Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 98

Vệ Trăn sững sờ, ngước mắt nhìn về phía Vệ Như Sương.

Vệ Như Sương thử nói: "Nếu con thích tên cũ thì chúng ta không đổi, Vệ Niên, cũng hay."

Cố Lan Đình c*̃ng đặt đũa xuống nhìn về phía Vệ Trăn.

Vệ cùng âm với Ngụy.

Nếu là không quen, gọi Vệ Niên cũng được, nghe giống nhau.

Vệ Trăn im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Con thích tên bây giờ."

Vệ đồng âm với Ngụy, Vệ Niên và Ngụy Niên nghe không khác gì nhau, nhưng đã có cuộc sống mới, vậy thì nên tạm biệt quá khứ.

Hơn nữa bất kể là Ngụy gia, hay là Ngụy Niên kiếp trước, đều không phải là thứ nàng bằng lòng lưu luyến, ông trời cho nàng cơ hội làm lại, nàng cũng đã nhận thân, như vậy tất cả đều nên trở lại như lúc đầu.

Ban đầu nàng đã tên là Vệ Trăn.

Hiện tại, nên đổi về.

Những gì thiếu hụt trong những năm qua không cách nào đền bù, vậy thì để thời gian sau này bổ khuyết phần tiếc nuối này.

Vệ Như Sương và Cố Lan Đình liếc nhau, đều thấy được sự vui vẻ từ trong mắt đối phương.

Dĩ nhiên là bọn họ cũng muốn đổi tên nữ nhi về như ban đầu, chỉ là sợ nữ nhi không quen, nếu nữ nhi bằng lòng, đương nhiên bọn họ sẽ vui thấy vui mừng.

"Ừm, tốt."

Cố Lan Đình nói: "Hộ tịch của con chưa từng bị gạch bỏ."

Năm đó báo mất tích, những năm này c*̃ng không hề từ bỏ tìm kiếm, đương nhiên vẫn luôn giữ lại hộ tịch.

Chẳng qua...

Cố Lan Đình muốn nói lại thôi.

Có một số việc bây giờ nói, hình như hơi nóng nảy, chờ nàng quen thuộc phủ Quận chúa, lại nói cũng không muộn.

Vệ Trăn nhìn ra Cố Lan Đình còn điều muốn nói, nhưng thấy Cố Lan Đình không tính mở miệng, nàng cũng không hỏi tiếp.

Ăn cơm xong, hai phu thê dẫn Vệ Trăn đi dạo quanh phủ Quận chúa, nói cho nàng nghe đại khái kết cấu bố cục của phủ Quận chúa.

"Tê Loan Hiên là viện của con, hướng bên này là điện Hoa Dương của ta và phụ thân con, bên kia là Chiêu Ngọc Hiên của đệ đệ con." Vệ Như Sương nói đến đây thì hơi dừng lại, nói: "Đúng rồi, đệ đệ con ở Quốc Tử Giám, còn chưa nhận được tin tức."

Bà ấy dứt lời, nhìn về phía Cố Lan Đình, hơi ảo não: "Ta quýnh lên quên mất cả chuyện này, nên phái người đi gọi Dung Cẩm về mới đúng."

Cố Lan Đình: "Ta đã phái người đi đón nó về rồi."

Vệ Như Sương nghe vậy, quay sang cười nói với Vệ Trăn: "Vẫn là phụ thân con chu đáo."

Lúc trước Vệ Trăn đã nghe nói tình cảm phụ thân mẫu thân rất tốt, bây giờ thấy tận mắt, mới biết lời đồn không phải giả.

"Đệ đệ con tên Dung Cẩm, theo họ phụ thân con, năm nay thi đậu cử nhân, lần này triều đình có nhiều chỗ khuyết nên tuyển trước khá nhiều cử nhân, nhưng đệ đệ con vẫn chưa vào triều, còn theo học ở Quốc Tử Giám." Vệ Như Sương nhỏ giọng nói: "Phụ thân con nói, tính tình đệ đệ con quá đơn thuần, sợ nó vào triều sớm bị người ta nhai đến xương cũng chẳng còn."

Vệ Trăn nhớ tới ánh mắt trong suốt của thiếu niên, cảm thấy phụ thân nói rất có lý.

"Đúng rồi, trước đó Trăn Trăn từng gặp đệ đệ chưa?" Tiệc thưởng mai do Cố Dung Cẩm ra mặt đãi khách, rất có thể đã gặp mặt.

Vệ Trăn gật đầu: "Đã từng gặp mặt ạ."

Nàng nói: "Ở tiệc ngắm mai do Tề gia tổ chức, bọn con trò chuyện rất vui vẻ."

Cố Lan Đình và Vệ Như Sương liếc nhau, nói: "Còn có việc này nữa à."

Bọn họ còn đang cảm thấy chỉ sợ Cố Dung Cẩm là người cuối c*̀ng gặp Vệ Trăn, không nghĩ rằng y lại là người đầu tiên.

Vệ Như Sương nhíu mày: "Vậy mà tên nhóc kia trở về cũng chưa từng kể với chúng ta!”

Bởi vì nhắc tới chuyện này, Vệ Trăn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Ấn đường nàng không khỏi giật giật.

Khi đó, nàng còn nghĩ tương lai có một ngày nàng báo được thù, trở về phủ Quận chúa, sẽ phân rõ giới hạn với Thái tử, còn đặt điều về Thái tử...

Nhưng hôm nay, nàng và Chử Yến đã coi như là tâm ý tương thông.

Nghĩ đến Chử Yến, Vệ Trăn hơi hoảng hốt.

Thật ra nghĩ kỹ lại, hình như hắn mới rời đi một tháng.

Nhưng nàng lại cảm thấy, dường như đã rất rất lâu không gặp hắn.

Cũng không biết hắn ở biên cảnh thế nào, nếu hắn biết thân phận của nàng, thì sẽ phản ứng thế nào?

Nghĩ như vậy, Vệ Trăn không nhịn được, hỏi: "Mẫu thân, người có biết tình hình chiến đấu ở biên cảnh thế nào không?"

Vệ Như Sương không đề phòng nàng đột nhiên chuyển chủ đề, ngẩn người một lúc mới nói: "Tạm thời còn không có chiến báo truyền đến."

Ngược lại là Cố Lan Đình nghĩ tới điều gì, ánh mắt hơi sâu.

Nhưng có mấy lời, cũng không thích hợp nói vào lúc này.

Lúc này, Vệ Như Sương c*̃ng kịp phản ứng, đang muốn mở miệng, bị Cố Lan Đình giữ chặt: "Thời gian đã không còn sớm, hôm nay Trăn Trăn cũng mệt mỏi rồi, những chuyện khác để ngày sau lại nói."

Vệ Như Sương nuốt lời muốn nói xuống, nhìn Cố Lan Đình, gật đầu: "Ừm, phụ thân con nói rất đúng, về Tê Loan Hiên trước, đợi lát nữa đệ đệ con trở về, chắc chắn cũng sẽ muốn đến gặp con."

Vệ Trăn có thể đại khái đoán được Vệ Như Sương muốn nói gì, nếu thật sự hỏi nàng, lúc này đúng là nàng không biết nên trả lời thế nào.

May mà phụ thân ngăn lại.

Đưa Vệ Trăn trở lại Tê Loan Hiên, Cố Lan Đình kéo Vệ Như Sương đi, bà lưu luyến mỗi bước đi, đợi sau khi ra khỏi Tê Loan Hiên, mới dậm chân một cái, bất mãn nói với Cố Lan Đình: "Sao chàng lại ngăn ta hỏi?"

Cố Lan Đình vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn thê tử: "Hôm nay con bé mới trở về, cũng mới chỉ tiếp xúc với chúng ta trong thời gian ngắn, đâu tiện trực tiếp hỏi tâm tư của con bé như vậy?"

Vệ Như Sương nghe vậy, mặc dù cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn cau mày: "Nhưng con bé vừa trở về, sao có thể để nó một mình ở đây."

Cố Lan Đình nắm tay bà ấy đi về, dịu dàng nói: "Hạ nhân ở Tê Loan Hiên đều là người từ Ngụy gia tới, đều là người con bé quen thuộc, hiện tại còn gần gũi với con bé hơn chúng ta, chúng ta phải cho con bé một chút thời gian, để con bé thích nghi trước."

"Còn nữa..."

Cố Lan Đình im lặng một lúc, mới tiếp tục nói: "Có ám vệ Đông cung đi theo, lúc này hẳn là con bé cần thời gian tự do."

Vệ Như Sương khẽ giật mình, ám vệ Đông cung?

Cố Lan Đình nói: "Có hai người, lúc bọn họ đi vào cố ý tiết lộ thân phận cho thị vệ, thị vệ đã bẩm báo ngay sau đó."

"Ồ." Vệ Như Sương c*̃ng không hỏi Cố Lan Đình biết từ khi nào, chỉ nói: "Lúc còn chưa xác nhận thân phận của con bé, ta đã thấy rõ tình cảm của Thái tử, bây giờ ngay cả ám vệ riêng cũng đã đưa cho Trăn Trăn, không biết là hai đứa nó đã đến mức nào rồi?"

Sắc mặt Cố Lan Đình chợt trở nên lạnh nhạt: "Việc này Trăn Trăn không nhắc tới, chúng ta đừng hỏi."

Vệ Như Sương: "Vì sao?"

Cố Lan Đình nghiêng đầu nhìn nàng: "Con bé mới trở về, nàng không muốn giữ lại ở nhà thêm mấy năm à?"

"Đương nhiên là có rồi!"

Vệ Như Sương lập tức nói.

Cố Lan Đình ừ một tiếng: "Vậy chúng ta cứ coi như không biết gì cả."

"Được!"

"Chàng cảm thấy yến tiệc nhận thân làm lúc nào mới tốt?"

Cố Lan Đình nói: "Càng nhanh càng tốt."

Người đã tìm về, vậy thì tất nhiên phải thông báo rộng rãi, đính chính cho nữ nhi họ.

Nhưng Cố Lan Đình không nghĩ tới, bệ hạ còn hành động nhanh hơn bọn họ.

Ngày thứ hai, Thánh thượng hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, vì thế ngày đó trong điện Tuyên Chính hỗn loạn một trận long trời lở đất.

-

Tê Loan Hiên.

Vệ Trăn đi vào chính sảnh, lập tức sai Đông Tẫn Nguyệt Lan gọi tất cả mọi người đến trước mặt.

Thật ra, mọi người theo nàng từ viện Hạnh Hòa tới đây, lúc này cũng chưa tỉnh táo lại.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng kiếp nạn lần này khó thoát, nhưng lại chẳng thể ngờ được, cô nương của bọn họ đột nhiên thành trưởng nữ phủ Quận chúa, bọn họ không chỉ rời khỏi Ngụy gia, còn tới phủ Quận chúa!

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, giống như là một giấc mơ.

Đông Tẫn Nguyệt Lan cũng chưa hoàn hồn.

Nghe được Vệ Trăn dặn dò, chỉ làm theo bản năng.

Không lâu sau, mười ba người bao gồm cả Đông Tẫn Nguyệt Lan cùng nhau đứng ở chính sảnh.

Vệ Trăn nhìn bọn họ một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tới nơi này rồi thì không thể so với Ngụy gia, quy củ sẽ nhiều hơn một chút, nếu như có người thấy không quen, có thể nói với ta một tiếng, ta sẽ thả các ngươi rời đi."

Đám người sững sờ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó lập tức quỳ xuống.

Vệ Trăn thu hồi ý cười bên môi, nói: "Nếu lựa chọn ở lại, vẫn là câu nói lúc trước kia, tuyệt đối trung thành, nếu không, ta tuyệt đối không nương tay."

Đương nhiên là mọi người bày tỏ lòng trung thành.

Vệ Trăn nhân tiện nói: "Về sau lương tháng sẽ phát theo phủ Quận chúa, về phần chức trách, tạm thời vẫn làm việc được giao như khi ở viện Hạnh Hòa, chờ lúc sau có sắp xếp lại bàn lại."

"Đông Tẫn, Nguyệt Lan, hôm nay ta nhận thân về nhà, là chuyện vui, phát cho mỗi người ba tháng tiền thưởng."

Đám người vội vàng cảm ơn, sau lại rối rít nói: "Chúc mừng Huyện chúa."

Sau đó Vệ Trăn cho tất cả mọi người đi xuống, chỉ giữ lại Đông Tẫn, Nguyệt Lan.

Không đợi bao lâu, trong chính sảnh có thêm hai người.

Thố Thập Bát, Thố Thập Cửu và Vệ Trăn nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Lúc Ngụy gia bị bao vây, bọn họ suy nghĩ rất nhiều cách để cứu cô nương, nhưng cuối cùng đều không dùng đến.

Gần nửa ngày ngắn ngủi, cô nương đã biến thành thành trưởng nữ phủ Quận chúa, Huyện chúa Nguyên Cẩn, tiến vào phủ Quận chúa.

Bọn họ cũng không nói rõ được tâm trạng hiện tại là gì.

Đương nhiên, vui sướng là chắc chắn, nhưng trừ cái đó ra, hình như còn có chút suy nghĩ phức tạp.

Điện hạ để bọn họ lại bên cạnh cô nương, cũng là bởi vì cô nương không chỗ nương tựa, nhưng bây giờ, phía sau cô nương là phủ Lãng Vương, phủ Quận chúa.

Có chỗ dựa vững chắc như vậy, nào còn cần bọn họ bảo vệ.

Hơn nữa, bọn họ cũng rất kinh ngạc.

Sao đột nhiên cô nương lại biến thành Huyện chúa Nguyên Cẩn!

Mặc dù bọn họ trốn ở một nơi gần đó thấy tận mắt toàn bộ quá trình, cũng vẫn rất kinh ngạc chấn động.

Không biết qua bao lâu, Thố Thập Bát do dự tiến lên, hơi nghiêng đầu: "Hiện tại ta nên gọi cô nương hay gọi Huyện chúa."

Vệ Trăn vốn cho rằng nàng ấy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lại không nghĩ rằng nàng ấy nhíu mày nhìn nàng nửa ngày rồi hỏi một câu như vậy, cười nói: "Tùy ngươi."

Thố Thập Cửu từ trước đến nay trầm mặc ít nói, tư tưởng đơn giản, hắn không có gì muốn hỏi.

Dù sao thì vẫn là bảo vệ người này, là Huyện chúa hay là Ngụy cô nương đều không quan trọng.

Chỉ là...

Phủ Quận chúa c*̃ng có ám vệ, công phu c*̃ng không thấp, cô nương còn cần bọn họ không?

Thố Thập Bát ồ một tiếng, lại trầm mặc.

Tựa như là đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng bằng sự hiểu biết của Vệ Trăn về nàng ấy những ngày qua, nàng cảm thấy đại khái lúc này trong đầu nàng ấy là trống không.

Thế là, nàng thử nói: "Thập Bát có gì muốn nói à?"

Quả nhiên, Thố Thập Bát mờ mịt lắc đầu: "Đâu có đâu."

Hình như nàng ấy còn chưa hoàn hồn.

Vệ Trăn cười, không nói nữa.

Lại qua hồi lâu, cuối cùng Thố Thập Bát cũng nhớ tới gì đó, nói: "Điện hạ còn chưa biết đâu."

Vệ Trăn lẳng lặng nhìn nàng ấy: "Cho nên?"

Thố Thập Bát: "Ta phải bẩm báo với điện hạ."

Vệ Trăn sớm đã đoán trước được điều này, bình thản ừ một tiếng.

Thố Thập Bát nhìn nàng, truy hỏi: "Vậy giờ ta đi viết thư?"

"Ừ." Vệ Trăn nói.

Thế là Thố Thập Bát xoay người đi.

Thố Thập Cửu ngẫm nghĩ, c*̃ng đi theo.

Hai người bọn họ đi xa, Vệ Trăn còn nâng chén trà đã thấy đáy.

Thật ra có một chớp mắt, nàng muốn nói, nếu không thì chờ một thời gian, chờ hắn trở về nàng tự mình nói cho hắn biết.

Nhưng lại nghĩ lại, chuyện này không gạt được.

Cho dù Thố Thập Bát không nói, tin tức cũng sẽ truyền đến tai Thái tử.

Hơn nữa...

Chẳng qua chỉ là đổi một thân phận thôi, cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới quan hệ của họ, không cần phải giấu diếm.

Lúc này, nàng lại đột nhiên nhớ tới ước hẹn một năm kia.

Một năm ước hẹn chưa tròn, nàng đã đạt thành mong muốn, lúc ấy quyết định trốn vào phủ Quận chúa rồi không tiếp tục để ý đến hắn, bây giờ không còn tính toán gì hết.

Nàng nhớ hắn, rất nhớ.

Nếu như hiện tại hắn xuất hiện trước mặt nàng, nàng cảm thấy nhất định mình sẽ chạy tới nhào vào trong lòng hắn, căn bản không có khả năng không để ý tới hắn.

Hắn là Chử Yến đấy, sao nàng có thể không để ý tới hắn được đây?

Bình Luận (0)
Comment