Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 107

Vệ Trăn không hiểu, lại nghe Chử Yến bổ sung: "Khả năng nhẫn nại của Cô không tốt như nàng tưởng đâu, nếu mà không nhịn được, Cô sẽ bị phủ Lãng Vương và phủ Quận chúa truy sát."

Vệ Trăn cuối cùng cũng nghe hiểu, chỉ hận không thể lập tức bịt miệng của hắn lại!

Nàng nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, nói: "Đồ lưu manh!"

Chử Yến lại cười khẽ, nói: "Nàng còn mắng nữa, Cô không ngại ở lại một đêm."

Vệ Trăn ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa.

"Chờ Cô trở về lập tức tới cầu hôn." Yên tĩnh một lát, Chử Yến nói.

Ánh mắt Vệ Trăn lấp lánh, câu ‘ai đồng ý gả cho chàng’ cuối cùng cũng không nói ra miệng, mạnh miệng vào thời điểm này không có ích gì cho nàng, nhưng cầu hôn?

Đông cung đại hôn, không phải do Thánh thượng tứ hôn à?

"Ta đã đi gặp phụ hoàng, phụ hoàng bảo ta tự mình tới cầu hôn." Không khó nghe ra trong giọng của Chử Yến có vài phần bực bội: "Chờ Quận chúa và Quận mã gật đầu, mới có thánh chỉ tứ hôn."

Vệ Trăn nhận ra hắn bực bội, mím môi nhịn cười.

"Vệ Trăn, nếu nàng dám cười thì nàng xong rồi."

Vệ Trăn vội vàng mím môi, chân thành nói: "Ta có cười đâu."

Sợ hắn phát hiện, nàng vội vàng chuyển chủ đề: "Sao đột nhiên điện hạ lại trở về, là biên thành xảy ra chuyện gì à?”

Chử Yến trầm mặc nửa ngày, mới ừ một tiếng.

"Tây Vu cũng không muốn lập tức khai chiến, trong lòng Cô sinh nghi, trở lại thăm dò."

"Thuận tiện tìm nàng tính sổ."

Vệ Trăn tự động xem nhẹ câu sau: "Thế điện hạ phát hiện được gì không?"

Trong lòng Chử Yến quả thực có một phỏng đoán.

Thân phận của Vệ Trăn được làm rõ, mục đích của người kia cũng trở nên rõ ràng, hắn ta muốn khiến hai nhà Vệ Tề tranh đấu, mà lúc này Tây Vu lại kéo chân hắn ở biên thành, điều này khiến hắn rất khó không nghi ngờ, có lẽ giữa người kia và Tây Vu đang có một cuộc giao dịch nào đó.

Chẳng qua, vốn dĩ hắn cũng không cần phải đích thân trở về, để cho người khác đưa tin tức về là được, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tự mình đi một chuyến. Một là, hắn muốn thăm dò Tây Vu, thứ hai, muốn đến gặp nàng một chút.

"Có một suy đoán, còn chưa tìm được chứng cứ."

Vệ Trăn vội nói: "Suy đoán gì?"

Chử Yến không trả lời ngay, hắn trầm mặc một lát, hỏi lại: "Cô nghe phụ hoàng nói, năm sau nàng sẽ tới phủ Lãng Vương?"

Chuyện này nghĩa là, Vệ Trăn sẽ kế thừa Vệ gia, ghi tên vào gia phả phủ Lãng Vương, trở thành người thừa kế duy nhất của phủ Lãng Vương.

Phủ Lãng Vương không giống phủ đệ bình thường, có quân Lãng khiến thiên hạ đều kiêng kỵ người thừa kế đời sau cũng không dễ dàng hơn vị Thái tử như hắn là bao.

Vệ Trăn gật đầu: "Ừm."

Trong mắt Chử Yến ánh lên vẻ phức tạp, nếu nàng bước lên con đường này, những gì hắn từng huấn luyện nàng sẽ không đủ, nàng phải trưởng thành nhanh hơn nữa.

Hơn nữa tiếp nhận phủ Lãng Vương, không phải việc một sớm một chiều là được.

"Vệ gia với Tề gia, đại biểu cho cái gì?"

Vệ Trăn lập tức phản ứng lại, không phải Chử Yến đang hỏi nàng, là đang kiểm tra nàng.

Nàng nói: "Quyền quý và thế gia."

"Còn gì nữa?"

Vệ Trăn nhíu mày, còn gì nữa?

Đột nhiên, trong đầu nàng chợt sáng lên: "Tiền triều, tân thần!"

Chử Yến: "Tiếp tục."

Vệ Trăn nghe vậy nhất thời ngẩn ngơ.

Phương hướng nàng nói là đúng, nhưng còn có thứ gì đó nàng chưa nghĩ tới.

Không phải sau khi Thái tử được đưa đến Tề gia thì tiền triều và tân thần đã chậm rãi dung hợp rồi ư?

Hiện tại giữa hai bên này còn có liên quan gì?

Vệ Tề tranh đấu, tiền triều tân thần...

Toàn thân Vệ Trăn cứng đờ, sau một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Ý điện hạ là, mục đích thực sự của người kia, thật ra không phải hai nhà Vệ Tề, mà là tiền triều và tân thần?"

"Hắn ta là muốn khơi dậy tranh đấu giữa hai phe này!"

Chử Yến hơi chống người lên, nhìn nữ tử đang kinh ngạc, cong môi: "Tại sao hắn ta lại muốn khơi dậy tranh đấu giữa hai phe?"

Vệ Trăn nhíu chặt mày, tại sao?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có đầu mối.

"Nếu như nổi lên phân tranh, hắn ta được lợi gì?" Chử Yến hướng dẫn từng bước, nói: "Dùng Tây Vu giữ chân Cô ở biên thành, hắn ta muốn làm gì?"

Vẻ kinh ngạc trong mắt Vệ Trăn càng ngày càng đậm.

Hóa ra Tây Vu khiêu khích, đúng là vì dụ Thái tử rời khỏi thành Phụng Kinh!

Người kia cấu kết với Tây Vu!

Kiếp trước sau khi nàng vào tù, Thái tử còn ở kinh thành, dựa theo quỹ đạo của đời này, lúc này của kiếp trước, Thái tử c*̃ng ở biên thành.

Đông cung không ở, mới có cuộc rung chuyển phía sau ở thành Phụng Kinh.

Vậy sau đó thì sao?

Sau khi người kia làm Tể tướng, Thái tử có trở về không?

Hắn có nhìn thấu âm mưu của bọn họ không?

Vô số nghi vấn bồi hồi trong đầu, Vệ Trăn dần bình tĩnh lại dưới cái nhìn chăm chú của Thái tử, chậm rãi suy luận.

Mặc dù hiện tại ngoại bang bất ổn, nhưng triều đình còn tính là an bình, hắn ta lại muốn xáo trộn tình hình, có toan tính gì?

Chỉ là quyền thế?

Không, không chỉ có thế!

Vì quyền thế mà cấu kết với Tây Vu, dao động nền tảng lập quốc của Bắc Lãng, nào đến mức này?

Cho nên chỉ có đáp án kia, điều hắn ta muốn là lật đổ Bắc Lãng! Nhưng hiện tại Bắc Lãng hơn xa tiền triều, nếu hắn ta là người bình thường, không có lý do làm như vậy.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Vệ Trăn ngẩng đầu nhìn Chử Yến, thử nói: "Hắn ta, là người tiền triều."

"Tiền triều, hoàng thất."

Chỉ có người của hoàng thất tiền triều, mới có thể muốn đảo loạn triều đình Bắc Lãng, nhận được ích lợi từ đó, cho nên, mục đích thực sự của hắn ta, là hoàng vị.

Vệ Trăn càng nghĩ càng kinh hãi.

Kiếp trước hắn ta có thành công không?

Nếu như thành công, chắc chắn là Thái tử không về được. Còn nếu như Thái tử trở về thành Phụng Kinh, chắc chắn hắn ta sẽ không được như ước nguyện.

Trong mắt Chử Yến thoáng qua vẻ tán thưởng, hắn đưa tay chọc lên trán Vệ Trăn một cái: "Không hổ là Trữ phi tương lai của Cô."

Vệ Trăn: "..."

"Phụ thân mẫu thân còn chưa gật đầu."

Chử Yến cười như không cười nói: "Đừng hòng giở trò sau lưng Cô, nếu không, mỗi lần bọn họ từ chối, Cô đều sẽ ở đòi lại trên người nàng."

Vệ Trăn: "..."

Nàng yên lặng từ bỏ suy nghĩ khuyến khích phụ thân dạy cho Thái tử một bài học.

"Cô phải đi rồi." Chử Yến cúi đầu hôn một cái lên môi nàng: "Làm Trữ phi tương lai, có trách nhiệm bảo vệ thành Phụng Kinh, tìm ra thân phận của hắn ta, giết hắn ta."

Vệ Trăn nhìn Thái tử bằng ánh mắt phức tạp: "Có phải điện hạ đánh giá ta cao quá rồi không?”

Nếu thật sự là người của hoàng thất tiền triều, sau lưng không biết rắc rối phức tạp tới mức nào.

Còn nữa...

"Ta chưa phải Trữ phi."

Chử Yến: "Làm một vị Huyện chúa duy nhất của Bắc Lãng, c*̃ng có bảo trách nhiệm bảo vệ Bắc Lãng."

Vệ Trăn: "..."

Dù sao thì, hắn muốn giao tên hoàng thất tiền triều khó đối phó kia cho nàng đúng không.

"Đúng rồi."

Chử Yến đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Phụ hoàng nói, theo lý mà nói, nàng xem như muội muội của Cô?"

Vệ Trăn: "... Ngoại tổ phụ đã không nằm trong gia phả của Hoàng gia nữa.”

Chử Yến: "Mặc dù trên danh nghĩa là như thế, nhưng về mặt tình cảm thì nàng là muội muội của Cô."

Vệ Trăn: "... Điện hạ muốn nói gì?"

"Gọi một tiếng ca ca cho ta nghe xem nào."

Vệ Trăn quay đầu sang chỗ khác.

Nàng biết ngay mà!

"Không gọi?" Chử Yến nheo mắt, muốn giơ tay cởi đai lưng: "Vậy thì Cô ở lại một đêm nhé."

Vệ Trăn biết rõ hắn đang hù dọa nàng, nhưng tim vẫn run lên, vội vươn tay ngăn cản, môi anh đào khẽ mở: "Ca ca."

Chử Yến hít hà một tiếng, tới gần nàng: "Cô càng không muốn đi, làm sao bây giờ?"

Hiếm khi Vệ Trăn thấy Thái tử chơi xấu, ý cười trong mắt đều sắp lộ ra ngoài, người này, thực sự là…

"Điện hạ!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Thố Thập Bát: "Quận chúa và Quận mã đang đi về phía này."

Vệ Trăn cứng đờ người.

Phụ thân mẫu thân tới lúc này, là phát hiện Thái tử ở chỗ nàng!

Nàng vội vàng muốn đẩy Chử Yến đứng lên, lại không đẩy được, chỉ thấy hắn nhíu mày: "Biết rồi."

Hắn lại khẽ mổ lên môi nàng một cái, vẫn chưa thỏa mãn, lưu luyến không rời: "Xem ra Cô không ở lại được rồi."

"Điện hạ, chàng mau đứng dậy đi!"

Vệ Trăn không bình tĩnh được như hắn, thấy hắn chậm chạp không nhúc nhích, cực kỳ sốt ruột: "Điện hạ không sợ bị phụ thân mẫu thân truy sát?"

Chử Yến nhéo eo của nàng một cái: "Vậy thì Cô cưỡng ép nàng bỏ trốn cho rồi."

Vệ Trăn: "..."

"Cô cảm thấy biện pháp này rất không tệ." Chử Yến trịnh trọng nói: "Tối nay ánh trăng vừa lúc, Cô dẫn nàng ra ngoài ngắm trăng thế nào?"

Mới đầu Vệ Trăn chỉ cho rằng hắn đang nói đùa, mãi đến lúc hắn đứng dậy cầm xiêm y của nàng qua, nàng mới biết hắn nói thật, choáng váng: "Điện hạ..."

Chàng điên rồi sao?

Nàng không nói ra nửa câu sau, nhưng Chử Yến lại nghe ra: "Không phải Cô vẫn luôn là một tên điên à?"

Nhất thời Vệ Trăn lại tìm không ra từ để phản bác.

Chử Yến không nói hai lời mặc y phục cho nàng, Vệ Trăn cuống quýt muốn phản kháng, lại nghe hắn nói: "Cô đi chuyến này không biết lúc nào mới có thể trở về, nàng không muốn ở với Cô thêm một lúc à?"

Vệ Trăn ngừng lại.

Nàng trầm mặc một lát, sau đó yên lặng phối hợp với Chử Yến mặc y phục.

Mãi đến cuối cùng, hắn cầm lấy áo khoác bọc nàng kín mít. Khi ánh đuốc sắp tới gần Tê Loan Hiên, bọn họ biến mất trong màn đêm tối đen, nàng nghĩ, chắc chắn là nàng bị lây bệnh của Thái tử mấy rồi.

Chử Yến ôm Vệ Trăn vượt nóc băng tường đến cửa thành.

Gió đêm lạnh, Chử Yến dùng áo khoác quấn Vệ Trăn trong lòng, ngắm nhìn không trung đen như mực: "Khi Cô khải hoàn, nàng tới nơi này đón Cô."

Vệ Trăn co lại trong ngực hắn, gật đầu: "Ừm."

"Có phải biên thành lạnh hơn ở đây không?"

Chử Yến ôm chặt nàng, nói: "Đúng là có lạnh hơn một chút."

Nơi đó không có nàng, lạnh hơn nhiều.

Khoảnh khắc ly biệt sắp đến, hai người ôm nhau trong trời đêm, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại đều im lặng.

Mãi đến khi tiếng vó ngựa vang lên, Vệ Trăn nhìn lại, thấy là Thố Thập Bát cưỡi ngựa của Thái tử đến dưới cửa thành, nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người: "Quận chúa dẫn người đuổi theo rồi."

"Điện hạ mau chạy đi, Quận chúa xách đao."

Vệ Trăn đỡ trán, mí mắt giật giật.

Thật ra nàng cũng hiểu hành động lần này của Thái tử có ý gì, chẳng qua là đang nói cho phụ thân mẫu thân, nàng, hắn nhất định phải có được.

"Nàng cứ nói là bị ta ép, không phải tự nguyện." Chử Yến cúi đầu chạm khẽ lên môi Vệ Trăn, thấp giọng nói: "Cô đi đây."

Vệ Trăn quyến luyến nhìn hắn, gật đầu: "Điện hạ thuận buồm xuôi gió."

Chử Yến quay người nhảy xuống tường thành, rơi xuống lưng con ngựa mà Thố Thập Bát cưỡi tới, binh sĩ thủ thành yên lặng mở cửa thành ra cho hắn.

Chử Yến cũng không rời đi ngay, mà là chờ đến khi sau lưng có tiếng vó ngựa truyền đến, hắn ung dung quay đầu, cất giọng nói: "Cô cô, biên thành cấp bách, ta đi trước, ngày khác lại tới cửa cầu hôn."

Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Trăn một lần cuối cùng, vung roi ngựa: "Giá!"

Vệ Trăn nhìn hắn xuyên qua cửa thành, vội vàng quay người chạy đến một bên khác, hô về phía bóng người đang nhanh chóng đi xa kia: "Ta chờ điện hạ trở về."

Nếu người kia muốn dùng Tây Vu ngăn cản Thái tử, đã chứng tỏ Thái tử ở biên thành sẽ rất nguy hiểm.

Một khi chuyện ở thành Phụng Kinh thành công, bọn họ ắt sẽ dùng đủ mọi cách khiến Thái tử vĩnh viễn ở lại biên thành.

Biên thành nàng không thể giúp, nhưng thành Phụng Kinh, nàng sẽ dốc hết toàn lực.

Chử Yến không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên.

Một người một ngựa nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Cửa thành đóng lại, Vệ Như Sương siết chặt cương ngựa, bực bội nhìn chằm chằm cửa thành, ánh mắt giống như có thể chọc thủng cửa thành.

Cấp bách?!

Cấp bách hắn còn có thời gian tới phủ Quận chúa cướp người!

Tên chó này!

Vệ Trăn đứng trên tường thành, lén nhìn sắc mặt của Vệ Như Sương, mới vội vàng bước xuống tường thành.

Lúc nàng đến dưới tường thành, Vệ Như Sương đã xuống ngựa đón: "Trăn Trăn, hắn không ức h**p con chứ?"

Ánh mắt Vệ Trăn lóe lên, lắc đầu: "Không ạ."

Vệ Như Sương tức giận không chỗ phát tiết, nhìn chằm chằm Vệ Trăn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nuốt lời trách cứ lại, chỉ nói: "Trời lạnh như vậy sao con lại càn quấy với hắn! Vượt nóc băng tường thế này bị lạnh thì phải làm sao!"

Vệ Trăn không chút do dự nói: "Điện hạ bắt cóc con ra."

Vệ Như Sương nhìn nàng ăn mặc chỉnh tề: "..."

Bà ấy dễ lừa vậy à?!

Vệ Trăn nhìn bà ấy bằng ánh mắt vô tội, một lát sau, cuối cùng là Vệ Như Sương thua trận: "Được được được, mẫu thân biết rồi."

"Về phủ lập tức tăng cường canh phòng, ta xem lần sau hắn còn trèo vào nổi không!?”

"Ta đánh gãy chân hắn!"

Nếu không phải Quận mã ngăn cản thì bà ấy đã đến Tê Loan Hiên ngay khi nghe tin, sao có thể cho phép hắn dẫn người đi.

Vệ Trăn vừa cúi đầu cười trộm, lại nghe Vệ Như Sương nói: "Cưỡi ngựa trở về?"

Vệ Trăn vội vàng gật đầu: "Vâng."

Sau đó, Vệ Trăn và Vệ Như Sương cưỡi ngựa trở về phủ Quận chúa, có người nhận thấy được động tĩnh, ngày hôm sau, phủ Quận chúa nói với người bên ngoài là gặp trộm.

Người bên ngoài không khỏi thổn thức, trộm nào dám trộm đến tận phủ Quận chúa, mà chỉ có người biết chuyện thầm nhủ, đây đại khái là gặp tên trộm lợi hại nhất thiên hạ, còn muốn trộm hòn ngọc quý mà phủ Quận chúa coi trọng nhất.

Bình Luận (0)
Comment