Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 93

Nếu như kế hoạch không xảy ra sai sót, lúc này Ngụy Niên đã chết!

Nào còn có thể đi cầu Thái tử!

"Đúng rồi." Ngụy Ngưng dằn nỗi bực bội xuống, dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Mẫu thân nói là bị người đánh ngất xỉu, có thấy rõ là ai không?"

Kiều thị lắc đầu: “Đánh từ đằng sau, sao mà ta thấy rõ được."

Nghe vậy, không biết tại sao, Ngụy Ngưng càng ngày càng hoảng: "Sau đó có xảy ra chuyện gì không?"

"Khi ta tỉnh lại thì quan binh đã đến rồi." Kiều thị nói: "Cũng không kịp điều tra lúc sau đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi đã thừa dịp hỗn loạn hỏi ma ma và nha hoàn, đều nói không nhìn thấy người nào."

Trong lòng Ngụy Ngưng biết không hỏi ra được gì, không nói thêm gì nữa.

Lúc này nàng ta đã không biết nên hy vọng kế hoạch hôm nay thành công hay là thất bại.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là, sau khi Ngụy Niên chết trong tay ám vệ Tề gia, lại dùng cây trâm của Ngụy Niên giết Tề Vân Hàm, khiến tình thế thêm rối ren.

Rồi lại tìm cách khơi sâu mâu thuẫn giữa hai nhà Vệ Tề, như thế, mọi chuyện sẽ quay trở lại đúng quỹ đạo.

Nhưng bây giờ chuyện của ca ca đột nhiên bại lộ!

Nếu Ngụy Niên đã chết, Thái tử sẽ không thèm quan tâm đến Ngụy gia bọn họ nữa.

Mà Thẩm Lăng...

Ngụy Ngưng cắn môi, dựa vào sự tuyệt tình nhẫn tâm của hắn ta, sẽ không mạo hiểm cứu Ngụy gia.

Ngay vào lúc lòng dạ Ngụy Ngưng rối bời, ngoài cổng truyền đến động tĩnh.

Nàng ta ngẩng đầu một cái, thấy Ngụy Niên chậm rãi bước vào cửa.

Khoảnh khắc đó, Ngụy Ngưng chưa kịp che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt.

Ngụy Niên vẫn còn sống!

Không phải Thẩm Lăng đã nói, để đề phòng bất trắc, lần này thích khách được cử đi ám sát là tử sĩ sao!?

Sao Ngụy Niên vẫn còn sống?!

Mắt thấy Ngụy Niên đã đi tới, nàng ta không kịp che lấp, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngụy Niên không bỏ qua vẻ kinh ngạc trộn lẫn một chút vui sướng trên mặt Ngụy Ngưng, khẽ nhếch môi.

Một khắc trước còn muốn mạng của nàng, một khắc sau lại coi nàng như cọng cỏ cứu mạng.

Mấy người Ngụy gia này, thật sự là mặt còn dày hơn cả tường thành!

"Niên Niên!" Kiều thị cũng không biết kế hoạch hôm nay, nhìn thấy Ngụy Niên thì lập tức vội vàng đứng lên, nghênh đón: "Niên Niên con tới rồi, đây là có chuyện gì, quan binh đột nhiên ập vào, nói huynh trưởng của con phạm tội, chuyện này sao có thể là thật chứ, con mau giải thích với bọn họ đi."

Ngụy Niên thầm cảm thấy buồn cười.

Xảy ra chuyện gì, không phải bà ta hẳn nên rõ ràng à?

Còn nữa, cho rằng nàng có mặt mũi cỡ nào, có thể bao che loại tội ác này cho Ngụy Hằng.

Nhưng trên mặt nàng không thể hiện ra, c*̃ng lo lắng nói: "Con nghe đại nhân nói là huynh trưởng xảy ra chuyện, mẫu thân, không phải huynh trưởng đi điều tra vụ án buôn lậu muối ư, sao lại cấu kết với tội phạm buôn lậu?"

Ánh mắt Kiều thị nhoáng lên, đưa tay lau nước mắt, sau đó nắm tay Ngụy Niên, nức nở nói: "Niên Niên, nhất định là huynh trưởng con bị oan uổng, nó là người ngay thẳng, sao có thể phạm phải tội này, Niên Niên, con phải cứu ca ca con đấy."

Ngụy Niên đỡ bà ta ngồi xuống, lên tiếng an ủi: "Mẫu thân yên tâm, chỉ cần huynh trưởng bị oan uổng, nhất định con sẽ nghĩ cách."

Nhất định sẽ nghĩ cách khiến Ngụy Hằng không xoay người nổi!

Sau khi Kiều thị ngồi xuống thì nhanh chóng liếc nhìn sang Ngụy Ngưng.

Cũng không biết sao chuyện này lại bại lộ, Hằng Nhi có để lại nhược điểm gì không, không phải đã nói Thẩm Lăng có thể giải quyết hậu quả thỏa đáng à, sao nhanh như vậy đã bị người ta bắt được sơ hở rồi!

Lúc này Ngụy Ngưng đã bình tĩnh lại, nhận được ánh mắt của Kiều thị, đang định nói gì đó thì Đại lý tự chính đã dẫn người tiến vào, ông ấy nhìn Ngụy Niên một cái, sau đó hạ lệnh: "Tách ra thẩm vấn."

Quan binh đứng sau lưng ông ấy đáp: "Vâng."

Kiều thị bỗng cảm thấy hoang mang lo sợ, bà ta vô thức nhìn về phía Ngụy Niên: "Niên Niên, ta..."

Ngụy Niên cười khẽ, an ủi bà ta: "Không sao, mẫu thân nói thẳng là được, chỉ cần không biết rõ tình hình, Đại lý tự sẽ không làm khó nữ quyến, mẫu thân nhớ đấy, không thể nói dối, nếu không chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt."

Môi Kiều thị run rẩy.

Sao bà ta có thể không biết chuyện không được phép nói dối chứ, nhưng trong tình huống này bà ta sao có thể nói thật, đây không phải là chịu chết thì là cái gì?

Ngụy Ngưng bình tĩnh hơn bà ta một chút, c*̃ng lên tiếng an ủi: "Nhị tỷ tỷ nói rất đúng, chúng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện trên chốn quan trường, Đại lý tự chỉ thẩm vấn theo luật, sẽ không làm khó chúng ta, vả lại con tin tưởng ca ca sẽ không làm loại chuyện này, chắc chắn chỉ là hiểu lầm."

Kiều thị nghe hiểu ý của Ngụy Ngưng, khẽ gật đầu: "Ừ."

Sau đó, ba người bị tách ra thẩm vấn.

Đại lý tự chính phụ trách thẩm vấn Ngụy Niên.

Ông ấy hỏi rất nhiều vấn đề, một câu vòng một câu, Ngụy Niên đều không lộ ra chút sơ hở nào.

Tóm lại, nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện của Ngụy Hằng.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Đại lý tự chính kết thúc thẩm vấn.

Cùng lúc đó, bên phía Kiều thị và Ngụy Ngưng c*̃ng kết thúc.

Vẻ mặt quan viên phụ trách thẩm vấn Kiều thị thoáng lộ vẻ phức tạp, ông ta đang muốn bẩm báo với Đại lý tự chính, thì thấy Đại lý tự khanh và Thiếu khanh dẫn người áp giải Ngụy Văn Hồng và Ngụy Trình tiến vào Ngụy gia.

Đại lý tự chính sững sờ, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Không phải Thiếu khanh tránh vụ án này còn không kịp à?

Với lại sao Đại lý tự khanh cũng tới!

Đại lý tự chính vừa hành lễ xong, còn chưa kịp hỏi đã thấy Đại lý tự khanh vung tay lên: "Đại lý tự chính tra án, còn lại vào lục soát!"

Dứt lời, đám người phía sau ông ấy nhanh chóng đi về phía chủ viện.

Đại lý tự chính sững sờ, ngơ ngác nhìn về phía Đại lý tự thiếu khanh, sắc mặt người sau trầm trọng lắc đầu với ông ấy.

Đại lý tự chính hiểu ý, cúi đầu lui sang một bên.

Trong lúc điều tra phủ đệ, Đại lý tự khanh là Bàng Đồ sai người bắt tất cả người Ngụy gia đến tiền viện, bao gồm tất cả hạ nhân trong phủ.

Đương nhiên Ngụy Niên cũng nằm trong số đó.

Bàng Đồ nhìn Ngụy Niên và Ngụy Ngưng rồi nhanh chóng tập trung ánh mắt vào người Ngụy Niên.

Ông ấy chưa từng gặp nhị cô nương Ngụy gia, nhưng chỉ một ánh mắt, ông ấy đã cảm thấy mặt mày của vị cô nương này giống Quận mã vài phần, gần như lập tức xác định đây là người ông ấy muốn tìm.

Ngụy Niên cảm nhận được ánh mắt rơi trên người mình, trong lòng đã thoáng nắm chắc, nhưng nàng chỉ làm như không biết, quỳ xuống cùng đám người Kiều thị.

Nhìn nàng quỳ xuống, Bàng Đồ vô thức đưa tay muốn ngăn cản.

"Đại nhân?"

Địch Minh khẽ gọi một tiếng.

Lúc này Bàng Đồ mới im lặng thu tay lại, ông ấy đi lên trước, tránh đứng trực diện với Ngụy Niên, cao giọng nói: "Ngũ công tử Ngụy gia tố giác con trưởng Ngụy gia cấu kết với tội phạm buôn lậu muối, nhận hối lộ ngàn lượng hoàng kim, án này từ Đại lý tự toàn quyền thẩm tra xử lý."

Ngụy Văn Hồng cũng có mặt ở lễ tế trời nên biết được mọi chuyện, những lời mắng nhiếc cũng đã thốt hết trên đường áp giải từ ngoại ô về đến đây, lúc này đang hung ác trợn trừng mắt nhìn Ngụy Trình, mà Kiều thị và Ngụy Ngưng còn chưa biết chuyện này, nghe vậy đều giật mình.

Đợi tỉnh táo lại, Kiều thị cắn răng, nổi giận mắng: "Ngươi, cái đồ ăn cây táo rào cây sung, rốt cuộc là bị ai mê hoặc, mới hãm hại đại ca ngươi như thế!"

Ngụy Trình thản nhiên nói: "Có phải hãm hại hay không, Đại lý tự sẽ tự kết luận."

Ngụy Ngưng nhìn chằm chằm Ngụy Trình, chỉ ước có thể nhào tới cấu xé hắn!

Quả nhiên, chó biết cắn người đều sẽ không sủa!

Làm thế nào nàng ta cũng không thể ngờ được, mình sẽ có ngày thua trong tay kẻ như vậy.

Rốt cuộc thì sao hắn có thể biết tất cả những chuyện này!

Hạ nhân của Ngụy gia đều đang xôn xao bàn tán, khiếp sợ không thôi, chỉ có Ngụy Niên không rên một tiếng.

Nàng đang nghĩ, có phải phụ thân và mẫu thân sắp đến rồi không?

Từ lúc nàng nhìn thấy Đại lý tự khanh đột nhiên dẫn quan binh tới, sai người lục soát chủ viện, trong lòng nàng đã dần bình ổn lại.

Nếu nàng đoán không lầm, lục soát chứng cứ là giả, nhờ vào đó 'tìm ra' vật chứng chứng minh thân phận của nàng mới là thật.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, một vị quan binh đi điều tra chủ viện nâng một cái hộp dài bước nhanh đi tới.

Ngụy Văn Hồng và Kiều thị vô thức ngước mắt nhìn qua, sau đó toàn thân cả hai cứng đờ.

Sao lại tìm được thứ này!?

Quan binh ngày càng tới gần, trái tim Ngụy Văn Hồng và Kiều thị cũng theo đó mà vọt lên tận cổ họng.

Ngụy Niên cũng như thế.

Chỉ là, nàng không phải căng thẳng, mà là kích động.

Thứ được đặt trong đó, có phải là món đồ có thể chứng minh thân phận của nàng không?

Ngụy Ngưng c*̃ng ý thức được điều gì, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của bao người, cuối cùng quan binh dừng lại trước mặt Đại lý tự khanh: "Đại nhân, vật này đáng ngờ."

Ánh mắt Bàng Đồ co lại, ngón tay hơi cong: "Ồ?"

"Lục soát được ở đâu?"

"Phòng ngủ của Ngụy phu nhân." Quan binh trả lời.

Bàng Đồ cụp mắt nhìn về phía Kiều thị: "Chìa khoá đâu?"

Kiều thị vô thức nhìn về phía Ngụy Văn Hồng, ông ta khẽ lắc đầu với bà ta, trên trán bà ta ứa ra mồ hôi lạnh, lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Đại nhân, đây là đồ của nữ nhân, không tiện để người khác nhìn thấy."

Bàng Đồ cười lạnh: "Ngụy phu nhân, có lẽ ngươi còn không rõ ràng lắm tình cảnh hiện tại của Ngụy gia. Hiện tại, con trưởng Ngụy gia bị tình nghi cấu kết với tội phạm buôn lậu muối, nhận hối lộ ngàn lượng vàng, hiện tại trong ngôi nhà này, đừng nói là một cái hộp khả nghi như này, cho dù là một viên gạch trong góc tường cũng có thể bị đập ra để lục soát!"

Kiều thị còn muốn nói gì nữa, đã bị Bàng Đồ ngắt lời: "Phu nhân khăng khăng từ chối như vậy, chẳng lẽ bên trong thực sự có thứ gì không thể để lộ?”

"Không phải, đại nhân, đây chẳng qua chỉ là..."

"Người đâu!" Bàng Đồ hô: "Cạy ra cho bản quan!"

Kiều thị hoảng sợ nói: "Đừng!"

Quan binh cũng không để ý tới Kiều thị, rút đao lưu loát cạy mở khóa.

Cái hộp này đã bị mở ra, khóa chỉ là để trang trí thôi.

Một tiếng vang giòn giã vang lên, vật trong hộp dần dần hiện ra trước mặt Bàng Đồ.

Ông ấy nhìn vạt màu tươi sáng trong hộp, đôi tay đang để xuôi bên người chậm rãi nắm chặt.

Thật ra từ nửa canh giờ trước ông ấy đã nhìn thấy cái tã lót này, là ông ấy bảo người thả lại vào hộp, nhưng lần nữa nhìn thấy, nhất thời ông ấy vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Bàng Đồ là một trong những người hộ tống Quận chúa Thịnh An đến thành Phụng Kinh năm đó, ông ấy tận mắt thấy Cố Lan Đình đặt đứa trẻ xuống dưới phật đường. Sau này Bắc Lãng được thành lập, ông ấy vào Đại lý tự, một đường ngồi lên vị trí Đại lý tự khanh.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ tới đứa trẻ bị thất lạc năm đó, ông ấy đều cảm thấy thẹn trong lòng, từ đầu đến cuối không cách nào tiêu tan, cho đến hôm nay, Quận mã cầm tã lót của đứa trẻ tới tìm ông ấy.

Ông ấy hiểu sơ qua ngọn nguồn mọi chuyện, kích động vạn phần, mới lập tức dẫn người áp giải Ngụy Văn Hồng tới Ngụy gia.

Đại lý tự thiếu khanh thấy Đại lý tự khanh ngơ ngác nhìn chằm chằm vật trong hộp, im lặng tiến lên liếc nhìn một cái, thấy là một cái tã lót trẻ con, không khỏi sững sờ.

Cái tã lót này đáng ngờ?

"Đại nhân?"

Bàng Đồ hoàn hồn, nhìn về phía Kiều thị bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Vật này đến từ đâu! Nói chi tiết, nếu có nửa câu gian dối, chém chết ngay tại chỗ!"

Hạ nhân của Ngụy gia đều bị lời này dọa sợ, không khỏi tò mò nhìn vào chiếc hộp.

Ngụy Trình c*̃ng cau mày nhìn qua.

Kiều thị đã sợ đến thất thần, chỉ biết hướng ánh mắt cầu cứu Ngụy Văn Hồng.

Trời đông giá rét, trán Ngụy Văn Hồng ướt nhẹp mồ hôi.

Nếu là người khác, ông ta còn có thể lừa gạt, nhưng Bàng Đồ thì không thể!

Năm đó trong số người hộ tống Quận chúa đến thành Phụng Kinh có ông ấy, huống chi phản ứng của ông ấy lúc này đã quá rõ ràng, hiển nhiên là đã nhận ra, nếu ông ta lại tiếp tục phủ nhận, không có ích gì cho bọn họ.

Hơn nữa trước mắt Ngụy gia gặp nạn, nếu có thể bám víu được phần ơn tình này, nói không chừng có thể cứu được Ngụy gia.

Thế là, ông ta hỏi: "Đại nhân nhận ra vật này sao?"

Bàng Đồ nhìn chòng chọc vào ông ta.

Ngụy Văn Hồng tiếp tục nói: "Thực không dám giấu giếm, vật này là tã lót của… trưởng nữ nhà ta.”

Ngụy Ngưng muốn ngăn cản, những đã không kịp.

Ngụy Văn Hồng nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Niên, ánh mắt đau thương: "Thật ra, Niên Niên cũng không phải là nữ nhi ruột của chúng ta."

Dứt lời, ngoại trừ mấy người đã biết chuyện ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Ngụy Trình cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Niên.

Vậy mà nhị tỷ tỷ cũng không phải là nữ nhi của Ngụy gia?!

Kể từ đó, dường như tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích hợp lý.

Cho nên, nhị tỷ tỷ biết chân tướng từ khi nào?

Mà Đại lý tự khanh nhận ra cái tã lót này, chẳng lẽ nhị tỷ tỷ là...

Không đúng, nếu trong nhà Đại lý tự khanh từng làm mất con, sớm đã có tin tức lộ ra.

Mất con…

Ngụy Trình bỗng nhiên nhớ ra gì đó!

Mười mấy năm trước phủ Quận chúa từng đánh mất trưởng nữ, là chuyện trên dưới thành Phụng Kinh đều biết, vả lại Đại lý tự khanh cũng tới từ Việt Châu, từng đi theo hộ tống Quận chúa, nếu cái tã lót này là của vị Huyện chúa trong phủ Quận chúa Thịnh An, ông ấy nhận ra cũng không có gì lạ.

Ngụy Trình càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, biểu cảm phức tạp nhìn Ngụy Niên, lại thấy nàng vẻ mặt mờ mịt đối diện với ánh mắt của Ngụy Văn Hồng: "Phụ thân?"

Ngụy Văn Hồng tiếp tục nói: "Năm đó, khi mẫu thân con nhặt được con, con đã được quấn trong tã lót này, hơi thở mong manh. Khi ấy, mẫu thân con vừa mất đi một đứa trẻ, tình cờ nhìn thấy con bên vệ đường thì lập tức cảm thấy đây là đứa con trời xanh ban cho chúng ta, nên đã ôm con về nhà, xem như đích nữ mà nuôi dưỡng."

Kiều thị nghe đến đó đã hiểu rõ ý của Ngụy Văn Hồng, vội vàng nói: "Đúng vậy, nếu lúc ấy mẫu thân không mang con về thì con đã chết rồi."

Ngụy Niên âm thầm cười lạnh.

Mất công bọn họ còn có thể nghĩ ra cách tự cứu như vậy vào lúc này.

Nhắc tới ơn cứu mạng nàng, là có thể chối bỏ tội danh bắt cóc nàng, là có thể cứu Ngụy gia?

Ha! Có mà nằm mơ đi!

Ngụy Niên ngơ ngác, không nói chuyện, giống như còn chưa hoàn hồn từ chân tướng đột ngột này.

"Người đâu!" Bàng Đồ nhìn Ngụy Văn Hồng và Kiều thị nửa ngày, đột nhiên cất giọng nói: "Đi bẩm báo cho phủ Quận chúa, phủ Lãng Vương!"

Thù này, vẫn là nên để cho Quận chúa và Quận mã đích thân báo!

Ngụy Văn Hồng nghe lời này, có chút không hiểu: "Đại nhân có ý gì?"

Bàng Đồ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Bản quan có ý gì, trong lòng Ngụy đại nhân không rõ?"

Ngụy Văn Hồng lắc đầu: "Còn xin đại nhân nói rõ, ta thực sự không biết."

"Hừ!" Bàng Đồ nặng nề hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Vật này là tã lót của Huyện chúa Nguyên Cẩn, Ngụy đại nhân làm quan nhiều năm, chắc hẳn rất rõ ràng bắt cóc trẻ con là tội danh gì, vả lại còn là Huyện chúa có phong hào trong người, Ngụy Văn Hồng ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém!"

Ngụy Văn Hồng nghe vậy thì ra vẻ kinh hãi: "Đại nhân, ngươi có ý gì, chẳng lẽ..."

Ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Ngụy Niên, khiếp sợ không thôi: "Chẳng lẽ Niên Niên là… của Quận chúa Thịnh An."

Kiều thị c*̃ng diễn rất khá, kinh ngạc vạn phần, không dám tin lẩm bẩm nói: "Năm đó người ta cứu được là trưởng nữ của Quận chúa Thịnh An ư?”

Ngụy Niên cúi đầu, nhìn như còn chưa thể tiếp thu được hiện thực này, thực ra trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Bọn họ cho rằng như vậy là có thể rũ sạch tội danh, còn thành ân nhân cứu mạng của nàng?

Đừng hòng!

Nếu bọn họ không chịu thừa nhận, vậy cũng tốt, để bọn họ nếm thử mùi vị lao ngục của Phụng Kinh… À không, của Đại lý tự hoặc Ngự sử đài đi.

Đã đến mức này, Ngụy Ngưng cũng làm bộ kinh hô một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Mặc dù trong lòng Ngụy Trình đã có suy đoán từ trước, nhưng lúc suy đoán được chứng thực thì vẫn ngẩn ngơ hồi lâu.

Nguỵ Niên thật sự là trưởng nữ phủ Quận chúa Thịnh An.

Hắn vẫn cho rằng đường lui lần này của nàng là Đông cung, hóa ra không phải.

Nàng là Huyện chúa Nguyên Cẩn, phía sau nàng có phủ Lãng Vương, phủ Quận chúa, thân phận của nàng là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Như thế này cũng rất tốt.

Có thể cắt đứt quan hệ với cái nơi ô uế như Ngụy gia, thực sự là chuyện tốt.

Chỉ là về sau, có lẽ hắn không thể gọi nàng một tiếng nhị tỷ nữa.

Kiều thị còn muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng kéo gần quan hệ với Ngụy Niên, nhưng lại bị Bàng Đồ ngăn cản.

Ông ấy sai người lấy một cái ghế tới, mời Ngụy Niên ngồi xuống.

Nàng có phong hào Huyện chúa, vốn nên nhận được đãi ngộ như thế.

Ngụy Niên ngồi xuống, nhưng từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không chịu nhìn vào ánh mắt tha thiết của Kiều thị.

Thế là, trong viện cứ vậy trở nên yên lặng, mãi đến khi người phủ Quận chúa tới.

Quận chúa và Quận mã cùng nhau bước nhanh vào đại môn, sau lưng dẫn theo hơn trăm thị vệ, uy thế cực kỳ to lớn, lập tức lấp kín viện tử Ngụy gia.

Phu thê Cố Lan Đình liếc mắt đã nhìn thấy Ngụy Niên ngồi trên ghế.

Hai người nhanh chóng tiến lên, thậm chí còn chạy bước chậm.

Ngụy Niên thấy vậy vội vàng đứng dậy, vô thức đi lên phía trước mấy bước.

Vệ Như Sương nhanh hơn Cố Lan Đình một bước, hốc mắt của bà ấy sưng đỏ, hiển nhiên là trên đường tới đã khóc một hồi. Bà ấy đi đến trước mặt Ngụy Niên, gần như không hề chần chờ kéo nàng ôm chặt vào lòng.

Ngụy Niên đã đang cố gắng kìm nén, nhưng giờ khắc này vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Cái ôm này, lẽ ra phải là điều quen thuộc nhất với nàng, lẽ ra phải mang đến cho nàng tràn đầy yêu thương cùng hơi ấm… Cuối cùng, nàng cũng đã chờ được.

Bình Luận (0)
Comment