Trong cung.
Thánh thượng đưa thánh chỉ cho Đại tổng quản, dặn dò: "Tuyên chỉ trước khi người vào ngục, sau đó đón vào Đông cung."
Đại tổng quản tiếp nhận thánh chỉ, cung kính đáp lời.
Ngay vào lúc Đại tổng quản định lui ra, đột nhiên có tiểu thái giám vội vàng bước nhanh vào điện bẩm báo: "Bệ hạ, có chuyện vui!"
Bước chân Đại tổng quản khựng lại.
Chuyện vui?
Giờ này khắc này đối với Thánh thượng mà nói chuyện có thể xem là chuyện vui, không phải Ngụy gia vô tội thì là từ trên trời giáng xuống cho Ngụy nhị cô nương kia một đôi phụ mẫu, không còn là con của tội thần.
Vẻ mặt Thánh thượng mệt mỏi: "Nói."
Tiểu thái giám vui mừng nói: "Bẩm bệ hạ, đã tìm được trưởng nữ phủ Quận chúa Thịnh An, Huyện chúa Nguyên Cẩn."
Thánh thượng đờ người, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy: "Lặp lại lần nữa?!"
Mặt Đại tổng quản c*̃ng lộ vẻ kinh ngạc nhìn tiểu thái giám.
"Bẩm Bệ hạ, phủ Ngụy thị lang phạm tội, lúc Đại lý tự lục soát phủ phát hiện một cái hộp khả nghi, Bàng đại nhân nhận ra đồ bên trong là tã lót của Huyện chúa Nguyên Cẩn. Phủ Quận chúa, Lãng Vương đã lần lượt đến Ngụy gia nhận Huyện chúa về. Hiện giờ quân Lãng và thị vệ phủ Quận chúa đang nghênh đón Huyện chúa về phủ."
Tiểu thái giám vui vẻ nói: "Tính canh giờ, lúc này cũng đã qua hẻm Vạn Phúc."
Trong điện có một chớp mắt yên lặng.
Thánh thượng và Đại tổng quản cứng ngắc chậm rãi quay qua nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và kích động.
Sau đó, Thánh thượng bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh đến trước mặt tiểu thái giám: "Ngươi lặp lại lần nữa, Huyện chúa Nguyên Cẩn là ai?"
Tiểu thái giám: "Bẩm bệ hạ, là nhị cô nương phủ Ngụy thị lang."
Đại tổng quản cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Trữ phi tương lai thật sự có một đôi phụ mẫu rơi từ trên trời xuống!
Còn là phủ Quận chúa Thịnh An!
Vậy chẳng phải là chức vị Trữ phi này đã là danh chính ngôn thuận, là chuyện đương nhiên, là môn đăng hộ đối!
Mất công bọc mấy cái cột, trải thảm trong điện Tuyên Chính rồi.
Thánh thượng ngửa đầu, nhắm mắt lại thở hắt ra.
Vậy mà thật sự là tiểu cô nương đó!
Chuyện vui! Chuyện vui lớn!
Thật sự là chuyện vui!
"Thánh thượng, thánh chỉ này..." Đại tổng quản tươi cười nói.
Thánh thượng gõ ngón tay lên mặt bàn, trên mặt không còn vẻ u sầu vừa rồi, vui vẻ nói: "À đúng đúng đúng, thánh chỉ, phải đổi lại tên, viết lại!"
Mắt thấy Thánh thượng muốn quay về bàn viết lại thánh chỉ, Đại tổng quản vội nói: "Bệ hạ, lúc này Huyện chúa còn chưa trở lại phủ Quận chúa, vả lại gia đình Quận chúa vừa mới đoàn tụ, bây giờ hạ thánh chỉ..."
Hắn ta sợ Quận chúa Thịnh An xông tới phá tẩm điện của bệ hạ.
Thánh thượng khựng lại, trầm mặc một, lát sau gật đầu: "Có lý!"
Ông ấy quay người nhìn Đại tổng quản, cười vô cùng kỳ dị: "Vậy thì đợi Thái tử trở về, để tự Thái tử đi cầu hôn?"
"Bệ hạ..." Nụ cười trên mặt Đại tổng quản cứng đờ.
Ông trời ơi, ý hắn ta không phải vậy!
Thánh thượng vui tươi hớn hở ngắt lời hắn ta: "Ý kiến này không tệ, thê tử của nó thì tự nó đi mà xin cưới!"
Đại tổng quản Lâm Khuyết tự đánh vào miệng mình mấy cái, ngứa mồm, tại ngươi ngứa mồm này!
Thái tử trở về không chém hắn ta mới lạ!
"Hay, hay lắm!" Thánh thượng ngửa mặt lên trời thở dài cảm thán: "Cuối cùng cũng tìm được người về."
Như thế, khúc mắc trong lòng mọi người cũng có thể cởi bỏ.
Bao gồm cả ông ấy.
"Thánh thượng, vậy lão nô đi tháo vải bọc cột với cất thảm ở điện Tuyên Chính nhé?" Lâm Khuyết hỏi.
Thánh thượng xua tay: "Không!"
"Đừng cất vội!"
Tim Lâm Khuyết run lên: "Bệ hạ?"
"Đỗ Bạch."
Lúc này trong lòng Lâm Khuyết bỗng có dự cảm không tốt.
Quan Hàn lâm thừa chỉ Đỗ Bạch đang ở trắc điện nghe tiếng bước vào, Thánh thượng lập tức nói: "Nghĩ chỉ, tìm được Huyện chúa Nguyên Cẩn, khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ."
Môi Đại tổng quản run run: "..."
Y và Đỗ Bạch liếc nhau, đều ăn ý quay đầu sang chỗ khác.
Đỗ Bạch đợi ở trắc điện, vừa rồi cũng nghe thấy lời nói của tiểu thái giám, dĩ nhiên sẽ biết Huyện chúa Nguyên Cẩn được tìm về như thế nào.
Nhưng khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, vậy thì phải là chuyện mừng của quốc gia.
Nhưng Thánh thượng đang vui vẻ hào hứng như vậy, hai người ai cũng không dám phản bác.
Dâng sớ khuyên can là việc của ngôn quan, thừa chỉ chỉ có trách nhiệm viết chiếu, còn đại tổng quản thì lo dỗ dành thánh thượng vui vẻ. Còn chuyện có ai đập đầu vào cột trong điện Tuyên Chính hay không… thì không liên quan gì đến bọn họ cả.
"Đúng rồi." Thánh thượng đột nhiên nói: "Tội phạm chưa có phán quyết không nằm trong diện đặc xá, ví dụ như, Ngụy gia."
Đỗ Bạch cung kính nói: "Thần tuân chỉ."
-
Xe ngựa đi cực chậm, như là cố ý tỏ rõ hôm nay phủ Quận chúa đón trưởng nữ từ Ngụy gia.
Thân binh của Lãng Vương cộng thêm thị vệ phủ Quận chúa, ước chừng có hơn ba trăm người, khí thế lớn như vậy, khiến cho người ta muốn coi nhẹ cũng khó.
Đương nhiên, cũng không ai dám làm ngơ.
Sau khi những bách tính dọc theo đường đi biết chuyện, có người lá gan lớn một chút dẫn đầu chúc mừng, Quận chúa Thịnh An sai người đổi bạc vụn, tung xuống ven đường, chúc mừng việc tìm được trưởng nữ.
Cứ thế, đội ngũ càng thêm náo nhiệt.
Lúc xe ngựa dừng trước cửa phủ Quận chúa, tin tức gần như đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lãng Vương không xuống xe, trở về phủ Lãng Vương, để thời gian lại cho người một nhà mới vừa nhận nhau.
Cố Lan Đình và Vệ Như Sương sóng vai, Vệ Trăn đi ở chính giữa, người một nhà chậm rãi bước vào phủ Quận chúa.
Hạ nhân phủ Quận chúa đã sớm chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy Vệ Trăn thì đồng loạt quỳ xuống: "Cung nghênh Huyện chúa về phủ."
Vệ Trăn nhẹ nhàng mím môi, nhìn về phía Vệ Như Sương.
Vệ Như Sương hiền hòa cười một tiếng: "Mẫu thân dẫn con đi xem phòng ngủ của con."
Vệ Trăn sững sờ.
Phòng ngủ của nàng?
Hôm nay thời gian ngắn như vậy, đã thu dọn xong phòng ngủ cho nàng rồi ư?
Không lâu sau, Vệ Trăn hiểu rõ.
Nàng đứng trong căn phòng ngủ rộng lớn, nhìn đồ trang trí và cách bài trí trong phòng, lập tức biết đây không phải là mới được thu dọn ra trong hôm nay.
Căn phòng ngủ này, vẫn luôn tồn tại.
Nơi này, từ lâu đã luôn dành sẵn một chỗ cho nàng.
Hốc mắt Vệ Trăn không nhịn được đỏ bừng.
"Trăn Trăn nhìn xem có thích không, nếu như không thích mẫu thân thay đổi cho con." Vệ Như Sương cười nói, trong mắt lại đong đầy nước mắt.
Từ khi phủ Quận chúa được xây dựng, bà ấy đã để lại căn phòng này.
Bà ấy nghĩ, nếu nữ nhi bà ấy còn sống, vậy thì sẽ có một ngày nó trở về, nếu nó đã không còn trên đời, vậy thì căn phòng này có thể chứng minh nó từng tới thăm thế gian này trong một thời gian ngắn ngủi.
Những năm qua, mỗi lần bà ấy thấy được đồ trang trí, đồ trang sức đẹp đều sẽ để một món vào đây. Chỉ để sau này, khi con bé trở về nhìn thấy, nó sẽ hiểu rằng phụ mẫu chưa từng vứt bỏ nó, chỉ là vô tình để mất nó mà thôi. Bọn họ vẫn luôn yêu nó, chưa một ngày nào quên đi sự tồn tại của nó.
Mỗi năm đến sinh thần nữ nhi, bà ấy và Quận mã đều sẽ chuẩn bị một phần quà.
Từ một tuổi, đến mười sáu tuổi.
Mà quà sinh nhật năm mười bảy tuổi, không cần bọn họ tự bỏ vào nữa, bọn họ có thể đặt nó vào tay nữ nhi rồi.
Vệ Trăn buông tay Vệ Như Sương, chậm rãi đi vào phòng.
Vệ Như Sương đang muốn theo sau, bị Cố Lan Đình kéo lại.
Chuyện đột nhiên xảy ra, nữ nhi mới trở về nhà, sẽ rất lạ lẫm đối với tất cả mọi thứ ở đây, bọn họ nên để lại cho nàng đủ không gian và thời gian, để nàng thích ứng từng chút một.
Mặc dù Vệ Như Sương muốn làm bạn bên cạnh nữ nhi, nhưng Quận mã cẩn thận tinh tế hơn bà ấy, ông ấy ngăn cản bà ấy tất nhiên là có đạo lý riêng, nên bà ấy cũng không phản bác, đứng ở cửa chờ cùng Quận mã.
Tóm lại người đã trở về, tương lai còn rất nhiều thời gian ở chung với nữ nhi, không thiếu nửa khắc lúc này.
Căn phòng tinh xảo rộng rãi, sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi, hiển nhiên là thường có người quét dọn.
Hai bên cửa có hai cây san hô đỏ cao bằng người, bên cạnh rèm châu là một cái giá trân bảo rất lớn, bên trên đã bày đầy những món đồ trang trí, có một số đã lâu năm, có một số vẫn mới tinh. Đi sâu vào trong là một bàn trang điểm lớn kê sát cửa sổ, trên bàn bày đủ các loại hộp nhỏ, bên trong đựng trâm cài, khuyên tai, vòng tay, son phấn và những vật dụng cần thiết của nữ tử.
Cũng giống như những đồ trang trí trên giá trân bảo, có món đã cũ, có món mới tinh.
Chóp mũi Vệ Trăn ê ẩm, nước mắt rơi xuống như sợi ngọc trai đứt dây.
Nàng tiếp tục đi lên phía trước, thấy được tủ quần áo chiếm suốt cả một mặt tường.
Từng cánh cửa tủ được mở ra, bên trong tràn đầy, có tã lót của trẻ con, có các kiểu váy áo, vớ giày của nữ nhi, độ tuổi từ trẻ nhỏ đến thiếu nữ, không một thiếu sót.
Trước khi mở tủ ra Vệ Trăn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này vẫn không nhịn được bụm miệng khẽ nấc thành tiếng.
Sao nàng có thể không hiểu tình cảm và những suy nghĩ ẩn chứa trong đó chứ.
Người nhà của nàng muốn nói với nàng, nàng chưa từng bị lãng quên, từ trước đến nay đều vẫn được yêu thương.
Bọn họ không biết khi nào mới tìm được nàng, cho nên mỗi một năm đều chuẩn bị cho nàng.
Khi nàng nhận hết uất ức và lạnh nhạt ở một nơi khác, ở chỗ này, bọn họ vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn dành trọn vẹn yêu thương cho nàng, chỉ đợi nàng quay về.
Vệ Như Sương và Cố Lan Đình đều nghe thấy được tiếng nghẹn ngào bên trong, Vệ Như Sương lập tức muốn đi vào, Cố Lan Đình kéo bà ấy lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này, nữ nhi cần một chút thời gian riêng.
Vệ Như Sương không nhịn được, vùi mặt vào lòng Cố Lan Đình im lặng khóc, bả vai run run.
Bà ấy không phải một người dễ dàng rơi nước mắt, nhưng hôm nay nước mắt lại như dòng suối tràn bờ, cứ thế mà tuôn ra không ngớt.
Hai mắt Vệ Trăn nhòe nước mắt, tiếp tục đi vào trong, xuyên qua tấm màn tua rua là một chiếc giường tròn được làm bằng gỗ tử đàn, trên đó mắc một tấm rèm thêu tinh xảo. Bên cạnh giường có một bàn tròn nhỏ, trên đó đặt một chiếc trống bỏi cùng mấy món đồ chơi của trẻ con.
Vệ Trăn cúi người cầm lấy trống bỏi khẽ lắc, chất lượng đã cũ, âm thanh hơi trầm đục.
Mấy thứ này để ở đây, nàng nghĩ, có lẽ chúng là những vật dụng có từ lúc nàng còn ở bên cạnh phụ mẫu.
Vệ Trăn cầm trống bỏi, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống.
Nàng lúc có lúc không lắc trống bỏi, những năm này, cũng không biết phụ thân mẫu thân có từng cầm nó ở đây và nhớ về nàng…
Tiếng trống bỏi truyền đến cửa, Vệ Như Sương khóc dữ dội hơn, Cố Lan Đình c*̃ng nhắm mắt lại, một hàng nước mắt lăn xuống gò má ông.
Từng có vô số đêm, bọn họ cũng sẽ tới đây một mình, không đốt đèn, ngồi trong đêm tối nghĩ về đứa nữ nhi không biết còn sống hay đã chết của mình.
Âm thanh quen thuộc kia xuyên thấu qua vô số đêm tối, đập vào trái tim của bọn họ, đau thấu tim gan.
Mà giờ khắc này, nó vang lên trong tay nữ nhi họ, loại tâm trạng này không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Vệ Trăn ngồi ở bên trong rất lâu, rất lâu.
Mãi đến khi sắc trời dần tối xuống, trong phòng c*̃ng dần lờ mờ, nàng mới như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đứng dậy đi ra ngoài.
Vệ Như Sương và Cố Lan Đình vẫn chờ ở cạnh cửa.
Thấy nàng đi ra, Vệ Như Sương lập tức tiến lên đón, bà ấy đã lau khô nước mắt, nhưng mắt còn sưng đỏ, vừa nhìn là có thể nhận ra bà đã khóc.
"Trăn Trăn, có thích không?"
Trong giọng của Vệ Như Sương có chút dè dặt, thăm dò, tựa như sợ hãi điều gì.
Bọn họ đánh mất nàng hơn chục năm, khiến nàng chịu nhiều ấm ức và lạnh nhạt ở Ngụy gia như vậy, cũng không biết nàng có hận bọn họ không?
Vệ Trăn nhìn về phía hai người, khẽ trả lời: "Thích ạ."
Trong lòng Vệ Như Sương thả lỏng, nở nụ cười ấm áp nói: "Hôm nay có chút gấp gáp, còn chưa kịp chuẩn bị, đợi ngày mai ta gọi người đến đo y phục cho con, còn cả đồ trang sức, son phấn c*̃ng cùng đưa đến phủ cho Trăn Trăn chọn lựa."
Vệ Trăn biết rõ phụ mẫu cảm thấy có lỗi với nàng, muốn đền bù cho nàng, mặc dù bây giờ nàng đã không cảm thấy tủi thân nữa, nhưng phần yêu thương này, nàng sẽ không từ chối, thì thế nàng dịu giọng đáp: "Cảm ơn mẫu thân."
Mắt thấy Vệ Như Sương lại sắp rơi nước mắt, Cố Lan Đình nói: "Đã đến giờ cơm tối, ăn cơm trước đi."
Tất nhiên là Vệ Trăn đồng ý: "Dạ."
Hôm nay đón Huyện chúa về, là chuyện vui trong phủ, Triệu ma ma hầu hạ bên cạnh Quận chúa đã căn dặn phòng bếp, cơm tối được chuẩn bị vô cùng phong phú.
Giữa bữa cơm, Vệ Như Sương hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm, bà ấy không ngừng gắp thức ăn cho Vệ Trăn, cũng không biết là cảm thấy nữ nhi mình chịu quá nhiều khổ, hay chỉ đơn giản là muốn lập tức hiểu rõ sở thích của nữ nhi.
Vệ Trăn nhìn đồ ăn đầy bát, nhìn sang Cố Lan Đình cầu cứu.
Cố Lan Đình rất vui vì sự ỷ lại bản năng của nàng, trong lòng ấm áp, ánh mắt càng dịu dàng hơn.vào lúc Vệ Như Sương lần nữa gắp thức ăn, ông ấy đưa bát của mình qua: "Như Sương, Trăn Trăn không ăn được hết."
Lúc này Vệ Như Sương mới muộn màng nhận thấy được, nhìn vào bát của Vệ Trăn, vội nói: "Ăn không hết thì cho mẫu thân."
Giọng điệu Vệ Như Sương quá tự nhiên, khiến động tác của Vệ Trăn khựng lại.
Trước kia nàng trơ mắt nhìn Ngụy Ngưng và Kiều thị thân mật, hóa ra, có mẫu thân yêu thương là cảm giác như vậy.
Rất ấm áp, rất an tâm, rất hạnh phúc.
"Mẫu thân, con có thể ăn hết." Vệ Trăn nói khẽ.
"Ừ, Trăn Trăn ăn nhiều một chút." Vệ Như Sương cười hiền hoà dịu dàng, lại muốn đưa tay, nhưng cuối cùng vẫn buông đũa xuống.
Sau một lúc lâu, bà ấy đột nhiên nói: "Trăn Trăn, con có thích tên này không?”