Tề Vân Hàm lề mề rời khỏi Ngụy gia.
Sau khi nàng ấy lên xe ngựa, trong lòng khó có thể yên ổn, bèn vén rèm xe lên hỏi quan binh Đại lý tự hộ tống nàng ấy về phủ : "Nếu Ngụy đại công tử thật sự phạm tội, có liên lụy tới Niên Niên không?"
Quan binh cẩn thận đáp lại: "Có, thưa cô nương."
Tề Vân Hàm gặng hỏi: "Sẽ thế nào?"
"Dựa theo luật pháp, nam đinh lưu vong, nữ quyến sẽ bị bắt vào Giáo phường ty."
Tề Vân Hàm hoảng sợ trợn tròn mắt: "Cái gì!"
Mặc dù nàng ấy được bảo vệ rất kỹ, nhưng nàng ấy cũng biết Giáo phường ty là địa phương nào!
"Thế... Nếu thật sự đến tình trạng đó, làm thế nào mới có thể cứu người?" Tề Vân Hàm vội vàng nói.
Quan binh ngẫm nghĩ, trả lời: "Nếu muốn cứu nữ quyến, sau khi người vào Giáo phường ty có thể chuộc người ra."
Đương nhiên, không phải là ai cũng có thể chuộc người từ Giáo phường ty, nhưng Tề gia có thể.
Tề Vân Hàm vội hỏi: "Chuộc bằng cách nào, cần bao nhiêu bạc?"
Lời này lập tức khiến quan binh có chút không biết phải nói thế nào.
Thật ra một khi đã vào Giáo phường ty đồng nghĩa với việc người đó sẽ phải mang trên mình nô tịch, rất khó để đổi hộ tịch, nếu muốn chuộc người ra, không phải chỉ có bạc là được.
Nhưng đối mặt với vị cô nương được Tề gia bảo vệ quá tốt này, hắn ta cân nhắc một lúc rồi mới nói: "Cần một số bạc lớn, nếu cô nương muốn cứu người, có thể bàn bạc với Tề đại nhân."
Tề Vân Hàm nhíu mày, sau khi trầm tư một lúc lâu thì buông rèm xe xuống.
Nàng ấy trở lại trong phủ, việc đầu tiên là sai nha hoàn hầu cận Mạt Vũ lấy tất cả tiền bạc ra.
Hôm nay người đi theo bên cạnh Tề Vân Hàm là một nha hoàn hầu cận khác tên Tố Tuyết, vậy nên Mạt Vũ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù thắc mắc, nhưng vẫn làm theo.
Tề Vân Hàm là hòn ngọc quý trên tay Tề gia, tất nhiên là có không ít tiền riêng.
Mạt Vũ và Tố Tuyết lấy tất cả tiền bạc ra, các loại hòm xiểng to nhỏ chất thành một đống lớn.
Tề Vân Hàm nóng nảy dặn dò: "Sai người khiêng hết lên, đi gặp phụ thân với ta."
"Đúng rồi, phụ thân về chưa?"
Tề Vân Hàm vừa mới nói xong, Tề đại nhân và Tề phu nhân đã bước nhanh tới.
Lễ tế trời kết thúc, bách quan cũng hồi kinh, sau khi Tề đại nhân trở về thì biết Tề Vân Hàm c*̃ng ở Ngụy gia, bị hoảng sợ, đang định ra phủ đón người thì nghe hạ nhân truyền lời nói Đại lý tự đã đưa người về.
Mà ám vệ đi theo bảo vệ nữ nhi có ba người nằm trên cáng bị người ta khiêng về, hai phu thê Tề gia lập tức lo lắng cùng nhau chạy tới.
Tề Vân Hàm trông thấy hai người, vội vàng đi ra ngoài đón: "Phụ thân, mẫu thân."
Tề phu nhân kéo nàng ấy quan sát một phen từ trên xuống dưới, thấy nàng ấy quả thật không bị thương mới yên lòng: "Ta đã nói không thể đi Ngụy gia mà, con lại cứ không nghe!"
"Mẫu thân!" Tề Vân Hàm vội vã ngắt lời Tề phu nhân, mỗi tay một người kéo phụ mẫu vào trong phòng.
"Nha đầu này, nôn nóng cái gì?"
"Ta đã nói không thể nuông chiều mà, nhìn xem con bé kìa!"
Miệng Tề phu nhân nói vậy, nhưng bước chân cũng không ngừng.
Tề đại nhân thì thức thời ngậm miệng lại.
Vào phòng, hai người trông thấy kia một đống hòm xiểng, đều khẽ giật mình.
"Con thế này là định làm gì?"
Tề Vân Hàm nắm lấy tay áo Tề đại nhân, năn nỉ: "Con đã hỏi rồi, nếu chuyện của Ngụy gia là thật, Niên Niên phải vào Giáo phường ty, phụ thân, người phải giúp con cứu nàng ấy ra."
"Số bạc này có đủ không?"
Tề đại nhân Tề phu nhân liếc nhau, Tề phu nhân nói: "Vị nhị cô nương kia của Ngụy gia?"
Tề Vân Hàm vội vàng gật đầu: "Đúng đúng!"
Tề phu nhân nhìn về phía Tề đại nhân, Tề đại nhân im lặng một hồi, dưới ánh nhìn mong chờ của nữ nhi, nói: "Việc này còn chưa có kết luận..."
"Nhưng con phải chuẩn bị sẵn sàng trước, nhỡ có người ức h**p Niên Niên thì sao!"
Tề đại nhân: "..."
Ông ấy ho nhẹ một tiếng, cố gắng nói một cách khéo léo: "Có lẽ chuyện này không cần chúng ta ra tay, hẳn là Đông cung sẽ có sắp xếp."
Cũng do Tề Vân Hàm quá luống cuống, trong lúc nhất thời cũng quên mất vụ này, nghe vậy ánh mắt nàng ấy sáng lên, nhưng không lâu sau lại tối xuống: "Nhưng Thái tử ca ca đi đánh trận rồi."
Tống Hoài cũng đi.
"Phụ thân, nếu Đông cung có sắp xếp thì tốt, nếu là không có, người cứu nàng giúp con được không?" Tề Vân Hàm nắm ống tay áo Tề đại nhân, vừa lắc vừa nói.
Tề đại nhân lộ vẻ khó xử: "Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn."
Chuyện này liên lụy rất rộng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Vân Hàm còn lâu mới nghe ông ấy nói bàn bạc kỹ hơn gì đó, chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho Niên Niên vào Giáo phường ty bị người ta ức h**p, lập tức mềm giọng nói: "Phụ thân phụ thân, con xin người đó, có được không ạ."
"Mẫu thân, người cầu xin phụ thân giúp con đi."
"Phụ thân, Phụ thân à... Người giúp con một chút đi mà."
"Mẫu thân..."
Hai người bị nàng ấy lắc đến váng đầu, c*̃ng thực sự không chịu nổi nàng ấy làm nũng như vậy, Tề phu nhân cau mày nhìn về phía Tề đại nhân: "Ông nói một câu xem nào!"
Tề đại nhân: "..."
Ông ấy nhìn nữ nhi, lại nhìn sang phu nhân, sau đó im lặng thở dài, đỡ trán nói: "Được được được, phụ thân biết rồi."
Mặc dù loại chuyện này có hơi khó giải quyết, nhưng đối với Tề gia mà nói cũng không phải việc khó gì.
Tề Vân Hàm nhận được câu trả lời chắc chắn, cười xán lạn: "Cảm ơn phụ thân mẫu thân."
"Chỗ này đều là tiền riêng của con, có đủ không ạ?"
Tề phu nhân bất đắc dĩ đưa tay chọc vào trán nàng ấy một cái: "Được rồi, phụ thân con không thiếu chút tiền này."
"Trong khoảng thời gian này con ngoan ngoãn ở trong phủ, biết chưa?"
Tề Vân Hàm nhanh chóng gật đầu: "Vâng vâng, con biết rồi."
"Được rồi, đi ăn cơm đi." Tề đại nhân nói.
-
Cùng lúc đó.
Trong cung.
Thánh thượng nhìn thánh chỉ sắc phong Trữ phi còn chưa ấn ngọc tỷ trước mặt, sắc mặt khá là khó coi.
Đại tổng quản lặng lẽ quan sát thánh nhan, thử nói: "Bệ hạ, nếu chuyện của Ngụy gia là thật, vậy thì Ngụy cô nương chính là con của tội thần, chức vị Trữ phi này ..."
Hắn ta còn chưa nói xong, chỉ thấy Thánh thượng chống khuỷu tay lên bàn, xoa huyệt thái dương nặng nề thở dài.
Đại tổng quản không dám lên tiếng nữa.
Không biết qua bao lâu, mới nghe Thánh thượng trầm giọng nói: "Trước khi Thái tử đi, chỉ giao phó cho Trẫm một chuyện, là Trữ phi của hắn."
"Nếu nó trở về, biết được nàng bị đưa vào Giáo phường ty, không biết nó sẽ làm ầm đến mức nào đây."
Dựa vào tính tình của tên nhóc chó ấy, có phá hủy hay đốt trụi Giáo phường ty thì cũng không có gì lạ.
Đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, chỉ sợ cuối cùng hai phụ tử bọn họ không thể giảng hòa nữa.
Chử Yến sẽ hận ông ấy cả đời.
"Vốn dĩ trong lòng Trẫm đã đồng ý, nghĩ đợi đến khi Thái tử khải hoàn trở về, Trẫm sẽ tứ hôn." Thánh thượng lại thở dài: "Nhưng ai ngờ Ngụy gia lại vô dụng đến thế, vào thời khắc then chốt lại gây ra chuyện này!"
Sắc phong cô nương phủ thị lang làm Trữ phi đã hơi khó khăn, nhưng cũng không phải không thể làm, nhưng nếu là nữ nhi của tội thần làm Trữ phi, không phải triều đình sẽ dậy sóng à!
Nhưng nếu ông ấy không cứu người, Thái tử trở về, thành Phụng Kinh cũng phải lật trời!
Trái phải đều là ngõ cụt, Thánh thượng càng nghĩ càng giận.
"Thằng nhãi kia của Ngụy gia đúng là một đống cứt chuột!"
Đại tổng quản chỉ có thể vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể."
Thánh thượng tức giận hừ một tiếng: "Ngày thường ngươi không phải nhiều chủ ý lắm sao? Giờ sao lại câm như hến rồi?"
Đại tổng quản: "..."
Hắn ta cúi đầu cung kính nói: "Triều đình cùng lắm cũng chỉ là vài vị ngôn quan đâm đầu vào cột mà thôi, cho người cản lại là được. Nhưng nếu… Thái tử điện hạ nổi giận, e rằng không ai có thể ngăn cản."
Khi đó, thứ bị đâm vỡ không phải là đầu mấy vị đại thần, mà là những cây cột trong điện Tuyên Chính này!
Thật ra, trong lòng bệ hạ đã có quyết sách, hắn ta cũng chỉ là thuận theo ý của bệ hạ cho bệ hạ một cái cớ thôi.
Quả nhiên, Thánh thượng im lặng hồi lâu, rồi lại thở dài nặng nề, ánh mắt dừng trên thánh chỉ, vẻ mặt như thể đã sẵn sàng liều chết, cắn răng nói: "Dùng vải bọc kín hết mấy cây cột trong điện Tuyên Chính lại đi."
"Mặt đất thì trải thêm hai lớp thảm!"
Triều đình ầm ĩ dù sao cũng tốt hơn là cả thành Phụng Kinh đều ầm ĩ!
Đại tổng quản vội vàng lên tiếng rồi rời đi.
Đại tổng quản rời đi, Thánh thượng chậm rãi cầm lấy ngọc tỷ, nhắm mắt lại ấn mạnh xuống thánh chỉ.
Không thì chờ Thái tử trở về rồi lập tức thoái vị để cho nó làm Hoàng đế luôn đi, chứ ông ấy làm Hoàng đế mệt mỏi quá!
-
Khoảng một canh giờ sau, một tin tức lần lượt truyền vào Hoàng cung và Tề phủ.
Lúc tin tức truyền đến Tề gia, Tề đại nhân và Tề phu nhân đang suy nghĩ về những điều ám vệ bẩm báo sau khi trở về.
Trên y phục của thích khách thêu hoa văn của Tề gia, có lệnh bài của Tề gia, ngay cả võ công cũng gần như tương tự!
Rất hiển nhiên đây là có người muốn giá họa cho Tề gia.
Nhưng bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao phải giá họa cho bọn họ giết một cô nương phủ thị lang?
Cho dù muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa Tề gia và Ngụy gia, vậy thì cũng nên giết vị tam cô nương kia chứ, trên núi Thu Vụ, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ cũng đều biết địa vị của Ngụy nhị cô nương ở Ngụy gia như thế nào.
Ngụy gia sẽ vì Ngụy Niên mà đối đầu với Tề gia chắc?!
Rất phi lý!
Hơn nữa, một điểm quan trọng hơn là, chênh lệch địa vị giữa Ngụy gia và Tề gia xa đến đội bắn đại bác cũng không tới, thế lực c*̃ng chênh lệch rất xa, thật sự đối đầu với nhau, Ngụy gia hoàn toàn không đáng bận tâm.
Mà đã tốn công giả làm ám vệ của Tệ gia như vậy, không thể chỉ đơn giản là bôi nhọ danh tiếng của Tề gia.
Với lại, người này hẳn phải rất hiểu rõ Tề gia, nếu không, không thể nào có được những thứ này.
Đột nhiên, Tề phu nhân nói: "Núi Thu Vụ, bọn họ giá họa cho Ngụy nhị cô nương, lần này lại giá họa cho Tề gia, phải chăng trong đó có chi tiết nào bị chúng ta bỏ sót?"
Tề đại nhân cũng đang nghĩ tới điểm này, ông ấy cau mày nói: "Dường như mục tiêu không phải Ngụy gia, mà chỉ nhắm vào vị nhị cô nương Ngụy gia mà thôi."
Tề phu nhân vội nói: "Ta cũng nghĩ vậy."
Cũng chính vào lúc này, người làm trong phủ bẩm báo chuyện xảy ra ở Ngụy gia.
Vợ chồng Tề đại nhân ngẩn ra một lúc, gần như đồng thanh hỏi: "Ngươi nói cái gì? Trưởng nữ của Quận chúa là ai?"
Hạ nhân lần nữa bẩm báo: "Nhị cô nương Ngụy gia chính là trưởng nữ bị mất tích vào mười bảy năm trước của phủ Quận chúa Thịnh An, Huyện chúa Nguyên Cẩn, Lãng Vương và phủ Quận chúa lần lượt đến Ngụy gia, lúc này đã đón Huyện chúa Nguyên Cẩn, đang trên đường về phủ."
Hai vợ chồng ngước mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc, mờ mịt trong mắt đối phương.
"Sao nàng... đột nhiên lại biến thành nữ nhi của Quận chúa Thịnh An..." Sau một hồi, Tề phu nhân lẩm bẩm nói: "Chẳng trách ta luôn cảm thấy nàng phong thái bất phàm, còn nghĩ sao Ngụy gia có thể nuôi dạy ra cô nương như vậy, hóa ra đúng là Phượng Hoàng rơi vào ổ chim sẻ, à không, ổ gà."
Tề đại nhân: "..."
"Lúc trước c*̃ng không nghe thấy phong thanh gì, cũng không biết sao lại tìm được, c*̃ng may là nhận người về vào thời điểm then chốt này. Nếu thật sự để nàng phải vào Giáo phường ty một chuyến, vậy thì e rằng..." Tề phu nhân tiếp tục nói.
Cho dù đến lúc đó bọn họ cũng sẽ chuộc người ra, nhưng chung quy là thanh danh cũng không dễ nghe.
"Nếu phủ Quận chúa đã đón được người về rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa." Tề đại nhân nghiêm túc nói.
Ông ấy chìm nổi trên quan trường nhiều năm, trực giác nói cho ông ấy biết chỉ sợ chuyện này thật sự không đơn giản.
Không đúng!
Dường như Tề đại nhân nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
Gần như cùng lúc đó, toàn thân Tề phu nhân cũng cứng đờ.
Hai người đột nhiên quay qua nhìn nhau, sau khi cảm giác được ý của đối phương, sống lưng không khỏi lạnh lẽo.
Sau một hồi, Tề phu nhân mới run giọng nói: "Đây không là đang khơi dậy mâu thuẫn giữa nhà ta và Ngụy gia, mà là..."
Tề đại nhân trầm giọng nói tiếp: "Phủ Quận chúa với phủ Lãng Vương."
Đôi phu thê Tề gia lập tức rơi vào trầm mặc.
Nếu là như vậy thì chuyện này càng ngày càng phức tạp.
"Ngày mai, ta tới phủ Quận chúa một chuyến." Tề đại nhân sắc mặt khó coi nói.
Tề phu nhân nuốt nước bọt, gật đầu: "Ừ."