Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 105

Chử Yến đi vài bước, sau khi phát hiện, quay đầu thấy Tống Hoài đang nhìn bức thư trên tay bằng vẻ mặt kỳ lạ.

Hắn rất ít nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy trên mặt Tống Hoài, khiếp sợ, kinh ngạc, không dám tin.

Chử Yến cảm thấy rất hiếm lạ, cười lạnh: "Thế nào, Tề Vân Hàm thành hôn trước thời hạn à?”

Tống Hoài chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chử Yến bằng ánh mắt kỳ lạ.

Trong mắt lại nhiều một loại cảm xúc phức tạp mà nhất thời Chử Yến cũng không hiểu được.

Chử Yến nheo mắt, vươn tay: "Không phải là đã thành hôn rồi chứ?"

Tống Hoài tiến lên trầm mặc đặt thư vào tay hắn, không nói gì, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Chử Yến.

Tim Chử Yến giật thót một cái.

Trực giác nói cho hắn biết, phong thư này có liên quan tới nàng.

Hắn lạnh mặt mở thư ra đọc, sau đó, biểu cảm trên gương mặt kia xuất sắc không thua gì Tống Hoài.

Thái tử nhìn chằm chằm lá thư trong tay, hơi không dám tin mình nhìn thấy cái gì.

Ngụy Niên, nữ nhi của Quận chúa?

Trưởng nữ bị thất lạc mười bảy năm của phủ Quận chúa, là nàng?!

Tống Hoài thưởng thức đủ rồi, mặt mày hơi cong, dù bận vẫn ung dung nói: "Điện hạ, cảm thấy thế nào?"

Chử Yến cắn răng, nắm tay siết chặt.

Ngụy Hằng bị Ngụy Trình tố giác, Đại lý tự khanh tự mình lục soát phủ, tìm được tã lót của trưởng nữ của Quận chúa trong phòng ngủ của chủ mẫu Ngụy gia!

Tất cả trùng hợp như vậy, tự nhiên như vậy.

A...

Trùng hợp!

Nàng gạt được người bên ngoài, lại không gạt được hắn.

Vào thời khắc này tất cả nghi hoặc trong quá khứ đều có đáp án, mà điều chân chính khiến cho người tức giận là, khi bọn họ còn đang suy đoán khó hiểu, trong lòng của nàng đã có đáp án.

Nàng đã sớm biết nàng không phải nữ nhi Ngụy gia! c*̃ng đã sớm biết mục đích thật sự của người đứng phía sau, nhưng từ trước đến nay đều không nói thẳng với hắn! Mặc kệ hắn vì nàng mà lo tính trước sau!

Nàng lợi dụng hắn, còn lợi dụng một cách vô cùng thuần thục!

Chử Yến siết chặt bức thư trong lòng bàn tay, nhanh chóng quay người tiến vào chủ trướng.

Tốt, tốt lắm!

Vệ Trăn đúng không?

Chờ đấy cho hắn!

Tống Hoài nhấp môi cười, trở về doanh trướng của mình.

Chẳng trách Ngụy cô... Huyện chúa Nguyên Cẩn dám lặp đi lặp lại trêu chọc điện hạ nhiều lần, hóa ra là ỷ vào có hậu thuẫn cỡ này.

Đây là lần đầu tiên y thấy điện hạ bị lợi dụng hết lần này đến lần khác, mà lại còn là cùng là một người.

Hiện tại, y chỉ hy vọng pháo hoa mà Huyện chúa Nguyên Cẩn bắn là thật lòng, bằng không thì, chờ điện hạ hồi kinh, thành Phụng Kinh lại phải náo nhiệt rồi.

_

Vệ Trăn hoàn toàn không biết chỉ dựa vào một phong thư mà Chử Yến đã đoán được nàng vẫn luôn biết thân phận của mình, cũng không biết Thái tử nổi trận lôi đình cỡ nào ở nơi biên giới.

Lúc này, nàng đang ra ngoài gặp Ngụy Trình.

Ngụy Trình đã ra khỏi đại lao mấy ngày, vượt qua dự đoán của nàng chủ động chọn ngày hẹn nàng.

Vừa khéo, Vệ Trăn c*̃ng có việc tìm hắn.

Hai người hẹn nhau ở một gian trà lâu, Vệ Trăn hỏi tình hình gần đây của Ngô di nương rồi nói đến chuyện chính.

Ngụy Trình báo cho nàng, bây giờ hắn đã không còn tên là Ngụy Trình nữa.

Tên là Thang Trình.

Sau khi ra tù, hắn giao thư tống hoàn cho Ngô di nương, không đợi hắn hỏi, Ngô di nương đã bảo hắn đổi về tên của mình.

Ngụy Trình đã chết, trên đời này vĩnh viễn sẽ không lại có Ngụy Trình thứ hai, lúc trước vì bảo vệ tính mạng của hắn bà ấy mới để hắn dùng tên của con trai mình, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, hắn cũng không cần phải dùng cái tên này nữa.

Nhưng từ đầu đến cuối trong lòng hắn không cách nào nguôi ngoai đối với cái chết của Ngụy Trình, cuối cùng xin Ngô di nương, dùng chữ 'Trình' làm tên, theo họ của mẹ ruột.

"Ta muốn xin Huyện chúa hỗ trợ, chuyển hộ tịch của mẫu thân sang cho ta." Thang Trình nói.

Đương nhiên Vệ Trăn biết mẫu thân mà hắn gọi là Ngô di nương, đồng ý không chút suy tư: "Như thế cũng tốt."

Đi theo hắn lập môn hộ khác, không chỉ Ngô di nương, Ngụy Uyển cũng coi là có nhà ngoại đứng đắn.

"Từ gia có làm khó Ngụy Uyển không?"

Nói đến cùng, hôn sự của Ngụy Uyển là bọn họ tính kế Từ gia, nếu Từ gia trách tội, cũng không thể trách họ.

Thang Trình nói: "Sau khi ra tù ta đã tới cửa xin lỗi, Từ gia cũng không giận chó đánh mèo lên muội muội."

Vệ Trăn nghe hiểu.

Ngụy Uyển không biết rõ tình hình, Từ gia không giận chó đánh mèo Ngụy Uyển, nhưng đối với Thang Trình, nhất định là có làm khó.

Chẳng qua đây cũng là Thang Trình nên chịu.

Vả lại hắn chịu, Ngụy Uyển ở Từ gia cũng sẽ tốt hơn một chút.

Vệ Trăn đẩy một tờ khế ước nhà đất qua, nói: "Căn nhà này là ta dùng bạc riêng để mua, coi như quà ta tặng ngươi tự lập môn hộ, ngươi tạm thời ở lại đó vài ngày."

Thang Trình vội vàng nghiêm mặt từ chối: "Huyện chúa, món quà này quá quý giá, ta không nhận nổi."

Vệ Trăn cười, sớm biết với tính tình của hắn sẽ không chấp nhận, bèn nói: "Vậy thì tính là cho thuê, bằng tình nghĩa khi còn ở Ngụy gia giữa ta và ngươi, tặng ngươi tiền thuê nửa năm cũng hợp tình hợp lý, nửa năm sau, ngươi lại đưa tiền thuê nhà cho ta là được.”

Thang Trình còn muốn nói gì nữa, nhưng lại nghe Vệ Trăn nói: "Cho dù không vì chính ngươi, cũng phải suy nghĩ cho Ngô... dì Ngô chứ."

Thang Trình trầm mặc một lúc, đứng dậy trịnh trọng chắp tay thi lễ với Vệ Trăn: "Đa tạ Huyện chúa."

"Ba tháng sau, ta sẽ nộp tiền thuê cho Huyện chúa."

Vệ Trăn c*̃ng không giằng co với hắn, tùy tiện nói: "Tùy ngươi."

Sau khi chia tay Vệ Trăn, Thang Trình tới thăm mộ Thang mẫu và Ngụy Trình.

Đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này sau khi ra khỏi đại lao.

Năm mẫu thân và Ngụy Trình chết, thời tiết c*̃ng như bây giờ, lạnh thấu xương.

Kiều thị hà khắc, không cho đủ y phục mùa đông, hắn thấy lúc đệ đệ đến tìm mình bị lạnh đến phát run, cầm cái áo bông duy nhất không có miếng vá của mình trao đổi với Ngụy Trình. Vóc dáng hai bọn họ tương tự, sau khi Ngụy Trình mặc đồ về viện, Ngô di nương không nhìn mặt gọi sai người, Ngụy Trình nghịch ngợm muốn trêu đùa mọi người, vừa lúc hôm đó mẫu thân muốn dẫn hắn ra ngoài tìm thầy trị bệnh, Ngụy Trình nhân lúc hạ nhân không chú ý chui vào trong xe ngựa, trước khi đi còn đánh cược với hắn, xem khi nào mẫu thân sẽ phát hiện ra y.

Sau đó hắn cũng không biết mẫu thân phát hiện khi nào, bởi vì, bọn họ cũng không trở về nữa.

Mẫu thân không ở trong phủ, hôm đó, hắn vẫn mặc y phục của Ngụy Trình đợi ở Phù Hương viện sưởi ấm, nghĩ chờ sau khi mẫu thân trở về, sẽ tới đón hắn giống như những lần trước. Nhưng hắn đợi mãi đợi mãi vẫn không đợi được mẫu thân về, rồi ngủ thiếp đi trong viện Phù Hương, chờ khi tỉnh lại, Ngô di nương ngồi bên giường hắn khóc như đứt từng khúc ruột.

Quan hệ giữa Ngô di nương và mẫu thân vô cùng tốt, lúc trước vô tình biết hắn không phải là con của Ngụy Văn Hồng, mẫu thân và Ngụy Trình vừa xảy ra chuyện bà ấy đã nghĩ đến chỉ sợ lần này chuyện xảy ra không phải là ngoài ý muốn, Ngô di nương đành cố nén đau xót đóng cửa phòng ngủ, bảo hắn dùng thân phận Ngụy Trình ở lại Phù Hương viện.

Ngụy Văn Hồng không thường đến viện Phù Hương, một tháng tối đa cũng chỉ thấy Ngụy Trình một lần, mà hắn đã nửa năm chưa từng gặp Ngụy Văn Hồng.

Nhưng người trong viện Phù Hương từng gặp bọn họ, đêm đó Ngô di nương cho hắn uống một loại thuốc, khiến trên người trên mặt hắn nổi đầy mẩn đỏ, sưng gần như không thấy rõ diện mạo. Ngô di nương mời lang trung tới, lang trung nói là bị bệnh sởi, sẽ truyền nhiễm, thế là trong một quãng thời gian rất dài, hạ nhân của Phù Hương viện cũng không dám tới gần hắn.

Về sau mẩn đỏ chậm rãi biến mất, bởi vì dùng thuốc mà trên mặt của hắn có rất nhiều sẹo, cũng không nhìn rõ khuôn mặt, sau mười hai tuổi hắn mới bắt đầu chậm rãi thoa thuốc. Đến khi những vết sẹo kia mờ dần rồi biến mất, dung mạo của hắn c*̃ng nảy nở, ngay cả hạ nhân của viện Phù Hương cũng không nhận thấy được hắn biến thành người khác, chứ chưa cần nói đến việc Ngụy Văn Hồng không biết đã bao lâu không đến thăm hắn, sao ông ta có thể nhận ra được hắn không phải là Ngụy Trình.

Về phần tại sao khi đó Ngụy Văn Hồng không sinh nghi...

Có lẽ là bởi vì bọn họ chắc chắn sẽ không cho rằng, có người sẽ chịu đựng nỗi đau mất con bảo vệ đứa trẻ đã hại chết con mình .

Mặc dù, đó cũng không phải ý nguyện của hắn.

Thế là, hắn cứ sống tiếp dưới mí mắt của Ngụy Văn Hồng như vậy.

Thang Trình đứng trước mộ rất lâu, mãi đến khi tiền giấy đã cháy thành tro rồi nguội lạnh, hắn mới chậm rãi rời đi.

Từ nay về sau, hắn là Thang Trình, không chỉ sống vì mình, cũng vì thiếu niên kia.

Ngô di nương cũng là mẫu thân của hắn, muội muội của hắn, hắn sẽ bảo vệ bọn họ không tiếc mạng mình.

Ba ngày sau, hộ tịch hoàn thành, hắn đón Ngô thị về, Ngụy Uyển cũng thành muội muội ruột trên danh nghĩa của hắn. Cùng lúc đó, một đạo thánh chỉ từ Hoàng cung truyền tới.

Thánh thượng niệm tình sự việc có nguyên do, không truy cứu tội khi quân của Thang Trình, khôi phục chức quan của hắn, trở lại viện Hàn Lâm.

Thang Trình biết, đây là Vệ Trăn cầu xin giúp hắn.

Hắn nắm thánh chỉ, thầm hạ quyết tâm, đời này nhất định hắn sẽ không phụ kỳ vọng của Vệ Trăn đối với hắn.

Những năm tháng sau này khi hắn chìm nổi trong quan trường, hắn vẫn mãi ghi nhớ lời nàng từng dặn dò thuở ban đầu, khi Vệ Trăn vẫn là Ngụy Niên đã nói với hắn.

Giữ tấm lòng son, đấu tranh vì dân, tuyệt đối không ăn hối lộ trái pháp luật, làm chuyện phạm pháp trái kỷ cương.

-

Mười sáu tháng Mười hai, là sinh nhật thật sự của Vệ Trăn, trước kia nàng đón sinh nhật vào tháng mười, Ngụy gia cũng chỉ tổ chức tượng trưng cho nàng.

Đây là sinh nhật đầu tiên nàng đón với người nhà.

Nàng từ chối đề nghị tổ chức tiệc lớn của Vệ Như Sương, chỉ là cả nhà quây quần với nhau ăn một bữa cơm trong phủ.

Nhưng nàng vẫn nhận được không ít quà, Tề Vân Hàm, Bùi Lạc Thanh, Tô Vãn Đường, Thôi Tuyết Lăng và vài quý nữ từng có giao tình với Vệ Trăn đều lần lượt sai người mang quà tặng tới.

Ngay cả trong cung cũng ban thưởng xuống.

Sinh nhật tuổi mười bảy, Vệ Trăn đón một tuổi mới đầy trọn vẹn, nàng rất hạnh phúc, nhưng khi nàng ở một mình, nàng luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.

Nàng không tự chủ được nghĩ đến cái người đang ở biên thành kia.

Cũng không biết lúc này hắn đang làm gì, là trên chiến trường, hay là đang ở trong quân doanh.

Nàng đã hỏi mẫu thân, từ sau khi Thái tử thân chinh, từ đầu đến cuối Tây Vu vẫn không chính thức khai chiến, chỉ thỉnh thoảng đánh vài trận nhỏ, giống như, bọn họ chỉ muốn giữ Thái tử ở biên thành.

Mà có đôi khi thật đúng là muốn cái gì thì tới cái đó, đêm đó, Vệ Trăn nhận được một phần quà sinh nhật.

Đến từ biên thành.

Là Thái tử điện hạ đích thân đưa tới.

--------------------

Chương kế tiếp: Thái tử trèo tường

Bình Luận (0)
Comment