Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 106

Tê Loan Hiên quá lớn, chỉ có mười mấy người từ viện Hạnh Hòa tới thì không đủ người làm, đợi đến khi Vệ Trăn chậm rãi thích ứng, nhận được sự đồng ý của nàng, Vệ Như Sương lập tức phái một ma ma chưởng sự tới, quản lý Tê Loan Hiên và dạy bảo bồi dưỡng Đông Tẫn Nguyệt Lan, ngoài ra còn có thị nữ, sai vặt, thị vệ, tổng cộng khoảng năm mươi người.

Bây giờ Tê Loan Hiên đã chậm rãi vào quỹ đạo, mỗi cổng đều có thị vệ canh gác, nhưng đối với người nào đó mà nói, đây chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.

Vệ Trăn tắm rửa xong, đang định đi ngủ thì cửa sổ vang lên.

Động tĩnh quen thuộc khiến lòng nàng bỗng nhiên nhảy một cái, không nhịn được nhìn về phía cửa sổ.

Đông Tẫn Nguyệt Lan c*̃ng đồng thời quay đầu, nàng ấy cau mày nói: "Chắc là gió đêm thổi tới thôi."

Nàng ấy mới vừa nói xong, cơn ‘gió đêm' kia lập tức xuyên qua song cửa sổ, hóa thành thực thể xuất hiện trước mắt ba người, cùng bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau khi Đông Tẫn thấy rõ chiếc áo bào đen kia thì nhanh chóng đưa tay che miệng lại, kìm tiếng hô kinh ngạc sắp bật ra khỏi miệng lại, Nguyệt Lan cũng trợn tròn hai mắt, chậm chạp chưa hoàn hồn.

Mà Vệ Trăn c*̃ng không khá hơn các nàng ấy là bao.

Nàng ngơ ngác nhìn cái người nghênh ngang trèo cửa sổ phòng nàng kia: "... ?!"

Vẫn ung dung ngông cuồng như trước, phóng khoáng không chịu trói buộc, mang theo mùi Long Tiên Hương quen thuộc cách nàng càng ngày càng gần.

Là nàng hoa mắt, hay là đang nằm mơ? Hay là vừa rồi lúc tắm rửa quá nhớ nhung nên xuất hiện ảo giác?

Chử Yến cụp mắt nhìn xuống nữ tử đang khẽ mím môi, kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, cơn giận trên đường đi lại vơi bớt một phần.

Hắn liếc mắt nhìn hai thị nữ vẫn còn đang kinh ngạc đứng bên cạnh.

Đông Tẫn Nguyệt Lan bị Thái tử nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, rùng mình một cái, sau đó vội vàng uốn gối lui ra.

Hai người ra khỏi phòng ngủ, trong lòng một trận ngổn ngang.

Một cơn gió mát thổi tới, bọn họ không hẹn mà cùng rùng mình một cái, quay sang nhìn nhau.

Đó là Thái tử đúng không?

Áo bào đen đai lưng vàng, tư thái hững hờ nhìn xuống chúng sinh, là Thái tử không sai.

Nhưng không phải Thái tử điện hạ đang đánh trận ư, sao lại xuất hiện ở đây?!

Cố ý trở về mừng sinh nhật với Huyện chúa?

Oa, Thái tử yêu cô nương thật.

-

Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Vệ Trăn như mới tỉnh khỏi cơn mơ, nàng nhìn chằm chằm người trước mặt, bởi vì kinh ngạc quá độ mà giọng cũng trở nên không rõ ràng: "Điện... hạ?"

Chử Yến tới gần nàng, cúi người nói: "Là Cô đây."

"Sợ đến vậy, làm chuyện gì trái với lương tâm rồi, hả?"

Vệ Trăn hơi hé môi, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó ngửa đầu nhón chân hôn hắn.

Chử Yến: "..."

Chử Yến: "... ?!"

Thái tử ôm trong lòng oán khí nồng đậm đến hỏi tội, sau khi ngẩn người thì nhìn nữ tử đang làm càn trên môi mình với vẻ mặt phức tạp. Sau một lúc lâu, Hắn nhẫn nhịn rung động trong lòng, đưa tay giữ lấy gáy nữ tử, cưỡng ép hai đôi môi tách ra, giọng điệu không vui nói: "Chỉ bằng cách này mà muốn qua mặt Cô?"

Lừa gạt hắn hết lần này tới lần khác, chỉ một chút lấy lòng này là muốn xóa bỏ tất cả?

Vệ Trăn mấp máy môi, nhìn thần thái quen thuộc của Thái tử, trong lòng cảm nhận được cảm giác rung động quen thuộc, cuối cùng nàng cũng xác định được, mừng rỡ nói: "Là điện hạ thật này."

Chử Yến vất vả lắm mới đè được d*c v*ng xuống, cảm xúc mới dâng lên lần nữa bị chôn vùi: "..."

Hắn còn có thể là giả chắc?

Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại nhào vào ngực hắn.

Hương thơm từ cơ thể của nữ tử hoà quyện với mùi huân hương sau tắm rửa cùng tràn vào chóp mũi, Thái tử vốn hùng hổ đến tìm người tính sổ, trong thoáng chốc quân lính đã tan rã.

Hắn giật mình, sau đó đưa tay ôm lấy vòng eo thon kia, hận không thể khiến cả hai cơ thể hòa làm một, nhưng vẫn cứng miệng: "Cho rằng như vậy là Cô có thể tha thứ cho nàng à? Nghĩ hay lắm, Cô nói nàng biết, chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."

Vệ Trăn chớp mắt mấy cái, cuối cùng đã nhận ra thái độ khác thường của Thái tử.

Chuyện gì? Nàng chọc hắn lúc nào?

Không phải đã bảo Thập Bát nói thân phận của nàng cho hắn rồi sao?

Mà hắn trở về là muốn làm gì?

Vệ Trăn đột nhiên nhớ ra lúc Thái tử đến trên tay còn cầm một cái hộp, ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng tránh ra khỏi ngực Thái tử, liếc mắt nhìn xuống tay Thái tử: "Sao Điện hạ lại trở về?"

Đó là quà sinh nhật của nàng đúng không?

Chử Yến: "... !!"

Nàng cho rằng tránh đi vấn đề là có thể trốn thoát à?!

Thái tử tức giận cực kỳ, khẽ cắn môi bế nàng lên bằng một tay, đi về hướng giường: “Có phải nàng cho rằng vào phủ Quận chúa thì Cô không làm gì được nàng không?"

Vệ Trăn thuần thục ôm cổ của hắn, một lòng tập trung vào cái hộp trên tay hắn, đôi mắt không nhịn được liếc xuống: "Nào có, không phải điện hạ đã vào tới đây rồi sao?"

Chử Yến thoáng nhìn động tác nhỏ của nàng, tức giận hừ mạnh một tiếng.

Lừa gạt hắn, lợi dụng hắn, còn muốn quà của hắn?

Động tác ném nàng lên đệm chăn mềm mại của Thái tử không hề dịu dàng chút nào, tiếp đó hắn khom người đè nàng dưới thân mình, gằn từng chữ: "Nói cho Cô, ngươi tên gì?"

Cái hộp nhỏ được nàng chờ mong kia bị Thái tử thuận tay nhét vào dưới gối, cuối cùng Vệ Trăn cũng chịu rời mắt khỏi nó, nhìn về phía khuôn mặt đầy bất mãn và buồn bực kia.

Mặc dù nàng không biết vì sao hắn lại giận dữ như vậy, nhưng lại hơi chột dạ, nên nhẹ giọng thử nói: "Thần nữ bảo Thập Bát thông báo cho điện hạ rồi mà."

Chử Yến cắn răng, gằn từng chữ một: "Cô phải nghe chính miệng nàng nói."

Thái tử như thế, Vệ Trăn càng run, nàng thận trọng nói: "Vệ Trăn."

"Vệ nào, Trăn nào?"

Vệ Trăn: "..."

Nàng xác định, hắn đang tức giận, rất rất giận, mặc dù nàng cũng không biết vì sao.

"Vệ của phủ Lãng Vương, Trăn trong đào chi yêu yêu kỳ diệp trăn trăn."

Nàng vừa mới nói xong, đã bị Thái tử véo mạnh một bên má, đau đến mức nàng không nhịn được kêu đau: "Á, điện hạ..."

"Nhóc lừa đảo!"

Chử Yến thâm trầm nói: "Dùng Cô thuận tay không? Hả?"

Tim Vệ Trăn hẫng một nhịp, hắn nói vụ nào?

Lần này nàng không dám tùy ý thăm dò, nói hàm hồ không rõ: "Thần nữ không hiểu ý điện hạ."

Tay Chử Yến lại dùng thêm mấy phần lực, Vệ Trăn đau đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước: "Điện hạ, đau."

"Ngươi đừng hòng quyến rũ Cô!" Chử Yến nói như vậy nhưng tay lại thả lỏng: "Nghe không hiểu ý của Cô? Được, vậy để Cô tính rõ ràng từng vụ với nàng."

Hắn còn chưa dứt lời, đã cúi đầu chặn môi Vệ Trăn.

Vệ Trăn bị hắn đè ở dưới thân không thể động đậy, chỉ có thể bị ép thừa nhận, tất nhiên, thật ra nàng cũng không muốn phản kháng.

Nỗi nhớ nhung của nàng dành cho người này, sớm vào khoảnh khắc hắn xuất hiện, đã vọt đến đỉnh, nàng hận không thể gắn chặt mình vào người hắn, tham lam hít vào hơi thở thuộc về hắn.

Vậy nên khi nụ hôn của hắn rơi xuống, phản ứng đầu tiên của nàng không phải giãy giụa, mà là đáp lại.

Tình đến lúc nồng, nàng đưa tay ôm lấy eo hắn.

Nhưng nàng không biết, sự chủ động này có sức dụ hoặc như thế nào với Thái tử, áo bào đen của hắn gần như bao phủ lấy lớp trung y mỏng manh của nàng, ba nghìn tóc đen quấn lấy nhau, hơi thở của cả hai người dần nặng hơn.

Vệ Trăn vừa tắm rửa xong, áo ngoài từ sớm đã rơi xuống khi Thái tử ném nàng lên giường, lúc này trên người nàng chỉ có một cái áo trong mỏng.

Cơ thể Vệ Trăn run lên: "Điện hạ..."

Trong mắt Chử Yến có một tia ánh sáng nhạt mỏng manh, hắn dừng lại, h*n l*n c*n c* trắng nõn kia.

Hắn chậm rãi nắm lấy hai tay nàng giơ l*n đ*nh đầu nàng, một tay còn lại của hắn thì dính sát phần da thịt bên hông nàng, đột nhiên, giọng hắn khàn đặc: "Nàng biết thân phận mình khác thường từ khi nào?"

Vệ Trăn còn đắm chìm trong cảm giác rung động kia, nghe được lời này suy nghĩ kiều diễm trong lòng bỗng tiêu tan hơn phân nửa, chợt mở mắt ra nhìn về phía hắn: "Điện hạ... Ưm!"

Hóa ra là vì chuyện này!

Sao hắn lại biết!

Môi Chử Yến lần xuống dưới, vững vàng chạm tới cần cổ nàng: "Cô hỏi, ngươi trả lời, nếu không..."

Chân bị đè lại không chút thương tiếc, trộn lẫn cảm giác run rẩy lan tỏa khắp cơ thể, ép đến mức hốc mắt Vệ Trăn ẩm ướt, lý trí c*̃ng gần như bị bao phủ, Môi khẽ hé mở, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã nghẹn lại nơi cổ họng.

"Sự kiên nhẫn của Cô có hạn, Vệ Trăn."

Cảm giác lạ lẫm khiến cho cho người ta hơi sợ hãi lan khắp toàn thân, rốt cuộc cũng gọi về được một chút lý trí. Nàng chạm phải ánh mắt của Thái tử, trong đó rõ ràng là khí thế bức người, không cho phép trốn tránh. Nàng bị dọa đến mức luống cuống, vội đáp: "Đình Hòe Sơn."

Tay Chử Yến khựng lại, rồi chậm rãi trượt lên, lần nữa dán vào eo của nàng: "Sao lại biết?"

Lúc này trong đầu Vệ Trăn không khác gì một cuộn dây rối, căn bản không thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng câu hỏi này của Thái tử, hiện tại quả thật nàng không thể trả lời.

"Vệ Trăn."

Tiếng rên khẽ bật ra khỏi môi, nàng cố gắng vững vàng hô hấp, mới dùng chút lý trí còn sót lại bịa ra một cái cớ không quá dễ dàng bị vạch trần: "Hôm đó trước khi ta rời đi Ngụy gia, vô tình nghe được người Ngụy gia nói chuyện."

Tính mạng người Ngụy gia không thể giữ được, bọn họ chết, lời nói dối này cũng sẽ mãi mãi không bị vạch trần.

Chử Yến nhìn chằm chằm nữ tử dưới thân, sau một lúc lâu, mới tiếp tục nói: "Cho nên nàng tiếp cận Cô, là vì muốn tiếp cận phủ Quận chúa? Nếu nàng đã biết thân phận của mình, vì sao không nói rõ? Vì sao lại lựa chọn lừa gạt ta?"

Những câu hỏi hóc búa liên tiếp khiến Vệ Trăn chóng mặt hoa mắt, nhưng nàng mới trầm mặc một hơi đã rước lấy sự 'trừng phạt' xấu xa của hắn, giống như là không muốn để cho nàng có thời gian tìm cớ.

Vệ Trăn bị ép đến rơi nước mắt, đáp lại từng câu một: "Tiếp cận điện hạ là muốn sống, ta chỉ nghe được việc ta không phải là nữ nhi ruột của bọn họ, cũng không biết thân phận thật sự, là về sau ở tiệc ngắm mai, mẫu thân và phụ thân lần lượt tới gặp ta, ta mới bắt đầu hoài nghi, mãi đến sau này phủ Quận chúa phái người đến điều tra Ngụy gia, ta mới bắt đầu xác định."

Chử Yến nắm eo của nàng, cúi người tới gần bên tai nàng, nói: "Nếu lại lừa gạt Cô, khóc cũng vô dụng."

Vệ Trăn mím môi, vô cùng đáng thương lắc đầu năn nỉ: "Lời ta nói đều là thật, điện hạ..."

Chử Yến nhìn nữ tử hàng mi đẫm lệ, một d*c v*ng tà ác nào đó trong cơ thể lại trỗi dậy: "Cầu xin Cô đi, Cô sẽ bỏ qua cho nàng."

Vệ Trăn bị giữ chặt, vừa thẹn vừa giận nhưng vẫn phải tiếp tục cầu xin: "Điện hạ, xin chàng đấy, tha cho ta đi."

Ánh mắt Thái tử chợt tối sầm xuống, hắn lặng im một lát, sau đó đột nhiên cúi đầu nhẹ nói gì đó.

Vệ Trăn mở to mắt, kinh ngạc luống cuống, giọng hơi run: "Điện hạ, đừng..."

"Muộn rồi."

Chử Yến ấn eo của nàng, trầm giọng nói.

Chuyện sau đó, Vệ Trăn thật sự không dám nhớ lại.

Chân của nàng bị làm cho đỏ lên, đau rát, cảm giác toàn thân đều bị hắn xóc đến rã ra thành từng mảnh. Mãi đến khi hắn rốt cuộc cũng chịu dừng lại, nàng vẫn cứng đờ không dám động, thậm chí không dám mở mắt nhìn.

Vệ Trăn nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, hận không thể đá hắn ngã xuống giường.

Nhưng nàng không dám.

Ai biết tên điên này lại sẽ làm gì nàng.

Chử Yến lau sạch chân giúp nàng, dùng đệm chăn bọc lấy nàng, nhét lên giường, mới chậm rãi đứng cạnh giường buộc đai lưng.

Vệ Trăn len lén vén góc chăn, hé mắt nhìn ra ngoài, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt thâm sâu ánh ý cười tựa như có như không của Thái tử. Nàng sửng sốt, mặt bỗng đỏ lên, quay lưng lại trốn vào trong chăn.

Tên điên này!

Đây là phủ Quận chúa đấy, sao hắn dám làm loại chuyện như thế với nàng ở chỗ này!

Không phải trong phủ có thị vệ và ám vệ à?

Sao lại thả hắn vào!

Vệ Trăn càng nghĩ càng giận, còn nữa, hắn từ xa ngàn dặm chạy về chỉ để tìm nàng tính sổ?

Qua một lúc lâu mà sau lưng không có động tĩnh truyền đến, Vệ Trăn nhíu mày, hắn đi rồi?

Làm chuyện như vậy với nàng, sau đó không nói câu nào đã rời đi?

Đồ khốn!

Trong sự tức giận dần tăng thêm tủi thân và thất vọng, Vệ Trăn đấu tranh một trận trong lòng, sau đó cắn môi, nhẹ nhàng xoay người kéo một góc chăn xuống nhìn ra ngoài, mới lộ ra đôi mắt đã đối diện với con ngươi hẹp dài của Thái tử.

Vệ Trăn: "..."

Nàng vô thức muốn xoay người lại, bị Thái tử nhanh chóng đè xuống.

Mặc dù cách đệm chăn, nhưng nàng vẫn cảm thấy bàn tay của hắn quá nóng.

Vệ Trăn còn chưa kịp mở miệng, Chử Yến đã móc cái hộp dưới gối ra nhét vào trong lòng nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái: "Sinh nhật vui vẻ, Vệ Trăn."

Cơn giận dỗi trong lòng Vệ Trăn lập tức tan biến, nàng nằm trong chăn sờ cái hộp nhỏ kia, đôi môi đang giấu trong chăn không nhịn được nhếch lên.

Một đôi mắt lộ ở bên ngoài, ánh lên vẻ rạng rỡ.

Chử Yến nhìn nàng, trong lòng chợt mềm nhũn, hắn đưa tay ôm nàng cả người lẫn chăn vào lòng, cọ nhẹ lên gáy nàng, trầm giọng nói: "Cô phải về biên thành rồi."

Ý cười trong mắt Vệ Trăn thoáng chốc tan đi, vội nói: "Đi ngay bây giờ ư?"

Sao mới trở về lại phải đi rồi?

"Cô âm thầm trở về, không thể ở lâu."

“Nhưng trời vẫn tối, không thể đợi hừng đông rồi mới đi sao?" Vệ Trăn nhẹ giọng hỏi.

Chử Yến trầm thấp cười một tiếng, nói mập mờ: "Ở lại một đêm, sẽ không chỉ là ở bên ngoài đâu."

Bình Luận (0)
Comment