Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 100

Vệ Trăn không định đi gặp người Ngụy gia ngay, mà là chuẩn bị chờ thêm mấy ngày.

Chờ mong càng lâu, mùi vị thất vọng mới càng khắc cốt ghi tâm.

Trong chuyện này phu thê Cố Lan Đình tất nhiên rất tôn trọng ý kiến của Vệ Trăn, nàng nói đi lúc nào thì đi lúc ấy.

"Một lát nữa sẽ có người của tiệm vải đến, vừa vặn cũng phải chọn vài tấm vải cho phụ thân con, chúng ta tới Tê Loan Hiên đi." Vệ Như Sương nói.

Cố Lan Đình muốn nói cái gì, nhưng môi giật giật một hồi rồi vẫn ngậm miệng.

"Con không có à?" Cố Dung Cẩm hỏi.

Vệ Như Sương: "Không phải tháng trước mới làm cho con mấy bộ à?"

Cố Dung Cẩm: "... Nhưng tháng trước phụ thân cũng mới làm."

Vệ Như Sương chỉ coi như không nghe thấy, nắm tay Vệ Trăn đi về phía Tê Loan Hiên: "Hôm nay không ra khỏi cửa là đúng, sau tiệm vải còn có tiệm trang sức, tiệm son phấn các thứ, chúng ta cứ chọn từ từ."

"Quan phục của Huyện chúa phải chờ trong cung chế tạo, chờ lát nữa đo kích thước xong thì sai người đưa vào cung, mấy ngày là có thể làm xong."

Vệ Trăn đáp lại từng câu một.

Nhưng bọn họ còn chưa đi đến Tê Loan Hiên, thánh chỉ đã đến, thế là lại vội quay lại tiền viện tiếp chỉ.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nghe Huyện chúa Nguyên Cẩn đã được tìm về, lòng Trẫm rất mừng, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, hai mươi xấp tơ lụa cống phẩm, sáu chén vàng, mười chén bạc, một đôi vòng tay huyết ngọc, một đôi trâm linh lung... Tứ phong huyện Địa Nguyên, ngoài ra, để chúc mừng, đại xá thiên hạ, khâm thử."

Người đến đây tuyên chỉ chính là Đại tổng quản Lâm Khuyết, hắn ta đọc xong thánh chỉ, cười chân thành nhìn về phía Vệ Trăn đang ngây người: "Huyện chúa, tiếp chỉ đi."

Vệ Trăn hoàn hồn, vội vàng giơ hai tay lên: "Thần nữ tiếp chỉ, tạ chủ long ân."

Những ban thưởng khác cũng không khiến nàng ngoài ý muốn, nhưng chuyện cuối cùng quả thực đã khiến nàng kinh ngạc.

Đại xá thiên hạ, phải là chuyện vui của quốc gia.

Đạo thánh chỉ này vừa hạ xuống, ngôn quan sẽ dễ dàng bỏ qua ư?

Lâm Khuyết đặt thánh chỉ vào tay Vệ Trăn, người phủ Quận chúa đứng dậy, Lâm Khuyết hành lễ xong, nói úp mở: "Người chưa bị phán tội không nằm trong diện được đặc xá.”

Đương nhiên là đám người Cố Lan Đình hiểu rõ ý trong lời này.

Ngụy gia, không xá.

"Hôm nay tảo triều có yên bình không?" Cố Lan Đình hỏi.

Lâm Khuyết cười, hạ thấp giọng nói: "Xin Quận chúa Quận mã đừng lo, cột trong điện Tuyên Chính đều đã được bọc kín vải, cũng trải thêm hai lớp thảm, có muốn đâm đầu vào cột cũng không chết được."

Vệ Trăn: "..."

Vậy có nghĩa là không bình yên rồi.

Cố Lan Đình ừ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.

"Bệ hạ có khẩu dụ, Huyện chúa mới về nhà, không cần vội vã tiến cung tạ ơn."

Lâm Khuyết nói xong lời này thì không ở lâu nữa, nói chúc mừng xong rồi rời đi.

Sau khi mọi người rời đi, Vệ Như Sương nói: "Đợi quan phục được đưa tới, mẫu thân lại dẫn con vào cung tạ ơn."

Đương nhiên là Vệ Trăn gật đầu.

-

Lâm Khuyết vừa đi, sau đó Tề gia lập tức tới cửa.

Các trưởng bối đến chính sảnh, Vệ Trăn dẫn Tề Vân Hàm trở về Tê Loan Hiên.

Cố Dung Cẩm c*̃ng đòi đi theo.

Trên đường đi, chỉ nghe thấy tiếng kinh ngạc vui mừng không dứt của Tề Vân Hàm.

"Trời ạ, ta thật sự không ngờ, hóa ra Niên Niên lại là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Quận chúa nương nương! Bảo sao ta vẫn luôn cảm thấy Niên Niên không giống với người Ngụy gia. Lúc ấy ta còn hoảng sợ, đúng là trời xanh phù hộ, không liên lụy đến Niên Niên."

Tề Vân Hàm chắp tay trước ngực vái trời một cái, lại lôi kéo Vệ Trăn nói: "Hôm qua lúc ta nghe mẫu thân nói, vừa khiếp sợ vừa kích động, sửng sốt rất lâu mới hoàn hồn, thế này thì tốt quá rồi, sau này Niên Niên sẽ không phải chịu uất ức nữa."

"Đúng rồi, hiện tại chuyện này đã có kết luận chưa, rốt cuộc vì sao Niên Niên lại lưu lạc đến Ngụy gia?"

Trên đường đi Tề Vân Hàm nói không ngừng, từ đầu đến cuối Vệ Trăn không hề chen ngang, lúc này mới mở miệng: "Còn chưa kết án, tình hình cụ thể còn không biết được."

Tề Vân Hàm cười nói: "Cho dù thế nào, Niên Niên nhận người thân về nhà là tốt rồi, sau này sẽ không cần phải chịu ấm ức ở Ngụy gia nữa."

"À đúng rồi, ta nghe mẫu thân nói, ban đầu Niên Niên không phải là tên này." Tề Vân Hàm: "Theo họ Quận chúa nương nương, tên chỉ một chữ Trăn, đúng không?"

Vệ Trăn cười gật đầu: "Ừm, đúng."

"Vậy ta không thể gọi Niên Niên nữa." Tề Vân Hàm ngẫm nghĩ, cười xán lạn: "Về sau ta gọi ngươi là Trăn Trăn?"

Nhưng còn không đợi Vệ Trăn nói xong, nàng ấy lại vỗ trán: "À! Không được, ngươi là Huyện chúa, hiện tại ta không thể gọi thẳng tên của ngươi."

Vệ Trăn cười cong mắt, kinh ngạc nói: "Đúng thế, vậy bản Huyện chủ nên phạt ngươi thế nào đây?"

Tề Vân Hàm cau mày: "Ơ, còn phải phạt à?"

Vệ Trăn nén cười, nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi."

Tề Vân Hàm trông thấy ý cười bên môi nàng, biết là Vệ Trăn đang trêu chọc mình thì lôi kéo ống tay áo nàng, cười ngọt ngào hỏi: "Thế Huyện chúa muốn phạt ta thế nào?"

Làn da cô nương non mịn trắng nõn, cạnh gò má có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, giọng nói cũng ấm áp mềm mại, lúc làm nũng rất khó để cho người ta chống đỡ được.

Vệ Trăn không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chọc vào gò má nàng ấy, nói: "Vậy thì phạt ngươi về sau gọi ta là Trăn Trăn."

Cảm giác không tệ, vẫn muốn chọc tiếp.

Ánh mắt Tề Vân Hàm sáng lên: "Có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể."

"Ừm ừm, Trăn Trăn."

Tề Vân Hàm kéo cánh tay của nàng, vui vẻ kêu.

Tề Vân Hàm vui vẻ, nhưng Cố Dung Cẩm thì không vui được như thế.

Nhiều lần y muốn xen vào, nhưng đều không thành công.

Tề Vân Hàm nói quá nhiều.

Cố Dung Cẩm hơi lạc lõng đi theo phía sau.

Y cũng mới chờ được a tỷ về nhà mà, còn chưa được nói với a tỷ mấy câu đâu đấy nhé.

Lúc này, Vệ Trăn đột nhiên quay đầu: "A Cẩm."

Trong mắt Cố Dung Cẩm lập tức hiện lên ánh sáng, vội vàng chạy mau mấy bước đuổi theo, vẻ lạc lõng vừa rồi tức thời biến mất sạch.

"Chờ lát nữa người của tiệm vải đến, A Cẩm chọn giúp ta được không?"

Cố Dung Cẩm vội vàng gật đầu: "Ừm ừm."

-

Một bên khác.

Tề đại nhân kể lại chuyện hôm qua một cách chi tiết, lại nói: "Thần đã dẫn người đến Đại lý tự để nhận thi thể ngay trong tối qua, không có một người nào là ám vệ của Tề gia."

Những gia tộc giống như Tề gia, số ám vệ họ bồi dưỡng không ít, vả lại đều làm những chuyện nguy hiểm, lưu động cũng không nhỏ, làm gia chủ phần lớn chỉ biết nhân số, không nhớ được đầy đủ mọi người cũng là chuyện thường.

"Nhưng trước khi thần tới Đại lý tự đã tập hợp ám vệ đếm nhân số, thiếu ba mươi hai người.”

Vẻ mặt Tề đại nhân nghiêm túc, nói: "Số thích khách tới Ngụy gia hành thích Huyện chúa, vừa vặn ba mươi hai."

Vệ Như Sương nghe đến đó, nhíu mày: "Cho nên, ý của Tề đại nhân là, thích khách giết ám vệ Tề gia, lấy xiêm y và lệnh bài của bọn họ."

Hôm qua chuyện xảy ra đột nhiên, tiền viện cách viện Hạnh Hòa cũng không gần, ám vệ phủ Quận chúa đến chủ viện trước thích khách một bước, lại là trực tiếp tìm được manh mối trong phòng Kiều thị rồi rời đi ngay, cũng không biết khi đó ở viện Hạnh Hòa còn có thích khách.

Sau khi Cố Lan Đình Vệ Như Sương biết được thân phận của nữ nhi thì không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác, Vệ Trăn c*̃ng không nhắc tới nên bọn họ cũng không biết. Đương nhiên, lát nữa Đại lý tự cũng sẽ phái người tới bẩm báo, Tề đại nhân vội vàng đến trước người của Đại lý tự, hiển nhiên là sợ phủ Quận chúa hiểu lầm.

Tề đại nhân gật đầu: "Đúng vậy."

Cố Lan Đình uống hớp trà, nói: "Nhưng nguồn gốc võ công c*̃ng tương tự..."

Sắc mặt Tề đại nhân thoáng có chút khó coi, trầm giọng nói: "Như vậy tức là kẻ chủ mưu ám sát lần này phải có sự hiểu biết nhất định với Tề gia, hoặc là đã mưu tính từ trước, hơn nữa theo lời ám vệ Đông cung nói, có khả năng rất lớn thích khách giả làm ám vệ Tề gia là tử sĩ, tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn mà có thể bồi dưỡng được."

Dứt lời, Cố Lan Đình và Vệ Như Sương đều biến sắc.

"Trước đó, còn có vụ án ở núi Thu Vụ và đình Hòe Sơn, khi đó thần còn không hiểu ra sao, mãi đến hôm qua, thân phận của Huyện chúa Nguyên Cẩn được sáng tỏ, thần mới chợt ngộ ra." Tề đại nhân tiếp tục nói: "Những chuyện này, cũng không phải là hướng về phía Tề gia và Ngụy gia, mà là Tề gia và Huyện chúa Nguyên Cẩn."

Phía sau Huyện chúa Nguyên Cẩn là phủ Quận chúa, phủ Lãng Vương.

Rõ ràng, khơi dậy xích mích giữa hai nhà Vệ Tề, mới là mục đích cuối cùng của kẻ chủ mưu.

Vụ án ở núi Thu Vụ Vệ Như Sương cũng biết một chút, Cố Lan Đình chỉ biết nửa vời.

Mà chuyện ở đình Hòe Sơn, hai người phu thê Cố Lan Đình đều không biết, thế là, Tề đại nhân lại kể lại chi tiết chuyện ở đình Hòe Sơn, sau đó Tề phu nhân c*̃ng cẩn thận nói ra những điểm đáng ngờ ở đó.

"Lúc ấy ta cũng chỉ nghi ngờ trong lòng, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ hôm ở đình Hòe Sơn mới là ngày nguy hiểm nhất." Tề phu nhân ngẫm lại đều cảm thấy nghĩ mà sợ: “Dựa theo vụ án núi Thu Vụ và vụ hành thích hôm qua, hôm đó, có lẽ cũng chuẩn bị cách tương tự, vị trí đình Hòe Sơn rất phù hợp, có vài điểm mù, nếu thật sự có lòng xấu xa, rất dễ để ra tay."

"Không phải vu oan cho Vân Hàm, thì là hãm hại Huyện chúa."

Tề phu nhân nói xong, qua hồi lâu trong sảnh không có ai lên tiếng.

Cố Lan Đình ngả lưng ra sau, trầm giọng nói: "Nếu suy đoán là thật, hôm đó, bọn họ muốn hãm hại Trăn Trăn, giết Tề cô nương."

"Thân phận của Trăn Trăn còn chưa rõ ràng, sẽ không có ai xoay sở giúp con bé, bị đổ oan giết người, lại thêm người có lòng âm thầm thao túng, cuối cùng chỉ có một con đường chết. Đợi sau khi Trăn Trăn qua đời, bọn họ lại chậm rãi tiết lộ thân phận của Trăn Trăn, là có thể khơi dậy mâu thuẫn giữa hai nhà Vệ, Tề một cách dễ dàng.”

Cố Lan Đình càng nói, giọng càng lạnh.

Nhất thời những người khác cũng rùng mình, toàn thân nổi da gà.

Vệ Như Sương vỗ một phát lên bàn trà, tức giận đến mức gần như không thể kiềm chế được: "Thật là ác độc!"

Chỉ suýt nữa thôi là Trăn Trăn không thể về được nữa!

Sắc mặt phu thê Tề gia cũng trắng bệch.

"Có khoảng cách hai mạng người, cho dù hai nhà có thể lấy đại cục làm trọng, c*̃ng sẽ không đối xử chân thành với nhau, tương lai quan hệ sẽ chỉ càng ngày càng xa, nếu trong thời gian này lại có người âm thầm châm ngòi, lại dính dáng đến mạng người, hai nhà hoàn toàn trở mặt cũng không phải chuyện hiếm lạ gì." Cố Lan Đình tiếp tục nói: "Hai nhà Vệ Tề tranh đấu triều đình đều phải rung chuyển, có thể nghĩ, cuối cùng đấu đá đến mức lưỡng bại câu thương.”

"Huống hồ, hai nhà còn có một tầng thân phận khác, tiền triều, tân triều, đấu đến cuối cùng, chỉ sợ lưỡng bại câu thương vẫn là việc nhỏ, dao động nền tảng lập quốc cũng không phải là không có khả năng."

Lời Cố Lan Đình nói tựa như một chậu nước lạnh, đổ ập xuống đầu mọi người, khiến cho người nghe cảm thấy máu toàn thân cũng chợt trở nên lạnh lẽo.

Nhưng tất cả mọi người ở đây không biết, tất cả những gì Cố Lan Đình nói đã ứng nghiệm ở kiếp trước.

Khi đó, mọi chuyện diễn ra đúng như Cố Lan Đình suy đoán, lúc đầu hai nhà còn lấy đại cục làm trọng, dù sao cũng không tìm thấy chứng cứ chứng minh Vệ Trăn oan uổng, Tề cô nương cũng đã chết, cho dù phủ Quận chúa có đau thương đi nữa thì c*̃ng không chiếm lý, chỉ có thể cắn răng cam chịu, nhưng cũng bắt đầu xa lánh Tề gia.

Nhưng không lâu sau đó Quận chúa biết được nữ nhi đã từng chịu đủ tra tấn phi nhân tính trên tay Tề gia, dưới cơn phẫn nộ đau xót, mới bắt đầu có xung đột với Tề gia. Khi đó vốn cũng không ầm ĩ quá lớn, nhưng ngay sau đó, những món nợ máu khác liên tục xuất hiện, lại về sau đích tử hai nhà lần lượt gặp nạn, hai nhà Vệ Tề hoàn toàn trở mặt, không đấu đến ngươi chết ta sống chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hai nhà một nhà là thế gia tiền triều, một nhà là quyền quý tân triều, một cuộc tranh đấu này, phe phái trên triều đình lần nữa rõ ràng, đến cuối cùng, thành Phụng Kinh đại loạn, âm mưu của kẻ đứng sau đã thành công.

Rồi sau đó, Tề gia xuống dốc, Lãng Vương giao ra quân Lãng, Vệ gia từ bỏ tất cả phong hào giữ được tính mạng của Quận chúa Quận mã, trên đường rời kinh về Việt Châu, Cố Lan Đình chết vì bệnh, Vệ Như Sương không chịu nổi đả kích liên tục ập đến, giơ kiếm lên một nhát tự vẫn.

Lãng Vương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mang theo thi thể của nữ nhi và con rể về Việt Châu, sau khi hạ táng, ông cụ c*̃ng không cố chống nữa, ngã xuống trước mộ rồi không tỉnh lại nữa.

Thánh thượng không chờ được đến khi Thái tử về kinh đã băng hà.

Khi đó, Thẩm Lăng đã là Tể tướng, Ngụy gia c*̃ng đã một bước lên mây.

Mà lần sống lại này, nhờ vào việc Vệ Trăn liên tục tránh được một kiếp vực dậy từ cõi chết, ép đối phương từng bước để lộ ra sơ hở, giữa hai nhà Vệ Tề c*̃ng còn chưa ngăn cách bởi món nợ máu, người nhà hai bên mới có thể bình tĩnh ngồi xuống cẩn thận bàn bạc, đoán được âm mưu này.

"Nếu thật sự là như thế, kẻ đứng sau thật sự có dã tâm rất lớn." Trong sảnh yên tĩnh hồi lâu, Tề đại nhân mới trầm giọng nói.

Cố Lan Đình: "Hết thảy chỉ là suy đoán, chân tướng như thế nào cần phải tiếp tục điều tra, nhưng có một điểm là chắc chắn, Ngụy gia không phải là hoàn toàn không biết gì về chuyện này."

"Muốn thúc đẩy tất cả những chuyện này, điều kiện tiên quyết là biết được thân phận của Trăn Trăn."

Những lý do kia của Ngụy Văn Hồng, bọn họ chưa từng tin.

Nhưng, chỉ dựa vào Ngụy gia, có năng lực làm đến mức như vậy sao?

Cố Lan Đình không tin, Tề gia cũng không tin.

Ngay cả Vệ Như Sương cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết ngay mà, Ngụy gia không thoát khỏi liên quan!"

"Còn nữa, năm đó trên người Trăn Trăn còn có một cái ngọc bội, bên trên khắc một chữ 'Vệ', nhưng vật này vẫn chưa tìm được, thậm chí cả trong Ngụy phủ cũng không thấy. Nếu người Ngụy gia đã từng nhìn thấy, sao lại không biết thân phận của Trăn Trăn."

Tề đại nhân nói: "Bắc Lãng chỉ có một nhà họ Vệ, bọn họ đã là có ý khác, tất nhiên sẽ không giữ lại cái ngọc bội đó."

Chỉ có tã lót bọn họ còn có thể nói rằng không biết thân phận của Huyện chúa, nhưng nếu có viên kia ngọc bội, thì lời lẽ bao biện này sẽ không còn hợp lý nữa.

"Trước mắt manh mối đang nằm ở thích khách đã chết, và Ngụy gia." Cố Lan Đình nói: "Hiện tại Ngụy gia đang nằm trong tay Bàng Đồ, nếu có người tiếp cận Ngụy gia, nhất định ông ấy sẽ biết được."

Bất kể là đóng giả ám vệ Tề gia, hay là vụ án ở núi Thu Vụ, đều không phải là việc mà Ngụy gia có thể làm được, sau lưng bọn họ còn có người khác, kẻ chủ mưu nắm trong tay tất cả những chuyện này.

Tất cả mọi người đều chắc chắn về điều này.

Tề phu nhân nhíu mày: "Nhưng nếu người kia muốn vứt bỏ Ngụy gia thì sao?"

Cố Lan Đình dừng một chút, một hồi lâu mới nói: "Vẫn sẽ để lại dấu vết."

Thật ra, có một điểm đáng ngờ rất lớn ông ấy chưa nói.

Đó là lần này Ngụy gia xảy ra chuyện, quá đột ngột!

Những vụ án trước đó Ngụy gia đều phủi sạch quan hệ, nếu là Ngụy gia hoặc là người sau lưng bọn họ có thủ đoạn như vậy, lần này không thể nào dễ dàng để lộ sơ hở như thế.

Hơn nữa, mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp!

Ngay lúc bọn họ lấy được tã lót, thì con trưởng của Ngụy gia bị vạch tội, chuyện này lại giúp cho bọn họ có thể quang minh chính đại lấy được tã lót một cách hợp lý.

Con trưởng Ngụy gia cấu kết với tội phạm buôn lậu muối, là do ngũ công tử Ngụy gia tố giác, hình như Trăn Trăn và ngũ công tử Ngụy gia rất thân thiết.

Cố Lan Đình cụp mắt, đè cảm xúc lạ trong mắt xuống.

Ông ấy phải đi gặp vị ngũ công tử Ngụy gia kia một lần.

Quả nhiên, không lâu sau, người của Đại lý tự đến.

Người đến là Thiếu khanh Địch Minh và Đại lý tự chính Chu Đàn.

Thấy Tề gia c*̃ng ở đây, hai người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nói chính xác hơn thì, bọn họ cố ý chờ Tề gia tới trước rồi mới ung dung tìm tới, vụ án này từ bọn họ tới nói, còn không bằng hai bên người bị hại ngồi xuống nói rõ ràng.

Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn phải đi chuyến này.

Phủ Quận chúa đã biết đầu đuôi mọi chuyện, tạm thời Đại lý tự c*̃ng không có manh mối khác, cuộc đối thoại này nhanh chóng kết thúc.

Cố Lan Đình đề nghị muốn gặp Ngụy Trình, đúng lúc Địch Minh c*̃ng muốn hỏi việc này.

Dù sao hôm đó cũng nhìn ra được, Vệ Trăn muốn bảo vệ Ngụy Trình.

Cho nên hôm qua hắn tới Đại lý tự còn được nhốt riêng một phòng, tất cả các phương diện đều khác biệt một trời một vực với người Ngụy gia.

"Hai vụ án mà Ngụy gia phạm phải đều sẽ liên luỵ cả nhà, nhưng ngũ công tử Ngụy gia cũng không phải là dòng máu của Ngụy gia, có thể chỉ lo thân mình, chỉ có tội khi quân cuối cùng, theo luật pháp thì nên chém." Địch Minh nói.

Cố Lan Đình hiểu ý của Địch Minh, ông ấy nhìn về phía Vệ Như Sương, người sau nháy mắt mấy cái, nói một cách đương nhiên: "Nghe Quận mã."

Đối với chuyện này tất cả mọi người đã sớm tập mãi thành quen, c*̃ng không cảm thấy có gì không ổn, Cố Lan Đình bèn nói: "Nếu tội danh của hắn đã được xác định, bệ hạ hạ lệnh đại xá thiên hạ, vậy thì hắn nằm trong danh sách được đại xá.”

"Về phần công danh của hắn..."

Cố Lan Đình: "Đợi sau khi ta gặp hắn sẽ đi xin chỉ thị của bệ hạ."

Tuy nói như vậy, nhưng những người ở đây đều hiểu, sau này Ngụy Trình như thế nào, phải xem lần gặp mặt Quận mã này.

Tuy là tội khi quân, nhưng dù sao cũng là chuyện có nguyên nhân, chỉ cần Quận chúa Thịnh An mở miệng, bệ hạ tất sẽ nể tình mà khoan dung.

Địch Minh khẽ gật đầu: "Thần đã rõ."

Sau đó, Đại lý tự và Tề gia lần lượt rời đi phủ Quận chúa.

Chỉ là, lúc phu thê Tề gia gần đi có đợi trong sảnh rất lâu, cũng không thấy Tề Vân Hàm ra, sai người đi thúc giục mấy lần, mới thấy Tề Vân Hàm kéo Vệ Trăn lưu luyến không rời bước tới.

Vợ chồng Tề gia đều đứng dậy hành lễ với Vệ Trăn, Vệ Trăn thản nhiên nhận lễ, rồi trả lễ vãn bối.

Trên xe ngựa lúc rời đi, Tề phu nhân cảm thán: "Phượng hoàng rơi vào ổ gà thì vẫn là phượng hoàng, nhìn phong thái của Huyện chúa Nguyên Cẩn, đích thực là bậc tôn quý."

"Nếu là Huyện chúa lớn lên ở phủ Quận chúa, hẳn cũng sẽ thân với Hàm Hàm như tỷ muội."

Khi đó tiền triều tân thần không hòa thuận, bệ hạ đưa Thái tử đến Tề gia, nếu có Huyện chúa ở, cũng sẽ lớn lên cùng nhóm Thái tử. Vả lại Huyện chúa còn nhỏ tuổi hơn Hàm Hàm, không phải sẽ được các ca ca tỷ tỷ nâng ở trong lòng bàn tay yêu thương ư, sao có thể đến mức chịu khổ sở ở Ngụy gia như thế.

"Hiện tại con với Trăn Trăn c*̃ng thân như tỷ muội mà." Tề Vân Hàm nói.

Tề đại nhân nhíu mày: "Bây giờ Huyện chúa đã được nhận về, không thể gọi thẳng tục danh."

Tề Vân Hàm: "Trăn Trăn cho phép con gọi như thế."

Tề đại nhân lại muốn nói, Tề Vân Hàm lập tức nói: "Phụ thân yên tâm, con biết đúng mực, chỉ gọi như vậy lúc riêng tư thôi."

Lúc này Tề đại nhân mới thôi.

"Chẳng qua nói tới cũng là ý trời." Tề phu nhân lại nói: "Cho dù Huyện chúa lớn lên ở Ngụy gia, c*̃ng vẫn thành bạn thân với Hàm Hàm, còn có Thái tử..."

"Nếu năm đó Huyện chúa c*̃ng ở, cùng lớn lên với Thái tử, nói không chừng Trữ phi đã sớm xác định."

Tề Vân Hàm nháy mắt mấy cái, trong đầu miễn cưỡng phác hoạ một hình ảnh như vậy, sau đó hơi tiếc hận nói: "Thật đáng tiếc."

"Nếu không thì Trăn Trăn và Thái tử ca ca sẽ là thanh mai trúc mã, có thể trở thành một giai thoại lưu truyền trăm đời."

Tề phu nhân chọc vào trán nàng ấy một cái, cưng chiều cười nói: "Con và Thẩm Lăng không phải là như thế à?"

"Đúng rồi, hình như gần đây Thẩm Lăng không đến tìm con?"

Tề Vân Hàm không thèm để ý nói: "Tới gần cuối năm, chắc là huynh ấy bận rộn nhiều việc.”

Tề phu nhân ừ một tiếng, c*̃ng không hỏi lại.

Thẩm gia và Tề gia là bạn cũ, bọn họ nhìn Thẩm Lăng lớn lên nên cũng rất yên tâm về chàng rể tương lai này.

"Tóm lại sắp thành hôn rồi, sau khi thành hôn thì hôm nào cũng gặp được."

Tề Vân Hàm nhẹ nhàng dạ một tiếng.

Xe ngựa chậm rãi chạy, Tề Vân Hàm vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.

Nàng ấy cũng không nhìn phong cảnh bên đường, mà là nhớ tới người đã không còn ở thành Phụng Kinh kia.

Cũng không biết tại sao, chỉ là trong khoảnh khắc đó nàng ấy bỗng nhớ tới y.

Từ sau khi trở về từ núi Thu Vụ, ngoại trừ lần Trăn Trăn bị người Tây Vu bắt cóc ở trà lâu, bọn họ chưa từng gặp nhau.

Nói không gặp nhau nữa là quả thật không gặp nữa.

Cũng không biết lúc nàng ấy thành hôn y đã trở về chưa, cho dù trở về, hẳn là cũng sẽ không tới, dù sao, bọn họ đã nói, sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa.

Bình Luận (0)
Comment