Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 103

Sắp đến cổng, Vệ Trăn đột nhiên dừng bước, nói với Địch Minh: "Đại nhân có cách nào khiến bọn họ mau chóng nhận tội không?"

Địch Minh sững sờ, nghĩ đến những lời vừa nghe được trong phòng giam người của Ngụy gia, tâm trạng của ông ấy hơi phức tạp, nhất thời không đáp lại.

"Ta luôn cảm thấy Ngụy gia không phải ân nhân cứu mạng của ta, bọn họ nuôi ta giống như là đã dự mưu từ trước." Vệ Trăn nhìn về phía Địch Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta lo rằng trong chuyện này còn ẩn giấu điều gì đó kinh thiên động địa, vẫn là nên sớm tra rõ thì hơn.”

Ánh mắt Địch Minh thoáng trầm xuống, im lặng một lúc, thử nói: "Nội bộ Đại lý tự tự có một cách thẩm vấn riêng, chỉ là hơi..."

Ông ấy không nói hết, nhưng ông ấy cảm thấy Huyện chúa sẽ nghe hiểu.

Vệ Trăn quay đầu, sườn mặt bình tĩnh và lạnh nhạt: "Phạm nhân, nên thẩm vấn như thế nào thì thẩm vấn như thế ấy, không phải sao?"

Địch Minh khẽ gật đầu: "Vâng."

Lúc này tâm trạng của ông ấy khá là phức tạp, Huyện chúa bảo Ngụy gia không nhận tội, nhưng lại bảo ông ấy thẩm vấn nghiêm khắc, ở trong đó có thâm ý gì mà ông ấy chưa thể hiểu thấu?

Chẳng qua có một điều đại khái ông ấy đã nhìn ra, Huyện chúa cũng không muốn cứu Ngụy gia.

Địch Minh nhìn về phía bóng lưng Vệ Trăn, thầm nghĩ, có lẽ sự lo lắng và bảo vệ của Quận mã đã chậm.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, lại trải qua mấy lần sinh tử, chắc chắn Huyện chúa không phải là một đóa hoa cần được chăm sóc tỉ mỉ, cho dù phải, đó cũng là đóa hoa có gai nhọn.

-

Thời gian đảo mắt trôi qua, không lâu sau đó đã đến ngày tổ chức tiệc nhận thân của phủ Quận chúa.

Chỉ cần là gia tộc có tên có họ ở thành Phụng Kinh, đều nhận được thiếp mời.

Đương nhiên mọi người cũng không tránh khỏi thổn thức một trận.

Lúc ở núi Thu Vụ, việc Ngụy gia bất công thứ nữ gần như đã lan truyền khắp triều đình, khi đó ai không cảm thấy kinh ngạc, nếu nói không phải con ruột thì cũng thôi đi, đây là cùng một mẹ sinh ra mà lại đối xử khác biệt như thế, quả thực khiến cho người ta nghĩ mãi cũng không rõ.

Bây giờ thân phận của Vệ Trăn đã lộ ra, những thắc mắc kia cũng trở nên rõ ràng.

Không phải con ruột, không thể đối xử như nhau cũng hợp lý.

Về phần phải chăng trong đó còn có điều bí mật gì?

Trong thành Phụng Kinh ai mà không có một chút tâm tư thủ đoạn, lại há có thể không nhìn ra điểm bất thường trong chuyện này. Nhưng loại chuyện này chỉ có thể thì thầm sau lưng, chứ không tiện nói rõ ra trước mặt.

Tóm lại, trong đó có uẩn khúc gì, bọn họ đều không hỏi đến, bọn họ chỉ cần đến chúc mừng là được.

Kể từ sau tiệc đầy tháng của tiểu công tử phủ Quận chúa, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên phủ Quận chúa tổ chức tiệc mừng, tất nhiên là khách đến đông như trẩy hội, long trọng náo nhiệt.

Ngay cả các gia chủ danh môn thế gia hiếm khi dự yến cũng đều có mặt, Nhị Hoàng tử cùng hai vị Công chúa trong cung cũng đích thân đến chúc mừng, ngay cả Thánh thượng cũng phái Đại tổng quản mang trọng lễ đến ban thưởng.

Từ đầu đến cuối Vệ Như Sương đều dẫn theo Vệ Trăn bên cạnh, mặt mày rạng rỡ lần lượt giới thiệu chủ mẫu các nhà. Vệ Trăn c*̃ng không hề luống cuống, dáng vẻ hào phóng, ung dung lễ độ, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, chủ mẫu các nhà thấy vậy, trong lòng cũng đã nắm chắc.

Vị Huyện chúa mới vừa trở về này, sợ là tương lai sẽ cao quý không tả nổi.

Dù sao thì lúc Huyện chúa còn là Ngụy nhị cô nương, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đều đã nghe nói về lời đồn giữa nàng và Đông cung, chẳng qua khi đó đều không để trong lòng, nghĩ cùng lắm cũng chỉ là Trắc phi.

Nhưng bây giờ người đã lắc mình biến hoá thành cháu ngoại gái duy nhất của Lãng Vương.

Trắc phi, chắc chắn là không thể.

Nhưng một số nhà có đích tử còn chưa lập gia đình c*̃ng ôm suy nghĩ, nghĩ đích thân đến hỏi thăm Quận chúa nương nương một câu, nếu là không có ý định đó với Đông cung, nói không chừng bọn họ còn có cơ hội.

Mà nhà nào địa vị hơi thấp một chút, căn bản không dám có suy nghĩ như vậy.

Huyện chúa phong hào Nguyên Cẩn, đồng âm với Đông cung, nói câu không nên nói, còn cao quý hơn Công chúa mấy phần, gia đình tầm thường, nào có can đảm dám mở lời.

Chẳng qua mặc kệ bọn họ ôm suy nghĩ như thế nào, tiệc nhận thân hôm nay, không thể nhắc tới những lời này.

Tứ công chúa vừa rời đi, Bùi gia đã đến.

Hai bên hành lễ, Bùi Lạc An và Bùi Lạc Thanh đồng thời nhìn về phía Vệ Trăn.

Vệ Trăn phát hiện ánh mắt của hai người, nhẹ nhàng gật đầu với cả hai.

Hai người im lặng đáp lễ rồi rời khỏi chính sảnh.

Lúc sau lại có chủ mẫu mấy nhà đến, đều dẫn theo công tử cô nương trong nhà, sau khi xã giao một phen, mắt thấy đã giới thiệu được kha khá rồi, Vệ Như Sương mới thả Vệ Trăn rời đi.

Vệ Trăn khách khí tạm biệt chủ mẫu các nhà, sau đó rời đi chính sảnh.

Sau khi ra ngoài, nàng thở phào một hơi.

Cũng không phải hồi hộp, mà là phải xã giao suốt cả một buổi trưa, khó tránh khỏi hơi mệt mỏi.

Đông Tẫn đi theo bên cạnh nàng lập tức nói: "Huyện chúa có muốn trở về nghỉ ngơi một lát không?”

Vệ Trăn lắc đầu, đi về phía vườn hoa.

Hôm nay loại trường hợp này, nàng nên đi nhìn xem cô nương các nhà mới phải, dù sao về sau cũng phải qua lại.

Nhưng Vệ Trăn mới xuyên qua hành lang, từ xa đã nhìn thấy Tề Vân Hàm mặc áo khoác, ôm một cái lò sưởi tay chờ ở chỗ kia cùng Thẩm Lăng. Nhìn thấy nàng, ánh mắt Tề Vân Hàm sáng lên, vội vàng nghênh đón: "Huyện chúa."

Hôm nay nhiều người, không tính là riêng tư nên Tề Vân Hàm không gọi tên của nàng.

"Vân Hàm." Vệ Trăn chào hỏi Tề Vân Hàm rồi nhìn về phía Thẩm Lăng, người sau vẫn là dáng vẻ trời quang trăng sáng như trước, nho nhã hành lễ: "Tham kiến Huyện chúa."

"Thẩm công tử không cần đa lễ."

Trên mặt Vệ Trăn không lộ vẻ gì.

Không nói tới việc nàng còn không hoàn toàn xác định Thẩm Lăng chính là kẻ chủ mưu kia, cho dù đã xác định, giờ này khắc này, nàng cũng không thể lộ ra manh mối, để tránh đánh rắn động cỏ.

Từ giây phút Thẩm Lăng nhìn thấy Vệ Trăn, ánh mắt không hề dịch chuyển khỏi mặt nàng.

Mặc dù hắn ta cũng không cho rằng Vệ Trăn sẽ nghi ngờ mình, nhưng do tính tình, hắn ta vẫn phải xác định mọi chuyện không có sơ hở.

Quả nhiên, Vệ Trăn nhìn thấy hắn ta, không hề có hành vi khác thường nào.

Nhưng, hắn ta cũng không xóa bỏ nghi ngờ với Vệ Trăn.

Bắt đầu từ đình Hòe Sơn, nàng lần lượt chạy thoát cái bẫy mà hắn ta đặt ra, hắn ta không cho rằng đây là trùng hợp.

Nhưng nếu không phải trùng hợp, hắn ta lại không nghĩ ra vì sao nàng có thể né tránh mọi cạm bẫy đó.

Hắn ta tự nhận kế sách mỗi một lần đều là hoàn toàn kín đáo không kẽ hở, nhưng cuối cùng vẫn thất bại vì các loại nguyên do.

Đình Hòe Sơn, nàng sắp đến cửa vào phía sau núi, lại đột nhiên muốn đi bái kiến Thái tử điện hạ, khiến kế hoạch ở đình Hòe Sơn thất bại trong gang tấc; núi Thu Vụ, nàng cứu mạng Vân Hàm mấy lần, được ăn cả ngã về không nhảy xuống vách núi, kéo cả Thái tử và Tống Hoài dính vào, khiến hắn ta tổn thất một thân tín mới kết thúc; viện Hạnh Hòa, bên cạnh nàng có ám vệ Đông cung, hắn ta lại thiệt hại hơn ba mươi tử sĩ.

Một lần là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy thì không.

Tất cả những chuyện này đều nói cho hắn ta biết, Vệ Trăn không đơn giản.

Có lẽ nàng còn chưa hoài nghi hắn, nhưng chắc chắn nàng đã biết gì đó.

Từ sau khi Ngụy gia xảy ra chuyện, hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói đích thân đi nhà tù gặp người Ngụy gia, cho dù là sai người đi truyền một bức thư cũng chưa từng.

Đại lý tự khanh xuất thân là thuộc hạ của Lãng Vương, loại thời điểm này, nếu hắn ta dám có động tác gì, nhất định sẽ bại lộ.

Cho nên, hắn ta ngay lập tức phái người đi Giang Nam, tuyệt đối không thể để Ngụy Hằng trở về thành Phụng Kinh. Ngụy Hằng nằm trong tay hắn ta, Ngụy gia mới có thể giữ kín như bưng, không khai ra hắn ta.

Đương nhiên, kế hoạch lần lượt thất bại, hắn ta khá là tức giận. Dựa theo kế hoạch, hiện tại vốn phải là một cảnh tượng khác, nhưng hôm nay Vệ Trăn đã được nhận về phủ Quận chúa, Ngụy gia bị đẩy vào lao ngục, ván cờ đã dày công sắp đặt hơn mười năm trước xem như đã bỏ đi.

Bây giờ hắn ta đã rơi vào thế bị động, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó tìm được cơ hội ra tay.

Nhưng Thái tử rời kinh, là thời cơ tốt nhất để hắn ta hành động, hắn ta không thể bỏ qua cơ hội này, còn phải nhanh chóng nghĩ ra cách khác.

"Huyện chúa, chúng ta đi vào đi." Tề Vân Hàm cũng không biết hai người bên cạnh đều đang có tâm tư của riêng mình, vui vẻ lôi kéo Vệ Trăn, nói.

Vệ Trăn gật đầu: "Ừ."

Thật ra, nàng rất không hy vọng đối phương là Thẩm Lăng.

Nhưng trực giác nói cho nàng, khả năng này là cực nhỏ.

Trong hoa viên đã có rất nhiều công tử cô nương có mặt, nhìn thấy Vệ Trăn tiến đến, đều vội vàng hành lễ với nàng, Vệ Trăn cũng không kiêu ngạo, đều cười nhẹ đáp lễ.

Sau đó, nàng và Tề Vân Hàm, Thẩm Lăng trực tiếp đi về phía đám Bùi Lạc An.

Tỷ đệ Bùi Lạc An, hai huynh đệ Tề gia, Tô Vãn Đường và huynh muội Thôi gia đang tụ tập cùng một chỗ.

Ngoại trừ trưởng công tử Thôi gia, những người khác đều từng gặp Vệ Trăn, sau khi chào hỏi, không tránh khỏi một phen kinh ngạc cảm thán.

Có điều trước khi tiệc nhận thân được tổ chức, thân phận của Vệ Trăn đã truyền khắp thành Phụng Kinh, bọn họ c*̃ng đã qua thời điểm kinh ngạc nhất, ôn chuyện xong, sau đó không lâu thì chuyển sang chủ đề khác.

Không ai nhắc tới Ngụy gia, c*̃ng không ai nhắc tới quá khứ, chỉ nói hiện tại.

Đây là yến tiệc thuộc về Vệ Trăn, sau đêm nay, tất cả những chuyện xưa cũ, sẽ hoàn toàn trở thành quá khứ.

Bình Luận (0)
Comment