Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 101

Quan phục của Huyện chúa được đưa tới vào ngày thứ ba sau khi Vệ Trăn về phủ Quận chúa. Sáng hôm sau, Vệ Như Sương dẫn Vệ Trăn vào cung tạ ơn.

Thánh thượng thấy Vệ Trăn mặc quan phục của Huyện chúa, đầu tiên là cảm khái một phen, rồi mới nói: "Tốt, tốt lắm, con trở về là tốt rồi."

"Những năm qua con đã chịu khổ rồi."

Vệ Trăn cung kính trả lời: "Thần nữ có thể về nhà, đã vô cùng cảm ơn ông trời."

Thánh thượng cười, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài một tiếng, lại không hề nói gì.

Năm đó đứa nhỏ này mất tích ông ấy cũng có một phần trách nhiệm, cũng may cuối cùng cũng đã tìm về được, nếu không thì những tiếc nuối và áy náy mà ông ấy mang vào trong lăng mộ, sẽ nhiều thêm việc.

Sau đó Thánh thượng lại hỏi vài câu quan tâm, hàn huyên chút việc nhà với Quận chúa Thịnh An, sau đó hai mẫu nữ mới cáo lui.

Chuyến này Vệ Trăn đến tạ ơn, lại mang về một đống ban thưởng.

Trong lúc đó, Thánh thượng có lòng muốn hỏi về hôn sự của Vệ Trăn, nhưng nghĩ người mới vừa trở về không cần sốt ruột, đành coi như thôi.

Mà Vệ Trăn cũng rất muốn biết tình hình gần đây của Thái tử, nhưng bệ hạ không nhắc tới, nàng cũng không cách nào đột ngột mở miệng, thế là, cũng chỉ có thể bỏ qua.

-

Hôm nay Vệ Trăn không chỉ đến để tạ ơn, sau khi nàng xuất cung lại tới Đại lý tự, Vệ Như Sương không đi vào, nhưng bà ấy không yên lòng nên chờ ngoài Đại lý tự.

Đại lý tự đã sớm nhận được tin tức, Vệ Trăn mới đi vào, Địch Minh đã tiến lên đón: "Tham kiến Huyện chúa."

Vệ Trăn: "Làm phiền đại nhân."

Địch Minh gật đầu: "Không dám."

"Mời Huyện chúa đi bên này."

Địch Minh dẫn Vệ Trăn vào ngục Đại lý tự.

Đây là lần thứ hai Vệ Trăn vào lao ngục, lần đầu tiên là phạm nhân, tiến vào rồi không còn sống mà đi ra ngoài.

Lần này là thăm phạm nhân, thăm người từng đưa nàng vào ngục Phụng Kinh.

"Đại nhân, không biết ngũ... Ngụy ngũ công tử thế nào?" Vệ Trăn đột nhiên hỏi.

"Ngụy ngũ công tử gặp đại xá, nằm trong danh sách được thả ra vào ngày mai." Địch Minh trả lời.

Vệ Trăn biết chuyện này.

Hôm qua lúc dùng cơm, phụ thân đã nói với nàng.

Vệ Trăn ngẫm nghĩ, dừng bước: "Ta muốn đi gặp hắn trước, có thể chứ?"

Ánh mắt Địch Minh lóe lên, sau đó nói: "Đương nhiên có thể."

Thế là, Địch Minh dẫn Vệ Trăn quay người đi về một hướng khác.

Đi khoảng non nửa khắc thì đến phòng giam Ngụy Trình.

Địch Minh bảo lính canh ngục mở cửa phòng giam ra, rồi lùi lại đến cách đó không xa chờ.

Ngụy Trình nhìn thấy Vệ Trăn đi vào, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng, đứng lên vô thức gọi: "Nhị tỷ..."

Nhưng vừa gọi ra miệng, hắn lập tức phản ứng lại.

Người trước mắt mặc quan phục của Huyện chúa, quen thuộc mà lạ lẫm, đã không phải nhị tỷ của hắn.

Không, từ trước đến giờ nàng đều không phải, ngay từ đầu đã không phải.

Vệ Trăn đi vào buồng giam, Ngụy Trình lùi lại một bước quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Huyện chúa."

Vệ Trăn tiến lên dìu hắn: "Miễn lễ."

Ngoài phòng giam, Địch Minh đứng xa xa nhìn một màn này, vẫy tay gọi lính canh ngục tới, nhẹ giọng căn dặn vài câu.

Lính canh ngục nhận lệnh rời đi.

Trong phòng giam của Ngụy Trình có đệm chăn chống lạnh, có một cái bàn đơn sơ, bên trên bày một bình trà, Vệ Trăn đưa tay chạm vào, vẫn là nóng.

Nàng biết, một câu hôm đó nàng hỏi trước khi rời đi Ngụy gia đã có tác dụng.

"Ngày mai, ngươi có thể ra ngoài rồi." Vệ Trăn nói.

Ngụy Trình đã biết việc này, nói: "Ừm, được thiên hạ đại xá."

Nhắc đến chuyện này, cũng là nhờ phúc của nàng.

Vệ Trăn cười: "Cho dù không gặp nhau, ngươi cũng có thể an toàn."

Ngón tay đang đặt tên gối của Ngụy Trình giật giật, cuối cùng chỉ nói: "Cảm ơn Huyện chúa."

Bây giờ thân phận bọn họ đã khác, hắn không thể lại đối xử với nàng tự nhiên giống ngày xưa, vả lại cho dù hắn được đại xá ra ngoài, cũng đã mất công danh, quãng đời còn lại, chỉ sợ bọn họ đều không có khả năng gặp lại.

Lúc này, Ngụy Trình lại trở về với dáng vẻ thuở ban đầu, khoác lên mình lớp vỏ bọc hờ hững, lạnh nhạt. Vệ Trăn chỉ coi như không thấy, nói: "Ngươi từng nói giấu ta một chuyện, là chuyện này sao?"

Ngụy Trình gật đầu: "Ừm."

"Ngụy Nguyên." Vệ Trăn thì thào gọi một tiếng.

Ánh mắt Ngụy Trình khẽ nhúc nhích.

"Ngươi nghĩ rõ chưa, sau khi rời khỏi đây gọi là Ngụy Trình, hay là Ngụy Nguyên?" Vệ Trăn nói.

Ngụy Trình không chút do dự nói: "Ngụy Trình."

Vệ Trăn nhìn hắn, sau một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói: "Y vì ta nên mới chết, kể từ khi di nương nuôi dưỡng ta ở trong viện, ta đã là Ngụy Trình, từ nay về sau, cũng chỉ có thể là Ngụy Trình."

"Bắt đầu từ khi đó, mạng của ta đã không phải của ta nữa."

Ngụy Nguyên và Ngụy Trình đều đã chết vào năm đó.

Vệ Trăn trầm mặc một hồi lâu, nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu y nơi chín suối có biết chuyện này, liệu có muốn ngươi sống cả đời dưới danh phận 'Ngụy Trình' hay không?"

Ngụy Trình khẽ giật mình, đưa mắt nhìn về phía nàng.

"Có lẽ, ngươi nên đi hỏi Ngô di nương." Vệ Trăn nói: "Một lúc nữa thư tống hoàn của Ngô di nương sẽ được đưa tới tay ngươi."

Ngô di nương 'bệnh nặng' được đưa tới thôn trang, tránh thoát tai họa lần này của Ngụy gia, có điều khi tội danh của Ngụy gia được xác nhận, Ngô di nương cũng sẽ là người có tội.

Trừ phi, trước khi Ngụy gia bị định tội, lấy được thư tống hoàn.

Thư tống hoàn, có tác dụng giống như hưu thư của chính thê.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Ngụy Trình, là Ngô di nương giả chết trốn tránh tai hoạ lần này, nhưng như thế quãng đời còn lại đều phải mai danh ẩn tích mà sống, nếu có thư tống hoàn thì tất nhiên là không còn gì tốt hơn.

"Nhưng Ngụy Văn Hồng bằng lòng cho ư?"

Vệ Trăn cong cong môi: “Điều đó không phải do ông ta quyết định."

"Khiến ông ta ấn dấu tay lên thư tống hoàn mà thôi, có gì khó đâu."

Tựa như kiếp trước, bọn họ ấn tay của nàng ép nàng nhận tội.

Ngụy Trình nhìn Vệ Trăn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Cảm ơn Huyện chúa."

Vệ Trăn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, ở thời điểm này cũng không bảo hắn cứ cư xử với nàng giống như trước kia, bởi vì có nói thì với tính tình cứng đầu của hắn, cũng nghe không lọt.

"Phụ thân đã tới gặp ngươi."

Tuy là hỏi hắn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Ngụy Trình im lặng một lúc, gật đầu: "Ừ."

Vệ Trăn thầm nhủ, quả nhiên là thế.

Phụ thân đang hoài nghi nàng.

"Hỏi ngươi về vụ án của Ngụy Hằng?"

Ngụy Trình vẫn gật đầu.

"Ngươi nói thế nào?"

Ngụy Trình: "Nói thật."

Vệ Trăn nhìn về phía hắn.

"Ta và Ngụy gia có nợ máu, phái người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, sau khi lấy được chứng cứ Ngụy Hằng cấu kết với tội phạm buôn lậu muối, sợ báo cáo lên trên sẽ bị người đè xuống nên chọn ngay thời điểm thế trời, tố giác Ngụy Hằng ngay trước mặt văn võ bá quan."

Ngụy Trình nói đến đây, nhìn về phía Vệ Trăn: "Nhưng không nghĩ tới, trời xui đất khiến, Đại lý tự lục soát ra được tã lót của Huyện chúa, nhận Huyện chúa về phủ."

Vệ Trăn nhìn hắn, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nhếch môi.

Không thể không nói, bỏ qua mọi thứ thì Ngụy Trình là một đồng minh rất tốt.

Thông minh, cẩn thận, ăn ý, trung thành.

Cho dù hắn đã biết hết thảy những chuyện này đều là nàng sắp xếp, nàng không nói, hắn cũng không hỏi, thậm chí khi phụ thân đến hỏi, cũng chưa từng để lộ ra nàng.

"Nói như vậy, ngươi có công lớn trong việc giúp ta nhận thân." Vệ Trăn nói: "Ta sẽ cầu xin giúp ngươi."

Ngụy Trình biết cầu xin mà nàng nói là chỉ cái gì, vừa định nói gì, Vệ Trăn đã đứng dậy: "Ta đi gặp người Ngụy gia."

Tầm mắt của nàng giống như lơ đãng đảo qua nơi nào đó ngoài phòng giam, âm hơi cất cao giọng, nói: "Từ ngày đó sau khi ta biết thân phận của mình, ta đã cảm giác những vụ ám sát ở đình Hòe Sơn, núi Thu Vụ, và Hạnh Hòa viện hôm đó không bình thường. Ta cảm thấy Ngụy gia vẫn luôn biết rõ thân phận của ta, bọn họ muốn lợi dụng ta đạt thành một mục đích nào đó."

"Kể từ đó, bọn họ đã biến từ ân nhân cứu ta thành kẻ thù, vả lại những năm này ta chịu đủ lạnh nhạt, nuốt giận vào bụng, nhẫn nhục chịu đựng ở Ngụy gia, cho nên bất kể là ngươi, hay là ta, đều không thể hoà giải với bọn họ."

"Chúng ta có cùng kẻ thù, cho nên, sau khi ngươi rời khỏi nơi đây, chúng ta không thể làm tỷ đệ, những vẫn có thể làm bạn bè."

Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Trình: "Đúng không?"

Ngụy Trình biểu cảm phức tạp cúi đầu, một lát sau, hắn chắp tay: "Đúng."

Sau khi Vệ Trăn rời khỏi đây, Địch Minh dẫn nàng đi về một hướng khác.

Càng đi, không khí càng ẩm ướt, mùi máu tươi càng nồng nặc.

Nhưng điều khiến Vệ Trăn cảm thấy ngoài ý muốn là, dường như nhà tù này vô cùng yên tĩnh.

Không giống ngục Phụng Kinh nàng từng ở, gần như mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng kêu to thê thảm, và tiếng tra tấn.

Đột nhiên, dường như nàng nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi: "Nơi này vẫn luôn yên tĩnh như vậy à?"

Địch Minh trầm mặc trong chốc lát, mới gật đầu: "Vâng."

Vệ Trăn lập tức hiểu rõ.

Cũng không phải là vẫn luôn như này.

Chỉ là hiện tại nàng đến, nơi này mới yên tĩnh.

Nếu nàng đoán không lầm, hẳn là phụ thân đã căn dặn.

Lại đi khoảng nửa khắc, Địch Minh đứng trước một phòng giam, ông ấy bảo người mở cửa phòng, đang định lùi ra phía sau, lại nghe Vệ Trăn nói: "Đại nhân không cần phải tránh đi đâu."

Địch Minh ngẩn người, sau đó nói: "Vâng."

Phòng giam mở ra, người đang nằm rạp trên đống rơm rạ bên trong bị bừng tỉnh, phòng giam bên cạnh cũng có người nhúc nhích.

Phòng giam này hoàn toàn khác biệt với phòng giam mà Ngụy Trình đang ở.

Nơi này không có đệm chăn sạch sẽ, không có trà nóng, chỉ có một lớp rơm rạ rất mỏng, và đệm giường bẩn thỉu đầy miếng vá.

Người bên trong là Kiều thị và Ngụy Ngưng.

Áo tù trên người hai người rất sạch sẽ, giống như không bị tra tấn, nhưng người lại bủn rủn nằm sấp, nghe được tiếng của Vệ Trăn, hai người mới lần lượt ngẩng đầu.

Trên mặt rất sạch sẽ, tóc c*̃ng chải gọn gàng, nhìn giống như ở trong này cũng không tệ lắm.

Kiều thị phản ứng lại đầu tiên, dường như bà ta đã dùng hết sức lực toàn thân muốn đứng lên, lại không có thể thành công, cuối cùng chỉ có thể bò về phía Vệ Trăn, kêu vô cùng thê thảm: "Niên Niên, Niên Niên cuối cùng con cũng đến rồi."

Vệ Trăn không nhúc nhích, mặc cho bà ta bò đến bên chân của nàng níu lấy váy nàng.

"Niên Niên, mẫu thân không chịu nổi nữa, con mau cứu mẫu thân đi." Kiều thị sớm đã không còn dáng vẻ giữ thể diện như dĩ vãng, trong mắt cũng mất đi cảm giác cao cao tại thượng xem thường người khác, lúc này, bà ta chật vật hèn mọn đến cùng cực.

"Nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ... Ngưng Nhi đau quá..." Ngụy Ngưng không hề nhúc nhích, vẫn nằm gục dưới đất, dùng giọng tủi thân đáng thương gọi nàng giống như trước kia, như thể đang chờ nàng chủ động tới gần.

Từng có lúc, hễ nàng ta làm nũng với nàng, nàng sẽ chiều theo ý nàng ta.

Nàng ta còn tưởng rằng, hiện tại cũng như vậy ư?

Vậy thì tốt quá.

Chứng tỏ nàng trình diễn rất thành công.

Giống như kiếp trước, lúc nàng vừa vào ngục Phụng Kinh, nàng chưa từng hoài nghi bất kỳ kẻ nào của Ngụy gia, nàng còn ngây thơ chờ đợi, chờ bọn họ đến thăm nàng, cứu nàng ra ngoài.

Ngày ngày trôi qua, nàng không chờ được người Ngụy gia, chỉ chờ được vô số hình phạt.

Loại cảm giác này, hiện tại đến lượt bọn họ nếm trải.

Trong lòng nàng Ngụy gia đã chẳng thể khơi dậy bao nhiêu sóng gió, đến cả hận thù cũng dần phai nhạt. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ cho bọn họ.

Những gì nàng từng phải chịu, bọn họ cũng phải nếm trải đủ đầy!

Nàng thích loại phong thủy luân chuyển này, chuyển đến chết mới thôi!

Vệ Trăn thầm cười lạnh, đang định mở miệng, lại thấy Kiều thị lộ ra vết thương trên mắt cá chân.

Nàng lập tức hiểu rõ, đây cũng là phụ thân căn dặn.

Trước khi nàng tới gặp bọn họ, sai người thay y phục cho bọn họ, còn rửa mặt.

Đây là phụ thân sợ nàng bị lừa gạt, nhìn thấy người Ngụy gia bị tra tấn rồi cảm thấy không đành lòng, cũng sợ sẽ dọa nàng, vả lại đến nay họ vẫn không nói cho nàng, bọn họ đang hoài nghi Ngụy gia.

Mặc dù phụ thân c*̃ng đang hoài nghi phải chăng chuyện của Ngụy Hằng có liên quan tới nàng, nhưng trong lúc phụ thân thăm dò vẫn nhớ bảo vệ nàng, giống như Tề gia bảo vệ Tề Vân Hàm.

Đây là tình thương của phụ thân dành cho nàng, cũng là tình thương mà vốn dĩ nàng nên nhận được.

Chỉ tiếc, đã quá muộn.

Phụ thân sẽ vĩnh viễn không biết, những hình phạt máu tanh mà ông ấy không muốn để cho nàng nhìn thấy, nàng đều đã tự mình trải qua.

Nàng cũng sẽ mãi mãi không trở thành Tề Vân Hàm.

Nhưng trên đời này, yêu thương và bảo vệ, không chỉ có một cách.

Nàng sẽ tìm ra một con đường thích hợp hơn cho chính mình và cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment