Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 95

Ngụy Niên, không, Vệ Trăn nhìn về phía Vệ Như Sương, bà ấy dịu dàng mỉm cười gật đầu với nàng, nàng cười đáp lại, quay đầu, giọng bình tĩnh và rõ ràng: "Miễn lễ."

Một chớp mắt đó, Vệ Như Sương giật mình.

Dường như bà ấy nhìn thấy được bóng dáng của Quận mã trên người nữ nhi, không nhanh không chậm, gặp chuyện không loạn.

Nước mắt lại rơi xuống.

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, nữ nhi của bà ấy còn trưởng thành tốt như vậy, có phong thái như vậy, cũng không biết là đã gặp bao nhiêu uất ức, chịu bao nhiêu khổ sở.

Ngoại trừ người Ngụy gia, mọi người đều đứng dậy.

Lúc này Cố Lan Đình mới nhìn về phía Ngụy Văn Hồng, Bàng Đồ lập tức báo cáo lý do ngụy biện của Ngụy Văn Hồng.

Cố Lan Đình còn chưa mở miệng, Vệ Như Sương đã không nhịn được cả giận nói: "Lời nói vô căn cứ!"

"Con bé bị người ta mang đi từ dưới phật đường chùa Hương Sơn, ngươi lại nói là nhặt được trên đường, bổn cung hỏi ngươi, nhặt được trên con đường nào, thời gian nào, hoàn cảnh lúc đó thế nào!"

Ngụy Văn Hồng đang định trả lời, lại bị Cố Lan Đình ngắt lời.

Ông ấy nhìn về phía Bàng Đồ, nói: "Vụ án Huyện chúa mất tích là do Đại lý tự tiếp nhận?"

Bàng Đồ cung kính trả lời: "Án này, là hạ quan đích thân tra."

Cố Lan Đình lạnh nhạt nói: "Vậy thì làm phiền Bàng đại nhân."

"Chân tướng chuyện này thế nào, còn xin Bàng đại nhân cần phải tra rõ ràng, nếu Ngụy gia thật sự đã cứu ái nữ, đương nhiên phủ Quận chúa sẽ báo đáp, nhưng nếu là có nguyên do khác, Cố Lan Đình ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Bàng Đồ cung kính trả lời: "Vâng."

"Vậy ta sẽ lặng chờ tin lành." Hai chữ cuối cùng Cố Lan Đình nói cực kỳ nặng.

Mang nữ nhi của ông ấy đi, khiến người một nhà thất lạc nhiều năm chưa nói đến, vậy mà lại khiến nữ nhi ông ấy chịu khổ mười bảy năm, đến cuối cùng còn vọng tưởng đòi ơn tình từ phủ Quận chúa, đúng là là mơ mộng hão huyền!

Cố Lan Đình không muốn ở chỗ này lâu thêm dù chỉ một khắc, ông ấy nhìn về phía Vệ Trăn, dịu dàng nói: "Trăn Trăn, chúng ta dẫn con về nhà."

Trăn Trăn...

Vệ Trăn thoáng hoảng hốt.

Rõ ràng đối với nàng mà nói đây là một cái tên xa lạ, nhưng nàng nghe lại cảm thấy vô cùng ấm áp thân thiết.

"Trăn Trăn?"

Vệ Như Sương thấy một lúc lâu mà nàng không lên tiếng, cho là nàng luyến tiếc Ngụy gia, bèn nhẹ giọng kêu.

Vệ Trăn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cố Lan Đình, muốn nói lại thôi.

Ngón tay Cố Lan Đình giật giật, hỏi: "Con có lo lắng gì cứ việc nói với phụ thân."

Vệ Trăn liền nhìn về phía Ngụy Trình, nói khẽ: "Ngũ đệ hắn... Sẽ không sao chứ?"

Cố Lan Đình và Vệ Như Sương nghe vậy, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ đều đã rõ ràng, chuyện này cũng không phải như Ngụy Văn Hồng nói, nhưng nữ nhi bị lừa gạt, bọn họ sợ nàng không nỡ rời đi, nghe nàng chỉ hỏi ngũ công tử Ngụy gia, bọn họ mới thoáng yên tâm.

Cố Lan Đình nhìn theo tầm mắt nàng, nhìn về phía Ngụy Trình, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta nghe nói là ngũ công tử Ngụy gia tố giác con trưởng Ngụy gia?"

Bàng Đồ nhìn về phía Đại lý tự chính, người chủ thẩm vụ án này, ông ấy vội vàng trả lời: "Bẩm Quận mã, đúng là như thế."

Cố Lan Đình ồ một tiếng, mới nói: "Như vậy, cũng coi như có công tố giác."

Đương nhiên là Đại lý tự chính nghe hiểu ý của Cố Lan Đình.

Vốn dĩ đúng là Ngụy Trình có công tố giác, sẽ không bị Ngụy gia liên luỵ quá nhiều, nhưng nếu cộng thêm vụ án của Huyện chúa Nguyên Cẩn, Ngụy Trình là người Ngụy gia, cũng nằm trong diện liên lụy.

Nhưng nếu phủ Quận chúa bằng lòng rộng lượng, Ngụy Trình có thể an toàn.

"Hạ quan hiểu rõ."

Nhưng đúng lúc này, lại nghe Ngụy Trình nói: "Hạ quan có một vụ án muốn báo.”

Đám người sững sờ, trong mắt Vệ Trăn c*̃ng ánh lên vẻ nghi hoặc.

Đại lý tự chính nhìn về phía Cố Lan Đình, thấy Quận mã gật đầu, ông ấy mới nói: "Nói."

Đầu tiên Ngụy Trình dập đầu một cái, sau đó mới trịnh trọng nói: "Bẩm đại nhân, hạ quan phạm tội khi quân."

Đại lý tự chính giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đầu óc ngũ công tử này có vấn đề à, khó khăn lắm mới thoát thân, sao còn tự chui vào trong, nhưng lúc này, ông ấy cũng chỉ có thể nói: "Ngươi nói chi tiết xem nào."

Dưới ánh nhìn ngờ vực của mọi người, Ngụy Trình nói: "Hạ quan không phải là Ngụy Trình."

Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người sửng sốt.

Bao gồm cả Vệ Trăn.

Không phải là Ngụy Trình?

Vậy hắn là ai?

Nàng đột nhiên nhớ tới quãng thời gian trước, hắn từng nói với nàng, hắn giấu diếm nàng một chuyện, hẳn là chuyện này.

Sắc mặt Đại lý tự chính thay đổi: "Ngươi là người phương nào?"

Nếu ông ấy không nhớ lầm, ngũ công tử này đã thi đậu công danh, nếu hắn không phải Ngụy Trình, đây là khi quân, là tội chết!

Mấy người Ngụy gia cũng cảm thấy kinh ngạc.

Không phải Ngụy Trình?

Sao hắn có thể không phải Ngụy Trình?!

Sau đó, họ nghe Ngụy Trình nói: "Ta là con ruột của Thang di nương Ngụy gia, ở giữa các huynh đệ tỷ muội Ngụy gia, ta đứng hàng thứ tư, tên là Ngụy Nguyên."

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người Ngụy gia hít vào một ngụm khí lạnh.

Không phải tứ công tử đã chết yểu rồi sao?!

Kiều thị giống như gặp quỷ, thất thanh nói: "Ngươi… không phải ngươi đã chết rồi sao?"

Vệ Trăn nhíu mày.

Ngụy Nguyên, tứ tử Ngụy gia, mấy năm trước ra ngoài tìm thầy chữa bệnh cùng Thang di nương, chết trong tay giặc cỏ.

Ngụy Trình không ngẩng đầu, tiếp tục nói: "Năm đó mẫu thân vào Ngụy gia cũng không phải là tự nguyện, sau khi mẫu thân thành hôn không lâu, phụ thân ngoài ý muốn qua đời, là Ngụy Văn Hồng say rượu cưỡng đoạt mẫu thân, sau đó dẫn mẫu thân về Ngụy gia, nhưng ông ta không ngờ tới, khi đó mẫu thân đã có thai."

"Về sau ta sinh ra, Ngụy Văn Hngoại tổ phụ ý muốn phát hiện việc này, nhưng việc này là do ông ta làm sai trước, không làm to chuyện, nhưng lại không muốn chịu thiệt nuôi con cho kẻ khác, thế là, vào năm ta sáu tuổi, ông ta thừa dịp mẫu thân đi ra ngoài tìm thầy trị bệnh, sai người giả làm giặc cỏ, muốn giết mẫu tử chúng ta."

"Có điều ông ta không biết, hôm đó trời xui đất khiến, người đi ra ngoài cùng mẫu thân không phải là ta, mà là nhi tử ruột của ông ta, Ngụy Trình."

Ngụy Văn Hồng nghe đến đó, toàn thân cứng đờ.

Ông ta không dám tin nhìn về phía Ngụy Trình: "Ngươi nói cái gì!?"

Năm đó người chết là nhi tử ruột của ông ta!

Tên nghiệp chướng trước mắt này không phải con ruột của ông ta, ông ta nuôi nhi tử cho kẻ khác mười mấy năm!

"Ngô di nương c*̃ng biết chân tướng ngày hôm đó, vì bảo vệ ta, chịu đựng nỗi đau mất con, đâm lao phải theo lao nuôi dưỡng ta trong viện, từ đó về sau, ta sống dưới cái tên Ngụy Trình."

Ngụy Trình nói xong hồi lâu, trong viện vẫn không ai lên tiếng.

Không ai ngờ rằng, trong phủ Ngụy thị lang nho nhỏ này, lại có nhiều chuyện động trời như vậy.

Đại lý tự chính lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Văn Hồng.

Được lắm, lại nhiều thêm một tội giết người.

Ngụy gia đúng là rất biết cách gây chuyện.

Vệ Trăn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Cố Lan Đình, khẽ gọi một tiếng: "Phụ thân."

Cố Lan Đình gật đầu, nhìn về phía Đại lý tự khanh, Bàng Đồ hiểu ý, cung kính nói: "Xin Huyện chúa yên tâm, việc này chắc chắn Đại lý tự sẽ tra ra manh mối."

Bản án của Ngụy Trình tạm thời bỏ qua, Vệ Như Sương lôi kéo Vệ Trăn, dịu dàng nói: "Trăn Trăn, chúng ta về nhà."

Nơi bẩn thỉu này, bà ấy không muốn ở lại thêm một lúc nào nữa.

Vệ Trăn lại nhìn về phía người của viện Hạnh Hòa đang quỳ, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, người trong viện của con đều là con tự mua, không phải người hầu của Ngụy gia, con có thể dẫn họ theo không?"

Đối với nữ nhi thất lạc bao năm mới tìm lại được, đương nhiên Vệ Như Sương sẽ không từ chối, không hề suy nghĩ gật đầu: "Có thể, đương nhiên có thể!"

Đúng lúc này, cổng lần nữa truyền đến tiếng động, đám người nhìn qua, chỉ thấy binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh nối đuôi nhau tiến vào trong phủ, trận thế cực lớn.

Thị vệ phủ Quận chúa đồng loạt lui về sau, chừa ra một khoảng trống.

Một bóng người cao lớn nhanh chóng bước vào trong phủ.

Nhìn thấy người tới, đám người Bàng Đồ đều vén áo bào quỳ xuống: "Tham kiến Lãng Vương."

Vượt qua đám đông đang quỳ, Lãng Vương trực tiếp nhanh chân đi về phía Vệ Trăn, vừa đi, vừa cất giọng nói: "Bản vương tới đón ngoại tôn nữ về nhà."

Vệ Trăn nhìn thẳng vào Lãng Vương, cả hai đời, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ngoại tổ phụ.

Giống như trong tưởng tượng của nàng, uy phong lẫm liệt, tinh thần quắc thước.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, ánh mắt Lãng Vương nhìn nàng cũng không lạ lẫm.

Giống như đã từng gặp nàng.

Bỗng dưng, Vệ Trăn nhớ tới người sau tấm bình phong ở bữa tiệc ngắm mai.

Điều khiến nàng từng nghi hoặc đã được giải đáp.

Ngày đó người nhìn nàng sau tấm bình phong, là ngoại tổ phụ của nàng, Lãng Vương.

Kiếp trước kiếp này, Vệ Trăn đều vô cùng sùng kính Lãng Vương.

Sau khi biết mình là ngoại tôn nữ của Lãng Vương, trong sự sùng kính có thêm sự tự hào, kích động và vui sướng.

Lúc đối mặt với vị tướng quân kinh nghiệm sa trường này, Vệ Trăn khó tránh khỏi hơi hồi hộp, ngay khi nàng đang do dự nên hành lễ thế nào, đã thấy Lãng Vương đi đến trước mặt nàng, cười hiền từ: "Niếp Niếp ngoan của ông, gọi một tiếng ngoại tổ phụ cho ông nghe nào."

Cơ thể căng chặt của Vệ Trăn bỗng nhiên thả lỏng, nàng nhìn chằm chằm Lãng Vương, không hề chần chờ, cất giọng trong trẻo gọi: "Ngoại tổ phụ."

Trong mắt Lãng Vương lóe lên ánh sáng.

Ông cụ đã nói mà, lần trước tuyệt không nhìn lầm, phong thái của cô nương này quả thực mang bóng dáng người trong nhà bọn họ.

"Ơi, Niếp Niếp ngoan, mau để ngoại tổ phụ ngắm con cẩn thận nào."

Vệ Trăn c*̃ng ngoan ngoãn, yên lặng đứng đó, mặc cho Lãng Vương quan sát.

Sau một lúc lâu, trong mắt Lãng Vương ngậm ánh nước, nghẹn ngào cất cao giọng nói: "Ừm, giống phụ thân con, cũng giống ngoại tổ mẫu con."

Vệ Trăn nhìn thấy mắt Lãng Vương ướt át, đôi mắt c*̃ng đỏ lên theo.

"Tốt, giống phụ thân con mới tốt."

Nếu như giống Như Sương, ở cái nơi này chỉ e đã bị người ta xâu xé đến không còn mảnh xương.

Lãng Vương lau nước mắt, nghiêng đầu cụp mắt nhìn mấy người Ngụy gia, nghiêm nghị nói: "Còn có chuyện gì chưa xong?"

Sớm từ lúc Lãng Vương xuất hiện, mấy người Ngụy Văn Hồng đã cúi đầu không dám thở mạnh.

Lão tướng quân thân đã chinh chiến cả đời, trải qua sa trường, không giận tự uy, người bình thường gặp phải, không khỏi bị khí thế này ép đến cúi đầu cụp mắt.

Ngụy Văn Hồng dám buông lời dối trá trước mặt Bàng Đồ, cũng không dám nói thêm một lời trước mặt Lãng Vương.

Lúc này Bàng Đồ tiến lên phía trước, nói: "Bẩm Lãng Vương, việc nơi này hạ quan sẽ xử lý thỏa đáng."

Lãng Vương hùng hồn ừ một tiếng, cất giọng nói: "Vậy bản vương dẫn Niếp Niếp trở về."

Bàng Đồ lập tức quỳ xuống: "Cung tiễn Lãng Vương."

Những người khác c*̃ng quỳ xuống nói theo.

Vệ Như Sương nắm tay Vệ Trăn, dịu dàng nói: "Trăn Trăn, chúng ta về nhà."

Vệ Trăn nén nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Lãng Vương nhanh chân đi đầu, Vệ Như Sương nắm tay Vệ Trăn, Cố Lan Đình đi bên cạnh Vệ Trăn, người một nhà không quay đầu rời đi Ngụy gia trong sự cung tiễn của mọi người.

Thị vệ và quân Lãng đi theo sau, rút lui có trật tự.

Xe ngựa của phủ Quận chúa và phủ Lãng vương ngừng bên ngoài Ngụy gia.

Vệ Trăn lên xe ngựa trước, quay đầu nhìn bảng hiệu Ngụy gia.

Rất nhanh thôi, cái bảng hiệu này sẽ không xuất hiện trong thành Phụng Kinh nữa.

Nàng lạnh nhạt thu tầm mắt lại, xoay người vào xe ngựa.

Từ nay về sau, nàng và nơi này sẽ không còn liên quan.

Thân binh của Lãng Vương mở đường ở phía trước, thị vệ phủ Quận chúa hộ tống ở phía sau, thanh thế to lớn không thua gì loan giá của Thái tử điện hạ xuất hành.

Tất cả mọi người trên những con phố, ngõ nhỏ mà họ đi qua đều tò mò thăm dò, sau đó nhanh chóng biết đây là phủ Lãng Vương, phủ Quận chúa tiếp đón ngoại tôn nữ, nữ nhi về nhà.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi!

Không quá một canh giờ, cả thành Phụng Kinh đều đã biết Quận chúa Thịnh An tìm được trưởng nữ mất tích từ mười bảy năm trước rồi!

Tin tức này lập tức khiến thành Phụng Kinh sôi trào.

Bình Luận (0)
Comment