Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 99

Vệ Trăn rửa mặt xong, tìm một bộ y phục vừa người trong tủ quần áo để thay, Đông Tẫn hơi tò mò: "Cô nương không đi ngủ ạ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ấy dừng lại, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Huyện chúa, nô tỳ nhất thời lỡ miệng..."

"Không sao." Vệ Trăn ngăn cản nàng ấy: "Ở trong viện gọi cô nương cũng được."

Đông Tẫn dừng một chút, mới gật đầu nói: "Vâng."

"Lấy thêm một cái áo khoác dày một chút, ta phải chờ người." Vệ Trăn nói.

Đông Tẫn lập tức đi tìm một cái áo khoác màu xanh nhạt viền lông trắng khoác lên người nàng: "Cô nương muốn chờ ai vậy?"

Vệ Trăn cười nói: "Phụ thân nói, a đệ sắp về."

Đông Tẫn hiểu rõ: "Hóa ra là tiểu công tử sắp về."

Lúc này nàng ấy đã chậm rãi tiếp thu mọi chuyện, thật lòng cảm thấy vui mừng thay cô nương.

Trước kia nàng ấy đã cảm thấy không hiểu, cùng là đích nữ, vì sao phu... Ngụy phu nhân bất công đến thế, lúc này nàng ấy mới hiểu được, hóa ra, cô nương cũng không phải họ Ngụy.

Chẳng qua...

Đông Tẫn len lén nhìn Vệ Trăn.

Nàng ấy luôn cảm thấy, hình như cô nương đã biết chân tướng từ trước.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô nương đã về nhà, từ nay về sau cuối cùng cũng không cần chịu ấm ức và lạnh nhạt nữa.

Bây giờ cô nương là vị Huyện chúa duy nhất của đương triều, thân phận của nàng và Ngụy nhà đã khác nhau một trời một vực. Bây giờ gặp lại người Ngụy gia, bọn họ phải hành lễ với cô nương, cuối cùng cô nương không cần phải chịu đựng cơn giận của họ nữa.

Nhưng...

Có thể sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nữa.

Ngụy gia phạm phải tội này, khó lòng sống sót bước ra khỏi Đại lý tự.

Vệ Trăn mặc chỉnh tề, ngồi chờ ở chính sảnh.

Mặc dù nàng đã sớm gặp mặt a đệ, nhưng khi đó a đệ không biết thân phận của nàng, thấy nàng, cũng không biết có kinh ngạc không.

Vệ Trăn không phải đợi quá lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng hạ nhân hành lễ.

Nàng vội vàng buông chén trà nhìn ra ngoài, thấy một thiếu niên mặc áo gấm nhanh chóng chạy vào chính sảnh. Lúc nhìn thấy nàng, y nhất thời không đề phòng bị vấp phải cạnh cửa, xông về phía trước mấy bước mới đứng vững.

Vệ Trăn vội vàng đứng lên nghênh đón: "Không sao chứ?"

Cố Dung Cẩm ngẩn người nhìn nàng, vô thức lắc đầu.

Thiếu niên cao hơn Vệ Trăn nửa cái đầu, y cúi đầu, một đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm Vệ Trăn không chớp mắt, Vệ Trăn thấy vậy, c*̃ng đứng đấy cho y nhìn.

Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau, lại là lần đầu tiên gặp mặt dưới thân phận tỷ đệ.

Qua hồi lâu, thiếu niên đột nhiên tiến lên ôm nàng vào lòng.

Vệ Trăn ngẩn người, sau đó chậm rãi đưa tay đáp lại y.

Tiếp đó, bên tai truyền đến giọng nói hơi nghẹn ngào của thiếu niên: "A tỷ."

Chóp mũi Vệ Trăn ê ẩm, nhẹ nhàng đáp lại.

Cố Dung Cẩm ôm Vệ Trăn rất lâu mới buông ra, y chân thành nói với Vệ Trăn: "Mọi người đã từng nói với nhau, nếu tìm được a tỷ, đầu tiên nhất định phải ôm a tỷ một cái, để a tỷ biết, chúng ta không có quên a tỷ, chúng ta đều đang đợi a tỷ trở về "

Tim Vệ Trăn nghẹn lại.

Ra là vậy, chẳng trách lúc phụ thân mẫu thân gặp nàng, đầu tiên cũng ôm nàng rất chặt.

"Hóa ra ngươi là a tỷ của ta, nếu biết sớm, khi đó ta nên đưa a tỷ về nhà." Cố Dung Cẩm cau mày, ảo não nói.

"Còn nữa, mọi người đã nói tìm được a tỷ sẽ cùng đi đón a tỷ trở về, nhưng hôm nay phụ thân mẫu thân lại bỏ quên ta, đều đã đón a tỷ trở về rồi mới phái người thông báo cho ta, khiến ta không thể đi đón a tỷ."

Vệ Trăn nhìn khóe mắt ửng đỏ của thiếu niên, trong mắt chứa đầy ánh sáng dịu dàng: "Không sao, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian."

Cố Dung Cẩm gật đầu rất mạnh: "Ừm!"

Dứt lời, y lau khóe mắt, cười nói: "Chẳng trách ngày đó ta vừa thấy a tỷ đã cảm thấy thân thiết, hóa ra chúng ta thật sự là người một nhà."

Lần này, cuối cùng Vệ Trăn cũng có thể quang minh chính đại quan sát y.

Thiếu niên rất xinh đẹp, ở một mức độ nào đó tính tình c*̃ng rất giống Đông Phương Tô.

Đều thiện lương, đơn thuần đáng yêu, nhưng a đệ lại hiền hòa hơn một chút, mà tiểu Thái tử Đông Nhữ, giống một con công nhỏ cao ngạo, thỉnh thoảng còn sẽ mổ người ta một cái.

Một cơn gió mát thổi tới, Vệ Trăn nhìn về phía y phục có vẻ hơi mỏng trên người thiếu niên, nói: "Sao lại mặc ít như vậy?"

Lúc này, bên ngoài phòng có một gã sai vặt ôm một cái áo khoác dày chạy chậm tới, hắn ta dừng ở ngoài chính sảnh, dè dặt nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt của Vệ Trăn, hắn ta đoán ra thân phận của nàng, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Huyện chúa."

Vệ Trăn: "Miễn lễ."

Vệ Trăn nhìn áo khoác trên tay hắn ta, gã sai vặt vội nói: "Công tử vừa xuống xe ngựa đã chạy mất, tiểu nhân không đuổi kịp..."

Vệ Trăn nghe vậy bật cười, dường như trước mắt cũng hiện lên hình ảnh thiếu niên không kịp chờ đợi nhảy xuống xe ngựa chạy như bay.

Gã sai vặt được Vệ Trăn ra hiệu, bước nhanh vào khoác thêm áo khoác cho Cố Dung Cẩm, hắn ta lén nhìn Vệ Trăn mấy lần, sau đó thức thời lui ra ngoài.

Hai người sêm sêm tuổi nhau, lại cùng thế hệ, lúc trước đã từng gặp mặt, vừa trò chuyện là giống như nói mãi không hết chuyện.

Cố Dung Cẩm ngồi trên ghế, ánh mắt trong trẻo kích động gần như không rời khỏi mặt Vệ Trăn: "Hôm đó, ta còn nói cảm thấy giống như đã từng quen biết a tỷ, lại nhất thời không nhận ra mặt mày a tỷ giống phụ thân."

Trong đầu người thiếu niên luôn có thể chứa rất nhiều thứ, mà lại không để trong lòng, một khắc trước còn thấy tò mò, nói không chừng chớp mắt một cái đã quên mất.

Bên môi Vệ Trăn treo ý cười, nhìn y nói liến thoắng: "Nếu khi đó ta phát hiện, có khi nào chúng ta và a tỷ đã sớm nhận nhau không."

"À đúng rồi, hôm đó a tỷ nói, Thái tử biểu ca lấy ơn cứu mạng ép a tỷ vào Đông cung, về sau như thế nào?" Cố Dung Cẩm đột nhiên trợn trừng mắt nói: "Thái tử biểu ca còn ép a tỷ không? Hắn có ức h**p a tỷ không?"

Vệ Trăn: "..."

Vấn đề này tới nhanh ghê.

Nàng khẽ ho một tiếng, mượn động tác uống trà che giấu cảm xúc trong mắt, trước ánh mắt trong veo của Cố Dung Cẩm, sao nàng có thể nói là ban đầu nàng lừa y, bèn nói: "A đệ nói không sai, Thái tử điện hạ rất tốt, đã không ép ta nữa.”

Vốn dĩ ban đầu muốn nói xấu Thái tử, ai ngờ bây giờ người khó xử lại là mình.

Cố Dung Cẩm nghe vậy yên lòng: “Vậy thì tốt rồi."

"Nhưng bây giờ Thái tử biểu ca đi đánh trận, cho dù muốn mang a tỷ đi cũng không được."

Vệ Trăn nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu xuống.

Hiện tại nàng lại rất hy vọng hắn có thể xuất hiện ép nàng theo hắn.

Cũng không biết khi nào hắn mới có thể trở về.

Tỷ đệ hai người lại nói nhăng nói cuội hàn huyên gần nửa canh giờ, Cố Dung Cẩm mới đứng dậy rời đi: "Hôm nay sắc trời đã tối, a tỷ đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại đến thăm a tỷ."

Vệ Trăn đưa y đến ngoài viện: "Ngày mai a đệ không đi Quốc Tử Giám?"

Cố Dung Cẩm: "Ta xin nghỉ hai ngày."

Vệ Trăn nhíu mày: "Kỳ thi mùa xuân sắp tới, vẫn là việc học quan trọng hơn."

Ai ngờ Cố Dung Cẩm lại nói: "A tỷ yên tâm, kỳ thi mùa xuân ta sẽ làm hết sức."

Kỳ thi này không đỗ c*̃ng không quan trọng, thật ra ban đầu y cũng không cần tham gia, dựa vào ấm tí(*) cũng có thể được phong quan, nhưng phụ thân muốn y thi nên y mới đi thi.

(*) Thời đại phong kiến, nhờ cha ông có công mà con cháu có quyền lợi được bổ nhiệm làm quan.

Vệ Trăn đang muốn nói gì, nhưng lại nghe Cố Dung Cẩm nói: "Hiện tại ta còn chưa muốn vào triều, còn chưa chơi chán đâu."

Vệ Trăn: "..."

Sau đó, dường như nàng nghĩ tới điều gì, sắc mặt tối sầm xuống.

Kiếp trước, lúc này a đệ đã vào triều.

Là bởi vì nàng...

"A tỷ, ta đi nhé." Cố Dung Cẩm vẫy tay với nàng, nói.

Vệ Trăn cười gật đầu: "Ừ."

Bóng dáng Cố Dung Cẩm biến mất rất lâu Vệ Trăn mới xoay người về phòng.

Lần này, đổi lại nàng sẽ bảo vệ a đệ.

Vệ Trăn đi vào phòng ngủ, cầm lấy cái trống bỏi kia ngồi bên giường.

Mặc dù đối với nàng mà nói nơi này rất lạ lẫm, nhưng lại khiến nàng cảm thấy thân thiết, có thể khiến nàng cảm thấy yên lòng.

Vệ Trăn ngồi một lúc lâu, sau đó c*̃ng không gọi Đông Tẫn Nguyệt Lan, cởi y phục vớ giày buông màn xuống.

Đêm thứ nhất ở nơi này, nàng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, sau khi ngủ say lòng bàn tay nàng vẫn nắm cái trống bỏi kia.

Một đêm ngon giấc, khi tỉnh lại trời còn chưa sáng.

Dưới ánh sáng ban mai nhàn nhạt, vốn định luyện công theo thói quen, nhưng mới đứng dậy Đông Tẫn đã bẩm báo tiểu công tử đang chờ dưới hiên.

Nàng thoáng sửng sốt, rồi vội rửa mặt, thay y phục: "Gần đây buổi sáng thời tiết lạnh lẽo, sao y lại tới đây sớm thế, có mặc áo khoác không, bị cảm lạnh thì phải làm sao."

Đông Tẫn cười đáp: "Cô nương yên tâm, có mặc, vừa rồi nô tỳ đưa cho tiểu công tử một cái lò sưởi tay."

Vệ Trăn nghe vậy mới yên lòng, nhưng động tác vẫn rất nhanh.

"Đến bao lâu rồi?"

Đông Tẫn: "Gần nửa canh giờ, tiểu công tử không cho nô tỳ đánh thức cô nương."

Vệ Trăn khẽ nhíu mày, nói: "Lần sau nhớ gọi ta."

Đông Tẫn vội vàng đồng ý: "Vâng."

Qua khoảng một khắc đồng hồ, Vệ Trăn mặc chỉnh tề ra cửa. Dưới hiên, thiếu niên mặc áo khoác màu lam nhạt, ôm lò sưởi tay đứng thẳng, cao quý lại ngoan ngoãn, khiến lòng người không khỏi mềm nhũn.

"A tỷ."

Trông thấy Vệ Trăn đi ra, Cố Dung Cẩm vội vàng tiến lên đón, đi đến trước mặt Vệ Trăn, y nhét lò sưởi tay vào lòng Vệ Trăn: "Trời càng ngày càng lạnh, a tỷ đừng để bị lạnh."

Bây giờ sáng nào Vệ Trăn cũng luyện công, cũng không sợ lạnh lắm, nhưng Cố Dung Cẩm đưa lò sưởi tay ấm áp qua, nàng c*̃ng không từ chối sự quan tâm của y, chỉ dặn dò Đông Tẫn đi lấy thêm một cái.

Động tác của Đông Tẫn rất nhanh, tỷ đệ hai người còn chưa nói mấy câu, nàng ấy đã ôm lò sưởi tay mới đến.

Cố Dung Cẩm nháy mắt mấy cái, thật ra, y cũng không lạnh.

Nhưng y không muốn phụ ý tốt của a tỷ, nên vẫn nhận lấy.

"A tỷ, sao tỷ dậy sớm thế, vốn dĩ ta đến chờ a tỷ cùng ăn sáng, nhưng canh giờ này phụ thân còn chưa dậy."

Cố Dung Cẩm hơi ảo não nói: "Còn ít nhất nửa canh giờ nữa cơ."

Vệ Trăn nhìn sắc trời, hiểu rõ.

Giờ cơm sáng trong phủ vào khoảng giờ Thìn năm khắc, bởi vì giờ đó phụ thân mới dậy.

Nàng nói: "Thế sao đệ lại tới sớm thế?"

Cố Dung Cẩm: "Ta đến chờ a tỷ đó."

Vệ Trăn: "..."

"Vậy Dung Cẩm dẫn ta đi dạo trong phủ một lát đi."

Cố Dung Cẩm vội vàng gật đầu: "Được được."

Thế là, tỷ đệ hai người ôm lò sưởi tay, mặc áo khoác đi dạo trong phủ hơn nửa canh giờ, cả hai đều nóng toát mồ hôi.

Đến nhà ăn, cởi áo khoác, buông lò sưởi tay, đều âm thầm thở phào một hơi.

Tỷ đệ hai người mới chờ giây lát, tiếng nhắc nhở của Quận chúa truyền tới: "Trời càng ngày càng lạnh, giờ ăn sáng phải muộn thêm chút nữa mới tốt, cái lò sưởi tay này ấm hơn, chàng cầm cái này."

Cố Lan Đình: "... Cái này còn ấm lắm."

"Vậy thì ôm cả hai cái."

Vệ Như Sương: “Cái áo khoác này của chàng hơi cũ rồi, hôm nay may xiêm y cho nữ nhi tiện thể may thêm cho chàng mấy cái áo khoác dày một chút."

"Cái này mới mặc hai lần..."

"Nhưng nó quá mỏng, tay của chàng lạnh rồi này."

Cố Lan Đình trầm mặc một lát, mới nói: "Nóng đỏ cả lên rồi."

"Nóng đỏ rồi?"

"Mau cho ta nhìn xem, có bị rộp không?"

Vệ Trăn nghe cuộc đối thoại có qua có lại kia, nhẹ nhàng cong môi.

Đối với tất cả những chuyện này Cố Dung Cẩm đã tập mãi thành quen, lại gần giải thích cho Vệ Trăn: "Trong phủ này, phụ thân quan trọng nhất, mẫu thân thứ hai, ta cuối cùng."

"Hiện tại a tỷ trở về, a tỷ quan trọng nhất."

"Dù sao thì ta đều ở cuối cùng."

Thiếu niên dùng giọng điệu trần thuật, cũng không hề có ý bất mãn.

Vệ Trăn không khỏi nghĩ, nàng may mắn biết bao, có thể có cơ hội làm lại, có thể trở lại nơi vô cùng ấm áp, tràn ngập yêu thương này.

Không lâu sau Vệ Như Sương và Cố Lan Đình xuất hiện trong sảnh, trông thấy Vệ Trăn, Vệ Như Sương lập tức buông Cố Lan Đình ra đi về phía Vệ Trăn: "Trăn Trăn, đêm qua ngủ có ngon không, có quen không?"

Vệ Trăn uốn gối hành lễ với hai người rồi mới trả lời: "Con ngủ rất ngon, cũng đã quen rồi ạ.”

Trong lúc Vệ Trăn trả lời, thoáng nhìn thấy Cố Lan Đình lén đưa một cái lò sưởi tay cho Cố Dung Cẩm, thấy nàng nhìn qua, Cố Lan Đình đặt ngón trỏ lên môi.

Vệ Trăn không khỏi mỉm cười, nàng cho rằng tính tình phụ thân lạnh nhạt, lại không ngờ ông còn có một mặt như vậy.

Lúc này, Vệ Như Sương đang định quay đầu, Vệ Trăn bước lên phía trước kéo Vệ Như Sương lại: "Mẫu thân, người ngồi đi."

Vệ Như Sương bị nàng làm phân tâm, đương nhiên là không quay đầu lại nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Bà ấy vừa mừng vừa sợ tùy ý Vệ Trăn dìu mình đến vị trí, bên kia, Cố Lan Đình đã nhân cơ hội ngồi xuống.

Cố Dung Cẩm c*̃ng thuần thục đặt lò sưởi tay xuống bên chân.

Sự ăn ý giữa người một nhà được thể hiện vô cùng tinh tế.

Bữa cơm này còn ấm áp, tự nhiên thoải mái hơn hôm qua.

Sự liên hệ máu mủ giữa người thân, cho dù vừa mới bắt đầu đều lạ lẫm về nhau, nhưng qua một đêm, dường như tự nhiên trở nên quen thuộc.

Mặc dù cũng không thể lập tức trở nên quá thân thiết, nhưng tóm lại là không giống nhau.

Người một nhà hòa hợp hòa thuận ăn xong bữa sáng, Cố Dung Cẩm nói muốn đưa Vệ Trăn về viện tử, Vệ Trăn hơi dừng lại.

Lúc dùng cơm nàng nhận thấy được có mấy lần phụ thân muốn nói lại thôi, nàng nghĩ, hẳn là phụ thân có lời muốn nói với nàng.

Quả nhiên, khi Vệ Trăn vừa bước ra nhà ăn, Cố Lan Đình gọi nàng lại, vẻ mặt hơi phức tạp, nói: "Trăn Trăn."

"Người Ngụy gia muốn gặp con."

Vệ Trăn cũng không cảm thấy bất ngờ vì điều này.

Ngụy Văn Hồng thừa nhận thân phận của nàng trước mặt mọi người, nàng biết rõ ông ta có mục đích gì, nói chính xác hơn thì, nàng đã chuẩn bị sẵn từ khi đó.

Nàng đợi người Ngụy gia tới cầu xin nàng.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc này mới một đêm, bọn họ đã không nhịn được.

Xem ra, bọn họ cảm thấy người phía sau bọn họ sẽ không mạo hiểm cứu bọn họ.

Thấy Vệ Trăn im lặng hồi lâu, Cố Lan Đình nói: "Nếu con không muốn gặp, ta bảo người về là được."

Ông ấy vốn dĩ cũng không muốn cho Trăn Trăn đi gặp người Ngụy gia, chỉ là người Ngụy gia nhắc tới yêu cầu này, ông ấy nên báo cho Trăn Trăn.

Lựa chọn như thế nào, nên để nàng quyết định.

"Phụ thân, con đi gặp họ." Vệ Trăn nói.

Nàng muốn đi nhìn xem, kết cục của người Ngụy gia.

Kiếp trước, bọn họ sắp xếp hình phạt lăng trì cho nàng, nàng không trả lại cho bọn họ sao được.

Nàng được Thái tử thương hại, mới có được cái chết có thể hiện một chút.

Nếu không phải Thái tử sai người ta đưa nàng về Ngụy gia, chỉ sợ ngay cả một ngôi mộ nàng cũng không có.

Phong thủy xoay chuyển, lần này, nàng muốn xem xem, có ai sẽ thương hại Ngụy gia.

Bình Luận (0)
Comment