Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 90

Từ trước đến nay việc gả thứ nữ đều không quá mức phô trương, nhưng Từ gia cưới Ngụy Uyển làm chính thê, lại là đích tử trên danh nghĩa, cho nên vì mặt mũi Kiều thị cũng không làm quá qua loa.

Gần như cả thành Phụng Kinh đều biết bây giờ Ngụy gia đã cậy nhờ được vào Đông cung, tất nhiên sẽ không thiếu được một phen ân cần, cho dù gia chủ không đến, c*̃ng phái quản sự tới tặng quà, đám cưới này, có thể nói là rất náo nhiệt.

Có vài Hầu phủ cũng tới cửa tặng quà.

Đối với Ngụy gia mà nói, đây cũng là việc cực kỳ có mặt mũi.

Thoạt đầu sắc mặt Ngụy Văn Hồng và Kiều thị khá lạnh nhạt, càng về sau nụ cười trên mặt càng thêm thật lòng, Ngụy Niên đứng xa xa nhìn Kiều thị ân cần đón các phu nhân nhà khác, trong mắt lướt qua một tia sáng lạnh.

Đây là chuyện vui cuối cùng của Ngụy gia.

Đúng là nên cười vui vẻ chút.

Ngụy Niên nhìn một lúc lâu rồi mới quay người rời đi.

Thường ngày Ngụy Uyển đều ru rú trong viện, không kết bạn với ai, hôm nay xuất các, trong viện chỉ tăng thêm lụa đỏ và hỉ bà, ngoài ra gần như không khác gì bình thường.

Lúc Ngụy Niên tới, Ngụy Uyển đang ngồi một mình trên giường, nắm chặt khăn tay, đôi mi thanh tú cau lại, cánh môi hơi nhếch, hiển nhiên là đang khá hồi hộp.

Thấy Ngụy Niên, trong mắt nàng ấy hiện lên vẻ vui mừng, cuống quýt muốn đứng dậy, bị Ngụy Niên ngăn cản: "Lục muội muội cứ ngồi đi."

Ngụy Uyển lại chậm rãi ngồi xuống: "Nhị tỷ tỷ."

Ngụy Niên ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, kéo tay của nàng ấy, dịu giọng nói: "Hôm nay muội thành hôn, a đến để thêm trang sức cho muội."

Dứt lời, nàng nhìn về phía một nha hoàn tiến vào theo nàng, nha hoàn trình lên hộp đỏ, Ngụy Niên cầm lấy đưa cho Ngụy Uyển: "Muội ra khỏi cửa, có nhiều chỗ cần dùng tiền bạc, cầm lấy đi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào."

Ngụy Uyển mở ra, nhìn một hộp đầy ngân phiếu, giật mình kêu lên, vội vàng muốn trả cho Ngụy Niên: "Nhị tỷ tỷ, chỗ này quá nhiều."

Ngụy Niên đè cổ tay của nàng lại, cười nói: "Ta có tiền, muội cứ cầm đi."

Dứt lời, không chờ Ngụy Uyển lại khước từ, nhìn về phía nha hoàn kia: "Đây là nha hoàn hôm qua ta tự mình đi chợ phía Tây chọn, còn chưa ban tên."

"Muội đến Từ gia, bên cạnh không có người đáng tin thì không được."

Lúc này Ngụy Uyển mới chú ý tới nha hoàn hôm nay đi theo Ngụy Niên không phải là Đông Tẫn Nguyệt Lan, sau khi hiểu rõ ý tứ của Ngụy Niên, trên mặt nàng ấy khó nén kinh ngạc và cảm động.

c*̃ng vào lúc này, nha hoàn quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến cô nương, xin cô nương ban tên."

Ngụy Uyển nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Niên, Ngụy Niên cười rồi khẽ gật đầu với nàng ấy.

Ngụy Uyển thấy chóp mũi ê ẩm, đôi mắt đỏ lên.

Những năm này nàng ấy dè chừng cẩn thận, nhẫn nhục chịu đựng, sợ có điểm nào làm phu nhân tức giận, liên luỵ ca ca và di nương. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng ấy đã sống trong sự khống chế của phu nhân, gần như không có cuộc sống của mình.

Tất cả người trong viện của nàng ấy đều là người của phu nhân, bao gồm cả nha hoàn hầu cận của nàng ấy, đến mức vào thời điểm kết hôn hồi hộp luống cuống, ngay cả một người có thể tâm sự nàng ấy cũng không có.

Ngụy Niên phát hiện sự khác thường của nàng ấy, nói khẽ: "Hôm nay là ngày vui của Lục muội muội, nên vui vẻ mới đúng, không thể khóc nhòe lớp trang điểm đâu nhé."

Ngụy Uyển đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

"Người vẫn còn đang quỳ kìa, Lục muội muội ban tên trước đi." Ngụy Niên nói: "Hôm nay nàng ta sẽ theo Lục muội muội ra ngoài, từ nay về sau, một lòng với Lục muội muội, vinh nhục cùng hưởng."

Ngụy Uyển nhìn về phía nha hoàn kia, trầm tư một lát, sau đó nói: "Ngươi và ta gặp nhau vào ngày ta xuất các, vậy thì ban cho ngươi tên Hỷ Ninh được chứ?"

Dĩ nhiên là nha hoàn dập đầu tạ ơn: "Nô tỳ tạ ơn cô nương ban tên."

Ngụy Uyển đưa tay, dịu dàng nói: "Đứng lên đi."

Hỷ Ninh tạ ơn Ngụy Uyển xong thì đứng lên, cung kính cúi đầu đứng ở bên cạnh nàng ấy.

Ngụy Niên nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói với Ngụy Uyển: "Bất kể hôm nay có bao nhiêu người đi theo muội, đều phải đuổi."

Đầu tiên ánh mắt Ngụy Uyển sáng lên, sau đó khẽ nhíu mày: "Tối qua phu nhân đã đến gặp muội."

Không cần Ngụy Uyển nói tỉ mỉ, Ngụy Niên đã có thể đoán được Kiều thị nói gì với nàng ấy.

Đơn giản là nhắc nhở đe dọa một phen, muốn tiếp tục nắm Ngụy Uyển trong tay, giành lợi ích cho Ngụy gia.

"Mặc kệ bà ta nói gì, bước ra khỏi cửa này thì quên hết đi, từ nay về sau, muội chỉ cần tự lo cho cuộc đời của mình. Kiều thị sẽ không thể can thiệp vào cuộc đời muội nữa." Ngụy Niên lạnh nhạt nói: "Đây cũng là ý của Ngô di nương và ca ca muội."

Ngụy Uyển kinh ngạc nhìn Ngụy Niên, trong mắt là vẻ vui sướng trước nay chưa từng có, không dám tin nói: "Có thể thật sao? Nhưng di nương..."

"Không có nhưng." Ngụy Niên ngắt lời nàng ấy, nghiêm mặt nói: "Ta cũng chỉ có thể giúp muội đến thế, cuộc sống về sau trôi qua như thế nào tất cả đều phụ thuộc vào chính muội."

"Tuy Từ nhị công tử là con thứ, nhưng từ khi còn nhỏ đã được đổi đến dưới danh nghĩa của Từ gia chủ mẫu, nhà ngoại của Từ nhị công tử không nổi bật, không có uy h**p gì với Từ gia chủ mẫu. Sau khi muội qua đó, muội chỉ cần an phận thủ thường, sau này khi phân gia, muội sẽ là chủ mẫu của một nhà, ngày lành đều ở phía trước.”

Ngụy Niên sợ lúc Ngụy gia xảy ra chuyện, Ngụy Uyển rơi vào ngõ cụt, mới nói cặn kẽ: "Muội cũng không cần lo lắng Kiều thị sẽ làm khó Ngô di nương, những chuyện còn lại ta và ca ca muội đã sắp xếp thỏa đáng. Muội chỉ cần nhớ kỹ, quãng thời gian tiếp theo, bất kể là xảy ra chuyện gì, muội cũng đừng kinh hoảng, chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình, tin tưởng ta và ca ca muội."

"Hôm nay những người hầu làm hồi môn đi theo muội, sau đó nhớ xử lý sạch sẽ, có làm được không?"

Mặc dù Ngụy Uyển không nói nhiều, tính tình c*̃ng hướng nội, nhưng cũng không phải là người quá ngu xuẩn, nếu không những năm này nàng ấy c*̃ng sẽ không sống yên ổn trong tay Kiều thị.

Từ lúc xác định ngày thành hôn nàng ấy đã nhận ra điều khác lạ, nhưng ca ca và di nương đều giấu diếm nàng ấy. Nàng ấy có lòng muốn hỏi thêm, nhưng một phần do tính cách, một phần cũng vì nàng ấy hiểu rõ cho dù nàng ấy biết tình hình thực tế thì c*̃ng không làm được cái gì, cho nên nàng ấy không hỏi thêm gì cả. Bây giờ điều nàng ấy có thể làm chính là nghe lời, không tăng thêm phiền phức cho bọn họ.

"Nhị tỷ tỷ yên tâm, ta có thể."

Chỉ cần có thể thoát khỏi sự khống chế của Kiều thị, mấy hạ nhân kia nàng ấy vẫn có thể xử lý.

Ngụy Niên cười ừ một tiếng, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện một lát thì Ngụy Ngưng đến.

Nàng ta cũng tới thêm trang sức cho Ngụy Uyển. Mặc dù nàng ta không muốn đến, nhưng hôm nay khách khứa đông đảo, nàng ta cũng phải thể hiện một chút, để tránh có người chỉ chỏ.

Thật ra dựa theo tuổi tác, chuyện hôn nhân của Ngụy Uyển không nên tổ chức trước huynh tỷ, chỉ là trong lòng mấy huynh tỷ trên nàng ấy đều có tâm tư khác, trì hoãn chuyện hôn nhân, cho nên hiện tại mới thành muội muội nhỏ nhất xuất các trước.

Cũng may triều đình đối với việc này cũng không có quy củ nghiêm ngặt, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, mặc dù lúc sau khó tránh khỏi sẽ bàn luận vài câu, nhưng sẽ không ai xen vào chuyện nhà người khác.

Ngụy Ngưng đã sớm biết Ngụy Niên ở đây, sau khi đưa hộp cho Ngụy Uyển rồi nói mấy câu chúc mừng, nàng ta thân thiết tiến tới trước mặt Ngụy Niên: "Nhị tỷ tỷ, mẫu thân bảo chúng ta đi chiêu đãi quý nữ, nhị tỷ tỷ, bây giờ chúng ta qua đó luôn chứ?"

Ngụy Niên hơi chần chờ một chút, dịu dàng nói: "Ta trò chuyện với Lục muội muội một lát, tam muội muội đi qua trước đi, một lúc nữa ta lại tới tìm muội, được chứ?"

Ngụy Ngưng cũng không muốn cho Ngụy Niên đi thật.

Những quý nữ tới làm khách hôm nay là những người nàng ta chưa từng tiếp xúc được, xem như một cơ hội kết giao hiếm thấy, đương nhiên là nàng ta không muốn để cho Ngụy Niên lộ mặt trước mặt họ.

Nhưng trên mặt Ngụy Ngưng không tỏ vẻ gì, lại ra vẻ hơi thất vọng, nói: "Được thôi, thế lát nữa nhị tỷ nhớ tới tìm muội đấy."

Ngụy Niên cười gật đầu: "Ừ."

Đợi sau khi Ngụy Ngưng đi, nụ cười trên mặt Ngụy Niên biến mất, Ngụy Uyển nhìn thấy rõ một màn này, giật giật môi, cuối cùng cũng không hỏi ra tiếng.

Dù sao, nhị tỷ tỷ và tam tỷ tỷ là tỷ muội ruột, tình cảm đã từng thân thiết như vậy, nàng ấy cũng không tiện hỏi thăm.

Lúc sau Ngụy Niên một mực ở bên cạnh Ngụy Uyển, trong lúc đó có mấy vị cô nương tới thêm trang sức quà lễ, mặc dù Ngụy Uyển rõ ràng các nàng ấy tới vì Ngụy Niên, nhưng vẫn chân thành biểu đạt lòng biết ơn.

Viện tử hiu quạnh nhiều năm này, lần đầu tiên trở nên tràn đầy sức sống.

Không lâu sau đó, hỷ bà tươi cười bước vào cửa, nói đội ngũ đón dâu đã đến.

Ngụy Uyển thể hiện rõ sự hồi hộp.

Ngụy Niên vỗ vỗ tay của nàng ấy, bảo Hỷ Ninh lấy khăn trùm đầu của tân nương tới, tự tay phủ lên cho nàng ấy: "Vốn dĩ nên là Ngô di nương tới tiễn muội, nhưng tình huống hiện tại đặc thù, Ngô di nương không thể tới nhìn muội."

Gả Ngụy Uyển đi xong là phải đưa Ngô di nương tới thôn trang, cho nên lúc này, không thích hợp cho Ngô di nương xuất hiện.

Ngụy Uyển nhẹ nhàng gật đầu, do dự mãi cuối cùng vẫn hỏi: "Di nương bị bệnh ạ?"

Ngụy Niên mượn động tác sửa sang lại mũ cho nàng ấy, nói khẽ bên tai nàng ấy: "Ngô di nương không bị bệnh."

Dưới khăn trùm đầu, Ngụy Uyển kinh ngạc.

Nàng ấy cũng cảm thấy bệnh của di nương bỗng ập đến một cách kỳ quặc, hóa ra trong chuyện này thật sự có uẩn khúc khác.

Về phần nguyên do, nàng ấy nghĩ sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ biết, chỉ cần di nương khỏe mạnh, nàng ấy đã yên tâm rồi.

"Đừng sợ, chờ lát nữa ca ca muội cõng muội xuất giá."

Ngụy Niên dịu dàng nói.

Ngụy Uyển nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Nếu như Ngụy Niên có thể trông thấy, nhất định có thể nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt nàng ấy, chỉ là, cách khăn trùm, Ngụy Niên không nhìn thấy.

Lại một lát sau, Đông Tẫn đến báo đội đón dâu đã qua ải chặn cửa, ngũ công tử đang đi về phía viện này.

Nha hoàn hầu cận của Ngụy Uyển muốn đi đến đỡ Ngụy Uyển, bị Hỷ Ninh lặng lẽ gạt ra.

Từ sau khi nàng ta được mua, nàng ta đã biết về sau chủ nhân của nàng ta là Lục cô nương.

Hôm qua nhị cô nương đã căn dặn, lại thêm vừa rồi nàng ta cũng nghe được cuộc đối thoại giữa nhị cô nương và lục cô nương, hiện tại đương nhiên nàng ta đã biết nên làm như thế nào.

Nha hoàn kia bị gạt ra, không vui nhíu mày, đang muốn nổi giận lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Niên, không biết tại sao, một khắc này nàng ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh, tất cả lời nói đều kẹt trong cổ họng không phát ra được.

Chờ lấy lại tinh thần, Hỷ Ninh đã đỡ Ngụy Uyển ra ngoài phòng, nàng ta chỉ có thể đuổi theo.

Hỷ Ninh giao tân nương tử cho Ngụy Trình, Ngụy Trình gật đầu với Ngụy Niên, sau đó mới nhìn sang Ngụy Uyển.

Lúc này, có một giọng thiếu niên rơi vào trong tai.

'Đợi muội muội trưởng thành chắc chắn rất xinh đẹp.'

'Ta muốn bảo vệ muội muội cả đời.'

Bây giờ tiểu cô nương đã lớn lên, trưởng thành.

Chỉ tiếc, người kia không thấy được.

Ngụy Trình nhìn nửa ngày, mới chậm rãi xoay người, nói khẽ: "Uyển Uyển, ca ca dẫn muội ra ngoài."

Về sau, hắn sẽ thay y bảo vệ nàng ấy cả một đời.

Ngụy Uyển mấp máy môi, nhẹ nhàng dựa vào lưng Ngụy Trình.

Gần đây thiếu niên đã có thêm chút thịt, tuy vẫn hơi gầy gò, nhưng lưng thiếu niên thẳng tắp, trưởng thành nhanh chóng, đã có thể thay người khác chống lên một mảnh trời.

Đi mấy bước, lúc sắp đến nhị môn, Ngụy Trình mới đột nhiên nói khẽ: "Đoạn đường này, là ca ca tiễn muội thay ca ca ruột của muội."

Ngụy Uyển bỗng dưng rơi nước mắt, làm ướt vai lưng thiếu niên .

Đã rất nhiều năm, lâu đến mức nàng ấy đã coi hắn như ca ca ruột, nhưng chỉ có bọn họ biết, hắn không phải.

'Ngụy Trình' hiện tại cũng không phải là Ngụy Trình ca ca ruột của nàng ấy.

Ca ca ruột của nàng ấy đã mất từ rất lâu rồi, cùng với Thang di nương mẹ ruột của hắn, chết bởi giặc cỏ từ nhiều năm trước.

Quãng đường sau đó Ngụy Trình đi vô cùng chậm.

Hắn và Ngụy Uyển đều đang nhớ lại tiểu thiếu niên mất sớm kia.

Vốn dĩ, người chết ngày đó phải là hắn.

Một sự thương cảm nhất thời, một trò chơi giữa hai đứa trẻ, một sự trùng hợp trời đất xui khiến, lấy đi mạng của Ngụy Trình.

Con đường này đi chậm nữa, c*̃ng nhanh chóng tới cuối cùng.

Ngụy Trình đỡ Ngụy Uyển vào trong kiệu hoa, đội ngũ đón dâu đón được tân nương, khua chiêng gõ trống rời đi.

Ngụy Trình đưa mắt nhìn đội ngũ biến mất ở cuối con hẻm, mới quay người vào phủ.

Đêm đến, Ngụy Trình đưa thuốc mà Ngụy Niên giao cho hắn cho Ngô di nương, nhìn Ngô di nương uống thuốc, hắn mới nói: "Ngày mai ta đi thăm y."

Bình Luận (0)
Comment