Sau tiệc nhận thân, Vệ Trăn chính thức đi bái kiến Lãng Vương.
Trên đường, Cố Lan Đình nói với nàng ý nghĩa thực sự mà họ Vệ đại biểu.
Lãng vương phi đi sớm, Lãng Vương chưa tục huyền, dưới gối chỉ có một nữ nhi là Vệ Như Sương.
Sau khi Vệ Như Sương thành hôn, hai nhà Vệ Cố thống nhất với nhau, đứa bé thứ nhất theo họ mẫu thân, kéo dài huyết thống Vệ gia, kế thừa Vệ gia.
Nhưng ai c*̃ng không ngờ được, trưởng nữ mới sinh được một tháng đã mất tích.
Về sau, quân Lãng dưới trướng Lãng Vương dần dần lớn mạnh, Lãng Vương đã từng nhắm tới Cố Dung Cẩm, nhưng tiểu công tử quá yếu ớt, không phải người phù hợp, nếu Lãng Vương còn không có con cháu kế thừa y bát nữa thì sớm muộn gì quân Lãng cũng phải đổi họ, mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng đành bất lực.
Trong quân Lãng có không ít người đi theo Lãng Vương từ thời ở Việt Châu, những người này sẽ không chấp nhận quân Lãng đổi họ, tương lai một khi Lãng Vương không còn, ắt hẳn quân Lãng sẽ bùng phát nội loạn.
Nhưng hôm nay, Vệ Trăn trở về.
Nếu như Vệ Trăn vô lo vô nghĩ giống Cố Dung Cẩm, không rành thế sự như Tề Vân Hàm, Cố Lan Đình sẽ không nói với nàng những lời này.
Nữ nhi cần được nuông chiều, ông ấy sẽ xây một căn nhà ấm cho nàng, bảo vệ quãng đời còn lại của nàng an ổn. Nhưng rất hiển nhiên, thứ nữ nhi của ông ấy cần không phải nhà ấm, thứ nàng muốn là bầu trời rộng lớn hơn.
Ông ấy gặp Ngụy Trình, mặc dù đối phương ăn nói vô cùng kín kẽ, nhưng ông ấy vẫn không tin tất cả những chuyện đó đều là do một mình hắn làm. Tình cảnh của Ngụy Trình ở Ngụy gia không tốt, cho dù có chút bản lĩnh, tay c*̃ng không duỗi được đến Giang Nam, nếu vụ án ở Giang Nam không có ngoại lực thúc đẩy, không thành được.
Mà ngoại lực này, rất có khả năng đến từ Vệ Trăn, nói chuẩn xác hơn thì, là tới từ Thái tử.
Nếu có Thái tử âm thầm giúp đỡ, vậy thì tất cả đều có thể được giải thích hợp lý, huống hồ, quan viên đi Giang Nam tra vụ án buôn lậu muối là do Đông cung chỉ định.
Đông cung nhúng tay, đương nhiên sẽ không phải vì Ngụy Trình.
Cho nên, Cố Lan Đình hoài nghi vụ án của Ngụy Hằng, hoặc có thể càng sâu hơn, kết cục của Ngụy gia hôm nay, đều là do nữ nhi của ông ấy thúc đẩy.
Về phần vì sao nàng lại làm như thế…
Thời cơ Ngụy Trình tố giác quá trùng hợp, lại kết hợp với những lời Địch Minh bẩm báo trước đó vài ngày, mỗi hành vi tiếng nói của Vệ Trăn ở trong ngục Đại lý tự, ông ấy có lý do hợp lý để hoài nghi, Vệ Trăn sớm đã đề phòng Ngụy gia, không chỉ thế, hoặc là đã hoài nghi, hoặc là đã biết thân phận của bản thân.
Về phần nàng bắt đầu đề phòng Ngụy gia từ khi nào, muộn nhất cũng là ở đình Hòe Sơn.
Ở đình Hòe Sơn, nàng dùng lý do muốn bái kiến Thái tử, tránh thoát khỏi thế cờ chết kia, nha hoàn hầu cận của nàng c*̃ng chết vào ngày hôm đó, nói với bên ngoài là chết trong miệng sói, nhưng ông ấy chưa bao giờ tin.
Sói trên Hương Sơn gần như đều bị nuôi nhốt ở trong biệt viện, hơn nữa, đoạn đường kia đã thuộc phạm vi biệt viện Hương Sơn, còn là giữa thanh thiên bạch nhật, căn bản không có khả năng có sói xuất hiện.
Cho nên rất có khả năng là, Vệ Trăn lợi dụng Thái tử để tránh họa, cũng diệt trừ tai mắt bên cạnh, về phần vì sao Thái tử lại hỗ trợ...
Ông ấy nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một khả năng.
Chỉ cần Vệ Trăn nói thẳng với Thái tử là trên đình Hòe Sơn có nguy hiểm, Thái tử nhất định sẽ ra tay, bởi vì Tề Vân Hàm ở đình Hòe Sơn.
Tính tình Thái tử thất thường, ngông cuồng tùy ý, nhưng bao che khuyết điểm.
Tề Vân Hàm và Thái tử lớn lên cùng nhau, thuở nhỏ được Thái tử yêu thương như muội muội, nói là nha hoàn kia là chết trong miệng sói, còn không bằng nói là Vệ Trăn mượn tay Thái tử để diệt trừ.
Tất cả những chuyện này đều đang nói cho ông ấy biết, nữ nhi của ông ấy, tuyệt đối không đơn giản, cho nên, sau khi ông ấy suy tư mấy ngày, quyết định nói chuyện này cho nàng biết.
Lựa chọn như thế nào, để chính nàng quyết định.
Đối với chuyện này tuy Vệ Như Sương có chút không nỡ, nhưng cũng cảm thấy Cố Lan Đình nói có lý, vốn dĩ Vệ gia nên do trưởng nữ của bà ấy kế thừa, bây giờ, chỉ là kéo tất cả về quỹ đạo vốn có mà thôi.
Chẳng qua...
"Hồi ta và phụ thân con thành hôn, ngoại tổ phụ con vẫn là con nuôi Chử gia, mà bây giờ đã là Lãng Vương chỉ dưới một người của Bắc Lãng, nếu con lựa chọn kế thừa Vệ gia, con đường sau này không dễ đi."
Vệ Như Sương là người tâm tư đơn giản, trong đầu không có nhiều suy nghĩ phức tạp, nhưng trong chuyện lớn lại phân biệt rõ ràng, bà ấy kéo tay Vệ Trăn, chân thành nói: "Mặc dù thời chiến loạn không thiếu nữ tướng, nhưng sau khi Bắc Lãng thành lập thì đương triều còn chưa có tiền lệ có nữ tử tiếp quản quân đội, Trăn Trăn, đi con đường này sẽ rất gian khổ, con phải suy nghĩ kỹ."
Lúc này Vệ Trăn vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được tin tức bất ngờ này.
Nếu là nàng của trước kia mà nói, kế thừa Vệ gia quả thực là chuyện viển vông không tưởng, nhưng bây giờ...
Không thể phủ nhận, nàng kinh ngạc xong, trong lòng khó nén nổi cảm xúc kích động đang lan tràn.
Nàng đã không còn cam tâm bị giam cầm trong bốn bức tường hậu viện.
Nếu nàng có thể có cơ hội tiếp xúc với một thế giới khác, nàng rất tình nguyện, có điều...
Vệ Trăn nhìn về phía Cố Lan Đình, đôi mắt vô cùng trong trẻo: "Phụ thân, mẫu thân, con có thể chứ?"
Kế thừa Vệ gia, cũng đại biểu phải thừa kế y bát của Lãng Vương, trong đó bao gồm cả thân quân dưới trướng Lãng Vương.
Mặc dù nàng c*̃ng đã học cưỡi ngựa bắn tên một thời gian, nhưng nàng tự biết trình độ mình thế nào, hiện tại nàng không có năng lực tiếp quản quân Lãng, vả lại còn kém rất xa.
Cố Lan Đình nhìn ánh mắt kích động của Vệ Trăn, ánh mắt hơi phức tạp, ông ấy không nhìn lầm.
Nữ nhi của ông ấy, không cam chịu bị nhốt trong hậu viện nhỏ bé ấy.
Cũng phải, vốn dĩ nó phải thuộc về nàng.
Nếu những năm này nàng không hề rời đi, có lẽ sớm đã có danh vọng nhất định trong quân Lãng.
"Có thể." Vệ Như Sương trầm mặc một lúc, sau đó kiên định nói: "Bất kể Trăn Trăn lựa chọn như thế nào, mẫu thân đều ủng hộ."
Cố Lan Đình c*̃ng thoải mái cười, nói: "Hiện tại tất nhiên chưa thể, nhưng nếu con có chí hướng, phụ thân tin rằng con sẽ khai mở một chân trời rộng lớn của riêng mình."
Trước kia Vệ Trăn rất hâm mộ Tề Vân Hàm, hâm mộ tiểu cô nương kia được yêu thương bao bọc, có thể thích làm gì thì làm, làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.
Mà bây giờ, nàng không cần hâm mộ nữa, tình yêu như vậy, nàng cũng đã nhận được.
Vệ Trăn nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào, nở một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn phụ thân, mẫu thân."
Nhận ra giọng nàng hơi nghẹn ngào, Vệ Như Sương khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Đây vốn là thứ thuộc về Niếp Niếp mà."
Cố Lan Đình nhìn hai mẫu nữ ôm nhau, trên mặt toát lên vẻ dịu dàng, may mà được ông trời thương xót, cuối cùng cả nhà họ cũng được đoàn tụ.
-
Lãng Vương đã chờ sẵn trong phủ từ lâu, sau khi Vệ Trăn cung kính hành lễ một cách chính thức, Lãng Vương lấy ra bao lì xì cực kỳ nặng đưa cho nàng: "Cháu ngoan, mau đứng dậy."
"Cảm ơn ngoại tổ phụ."
Lãng Vương càng nhìn Vệ Trăn càng cảm thấy hài lòng, cười không ngậm mồm vào được: "Ngày mai ta phải hẹn Thi gia lão gia tử gặp mới được, để ông ta nhìn Niếp Niếp ngoan nhà ta một cái."
"Niếp Niếp không biết đâu, trước kia ông ta thích khoe khoang cháu ngoại tôn nữ cưng yêu của ông ta trước mặt ta nhất, bây giờ Niếp Niếp đã về rồi, ta cũng không cần phải hâm mộ ghen tị nữa."
Vệ Trăn biết Thi gia lão gia tử trong miệng Lãng Vương là ngoại tổ phụ của Tề Vân Hàm, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể tìm được Niếp Niếp nhanh như vậy, còn phải cảm ơn ông ta." Lãng Vương lại bất ngờ nói.
Vệ Trăn không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn về phía Lãng Vương: "Là sao ạ?"
Lãng Vương nhìn Vệ Như Sương, ánh mắt bà ấy lóe lên rồi tránh né, thế là, Lãng Vương kể cho Vệ Trăn nghe chuyện Thi gia lão gia tử nói Vệ Trăn giống Lãng Vương phi, và chân tướng Vệ Như Sương dẫn Vệ Trăn tới cho ông ấy gặp.
Thật ra trong lòng Vệ Trăn đã sớm biết rõ chuyện phía sau, nhưng nàng không nghĩ tới, ở trong đó còn có Thi gia lão gia tử giúp đỡ, lập tức cảm khái nói: "Hóa ra là như vậy, vậy thì cháu nên cảm ơn ông ấy."
Sau khi nàng biết người sau bình phong là ngoại tổ phụ thì đúng là đã từng kinh ngạc, khi đó mẫu thân chỉ mới nghi ngờ thân phận của nàng, vẫn chưa có chứng cứ xác thực, thế mà đã dẫn nàng đi gặp Lãng vương.
"Trăn Trăn à, khi đó là mẫu thân sốt ruột muốn xác định thân phận của con nên mới dùng chút thủ đoạn, con sẽ không giận mẫu thân chứ?" Vệ Như Sương nói.
Vệ Trăn nhìn Cố Lan Đình, nhẹ nhàng cụp mắt: "Không đâu ạ."
Cố Lan Đình c*̃ng không nói Vệ Trăn đã sớm nhìn thấu ‘thủ đoạn’ trong tiệc ngắm mai của Vệ Như Sương, phải giữ chút mặt mũi cho Quận chúa.
Người một nhà ăn cơm xong, Lãng Vương dẫn Vệ Trăn đi dạo phủ Lãng Vương, trong lúc đó ông cụ vài lần muốn nói lại thôi, Cố Lan Đình nhìn ở trong mắt, khi Vệ Như Sương và Vệ Trăn đi ở phía trước, ông ấy nói với Lãng Vương nói: "Phụ thân, con đã nói với Trăn Trăn rồi."
Lãng Vương sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng ông ấy nói vậy là có ý gì, vội hỏi: "Trăn Trăn nói thế nào?"
Cố Lan Đình thành thật đáp: "Trăn Trăn có ý muốn kế thừa."
Lãng Vương nghe vậy tất nhiên là vui mừng quá đỗi, kích động xoa tay rồi cười to nói: "Ta biết, ta biết ngay mà!"
"Mấy ngày nay ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đứa nhỏ này thoát chết nhiều lần như vậy, nhất định là có chút bản lĩnh!"
Cố Lan Đình cười khẽ gật đầu.
Ông ấy có thể nghĩ tới, đương nhiên nhạc phụ cũng có thể nghĩ tới, những nghi ngờ kia thì cũng không cần ông ấy nhắc nhở tới cùng.
"Con bé có nói khi nào thì tới không?" Lãng Vương nói xong, nhanh chóng nhìn Cố Lan Đình một cái, mất tự nhiên sờ mũi, nói: "c*̃ng không vội, không vội, các con mới nhận nhau mấy ngày, qua một thời gian rồi nói."
Cố Lan Đình cười cười, nói: "Phủ Lãng Vương đến phủ Quận chúa chỉ mất hai khắc đồng hồ, cho dù Trăn Trăn đến đây, chúng con tới thăm con bé c*̃ng tiện."
Ánh mắt Lãng Vương sáng lên: "Cho nên?"
"Trước mắt thế cục bất ổn, các quốc gia rung chuyển, nếu Trăn Trăn muốn đi con đường này, nên sớm không nên muộn." Cố Lan Đình nói.
Nụ cười trên mặt Lãng Vương nhạt đi, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Nói có lý, ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là một khi đưa ra lựa chọn này thì không còn đường quay đầu nữa, con đã nói rõ với Trăn Trăn chưa?"
Cố Lan Đình trầm giọng nói: "Con bé hiểu rõ."
"Vậy thì, qua năm mới, cứ để con bé đến đây đi."
Lãng Vương nhìn chằm chằm ông ấy, cuối cùng vẫn không hề nói gì, chỉ gật đầu: "Ừ."
_
Sắp đến cuối năm, trong thành Phụng Kinh đã có thể mơ hồ nghe được tiếng pháo, mà ở biên thành xa xôi, cũng không có niềm vui như này, nơi đó chính là chiến hỏa liên miên, xác người nằm ngang ngửa khắp đồng.
Lại là một lần giao chiến, trước khi màn đêm buông xuống, hai bên gõ chiêng thu binh, cửa thành mở ra, một người cưỡi ngựa dẫn đầu lao vút tới.
Người tới mặc áo giáp đỏ thẫm uy phong lẫm liệt, bộ giáp vốn nên làm nổi bật khí thế khí vũ hiên ngang của người mặc, nhưng ở trên người vị chủ tướng này lại hiện ra mấy phần dụ hoặc, ma mị.
Vẫn ngông cuồng tùy ý, cao quý hơn người như trước, máu tươi bắn lên cạnh khóe mắt hẹp dài kia, trong đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra đầy sát khí, khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ, không dám đối diện.
Thanh niên theo sát phía sau mặc áo giáp màu bạc, toàn thân cũng mang đầy mùi máu và sát khí.
Một đường phi nhanh đến quân doanh, hai người lần lượt nhảy xuống ngựa.
"Từ khi đến nơi này, cách hai ba ngày Tây Vu lại đến quấy rối, nhưng chưa từng chính diện giao chiến. Mỗi khi yếu thế lập tức nhanh chóng lui binh. Thần thấy, bọn chúng giống như đang cố tình trì hoãn." Tống Hoài bước nhanh đi theo bên cạnh Chử Yến, trầm giọng nói.
Trong mắt Chử Yến lóe lên tia sáng lạnh: "Không phải ‘giống như’."
"Đúng là bọn họ đang trì hoãn."
Tống Hoài nhíu mày: "Thần nghĩ mãi mà không rõ mục đích của bọn chúng là gì."
Bọn họ đã nhiều lần phái thám tử điều tra, Tây Vu không thiếu lương thảo, binh mã dồi dào, hai nước vốn đã thù sâu tựa biển, hận không thể lột da róc thịt lẫn nhau, lẽ nào lại chỉ bày ra thế trận cầm chừng như vậy?
Đến gần chủ trướng, có người nghênh đón: "Điện hạ, trong kinh gửi thư."
Chử Yến liếc mắt, Tống Hoài tiến lên nhận thư, vừa đi vào trong trướng vừa mở ra: "Điện hạ, có phải là bên phía Nam Hào có động tĩnh gì..."
Tống Hoài ngừng nói, bước chân c*̃ng dừng lại.