đỏ lên, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
Vệ Trăn im lặng thở dài.
Ngay từ đầu nàng đã không trông cậy vào có thể cạy ra được manh mối gì từ trong miệng bọn họ, dù sao thì, Ngụy Hằng còn đang ở bên ngoài.
Ngụy gia bọn họ vẫn còn hy vọng.
Cho nên nàng bảo Địch Minh thẩm vấn nghiêm khắc, sau khi bị tra tấn dã man, tính cảnh giác và cảm xúc của bọn họ đều sẽ hạ xuống thấp nhất, lúc này, nàng chỉ cần thử nói ra cái tên đó một lần, là có thể biết rốt cuộc người kia có phải là Thẩm Lăng hay không.
Phản ứng của Ngụy Ngưng và Kiều thị đều nói cho nàng, người đứng sau bọn họ, là Thẩm Lăng.
Sau khi xác định điểm này, Vệ Trăn cảm thấy không cần hỏi thêm gì nữa, nàng không có ý định thăm dò thân phận của Thẩm Lăng.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu bất cẩn bị Thẩm Lăng biết bọn họ đã hoài nghi thân phận của hắn ta, sau đó chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng cẩn thận, kể từ đó, muốn tìm chứng cứ sẽ càng gian nan.
Nàng cũng không trông cậy chỉ bằng chuyện lần này của Ngụy gia là có thể kéo Thẩm Lăng xuống.
"Ta không lừa các ngươi, thật sự có đại xá."
Vệ Trăn cụp mắt nhìn Ngụy Ngưng, chậm rãi nói.
Ngụy Ngưng ngước mắt nhìn nàng.
Trực giác của nàng ta nói cho nàng ta, nàng còn có câu tiếp theo.
"Chỉ tiếc, các ngươi đã bỏ lỡ." Vệ Trăn không nhanh không chậm nói: "Đại xá vào một tháng trước, ai bảo lúc ấy các ngươi không chịu nhận tội chứ?"
Trong mắt Ngụy Ngưng chứa đầy hận thù ngập trời, nàng ta muốn nhào tới, nhưng bởi vì bị đói và bị thương quá nặng, ngã nhào trên đất, cực kỳ chật vật: "Vệ Trăn! Ngươi cố ý! Là ngươi bảo chúng ta không nhận tội!"
Vệ Trăn rút lại bàn chân đi giày thêu bị Ngụy Ngưng đụng phải, ghét bỏ cau mày nói: "Ngươi làm bẩn trân châu trên giày của ta rồi."
Ngụy Ngưng cúi đầu nhìn về phía kia đôi giày thêu khảm trân châu vô cùng lộng lẫy kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao?
Tại sao chuyện như vậy vẫn xảy ra?
Rốt cuộc thì sao họ lại đi đến một bước này?
"Khi đó ta bảo các ngươi nhận tội, các ngươi sẽ nhận ư?" Vệ Trăn lui về sau một bước: "Các ngươi vẫn sẽ không, với lại, sao ta có thể để các ngươi được đặc xá chứ?”
"Ta chỉ muốn, nhìn các ngươi bị lăng trì."
Kiều thị hoảng sợ nhìn Vệ Trăn: "Huyện chúa... Không, đừng… Tại sao..."
Vệ Trăn nhìn chằm chằm vào Ngụy Ngưng, cười nói: "Tại sao? Tại sao chính các ngươi không rõ à?"
"Muốn ta nhắc nhở không?"
Vệ Trăn liếc mắt nhìn một phòng giam khác trong góc, nàng nói với âm lượng mà chỉ có mấy người bọn họ nghe thấy được: "Con mèo bị ngươi dìm chết kia, kế hoạch ở đình Hòe Sơn là giết Tề Vân Hàm rồi vu oan cho ta, lúc ở núi Thu Vụ cũng lại cùng kế cũ muốn hãm hại ta mang tiếng giết người vì tình, lần ở viện Hạnh Hòa thì lại muốn giết ta rồi đổ lên đầu Tề gia. Các ngươi thật sự cho rằng tất cả những chuyện các ngươi làm đều không có một chút sơ hở nào sao?"
Vệ Trăn dứt lời, sắc mặt mấy người Ngụy gia đã hoàn toàn trắng bệch, qua rất lâu sau mới truyền đến giọng nói thều thào như có như không của Ngụy Văn Hồng: "Ngươi biết từ khi nào?"
Vệ Trăn cong môi, xuyên thấu qua song sắt phòng giam nhìn về phía người đầy vết máu kia, nói: "Các ngươi cảm thấy Xuân Lai chết thế nào? Bị sói cắn chết?"
"Ngu xuẩn."
"Ả bị ta tự tay g**t ch*t, một dao đâm vào tim, tắt thở ngay lập tức."
Trong ánh mắt mấy người Ngụy gia nhìn Vệ Trăn đã không chỉ có hận ý, còn có khiếp sợ, có kinh ngạc.
"Ngươi đã biết từ sớm, vậy mà sau đó vẫn diễn kịch với chúng ta?!" Ngụy Ngưng phẫn nộ nói.
Vệ Trăn ung dung nhìn về phía nàng ta: "Các ngươi diễn kịch với ta mười sáu năm, ta mới chỉ diễn với các ngươi mấy tháng, không được à?"
"Thế nào, chỉ cho các ngươi tính kế ta, không cho phép ta phản kích? Đây là đạo lý gì thế?"
Vệ Trăn nhìn ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng của mấy người Ngụy gia, tiếp tục nói: "Tài nghệ không bằng người, thì phải chịu thua thôi."
Giống như nàng kiếp trước, không phải cuối cùng cũng nản lòng thoái chí nhận thua, một lòng tìm chết sao?
Vệ Trăn nói đến đây, lại nhìn về phía Ngụy Văn Hồng, khẽ cười, nói: "Đúng rồi, có một chuyện còn chưa nói cho các ngươi."
"Thang Trình được đại xá, lần trước sau khi ta tới gặp các ngươi, hắn đã được đặc xá ra ngoài rồi."
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt như muốn nứt ra của Ngụy Văn Hồng, Vệ Trăn tiếp tục nói: "Hẳn ngươi cũng biết Thang Trình là ai đúng không, hắn đổi về họ của mẫu thân hắn, tự lập môn hộ, hộ tịch của Ngô di nương và Ngụy Uyển đều đã chuyển sang hắn, còn nữa..."
"Bệ hạ nể tình chuyện xảy ra có nguyên nhân, miễn xá tội của hắn, khôi phục chức quan cho hắn, cho hắn quay về viện Hàn Lâm."
Môi Ngụy Văn Hồng mấp máy, có lẽ là giận quá, một ngụm máu phun tung toé ra ngoài.
"Phụ thân!"
Ngụy Ngưng vội vã gọi, trừng mắt về phía Vệ Trăn: "Ngươi ngậm miệng!"
Vệ Trăn nhướng mày: "Ngươi có tư cách gì bảo ta ngậm miệng?"
"Các ngươi nói, nếu như Thẩm Lăng biết các ngươi khai tên hắn ta ra, hắn ta sẽ làm gì Ngụy Hằng?"
Kiều thị bỗng dưng thét lên: "Đừng!"
Vệ Trăn liếc bà ta một cái, cười như không cười nói: "Là hắn ta thật à."
Kiều thị tự biết nói lỡ, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hoàng.
Ý cười trên khóe môi Vệ Trăn dần tan đi, nàng không để ý tới sự ngăn cản vô dụng của Kiều thị, đi đến cửa phòng giam, cất giọng nói: "Địch đại nhân."
Địch Minh nghe tiếng đi tới: "Huyện chúa."
Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn về phía Kiều thị đang bối rối lo lắng, chậm rãi mở miệng: "Bọn họ khai rồi."
Địch Minh ngẩn người tại chỗ.
Mấy người này được bọn họ chăm sóc đặc biệt, bị thẩm vấn nghiêm khắc như vậy mà vẫn cắn răng ngậm miệng, hiện tại lại dễ dàng khai như vậy?!
"Kiều thị nói, năm đó là bà ta tới chùa Hương Sơn trộm ta đi, mà người đứng sau lưng sai khiến bà ta là…”
Địch Minh nín thở tập trung, theo ánh mắt Vệ Trăn nhìn về phía phụ nhân đang liều mạng lắc đầu.
"Thẩm Lăng."
Địch Minh làm sao c*̃ng không nghĩ tới, ông ấy lại nghe được cái tên này, nhất thời có chút thất thần: "Ai cơ?!"