Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 94

Sau khi Vệ Như Sương nhận được câu trả lời chắc chắn từ Cố Lan Đình, lập tức cầm đao muốn dẫn người đến Ngụy gia đón nữ nhi về, nhưng bị Cố Lan Đình ngăn cản.

Chứng cứ là do ông ấy phái người xông vào phòng ngủ của Ngụy phu nhân lấy, tương lai nhắc tới tóm lại sẽ có chút không dễ nghe.

Bọn họ phải quang minh chính đại, đường đường chính chính đón nữ nhi về, không thể cho người khác cơ hội nói ra nói vào, mà dường như ý trời đã sắp đặt, vào lúc này Ngụy gia phạm tội, cho ông ấy một cơ hội tuyệt vời.

Từ trước đến nay Vệ Như Sương vốn luôn là người nôn nóng hấp tấp, nhưng lại chỉ nghe lọt được lời của Cố Lan Đình, ông ấy vừa nói như vậy, bà ấy có sốt ruột đi nữa thì cũng nghe lời ông ấy, bồn chồn không yên chờ ở phủ Quận chúa.

Bà ấy cảm thấy dường như khoảng thời gian chờ đợi này còn lâu hơn mười bảy năm qua, bà ấy đi qua đi lại trước mặt từng hàng thị vệ, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng cổng lớn.

Người của Đại lý tự vừa đến, bà ấy lập tức không thể chờ thêm được nữa, vội vàng kéo Quận mã lên xe ngựa, vừa ngồi lên xe ngựa, cuối cùng bà ấy cũng không kìm nén nổi nữa, bụm mặt khóc nức nở.

Năm đó mất con, trách nhiệm vốn không nằm ở Quận mã, trong tình huống đó giấu đứa bé đi là lựa chọn tốt nhất, chỉ là vì Quận mã tự tay đặt nữ nhi dưới phật đường. Trong lòng ông ấy không vượt qua được khúc mắc này, những năm qua càng thêm áy náy tự trách, trong lòng có khúc mắc nên có điều dưỡng sức khỏe thế nào cũng không thấy tốt lên, vậy nên qua nhiều năm như vậy bà ấy gần như không dám nhắc tới nữ nhi ở trước mặt ông ấy, sợ khiến ông ấy buồn phiền, bệnh nặng hơn.

Mỗi lần nhớ tới nữ nhi, bà ấy chỉ có thể tới Phật đường ở lại một mình.

Vốn dĩ bà ấy không tin Phật, nhưng từ sau khi mất nữ nhi, bà ấy lại xây phật đường trong phủ Quận chúa, ngày đêm khẩn cầu trời xanh phù hộ, để bà ấy có thể tìm được nữ nhi.

Rốt cục, nhận được trời xanh thương xót, nữ nhi của bà ấy trở về rồi.

Vệ Như Sương ôm Ngụy Niên rất lâu mới lưu luyến không rời buông ra.

Vệ Như Sương nhìn nữ nhi mà bà ấy tưởng chừng đã mất đi mãi mãi, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này lại nghẹn ngào không nói được một chữ.

Ngụy Niên thấy Quận chúa như thế, im lặng nuốt những tiếng nghẹn ngào vào lại bên trong, thật ra nàng c*̃ng có rất nhiều lời muốn nói với mẫu thân. Những tủi thân trong kiếp trước, sự kích động sau khi sống lại, nàng đều muốn nói cho mẫu thân nghe từng chút một, nhưng nàng không thể.

Chí ít, hai chữ kiếp trước này, không cách nào nói ra khỏi miệng.

Những chuyện bi thảm đó, đã được ông trời định sẵn là chỉ có thể có một mình nàng biết.

Lúc này, nàng ngước mắt đối diện với ánh mắt của Cố Lan Đình.

Cố Lan Đình đứng bên cạnh Vệ Như Sương, trong đôi mắt vốn vẫn luôn lạnh lẽo xa cách, lại chứa đầy sự dịu dàng không thể hòa tan, nồng đậm đến mức người nhìn vào không thể tự thoát ra.

Vệ Như Sương c*̃ng kịp phản ứng, bà ấy đưa tay lau nước mắt, nghiêng người nhìn về phía Cố Lan Đình, cuối cùng cũng mở miệng nói câu nói đầu tiên khi tới đây: "Lan Đình, tìm được Niếp Niếp của chúng ta rồi."

Bà ấy nức nở không thành tiếng, khiến chóp mũi của mọi người đều ê ẩm.

Trước khi nước mắt kịp rơi xuống, Cố Lan Đình đưa tay kéo Ngụy Niên vào lòng.

Giọt kia nước mắt rơi vào giữa những sợi tóc của Ngụy Niên, sau đó lập tức biến mất không thấy.

Khoảnh khắc đó, Ngụy Niên nghe thấy được một tiếng nấc nghẹn.

Từ trước đến nay Cố Lan Đình luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt, giống như đối mặt với chuyện gì cũng đều nắm chắc, như thể trời có sập xuống, ông ấy cũng sẽ không nhíu lông mày lấy một cái, cực ít khi lộ ra cảm xúc trước mặt người khác.

Mà nay, giữa bao nhiêu con mắt, ông ấy lại rơi lệ. Mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời ông ấy như vậy.

Mọi người thấy cảnh tượng này, tất nhiên là vô cùng xúc động, Bàng Đồ quay đầu đi, vành mắt cũng đã đỏ bừng từ lâu.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Đại lý tự thiếu khanh còn chưa tan đi.

Hơn một canh giờ trước, Bàng đại nhân đột nhiên nghiêm túc bảo ông ấy dẫn quan binh đến Ngụy gia, ông ấy lập tức biết hẳn là đã xảy ra chuyện lớn gì, nhưng ông ấy chẳng thể ngờ được câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này.

Trưởng nữ bị thất lạc mười bảy năm của phủ Quận chúa, tại sao lại ở Ngụy gia?

Ông ấy không tin lời Ngụy thị lang nói lắm.

Mười bảy năm trước, chuyện trưởng nữ phủ Quận chúa thất lạc chấn động không chỉ kinh thành Phụng Kinh, mà còn lan truyền khắp Bắc Lăng, Ngụy gia sao có thể không hay biết? Dù chỉ ôm tâm tư thử một lần, bọn họ cũng phải lập tức bẩm báo với phủ Quận chúa.

Lúc đó Ngụy Văn Hồng còn chỉ là một quan nhỏ, ơn tình lớn như vậy đủ để Ngụy gia ông ta một bước lên mây, Ngụy gia không có khả năng nhịn được.

Huống chi, vừa rồi ông ấy cũng nhìn lướt qua tã lót, cho dù là hiện tại thì nó cũng được làm từ nguyên liệu sang quý, gia đình tầm thường không có khả năng dùng nổi.

Sao Ngụy gia có thể không sinh lòng nghi ngờ?

Đại lý tự chính cũng khiếp sợ không thôi.

Chẳng qua sau khi kinh ngạc, trong lòng ông ấy lại thấy nhẹ nhõm.

Ngụy nhị cô nương không phải người Ngụy gia, vậy thì lần này ông ấy phá án cũng không cần kiêng dè, dù sao, bất kể là Đông cung hay là Tề gia, ông ấy đều không đắc tội nổi.

Có điều...

Đại lý chính nhìn sang Ngụy Văn Hồng, thầm nhủ, có lẽ vụ án này đã không tới lượt ông ấy nữa.

Bắt cóc nữ nhi phủ Quận chúa là phải tru di cả nhà, lại thêm tội buôn lậu, đúng là Ngụy gia có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém.

Ông ấy và Đại lý tự thiếu khanh cũng không tin là Ngụy gia nhặt được người ở ven đường, trưởng nữ của Quận chúa mất tích ở dưới phật đường chùa Hương Sơn, ông ta nhặt ai ở ven đường?

Hiển nhiên cái tã lót kia cũng không phải vừa rồi vô tình tìm thấy, rõ ràng là đã biết thứ này ở Ngụy gia, Bàng đại nhân tới cũng không phải để lục soát chứng cứ buôn lậu, rõ ràng là nhằm vào tã lót.

Điều này cũng chứng minh, phủ Quận chúa đã sớm tra rõ thân phận của trưởng nữ của Quận chúa.

Phủ Quận chúa có thể tra được Ngụy gia, vậy thì tất nhiên là do Ngụy gia đã để lộ sơ hở gì đó, Bàng đại nhân vốn là người Việt Châu, thái độ của ông ấy như thế cũng đã chứng minh Ngụy gia cũng không phải là ân nhân của phủ Quận chúa.

Cho nên, cho dù Ngụy gia không có liên quan tới vụ án buôn lậu, cũng xong rồi.

Chẳng qua là…

Đại lý tự chính nhíu mày, dựa theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của ông ấy, có phải là vụ án buôn lậu này quá mức trùng hợp rồi không?

Tất cả mọi thứ quá thuận lợi, giống như là đã được sắp xếp từ trước.

Qua rất lâu sau Cố Lan Đình mới buông Ngụy Niên ra, ông ấy cúi đầu nhìn khuôn mặt có vài phần giống mình, cổ họng run rẩy, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, đến bây giờ phụ thân mới tìm được con."

Ông ấy tìm nhiều năm như vậy, lại không nghĩ rằng con mình ở ngay trong thành Phụng Kinh, còn là ở trong phủ thị lang.

Theo lý thuyết, cô nương phủ thị lang sẽ tham gia cung yến, dựa vào khuôn mặt giống ông ấy mấy phần của nàng, sớm nên lọt vào phạm vi nghi ngờ của bọn họ, nhưng đến tận khi chuyện ở núi Thu Vụ xảy ra Quận chúa mới nhìn thấy nàng.

Ngụy gia làm rất sạch sẽ, trong lúc nhất thời bọn họ không tìm ra lỗ hổng, nếu không phải là Thi lão gia tử từng gặp nhạc mẫu, bọn họ c*̃ng sẽ không thể nhanh chóng xác định thân phận của nàng như vậy.

Ngụy Niên muốn nói không sao, nàng có thể đợi được một ngày này, đã là trời cao thương xót, kiếp trước, cho đến lúc chết, nàng vẫn không thể nhìn thấy người thân.

Nhưng nàng chỉ dè dặt hỏi: "Ta là... nữ nhi của Quận chúa và Quận mã thật sao?"

Ở đây nhiều người phức tạp, còn có người của Đại lý tự, nàng không thể biểu hiện ra đã biết trước chuyện này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu như không cẩn thận dẫn tới hoài nghi, nàng còn phải phí tâm sức tìm lý do giải thích để giải thích.

Quan trọng nhất là, có một số việc căn bản không thể nào giải thích.

Cố Lan Đình nghe tiếng Quận mã cẩn thận cung kính kia, tim giống như bị kim đâm, ngực đau nhói.

Nữ nhi vốn nên được dành hết yêu thương ở phủ Quận chúa của ông ấy, lại vô cớ rơi vào Ngụy gia, nhận biết bao khổ sở uất ức.

Vệ Như Sương không nhịn được, lại rơi nước mắt.

Bà ấy giữ chặt tay Ngụy Niên, nghẹn ngào rất lâu mới phát ra tiếng: "Là thật, ta là mẫu thân của con đây, mẫu thân ruột."

Vệ Như Sương vừa nói vừa không cầm được nước mắt.

Trong lòng Ngụy Niên cũng vô cùng chua xót.

Nàng từng nghĩ tới, từ nhỏ nàng đã không lớn lên bên cạnh phụ thân mẫu thân, cho dù biết nàng từng chịu tra tấn cùng khổ sở, cũng không đến nỗi không để ý đại cục đấu với Tề gia đến mức đó.

Hiện tại nàng tin, phụ thân mẫu thân của nàng, thật sự rất yêu nàng.

Đương nhiên, c*̃ng không loại trừ nguyên nhân sau khi chuyện xảy ra lại có người âm thầm xúi giục, nàng và Tề Vân Hàm tựa như một ngòi nổ, chôn xuống tai hoạ ngầm trong lòng hai nhà, về sau chỉ cần dễ dàng châm ngòi là sẽ phát nổ.

Ngụy Niên lặng im một hồi, sau đó chậm rãi đưa tay lau nước mắt giúp Vệ Như Sương, trong mắt cũng đong đầy ánh nước, cuối cùng gọi ra hai chữ kia: "Mẫu thân."

Nước mắt Vệ Như Sương lập tức tuôn như mưa, lã chã rơi xuống, bà ấy khóc nấc lên, gật đầu nặng nề đáp lại: "Ơi."

Đồng tử Cố Lan Đình co lại, yên lặng nhìn Ngụy Niên.

Ngụy Niên cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, ngước mắt nhìn lại, nhẹ nhàng mở miệng: "Phụ thân."

Mắt Cố Lan Đình lần nữa ướt át, ông ấy kìm nén một hồi lâu, mới dịu giọng gằn từng chữ, nói thong thả: "Con sinh ra vào ngày mười sáu tháng mười hai, giờ Tuất ba khắc, lúc sinh ra nặng năm cân ba lượng, lấy tên Trăn Trăn, bắt nguồn từ câu ‘đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn’ trong Kinh Thi."

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, giọng của Cố Lan Đình vô cùng rõ ràng.

"Lúc ta và mẫu thân con thành hôn đã nói trước, đứa bé thứ nhất theo họ mẹ."

"Con họ Vệ, tên là Vệ Trăn."

Ngụy Niên nhìn Cố Lan Đình không chớp mắt, nghe rất chân thành, nước mắt c*̃ng vô thức rơi xuống.

Vệ Trăn, hóa ra, tên của nàng là Vệ Trăn.

"Bắc Lãng thành lập, ông ngoại con được phong làm Vương gia khác họ, Lãng Vương, mẹ của con thụ phong Quận chúa, phong hào Thịnh An, con được bệ hạ ban cho phong hào Nguyên Cẩn, là vị Huyện chúa duy nhất đương triều." Cố Lan Đình nói chậm rãi, lại mạnh mẽ có lực.

Sau khi Cố Lan Đình dứt lời, Bàng Đồ dẫn đầu quỳ đi xuống, hành lễ.

"Chúc mừng Quận chúa, Quận mã tìm được trưởng nữ."

"Tham kiến Huyện chúa Nguyên Cẩn."

Sau đó, Đại lý tự thiếu khanh, Đại lý tự chính và thị vệ phủ Quận chúa, binh sĩ nhao nhao quỳ xuống: "Chúc mừng Quận chúa, chúc mừng Quận mã, tham kiến Huyện chúa Nguyên Cẩn."

Tất cả người của Ngụy gia cũng đi theo hành lễ.

Ngụy Ngưng cắn răng, cực kỳ không cam lòng.

Từ giây phút nàng ta biết thân phận thật sự của Ngụy Niên, trong nội tâm nàng ta đã chôn xuống mầm mống bất bình, dựa vào đâu mà Ngụy Niên là nữ nhi Quận chúa, nàng ta lại chỉ là nữ nhi của một vị quan nho nhỏ.

Rõ ràng bọn họ lớn lên cùng nhau, dựa vào đâu mà nàng lại cao quý hơn nàng ta.

Đây là điều nàng ta tuyệt đối không cho phép!

Cho nên khi Thẩm Lăng tìm tới nàng ta, nàng ta đồng ý không chút do dự.

Nàng ta muốn xóa sạch tất cả những điều này, muốn áp đảo Ngụy Niên, mặc kệ là đình Hòe Sơn, hay là núi Thu Vụ, hay là hôm nay, Ngụy Niên đều đáng chết.

Nếu vậy, sẽ vĩnh viễn không có một màn hiện tại này, nàng ta cũng sẽ mãi mãi không phải quỳ xuống trước mặt nàng.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Ngụy Niên đều trở về từ cõi chết, khiến kế hoạch của bọn họ đổ sông đổ bể!

Mà trước mắt, Ngụy gia muốn tránh thoát tai họa lần này, còn phải trông cậy vào mặt mũi của Ngụy Niên, đối với nàng ta mà nói, chuyện này là nỗi nhục nhã khó lòng chấp nhận.

Cũng mặc kệ nàng ta hận cỡ nào, bất bình đến mấy, lúc này nàng ta không chỉ phải quỳ trước mặt nàng, còn phải lấy lòng nàng, dỗ dành nàng cứu Ngụy gia.

Ngụy Ngưng chỉ cảm thấy phát nghẹn ở cổ, khó chịu vô cùng.

Người trong viện xôn xao quỳ một mảnh, Ngụy Niên ở trên cao nhìn xuống nhìn về phía người Ngụy gia, ánh mắt lần lượt lướt qua Ngụy Văn Hồng, Kiều thị và Ngụy Ngưng.

Giờ này khắc này, trong nội tâm nàng là cảm giác sung sướng sảng khoái, nhưng nếu nói có cảm xúc mãnh liệt gì, thì lại không hẳn.

Từ khi sống lại đến hôm nay, nàng đã trải qua rất nhiều.

Những gì nàng chứng kiến đã không còn dừng lại ở chút tư thù này nữa, Ngụy gia, cùng lắm chỉ là một con ruồi mà nàng nuốt phải, khiến nàng buồn nôn, cũng đã không thể làm nàng tổn thương.

Mà bây giờ, con ruồi này sắp biến mất.

Mặc dù quá trình nuốt xuống thê thảm đau đớn khó nhịn, cực kỳ buồn nôn, nhưng tất cả những thứ này sắp chấm dứt.

Rất nhanh thôi Ngụy gia sẽ biến mất ở thành Phụng Kinh, đủ loại chuyện xảy ra ở kiếp trước, nàng sẽ coi như một cơn ác mộng, chôn vùi theo họ.

Từ nay về sau, nàng là cô nương phủ Quận chúa, Huyện chúa Nguyên Cẩn.

Nàng tên là Vệ Trăn, Vệ của phủ Quận chúa Thịnh An, Trăn trong ‘đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn’.

Hôm nay, nàng chân chính bắt đầu cuộc đời mới.

Bình Luận (0)
Comment