Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 91

Toàn thân Ngô di nương cứng đờ, bà ấy nghiêng đầu.

Đã rất nhiều năm họ không nhắc tới chuyện này nữa.

Bọn họ đều đang cố ý tránh né, ngày giỗ hàng năm cũng đều ăn ý tự mình đi thắp nén hương, ngày kế tiếp gặp lại, ai cũng không nhắc tới chuyện hôm trước.

Nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ đã quên, hay đã buông bỏ.

Ngược lại, chính bởi vì không một ai có thể buông bỏ, nên mới không dám nói ra miệng.

"Nhị tỷ đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi, đến lúc đó sẽ có người dẫn di nương đi." Ngụy Trình lại nói.

Ngô di nương đưa tay lau khóe mắt, mới quay đầu nhìn hắn: "Nhị cô nương không phải nhị tỷ của ngươi, có phải ngươi có tâm tư không nên có?"

Ngụy Trình sững sờ, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta coi nàng là nhị tỷ của ta."

Vẫn luôn là như thế, chưa từng dám có nửa phần tâm tư khác.

Ngô di nương thấy hắn như vậy, im lặng thở dài: "Trong lòng ngươi không có là tốt nhất."

Ngụy Trình ừm một tiếng, sau đó giữa cả hai chìm vào một mảnh yên lặng, không biết qua bao lâu, Ngô di nương mới nói: "Ngày mai, ngươi đừng đi."

Ngụy Trình nắm chặt hai tay, khẽ cúi đầu.

"Chờ đến ngày báo được thù cho nó, ngươi hãy đi." Ngô di nương thản nhiên nói: "Mạng của ngươi là nó đổi lấy, vốn dĩ ta đã coi như đời trước mình nợ mẫu tử các ngươi, chỉ muốn để ngươi bình an sống hết đời này, chưa từng muốn để ngươi mạo hiểm báo thù cho nó, nhưng nếu bây giờ ngươi đã làm tới mức này, vậy thì ta chỉ có một yêu cầu."

Ngô di nương nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ: "Ngươi chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nếu không, ngươi đã có lỗi với việc nó thay ngươi chặn kiếp nạn này."

Ngụy Trình giương mắt, ánh mắt kiên định: "Sẽ không thất bại."

Ngô di nương ừ một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, Ngụy Trình lập tức tiến lên dìu bà ấy nằm xuống.

Màn đêm buông xuống, Ngô di nương hôn mê bất tỉnh, ngày thứ hai tin tức mới truyền đến tai Kiều thị, bà ta không kiên nhẫn cau mày một cái, sai người đi mời lang trung.

Không lâu sau, lang trung sắc mặt khó coi bẩm báo, là ho lao, không chữa được.

Sau đó, đúng như dự đoán của Ngụy Niên, Kiều thị không muốn giữ Ngô di nương trong phủ, muốn đưa bà ấy tới thôn trang dưỡng bệnh. Ngụy Trình đi cầu xin Ngụy Văn Hồng, Ngụy Văn Hồng không gặp mặt hắn.

Ngày thứ hai, Kiều thị sai người đưa Ngô di nương đến thôn trang.

Ngụy Trình dõi mắt nhìn xe ngựa đi xa, sau đó trở lại Tố Bách viện thì thấy Trọng Hủ đã đợi ở trong viện, mang chứng cứ giao dịch giữa Ngụy Hằng và tội phạm buôn lậu muối về.

Sau khi Ngụy Trình xem xong, sai Trọng Hủ thông báo tin này cho Ngụy Niên.

Lúc đó Ngụy Niên mới vừa so tài với Thố Thập Bát xong, sau khi nghe xong chỉ nói: "Ta biết rồi."

"Bảo ngũ đệ tùy thời chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa, sai thám tử ngoài phủ để ý xem hôm nay ngoài Ngụy gia có người nào khả nghi không, có bất kỳ tình huống nào đều phải lập tức đến báo."

Trọng Hủ vâng một tiếng, sau đó lập tức rời đi.

Ngụy Niên nhìn về phía chân trời đang dần mờ tối, nàng có dự cảm, chuyện giữa nàng và Ngụy gia chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.

-

Thời gian đảo mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày ‘tế trời’.

Ngày hôm đó, văn võ bá quan đều phải đi theo bệ hạ ra ngoại ô tế trời, binh lực trong thành chợt giảm, bầu không khí dường như lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sáng sớm Ngụy Niên đã bắt đầu loáng thoáng cảm thấy bất an, mãi đến khi Ngụy Ngưng tới gặp nàng, ban đầu nói giữa nàng ta và Tề Vân Hàm có hiểu lầm, muốn xin nàng hỗ trợ hòa giải, nàng nghe cách nói quen thuộc kia, có một chớp mắt kinh ngạc.

Dường như chuyện cũ lại sắp lặp lại.

Hết thảy giống như lại về tới lúc ban đầu.

Trong lòng Ngụy Niên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cùng một kế sách, bọn họ dùng không phiền, nàng cũng thấy phiền.

Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, bọn họ muốn dấy lên mâu thuẫn giữa hai nhà Vệ Tề bằng tốc độ nhanh nhất, nàng và Tề Vân Hàm là điểm đột phá tốt nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất.

Muốn mạng của các nàng, tóm lại quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một cách này.

Ngụy Niên nhìn vẻ mặt mong đợi của Ngụy Ngưng, cười nói: "Được thôi."

"Tam muội muội muốn gặp nàng ấy lúc nào?"

Ngụy Ngưng vội nói: "Muội muốn hôm nay."

"Hôm qua muội đã gửi thiệp cho nàng ấy, nàng ấy không để ý tới muội, trong lòng muội khá hoảng, nhị tỷ tỷ, nhờ tỷ đó."

Ngụy Niên hiểu rõ.

Thời gian, hôm nay; địa điểm, Ngụy gia.

Nhưng, bọn họ muốn ra tay thế nào?

"Ừm, giờ ta sai người đi đưa thiếp." Ngụy Niên dịu dàng nói.

Ngụy Ngưng được như mong muốn, không nói thêm vài câu đã rời đi.

Ngụy Niên lập tức gọi Thố Thập Bát, Thố Thập Cửu tới: "Hôm nay sẽ xảy ra chuyện, làm phiền hai người."

Dĩ nhiên hai người trịnh trọng đồng ý.

-

Một canh giờ sau Tề Vân Hàm đến Ngụy gia.

Ngụy Niên đã chuẩn bị từ sớm, dẫn theo Thố Thập Bát đón người ở cổng, trong góc khuất còn có Thố Thập Cửu nhìn chằm chằm, để phòng bọn họ thấy người vừa vào cổng đã ra tay.

"Niên Niên!"

Tề Vân Hàm thấy Ngụy Niên, nhanh chóng đi về phía nàng: "Sao Niên Niên lại ra ngoài đón ta, ta có thể tự vào."

Ngụy Niên nghênh đón, kéo nàng ấy tới bên cạnh, vừa nói vừa đi vào phủ: "Ta đoán ngươi cũng sắp đến, dù sao cũng không bận gì nên ra ngoài chờ."

Tề Vân Hàm cười kéo cánh tay của nàng, nói: "Niên Niên vội vã muốn gặp ta như vậy, là có chuyện gì quan trọng sao?"

Ngụy Niên nghe vậy sắc mặt hơi khó xử, nhưng vẫn là nói cặn kẽ: "Là tam muội muội năn nỉ ta mời Vân Hàm tới, nói muốn xin lỗi Vân Hàm."

Tề Vân Hàm nghe xong, nụ cười trên mặt phai nhạt mấy phần.

Ngụy Niên nhẹ giọng nói bên tai nàng ấy: "Nếu Vân Hàm không muốn gặp nàng thì tới viện của ta."

Ánh mắt Tề Vân Hàm sáng lên: "Ừ."

Hiện tại nàng ấy cũng không muốn gặp Ngụy Ngưng.

Thế là, hai người lại nắm tay đi tới Hạnh Hòa viện.

Thố Thập Bát tìm được cơ hội, nhẹ giọng nói với Ngụy Niên nói: "Vừa rồi nàng ta âm thầm nhìn lén."

Đương nhiên là Ngụy Niên biết rõ ‘nàng ta’ là ai.

Có điều nàng rất hiếu kỳ, chiêu giết người vì tình kia đã không thể dùng nữa, lần này Ngụy Ngưng định dùng lý do gì để hãm hại nàng.

Lần này, Ngụy Niên đã đoán sai.

Người bọn họ hãm hại không phải nàng, mà là Tề gia.

Tề Vân Hàm đến Hạnh Hòa viện không lâu, Thố Thập Bát lập tức phát hiện không thích hợp, lúc đó Tề Vân Hàm đang kinh ngạc nhìn phòng ngủ trống rỗng của Ngụy Niên: "Trời ạ, Ngụy gia quá đáng quá!"

Đây không phải phòng ngủ của đích trưởng nữ, ngay cả thứ nữ c*̃ng tốt hơn thế này ấy chứ?

Ngụy Niên đang muốn mở miệng thì thu được ám chỉ của Thố Thập Bát, nàng lập tức giữ chặt Tề Vân Hàm, bước nhanh đi vào phòng ngủ, đồng thời hỏi: "Vân Hàm, bây giờ bên cạnh ngươi có ám vệ không?"

Tề Vân Hàm thấy sắc mặt nàng trầm trọng, từng trải qua ám sát, nàng gần như là lập tức ý thức được gì đó: "Lại có thích khách à?"

"Có, sau khi trở về từ vách núi, mẫu thân đã phái mấy ám vệ âm thầm đi theo ta, mặc dù không thể so với Tống Hoài, nhưng được cái nhiều người." Thấy Ngụy Niên gật đầu, đầu tiên nàng ấy trả lời câu hỏi của Ngụy Niên, sau đó mới hơi không dám tin nói: "Đây là ở nhà ngươi, còn có người đến giết ngươi?"

"Không đúng, là giết ngươi hay là giết ta?"

Ngụy Niên nghe nàng ấy nói bên cạnh nàng ấy c*̃ng có người, lập tức yên tâm hơn nhiều, nói: "Có khả năng, cả hai."

Vẻ kinh ngạc trong mắt Tề Vân Hàm dần dần biến thành nghi hoặc.

Cho nên, đây cũng là nhằm vào cả hai người họ.

Rốt cuộc thì bọn họ đã trêu ai chọc ai, khiến đối phương nhiều lần muốn mưu hại bọn họ!

Tề Vân Hàm còn chưa kịp mở miệng lần nữa, bên ngoài đã có tiếng đánh nhau truyền đến, Ngụy Niên xuyên thấu qua khe cửa, nhìn ra bên ngoài, sắc mặt chợt thay đổi!

Đại khái có ba, năm mươi người tới, cũng không biết đám Thố Thập Bát có thể ứng phó được không.

Tề Vân Hàm c*̃ng đánh bạo tự nhòm qua khe cửa, nhưng sau đó, trên mặt nàng ấy hiện lên vẻ nghi hoặc: "Ơ?"

Ngụy Niên nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Tề Vân Hàm thu tầm mắt lại, ngồi thẳng, sắc mặt phức tạp nói: "Thích khách... hình như là người nhà ta."

Vừa nói xong, cả hai người đều trầm mặc.

Thích khách là Tề gia, vậy thì đương nhiên là không phải đến giết Tề Vân Hàm, rõ ràng là nhằm về phía Ngụy Niên.

Nhưng...

Thích khách là Tề gia thật sao?

Ánh mắt Ngụy Niên dần tối xuống.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã đoán được kế sách của bọn họ.

Hãm hại nàng giết Tề Vân Hàm không thành, hiện tại hãm hại Tề gia giết nàng.

Về phần lý do... Ngụy Niên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một cái.

Cho dù bây giờ mọi người đều đã biết, hung thủ vụ án trên núi Thu Vụ không phải nàng, nhưng đúng là Tề Vân Hàm bị nàng ôm nhảy xuống vách núi. Lúc trước Tề gia mất mà lại tìm được, còn chưa kịp giận chó đánh mèo Ngụy Niên, sau này nhớ tới, chưa thấy nguôi hận lại thừa dịp bách quan ra khỏi thành tế trời, giết nàng cho sảng khoái, với trình độ yêu thương của Tề gia với Tề Vân Hàm, cũng không phải là không có khả năng.

Cho dù lý do có hơi miễn cưỡng, nhưng chỉ cần bọn họ thao tác khéo léo một chút, cũng không phải không ai tin, mà có nhiều chuyện, nhiều người nói, đương nhiên sẽ nhiều người tin, có giả nữa cũng có thể biến thành thật.

"Ngươi xác định là người nhà ngươi?" Ngụy Niên nói.

Tề Vân Hàm ngẫm nghĩ, lại ghé vào cạnh cửa nhìn ra ngoài, cau mày nói: "Ám vệ nhà chúng ta có thêu gia huy trên vạt áo, hơn nữa còn có lệnh bài, ta sẽ không nhận lầm."

"Cho nên... Niên Niên, đầu ta hơi rối rồi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, sao người nhà ta lại phái người đến giết ngươi chứ?"

Ngụy Niên nhếch môi, quay người đi vào phòng ngủ, rút con dao găm dưới gối ra, quay người nhìn về phía Tề Vân Hàm đang đi theo sau, nói: "Lần này và lần trước đều có cùng một mục đích, chỉ là lần này, đổi thành hãm hại Tề gia."

Tề Vân Hàm cũng không ngu dốt, nghe xong cũng nhanh chóng hiểu rõ.

Nhưng nàng ấy vẫn không nghĩ ra: "Lần trước lý do là ngươi giết ta vì tình, vậy lần này, ta giết ngươi gì cái gì?"

Ngụy Niên nói: "Không phải ngươi, là Tề gia."

"Dù sao lần trước là ta ôm ngươi nhảy xuống vách núi, Tề gia có lòng muốn giết ta cũng không có gì lạ."

Tề Vân Hàm cau mày nói: "Vậy mục đích của bọn họ là gì?"

"Giết ngươi, giá họa cho Tề gia, đối với bọn họ có chỗ tốt gì?"

Ngụy Niên không cách nào nói rõ, chỉ có thể lắc đầu: "Không biết."

Lúc này, bên cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động.

Ngụy Niên nhanh chóng rút dao găm ra, bảo vệ Tề Vân Hàm ở sau lưng.

Một giây sau, cửa sổ mở ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Ngụy Niên nhẹ nhàng thở ra, nói với Tề Vân Hàm đang căng thẳng: "Người một nhà."

Người tới là Trọng Hủ.

"Cô nương." Trọng Hủ c*̃ng không dong dài, nói thẳng: "Có thích khách vào phủ."

Tề Vân Hàm không nhịn được, chỉ ra ngoài cửa: "... Đó không phải chuyện rất rõ ràng à?"

Trọng Hủ: "Không chỉ nơi này."

"Mới có người lẻn vào từ hậu viện, đi về phía chủ viện, ta thấy rất rõ ràng, không phải cùng một nhóm với những người ở ngoài viện của cô nương."

Ngụy Niên khẽ giật mình, đi hướng chủ viện, không phải cùng một nhóm người!

Nàng bỗng nhiên ý thức được điều gì, nói: "Trọng Hủ, ngươi âm thầm đi theo, xem bọn họ tiến vào viện nào, nếu là ra phủ, dặn người ẩn núp ngoài phủ cố gắng tra rõ hành động."

Trọng Hủ không hỏi nhiều, lập tức đồng ý: "Vâng, vậy trong này..."

Mặc dù y đã tập võ với Thố Thập Bát một thời gian, nhưng loại trận chiến như bên ngoài, y đi ra ngoài ngoài việc thí mạng thì chẳng có tác dụng gì.

Ngụy Niên nói: "Nơi này không sao, bên kia quan trọng hơn."

Trọng Hủ nghe vậy thì lập tức rời đi.

Sau khi Trọng Hủ rời đi, Tề Vân Hàm tò mò hỏi: "Sao lại có thích khách nữa, hôm nay ở chủ viện chỉ có mẫu thân ngươi, liệu bà ấy có gặp nguy hiểm không?"

Mặc dù nàng ấy cũng không thích Ngụy phu nhân, cảm thấy bà ta quá bất công, nhưng dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Niên Niên, nếu thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, hẳn là Niên Niên cũng không dễ chịu.

Ngụy Niên lâm vào trầm tư, không trả lời.

Nàng có một dự cảm khó nói lên lời, nhóm người tới chủ viện, rất có thể là người của phủ Quận chúa!

Từ sau tiệc ngắm mai, chắc chắn phủ Quận chúa đã càng thêm nghi ngờ, không có khả năng không hành động, chắc chắn bọn họ sẽ tìm manh mối, nhưng nếu tất cả manh mối đều đã bị cắt đứt, như vậy thì rất có thể sẽ đến Ngụy gia tìm.

Tim Ngụy Niên đập thình thịch, vốn dĩ nàng chỉ muốn gậy ông đập lưng ông tìm ra sơ suất của đối phương, nhưng nếu lúc này người của phủ Quận chúa tra được cái gì...

Cơ hội đó đã đến!

Tiếng đánh nhau bên ngoài vang mãi không ngừng, trong phòng, lòng dạ của Ngụy Niên cũng bất ổn.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ lần nữa truyền đến động tĩnh, Trọng Hủ tiến vào, nhanh chóng nói: "Bọn họ đánh ngất Ngụy phu nhân, lục soát Lâm Uy viện, sau khi họ rời khỏi đây, người của chúng ta theo không kịp, chỉ biết là nhóm người đó đi về hướng hẻm Khánh Bình."

Ngụy Niên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Nàng từng nhắc tới trước mặt Quận chúa không chỉ một lần, xưa nay Kiều thị không cho phép nàng tiến vào Lâm Uy viện, nếu bọn họ muốn tìm chứng cứ, Lâm Uy viện là lựa chọn đầu tiên, vả lại từ đây đến phủ Quận chúa, quả thực sẽ phải trải qua hẻm Khánh Bình!

Đương nhiên, đây đều chỉ là suy đoán của nàng, chưa chắc đã chính xác.

Nhưng có câu nói gọi là ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, có đôi khi, muốn thành công thì không thể sợ đầu sợ đuôi!

Ngụy Niên mở mắt ra, nhìn về phía Trọng Hủ: "Ngươi nghĩ cách thông báo cho Ngụy Trình, bảo hắn lập tức tố giác Ngụy Hằng!"

Trọng Hủ móc từ trong ngực ra một cái đạn tín hiệu: "Đây là đạn tín hiệu được chế tạo đặc biệt, một lần chỉ chế tạo một cái, hôm qua vừa mới lấy tới, hôm nay trước khi đi công tử đã có dự cảm, mang chứng cứ theo trong người, ta và công tử đã bàn bạc từ trước, nếu cần hành động thì thả tín hiệu này."

Y vừa nói, vừa đi đến bên cửa sổ kéo nổ đạn tín hiệu.

Ngụy Niên nhìn màu sắc đang nổ tung trên bầu trời, hai tay đan chặt vào nhau.

Chứng cứ Ngụy Hằng cấu kết với tội phạm buôn lậu muối vừa xuất hiện, chắc chắn triều đình sẽ phái binh bao vây Ngụy gia trước, đến lúc đó, nếu phủ Quận chúa thật sự tìm được chứng cứ chứng minh thân phận của nàng ở Ngụy gia, vậy thì nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này, mượn danh nghĩa điều tra chứng cứ buôn lậu ở Ngụy gia đi, hợp tình hợp lý tình 'tìm ra' chứng cứ chứng minh thân phận của nàng.

Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, Ngụy Niên vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.

Dù sao, nàng và phủ Quận chúa không có bất cứ liên hệ nào, kết quả như thế nào, còn phải xem giữa bọn họ có thể 'phối hợp ăn ý' hay không.

Chỉ cần hết thảy thuận lợi, vậy thì cuộc ám sát mà Ngụy Ngưng và người kia sắp xếp hôm nay tới quá đúng lúc!

Một khi thân phận của nàng được xác nhận, những chuyện còn lại không cần nàng nói phủ Quận chúa và Tề gia đều có thể đoán được ý đồ hiểm ác của kẻ đứng sau.

-

Phủ Quận chúa.

Cố Lan Đình lảo đảo tiến lên cầm lấy thứ mà hạ nhân mang về, môi run rẩy.

Đây là một cái tã lót, một cái tã lót từng xuất hiện trong giấc mơ của ông ấy vô số lần.

Mỗi một lần nằm mơ, đều là cảnh tượng ông ấy đặt nữ nhi dưới phật đường, nhưng chỉ chớp mắt, lúc quay về tìm thì nơi đó đã không có gì.

Giấc mơ như vậy xuất hiện lặp đi lặp lại suốt mười mấy năm qua.

Cuối cùng, cũng chờ được ngày này, nó thật sự rõ ràng xuất hiện ở trước mắt ông ấy.

Cố Lan Đình chống một tay trên bàn, một tay nắm tã lót, nghẹn ngào gần như nói không lên lời.

Là con bé, thật sự là con bé.

Là nữ nhi ông ấy tự tay đánh mất mười bảy năm.

Không biết khi nào nước mắt đã chảy ròng, Cố Lan Đình nhắm mắt lại, cần cổ nổi gân xanh, dường như đang cố sức nhẫn nhịn điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.

Ông ấy đấm một cái xuống mặt bàn, trong đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí.

Ngụy gia, hay lắm!

Thù này không báo, Cố Lan Đình thề không làm người!

Đúng lúc này, có người đến báo: "Quận mã, ngoại ô xảy ra chuyện."

"Sau khi lễ tế trời kết thúc, ngũ công tử Ngụy gia tố giác con trưởng Ngụy gia cấu kết với tội phạm buôn lậu muối ở Giang Nam ngay trước mặt văn võ bá quan, hiện tại, Đại lý tự đã phái người đi bao vây Ngụy phủ."

Con ngươi Cố Lan Đình co lại, sau một lúc lâu, ông ấy trầm giọng nói: "Đi mời Quận chúa."

"Tập hợp tất cả thị vệ trong phủ, chờ lệnh!"

Ông ấy muốn quang minh chính đại đi đón nữ nhi của bọn họ về!

Bình Luận (0)
Comment