Tiếng đánh nhau ngoài cửa dần dần ngừng lại, Ngụy Niên mới đi ra ngoài cùng Tề Vân Hàm.
Mở cửa ra, mùi máu tươi ập vào mặt, trong viện một mảnh hỗn độn, mấy chục thi thể đổ xiêu đổ vẹo.
Thố Thập Bát thu lại binh khí, tiến lên nói: "Cô nương, võ công của bọn chúng không thấp, phí chút thời gian."
Thố Thập Bát nói xong thì nhìn sang Tề Vân Hàm.
Làm ám vệ Đông cung, đương nhiên là nàng ấy nhận ra lệnh bài và hoa văn thêu trên đồ của ám vệ Tề gia.
Lúc này, ám vệ Tề gia c*̃ng đi tới.
Ba ám vệ đi theo bảo vệ Tề Vân Hàm đã bị thương nặng hôn mê, hai người còn lại cũng bị thương khắp người, sắc mặt đều rất khó coi: "Cô nương, không phải người của chúng ta."
Tề Vân Hàm nghe vậy vẻ bất an trên mặt chợt biến mất, vội vàng nhìn về phía Ngụy Niên: "Niên Niên, thật sự không phải là người của nhà ta."
Ngụy Niên khẽ cười nói: "Ta chưa từng hoài nghi."
Tề Vân Hàm lại nhìn Ngụy Niên, sau đó kịp phản ứng, hình như từ lúc vừa mới bắt đầu Niên Niên đều không nghi ngờ nàng ấy. Một lát sau, nàng ấy nhẹ nhàng cong môi: "Ừm."
Ngụy Niên lại nhìn về phía hai ám vệ kia, hỏi: "Ta có thể hỏi bọn họ vài câu không?"
"Đương nhiên." Tề Vân Hàm nói: "Niên Niên hỏi đi."
Ngụy Niên nói: "Hoa văn và lệnh bài là giả?"
Ám vệ nhìn về phía Tề Vân Hàm, thấy nàng ấy gật đầu, mới trả lời: "Hoa văn và lệnh bài đều là thật."
Vừa nói xong, Tề Vân Hàm hoảng sợ nói: "Là thật?"
Ánh mắt Ngụy Niên khẽ thay đổi, không nói gì.
Ám vệ trả lời: "Vâng, không chỉ như vậy, một số chiêu thức võ công của chúng c*̃ng rất tương tự chúng ta."
Những gia tộc như Tề gia, đương nhiên số lượng ám vệ họ nuôi sẽ không ít, không biết lẫn nhau cũng bình thường, vì không ngộ thương người mình, hoặc là chứng minh thân phận, hoa văn trên y phục và lệnh bài là cần thiết, trừ cái đó ra, chiêu thức nội công cũng đều cùng một nguồn gốc.
Tề Vân Hàm cau mày.
Xem ra quả nhiên đúng như Niên Niên suy đoán, lần này là muốn giá họa cho nhà nàng ấy.
Ngụy Niên hỏi: "Rất tương tự, vậy là không phải?"
Ám vệ nói: "Không phải."
"Sát chiêu của bọn chúng lại rất khác."
Lúc này, Thố Thập Bát đột nhiên nói: "Hắn nói không sai, vừa rồi ta đã quan sát, công pháp của ám vệ của Tề cô nương và thích khách nhìn có vẻ là tương tự, thực ra rất khác, chiêu thức của thích khách xảo trá, âm hiểm hơn, giống tử sĩ hơn là ám vệ."
Ngụy Niên nhíu mày: "Tử sĩ?"
"Vâng." Thố Thập Bát nói: "Tử sĩ khác ám vệ, tử sĩ trải qua quá trình huấn luyện phi nhân đạo, bọn họ gần như không có tư tưởng của mình, chỉ là một cây đao trong tay chủ nhân, tử sĩ ra tay không có hai chữ thất bại, bởi vì hoặc là thành công, hoặc là chết."
Ám vệ Tề gia giật mình: "Từ khi Bắc Lãng thành lập đến nay, đã không cho phép nuôi dưỡng tử sĩ."
Ngụy Niên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Thố Thập Bát, người sau giải thích: "Đúng vậy."
"Bệ hạ cho rằng nuôi dưỡng tử sĩ rất tàn nhẫn, làm trái nhân đạo, luật pháp đương triều đã hạ lệnh rõ ràng cấm bất luận kẻ nào nuôi dưỡng tử sĩ, chẳng qua..."
Ngụy Niên: "Cái gì?"
Thố Thập Bát nhìn những vết thương trên người mình, cau mày nói: "Công pháp của bọn họ không phải là thứ có thể học thành trong thời gian ngắn, chí ít cũng phải hơn mười năm, nếu hôm nay số người đến nhiều hơn một chút, đoán chừng ta cũng sẽ nằm trên mặt đất giống ám vệ Tề gia."
Ám vệ Tề gia nghe vậy, yên lặng gục đầu xuống.
Nếu không phải hôm nay có hai ám vệ của Đông cung bảo vệ, lúc này không phải là bọn họ bị thương nặng, mà là đã mất mạng.
Không phải ám vệ nhà ai cũng võ công cao cường, trải qua trăm, nghìn cuộc chiến như ám vệ Đông cung.
Trận chiến ở núi Thu Vụ, lấy mười chín người đối đầu với hơn trăm cao thủ nước địch, đối phương không còn một mống, bọn họ không hao tổn một ai, trong giới ám vệ, đây là điều không thể vượt qua.
Hơn mười năm?
Vậy là bắt đầu bồi dưỡng từ thời kì tân triều mới thành lập, hoặc là sớm hơn.
Trong đầu Ngụy Niên đột nhiên thoáng qua điều gì đó, nhưng nàng còn chưa kịp bắt lấy thì đã tan biến.
Nàng im lặng một lát, nói: "Hoa văn và lệnh bài không phải giả, bọn họ có được bằng cách nào?"
"Thậm chí ngay cả chiêu số võ công cũng tương tự, người đứng sau lưng những thích khách này hẳn là rất quen thuộc Tề gia."
Đương nhiên ám vệ Tề gia c*̃ng đã sớm nghĩ đến điểm này, hắn trầm giọng nói: "Ta chắc chắn sẽ bẩm báo chi tiết chuyện này với gia chủ."
Ánh mắt Ngụy Niên vờ như lơ đãng đảo qua Tề Vân Hàm.
Số lần bọn họ ra tay càng nhiều, dấu vết để lại cũng càng ngày càng nhiều. Nhiều khi thế sự là như vậy, nếu không thể thắng trong một chiêu, vậy thì rất có thể sẽ thua cả bàn cờ.
Nếu thật sự là Thẩm Lăng, rồi sẽ có một ngày hắn ta bại lộ, đến lúc đó, đối với Tề Vân Hàm mà nói, không khác gì đả kích trí mạng.
Ngụy Niên còn định nói tiếp gì đó, ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng động.
Người tới là quan binh của Đại lý tự*, nói Ngụy Hằng cấu kết với tội phạm buôn muối lậu, mời tất cả mọi người trong phủ đến tiền viện nhận thẩm vấn.
*Đại lý tự là cơ quan tư pháp cao cấp thời cổ đại, tương tự như Bộ Tư pháp ngày nay. Cấp bậc: Tự Khanh (đứng đầu), Tự Thiếu Khanh (phó), Tự Thừa (trung cấp), Tự Chính (xử lý vụ án), Tự Bình Sự (tham gia xét xử), Tự Chủ Bạ (hành chính), Tự Tư Nghị (tham gia thảo luận).
Tề Vân Hàm nghe vậy kinh hãi, vô thức chặn trước mặt Ngụy Niên: "Niên Niên chỉ là một cô nương khuê các, nào biết những việc này."
Người dẫn đầu là Đại lý tự chính, ông ấy nhận ra Tề Vân Hàm, thái độ hiền hòa nói: "Đây là quy củ, không thể phá, xin Ngụy nhị cô nương chớ khiến chúng ta khó xử."
Bây giờ trong kinh đều biết quan hệ sâu xa giữa Ngụy Niên và Đông cung, nhưng đối mặt bản án, ông ấy chỉ có thể làm việc theo lẽ công bằng.
Ngụy Niên nhẹ nhàng kéo Tề Vân Hàm lại, trấn an nàng ấy: "Vân Hàm yên tâm, không sao."
Đại lý tự chính nghe vậy, vẻ mặt hơi phức tạp.
Một khi điều tra được Ngụy đại công tử thật sự dính líu tới chuyện buôn lậu muối, làm đích trưởng nữ Ngụy gia, cho dù nàng có thể bảo vệ tính mạng, quãng đời còn lại cũng phải vượt qua trong Giáo phường ti.
Đương nhiên, nếu Đông cung bằng lòng nhúng tay, đương nhiên có thể chuộc nàng ra khi nàng vừa vào Giáo phường ti, nhưng hiện giờ Thái tử điện hạ đã rời kinh, về sau vị này như thế nào, chỉ có thể xem tạo hóa.
Với lại...
Mặc dù ông ấy cũng rất muốn coi nhẹ, nhưng mùi máu tươi quá nồng, thi thể c*̃ng rất chướng mắt, ông ấy làm quan viên của Đại lý tự, thực sự không có cách nào làm như không nhìn thấy, bèn nói: "Xin hỏi Ngụy nhị cô nương, chuyện này là thế nào?"
Ngụy Niên thản nhiên nói: "Bọn họ tới giết ta."
Đại lý tự chính sững sờ, vô thức ngước mắt nhìn về phía ám vệ sau lưng Ngụy Niên và Tề Vân Hàm.
Nhiều người như vậy bị phản sát, hiển nhiên không phải cô nương trước mặt có thể làm được.
Ám vệ không thường xuất hiện bên ngoài, ông ấy cũng không nhận ra những người kia là ai, nhưng ông ấy nhận ra hoa văn tượng trưng cho Tề gia, mà hai người còn lại...
Thố Thập Bát cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, yên lặng móc từ trong ngực ra một lệnh bài, không coi ai ra gì đeo ở bên hông.
Từ sau khi nàng ấy đi theo cô nương thì đã cất lệnh bài đi.
Thố Thập Cửu nhìn nàng ấy một cái, c*̃ng móc lệnh bài ra đeo lên eo.
Đại lý tự chính: "..."
Ông ấy nhìn thấy rồi, không cần phải móc ra hết đâu.
Trong lòng ông ấy không nhịn được chua xót.
Tên Thiếu khanh đó nghe nói là bản án liên quan tới Ngụy gia, không hề do dự ném cho ông ấy, đương nhiên ông ấy c*̃ng đã chuẩn bị tâm lý, nếu không cũng không đích thân đến mời người.
Nhưng ông ấy không biết Thái tử điện hạ lại để lại hai ám vệ bên cạnh Ngụy nhị cô nương, đủ để thấy được mức độ coi trọng của Đông cung đối với người này.
Vậy thì, vụ án này quả thực có hơi phỏng tay.
"Vốn dĩ ta cũng không định báo án, nếu đại nhân đã đến, có để ý việc xử lý thêm một vụ án không?" Ngụy Niên nói.
Căn cứ vào kinh nghiệm phá án nhiều năm Đại lý tự chính vô thức cảm thấy chỉ sợ vụ án này cũng rất khó giải quyết, không chút suy nghĩ từ chối: "Dựa theo quy củ, hẳn là phủ Phụng Kinh sẽ xử lý, ta có thể sai người đi thông báo một tiếng."
Ngụy Niên lại nói: "Đại nhân, có thể nhìn xem thích khách trước không?"
Tim Đại lý tự chính bỗng đập hẫng một nhịp, lý trí nói với ông ấy không thể nhìn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của hai vị cô nương, ông ấy mặt không đổi sắc tới gần thi thể.
Không cần cẩn thận điều tra, ông ấy đã nhìn thấy hoa văn trên y phục và lệnh bài trên người thích khách.
Đại lý tự chính: "...?!"
Ông ấy mờ mịt quay đầu nhìn về phía Ngụy Niên và Tề Vân Hàm.
"Ám vệ Tề gia?"
Ám vệ Tề gia giết Ngụy nhị cô nương, bị người của Đông cung phản kích giết ngược lại?
Nhưng nhìn quan hệ giữa Tề cô nương và Ngụy nhị cô nương rất thân thiết, không giống như đã trở mặt.
"Việc này liên quan tới Tề gia, Đại lý tự chính có thể thụ lý nhỉ?" Ngụy Niên nói: "Luật pháp đương triều, những vụ án có liên quan tới quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể chuyển giao cho Đại lý tự chính, với lại..."
"Ám vệ của điện hạ cho rằng, rất có thể bọn họ là tử sĩ."
Trong phủ Phụng Kinh có nội ứng của hung thủ, vụ án này đến phủ Phụng Kinh chẳng khác nào không báo án.
"Tử sĩ?!" Sắc mặt Đại lý tự chính lập tức thay đổi.
Đương triều tuyệt đối không cho phép nuôi dưỡng tử sĩ, một khi phát hiện, tất nhiên phải điều tra đến cùng!
Vậy nên, cho dù phủ Phụng Kinh đến, c*̃ng không thụ lý được vụ án này.
Đại lý tự chính nghiêm mặt nói: "Vụ án này sẽ do Đại lý tự chính điều tra, nhưng bây giờ, còn xin Ngụy nhị cô nương đi một chuyến với ta trước."
Ngụy Niên gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Tề Vân Hàm còn muốn nói gì nữa, bị Ngụy Niên ngăn cản: "Vân Hàm, ngươi đi về trước đi, yên tâm, ta không sao."
Đại lý tự chính cũng nói: "Ngụy gia có liên quan tới vụ án, cấp trên hạ lệnh bao vây phủ, Tề cô nương cần phải lập tức rời đi."
Tề Vân Hàm cũng biết lúc này nàng ấy không thể ở lại đây, lén lườm Đại lý tự chính một cái, sau đó nói: "Ta sẽ sai người nhìn chằm chằm nơi này, Ngụy đại công tử phạm sai lầm, không liên quan tới Niên Niên, các ngươi không được bắt nạt nàng."
Đại lý tự chính chỉ làm như không phát hiện tiểu cô nương lén lườm ông ấy, ông ấy đi ra ngoài phá án đã từng nghe những lời khó nghe hơn nhiều, câu đe dọa không có chút lực sát thương này không thể khiến ông ấy tổn thương chút nào.
Với lại, bắt nạt người của Thái tử điện hạ, ông ấy không muốn sống nữa chắc?
Ông ấy còn chưa sống đủ.
"Tất nhiên Đại lý tự chính sẽ làm việc theo quy củ, chỉ cần không có liên quan tới vụ án, sẽ không tra tấn nữ quyến."
Nhưng dường như Tề Vân Hàm chỉ nghe được hai chữ tra tấn, nàng ấy dùng một tay kéo Ngụy Niên lùi về sau lưng mình: "Còn muốn tra tấn?"
"Tuyệt đối không được!"
Đại lý tự chính: "..."
Sao tiểu cô nương này nghe lời mà chỉ nghe một nửa thế?
Ngụy Niên buồn cười: "..."
Nàng lôi kéo Tề Vân Hàm, nói khẽ: "Ta không liên quan tới vụ án, sẽ không tra tấn ta, yên tâm."
Tề Vân Hàm cau mày: "Thật chứ?"
Ngụy Niên gật đầu: "Đương nhiên."
"Hôm nay nhóm thích khách này kéo đến có điều kỳ lạ, ám vệ của Tề cô nương đều bị thương nặng, đại nhân có thể phái người đưa Tề cô nương về phủ không?"
Đại lý tự chính nói: "Bảo vệ những người có liên quan tới vụ án là trách nhiệm của Đại lý tự chính."
Dứt lời, ông ấy lập tức sai người đưa Tề Vân Hàm và ám vệ bị thương nặng hôn mê về Tề gia.
Tề Vân Hàm đi ra mấy bước, lại đột nhiên quay đầu nhìn Đại lý tự chính.
Trên gương mặt nàng ấy như thể viết một dòng chữ.
'Ngươi đừng đụng tới nàng đấy!’
Đại lý tự chính yên lặng lùi về sau một bước.
Ánh mắt Ngụy Niên ấm áp, mãi đến khi Tề Vân Hàm rời khỏi viện Hạnh Hòa, ý cười trên mặt nàng mới dần dần biến mất, nói với Thố Thập Bát và Thố Thập Cửu: "Các ngươi ẩn nấp ở gần nhìn chằm chằm là được, chỉ cần ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, không cần xuất hiện."
Thố Thập Bát nhíu mày, mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng vẫn nói: "Vâng thưa cô nương."
Dĩ nhiên Thố Thập Cửu c*̃ng không phản đối.
"Ngụy nhị cô nương, mời."
"Ừm." Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi theo Đại lý tự chính tới tiền viện.
Tiền viện, Kiều thị đã tỉnh lại, đang kinh hoảng ngồi trên ghế, Ngụy Ngưng c*̃ng cau mày, đứng ngồi không yên.
Ngụy Hằng làm cái gì, bọn họ vô cùng rõ ràng, nhưng có thế lực của Thẩm Lăng che chở, không nên xảy ra chuyện mới đúng!
Kiều thị nhìn quan binh ngoài phòng, nhẹ giọng nói với Ngụy Ngưng: "Nếu thật sự xảy ra chuyện, có lẽ Ngụy Niên có thể cầu được Thái tử che chở?"
Kiều thị không nhắc tới không sao, vừa nhắc tới, trong lòng Ngụy Ngưng càng loạn.
Sao lại trùng hợp như vậy, hai chuyện lại xảy ra cùng lúc!