Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 102

Vệ Trăn chậm rãi ngồi xuống, mấy ngày không gặp, Kiều thị tiều tụy tang thương đi rất nhiều, đã thoáng hiện lên vẻ già nua, nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm bà ta, nói: "Sao lại không chịu nổi? Ta thấy cũng không bị tra tấn gì mà."

Kiều thị cuống quýt níu lấy tay nàng, lắc đầu: "Không, không phải như vậy, ta..."

Nói đến một nửa, bà ta nhìn về phía Địch Minh đứng ở ngoài phòng giam, không dám nói tiếp nữa.

Nửa canh giờ trước, người này dẫn theo người đến thay y phục cho bọn họ, không cho phép bọn họ nói đã bị tra tấn như thế nào trước mặt Huyện chúa, nếu không, sẽ có hình phạt càng đáng sợ chờ bọn họ.

Địch Minh ngẩng đầu đối diện với Kiều thị, ánh mắt lạnh lẽo, Kiều thị hoảng sợ nhanh chóng cụp mắt, kéo tay Vệ Trăn, khóc ròng nói: "Niên Niên, con nhanh cứu chúng ta ra ngoài đi được không, nơi này không phải nơi cho người ở mà, Niên Niên, con mau cứu mẫu thân đi."

Vệ Trăn ung dung nhìn Kiều thị quỳ trước mặt nàng cầu xin.

Nơi không phải cho người ở trong miệng bà ta, nàng đã ở suốt một tháng.

Lúc này bọn họ mới mấy ngày chứ, còn xa lắm.

Một tháng, thiếu một ngày cũng không được.

"Mẫu thân?" Vệ Trăn nói khẽ: "Mẫu thân của ta là Quận chúa Thịnh An, ngươi muốn thay thế Quận chúa Thịnh An à?"

Kiều thị sững sờ, ngừng thút thít nhìn về phía Vệ Trăn, không biết có phải ảo giác của bà ta không, bà ta cảm thấy dường như người trước mặt có điểm nào khang khác.

"Không, không phải..."

Vệ Trăn nhẹ nhàng vỗ lên tay của bà ta, nhẹ giọng nói: "Đừng nói những lời như vậy nữa, nếu không thì, sẽ bị chém đầu đấy."

Nhất thời Kiều thị không phân biệt được thái độ của Vệ Trăn, ngơ ngác gật đầu.

Vệ Trăn giơ tay sờ áo tù trên người Kiều thị, cười như không cười nói: "Ta đi từ nãy tới giờ, y phục của phu nhân là sạch sẽ nhất, hẳn là ở chỗ này cũng không tệ lắm? Vậy là ta yên tâm rồi."

Kiều thị bối rối lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ: "Không, Niên Niên, mẫu... Ta không phải, bọn họ..."

"Khụ."

Địch Minh khẽ ho một tiếng, Kiều thị lập tức không dám nói tiếp.

Vệ Trăn lặng lẽ nhếch môi, lại nói: "Phu nhân yên tâm, chỉ cần chưa từng làm, vậy thì đừng nhận, cố chống đỡ vài ngày rồi cũng có thể ra ngoài thôi."

Kiều thị giật giật môi, dường như nghe hiểu ý của Vệ Trăn, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, vội vàng nói: "Niên Niên, con sẽ cứu chúng ta mà, đúng không?"

Vệ Trăn cười: "Yên tâm, sẽ ra ngoài."

Cấu kết với tội phạm buôn lậu muối, bắt cóc Huyện chúa đương triều, giả mạo giặc cỏ giết người, mỗi một vụ, đều là tội chết, nhưng sao bọn họ có thể chết dễ dàng chứ?

Phải lăng trì mới được.

Vệ Trăn dứt lời, đứng lên, đi về phía Ngụy Ngưng đang nằm trong góc.

Ngụy Ngưng nằm nghiêng, đáng thương nhìn nàng: "Nhị tỷ tỷ, Ngưng Nhi đau quá..."

Bọn họ không cho phép người Ngụy gia nhắc tới chuyện bị tra tấn trước mặt Ngụy Niên, đã chứng tỏ bọn họ vẫn lo trong lòng Ngụy Niên còn có Ngụy gia, nàng ta không dám nói, nhưng nàng ta hy vọng Ngụy Niên có thể nhìn ra.

Vệ Trăn đứng cụp mắt nhìn nàng ta.

Đau à, đau là được rồi.

Đau lâu, rồi cũng sẽ quen, chết lặng, rồi sẽ không cảm nhận được cơn đau đó nữa.

Vệ Trăn nhìn nàng ta một lúc lâu, mới nói: "Nhịn thêm chút nữa, sẽ được ra nhanh thôi."

Ánh mắt Ngụy Ngưng sáng lên, nức nở hỏi: "Thật sao?"

Vệ Trăn gật đầu: "Thật."

"Không đến một tháng, là có thể đi ra."

"Chỉ cần không nhận tội là được."

Ngụy Ngưng chần chờ gật đầu: "Nhưng mà nhị tỷ tỷ..."

"Ta đã năn nỉ phụ thân, nơi này sẽ không dùng hình phạt nặng lên người các ngươi, nhưng hình phạt bình thường thì không tránh được, các ngươi cố gắng nhẫn nhịn đi.”

Ngụy Ngưng vô thức nhìn ra ngoài phòng giam, nàng ta không dám nói thẳng, nhưng trong lòng đã sốt ruột đến mức muốn gào lên.

Mắt Ngụy Niên mù à?! Sao không nhìn ra tình cảnh hiện tại của bọn họ sao?

Vệ Trăn nhìn thấy hết sự tức giận trong mắt Ngụy Ngưng, lưu loát quay người rời đi: "Ta đi thăm Ngụy đại nhân."

Vệ Trăn không để ý tới ánh mắt cầu xin, muốn nói lại thôi của Kiều thị, đi thẳng ra phòng giam.

Địch Minh thấy nàng đi ra, sai người mở cửa phòng giam bên cạnh ra.

"Niên Niên..."

Từ lúc Vệ Trăn tới Ngụy Văn Hồng đã biết, cũng nghe thấy lời nàng nói với mẹ con Kiều thị, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn chút.

Chỉ cần nàng bằng lòng cứu bọn họ, vậy thì bọn họ còn có cơ hội sống sót.

Về phần Thẩm Lăng...

Bọn họ không dám hy vọng xa vời.

Vệ Trăn chậm rãi tới gần ông ta, nói: "Ta có phong hào, c*̃ng đã không gọi là Ngụy Niên nữa, phủ Quận chúa quy củ nghiêm ngặt, không thể so với Ngụy gia. Gọi thẳng tục danh là tội lớn, nếu Ngụy đại nhân không muốn tội lại thêm tội, thì vẫn nên tuân thủ quy củ."

Ngụy Văn Hồng giơ tay lên một cái, trong mắt ánh lên một cảm xúc kỳ lạ, nhưng sau đó lại tiêu tán, ông ta gật đầu: "Ừ."

"Lời ta vừa nói chắc hẳn Ngụy đại nhân cũng đã nghe thấy, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể sống sót."

Ngụy Văn Hồng nhìn Địch Minh đang đứng ở bên ngoài, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhắm mắt lại, nói: "Ta biết rồi."

Vệ Trăn câu môi: "Vậy thì tốt rồi."

Đến đây, trong lòng nhất định phải có hy vọng, mới có thể chống đỡ được.

Chết sớm, họ không xứng.

"Đúng rồi, còn muốn làm phiền Ngụy đại nhân một chuyện." Vệ Trăn lấy từ trong ngực ra thư tống hoàn đã viết sẵn, nói: "Nhờ Ngụy đại nhân ký thư tống hoàn.”

Vẻ mặt Ngụy Văn Hồng bỗng thay đổi, ánh mắt ác độc tàn nhẫn đục ngầu nhìn chằm chằm vào thư tống hoàn trên tay Vệ Trăn, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không!"

Ả ta nuôi lớn tên nghiệt súc kia, còn muốn chỉ lo thân mình, tuyệt đối không thể!

Ngụy Văn Hồng kích động cúi người, muốn xét nát bức thư tống hoàn trên tay Vệ Trăn, Vệ Trăn đã đề phòng từ trước, không nhanh không chậm thu tay lại.

Nàng nhìn Ngụy Văn Hồng đang bên bờ sụp đổ, giọng điệu thản nhiên nói: "Nhiều năm trước, mèo của ta chết trong hồ, là Ngô di nương an táng nó, nên ta nợ Ngô di nương một ơn tình, bất luận thế nào, đều phải trả."

Giọng Vệ Trăn cũng không nhỏ, rõ ràng truyền đến trong tai Ngụy Ngưng ở phòng bên cạnh, nàng ta giật mình, trong mắt thoáng qua một cảm xúc lạ.

Chẳng trách năm đó Ngụy Niên mãi vẫn không tìm ra được thi thể của con mèo kia, hóa ra là Ngô di nương đã mang nó đi chôn!

Vậy thì chẳng phải là Ngô di nương đã thấy nàng ta ra tay hay sao! Không, hẳn là không nhìn thấy, nếu không chắc chắn bà ta đã nói cho Ngụy Niên!

Từ trước đến nay Ngụy Niên không nhắc tới chuyện này với nàng ta, rõ ràng là không hề hay biết.

Ngụy Văn Hồng nhìn chằm chằm Vệ Trăn, cắn răng nói: "Chính nghiệt súc ả ta nuôi lớn hãm hại chúng ta rơi vào cảnh này! Ả là thiếp thất của Ngụy gia, ả cũng nên vào đây chịu tội!"

"Cả đứa vô ơn kia nữa, dám bôi nhọ Ngụy gia, cũng nên chết!"

Bôi nhọ?

Hai chữ này, ông ta còn có mặt mũi hô một cách hùng hồn như thế.

Từng vụ án một, có vụ nào là oan uổng cho Ngụy Văn Hồng ông không?

Vệ Trăn thưởng thức đủ vẻ cuồng loạn của ông ta, mới quay đầu nhìn về phía Địch Minh, người sau vẫy tay gọi lính canh ngục tới.

Ngụy Văn Hồng nhìn lính canh ngục tới gần, ác mộng mấy ngày qua khiến ông ta rụt người lại theo bản năng, giọng run rẩy: "Các ngươi muốn làm gì?"

Vệ Trăn thản nhiên nói: "Ngụy đại nhân, ta nói, ta phải trả ơn tình này, chớ có làm ta khó xử mới phải."

Ngụy Văn Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vệ Trăn, chạm tới đôi mắt lạnh lùng của đối phương, toàn thân ông ta lạnh lẽo, giờ khắc này, cuối cùng ông ta cũng muộn màng nhận ra điều gì đó.

"Ngươi..."

Vệ Trăn ngắt lời ông ta: "Ngụy đại nhân, Ngụy Trình phạm vào tội khi quân, hiện tại Ngụy Uyển chỉ có một người thân là Ngô di nương ở bên ngoài, con bé là nữ nhi ruột của ông, dù sao ông cũng phải nghĩ cho con bé chứ."

Mặc dù trong lòng Ngụy Văn Hồng đã sinh nghi, nhưng nghe Vệ Trăn nói vậy, vẫn vô thức nói: "Sớm biết sẽ có hôm nay, thì đã không gả nó ra ngoài!"

Ngô di nương gieo nhân, cũng nên khiến nữ nhi của ả ta đến nếm thử ác quả!

Vệ Trăn nhíu mày, hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà ngay cả nữ nhi của mình ông ta cũng không bằng lòng buông tha, à không, phải nói là trong lòng của ông ta, chỉ có Ngụy Hằng và Ngụy Ngưng là con cái của ông ta.

Vệ Trăn lười phí lời với ông ta, nàng đưa thư tống hoàn cho lính canh ngục rồi quay người đi ra ngoài. Sau lưng, lính canh ngục không để ý tới sự phản kháng và tiếng la hét của Ngụy Văn Hồng, nắm lấy tay của ông ta ấn lên thư tống hoàn, không có chu sa, lính canh ngục cắt vỡ ngón tay Ngụy Văn Hồng dùng máu làm mực ấn.

Chẳng bao lâu sau, lính canh ngục cung kính giao thư tống hoàn cho Vệ Trăn, Vệ Trăn đưa nó cho Địch Minh: "Làm phiền đại nhân giao nó cho Ngụy Trình."

Địch Minh nhận lấy, đáp vâng.

Trên mặt ông ấy không tỏ vẻ gì, lại lén đánh giá Vệ Trăn.

Ông ấy không hiểu vị Huyện chúa này lắm.

Nghe Huyện chúa nói chuyện với người Ngụy gia, hình như là thật sự muốn cứu bọn họ, nhưng nhìn thái độ của nàng đối với bọn họ, ánh mắt nàng nhìn bọn họ, lại hình như không phải là vậy.

Nhất thời Địch Minh cảm thấy hơi khó khăn.

Chuyện Quận mã bàn giao, ông ấy đã làm, lại hình như chưa làm.

"Ta đưa Huyện chúa ra ngoài." Địch Minh cất kỹ thư tống hoàn, nói.

Vệ Trăn gật đầu: "Làm phiền."

Lúc đi nàng không nhìn người Ngụy gia thêm lần nào nữa, nàng không có tâm trạng diễn kịch với bọn họ, cũng không sợ trong lòng bọn họ sinh nghi.

Hoài nghi mới tốt, một mặt hoài nghi nàng, một mặt lại đặt hy vọng vào nàng, cảm giác như vậy mới càng giày vò.

Vệ Trăn vừa đi ra ngoài, vừa hỏi Địch Minh: "Đại nhân, từ đầu đến cuối Ngụy gia đều không nhận tội?"

Địch Minh nói: "Không, không nhận tội nào cả."

Không nhận buôn muối lậu, không nhận bắt cóc Huyện chúa, càng không nhận tội giết Thang di nương và Ngụy Trình.

Vệ Trăn nhếch môi.

Không nhận là tốt.

Không nhận mới có thể chịu thêm càng nhiều đau khổ.

"Bên phía Ngụy Hằng có tin tức truyền về không?"

Địch Minh nói: "Hôm xảy ra chuyện Đại lý tự đã ngay lập tức phái người đi Giang Nam, nhưng lộ trình xa xôi, lúc này hẳn còn chưa tới Giang Nam."

Vệ Trăn ừ một tiếng.

Tình hình trước mắt, người sau lưng Ngụy gia nhất định sẽ nghĩ cách mang Ngụy Hằng đi, bất kể là để ý tình đồng minh, hay là muốn uy h**p đám người Ngụy Văn Hồng, hắn ta cũng sẽ để Ngụy Hằng bị đưa đến Đại lý tự.

Chỉ cần Ngụy Hằng ở trong tay người kia, người Ngụy gia tuyệt đối sẽ không khai ra người đứng sau lưng bọn họ.

Trước kia nàng đã nghĩ đến điểm này, cho nên sau khi Trọng Hủ thả tín hiệu, nàng đã sai Trọng Hủ lập tức đi Giang Nam, bên đó đã được Thái tử điện hạ sắp xếp từ trước, Trọng Hủ chỉ cần đến Giang Nam trước khi tin tức ở thành Phụng Kinh truyền tới, là có thể khống chế Ngụy Hằng trong tay trước đối phương một bước.

Vì đề phòng bất trắc, sau khi đến phủ Quận chúa, nàng lại bảo Thập Cửu chạy tới đó để hỗ trợ.

Bình Luận (0)
Comment