Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 89

Lúc Chử Yến mới rời đi, Ngụy Niên vẫn không cảm thấy gì, cuộc sống ngày ngày trôi qua, thời gian nàng ngẩn người càng ngày càng nhiều.

Khi ăn cơm, khi rèn luyện, ngay cả khi sắp ngủ, trong đầu nàng kiểu gì cũng sẽ hiện ra bóng người mặc trường bào đen kia.

Điên cuồng, ngạo mạn, dịu dàng, lười biếng, còn có... khi đ*ng t*nh.

Tóm lại, gương mặt kia lấy các loại thần thái khác nhau, không ngừng len lỏi vào tâm trí nàng.

Ngụy Niên không loại nó ra khỏi đầu được, đành buông xuôi mặc kệ, có khi thực sự quá nhớ nhung, sẽ nghĩ cách khiến cho mình trở lên bận rộn, mới có thể miễn cưỡng xoa dịu sự chua xót trong lòng.

Ngày thứ ba sau khi Thái tử rời đi, Ngụy Niên đi tìm Kiều thị nhắc tới hôn sự của Ngụy Uyển.

"Trong bữa tiệc ngắm mai ở phủ Quận chúa, thứ tử Từ gia nhìn thấy Lục muội muội, nhưng sợ tùy tiện tới cửa cầu hôn không ổn, mới nhờ người đến dò hỏi ngũ đệ trước."

Hôm qua, Từ gia đã đáp lời, bằng lòng cưới Ngụy Uyển vào cửa trước năm mới.

Kiều thị nghe vậy, vội hỏi: "Từ gia nào?"

Ngụy Niên: "Từ gia có gia chủ nhậm chức ở Quốc Tử Giám."

Kiều thị chau mày bắt đầu suy tư.

Nếu như ở tiền triều, chắc chắn là Từ gia không với được đến phủ thị lang, chẳng qua là đương triều lục bộ bị phân quyền, thời gian dần trôi qua địa vị phủ thị lang đương nhiên cũng hạ xuống, tính ra thì bây giờ cũng là môn đăng hộ đối với Từ gia.

Nhưng ...

Kiều thị cụp mắt nhấp một ngụm trà.

Nếu kế hoạch của bọn họ thành công, Ngụy gia có thể nhảy lên trở thành tân quý, gia tộc như Từ gia, đối với bọn họ không trợ giúp được cái gì.

"Dù sao cũng là chuyện lớn cả đời, còn phải hỏi qua ý Lục nha đầu mới được." Chỉ cần một câu của bà ta, Lục nha đầu cũng không dám ngỗ nghịch.

Sao Ngụy Niên có thể không biết tâm tư của bà ta, nhẹ nhàng chống đẩy: "Hôn nhân đại sự, lệnh của phụ mẫu lời người mai mối, Lục muội muội đương nhiên là nghe theo sắp xếp của mẫu thân."

Kiều thị đang muốn mở miệng, lại nghe Ngụy Niên nói: “Vốn dĩ việc này nên là ngũ đệ hoặc là Ngô di nương đến nói với mẫu thân, chỉ là Ngô di nương đã bị bệnh hồi lâu chưa đi ra ngoài, vả lại hôm đó, lúc ta và Thái tử điện hạ gặp nhau, Thái tử điện hạ lại cũng nhắc tới việc này với ta. Mặc dù không nói rõ, nhưng ta nhìn ra được, Thái tử điện hạ muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này."

Việc liên quan tới Thái tử điện hạ, ánh mắt Kiều thị lóe lên một tia sáng lạ, bà ta kinh ngạc nói: "Sao Thái tử điện hạ lại để ý tới chuyện này?"

Lần này Ngụy Niên không nói quá rõ, chỉ mịt mờ nói một câu: "Từ gia trung quân, Thái tử điện hạ chỉ cho họ một mối hôn sự, cũng hợp tình hợp lý."

Kiều thị nghe vậy trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ là, vốn không có chuyện thứ tử Từ gia nhìn trúng Lục nha đầu ở tiệc ngắm mai, mà là mối hôn sự này, do Thái tử thúc đẩy!

Bà ta biết ngay mà, đứa thứ nữ không ra gì kia, sao mới đi tiệc ngắm mai một lần đã có thể khiến cho người khác nhìn trúng.

Chẳng qua, nếu là như vậy, sợ rằng không tiện từ chối việc này.

"Bên phía huynh trưởng, điện hạ đã cho lời chắc chắn, đợi huynh trưởng trở về, giấy thăng chức sẽ phát xuống liền." Ngụy Niên nhìn ra Kiều thị do dự, bèn nói thêm.

Quả nhiên, ánh mắt Kiều thị sáng lên: "Thật chứ?"

Ngụy Niên cười nhẹ gật đầu: "Đương nhiên."

"Mặc dù điện h* th*n chinh, nhưng chuyện đã đồng ý với con đều đã sắp xếp thỏa đáng."

Kiều thị kéo tay Ngụy Niên, nụ cười vô cùng hiền từ: "Thế thì tốt rồi, rất tốt."

Kế hoạch của bọn họ không phải có thể thành công trong một ngày, trước mắt có thể leo lên cao một chút, tất nhiên là bà ta thấy vui mừng.

Ngụy Niên: "Thế hôn sự của Lục muội muội?"

Kiều thị cười: "Nếu Thái tử điện hạ đã lên tiếng, nào có đạo lý không đồng ý."

"Mẫu thân yên tâm, việc hôn sự này rất có ích với Ngụy gia." Ngụy Niên ra vẻ thần bí nói, về sau mặc cho Kiều thị hỏi thế nào, nàng đều không lên tiếng, hỏi nhiều mới nói một câu vu vơ: "Từ gia được trọng dụng."

Kiều thị không hề hoài nghi những lời này.

Nếu như không phải dùng Từ gia, Thái tử cần gì phải chỉ hôn sự cho thứ tử Từ gia.

"Mẫu thân, đây là chuyện quan trọng trên triều đình, mẫu nữ chúng ta cũng chỉ nói trước mặt nhau, mẫu thân không được để lộ trước mặt Từ gia." Ngụy Niên chân thành nói: "Trước mắt Từ gia cũng còn chưa biết chuyện, nếu người nhà họ tới thăm dò, mẫu thân nhớ giữ kín miệng, bằng không nếu xảy ra sự cố, điện hạ trách tội xuống thì mất nhiều hơn được."

"Còn nữa, nếu nhà họ Từ nắm rõ tình thế, trong việc hôn sự tất sẽ trở nên kén chọn hơn, nay như thế này lại thành ra có lợi cho Ngụy gia hơn."

"Việc hôn sự này, nên sớm không nên muộn."

Trong ánh mắt và lời nói của Ngụy Niên đều tỏ rõ việc nàng để ý Ngụy gia, tất nhiên là Kiều thị không nghi ngờ gì, cười nói: "Niên Niên yên tâm, trong lòng mẫu thân đã có tính toán."

Ngụy Niên hiểu ý cười một tiếng, nói: "Vậy thì con chuyển lời cho ngũ đệ, bảo Từ gia đến cầu thân."

"Ừ." Kiều thị luôn miệng đồng ý.

Quả nhiên, ngày thứ ba, Từ gia mời bà mối đến nhà, Kiều thị giả vờ nói phải suy nghĩ, cách vài ngày, mới cho bà mối câu trả lời.

Hôn sự giữa hai nhà cứ thế được quyết định.

Ngụy Trình sớm đã nhờ Từ Tử Minh, không nhắc tới việc muốn thành thân gấp là vì di nương bệnh nặng trước mặt Kiều thị, dù sao Kiều thị mới là mẹ cả của Ngụy Uyển, dựa theo quy củ, cho dù di nương qua đời, cũng không có cách nói cô nương giữ đạo hiếu vì thiếp thất, mặc dù tự mình cũng sẽ có điều tị huý, nhưng nhắc tới với bên ngoài, chẳng khác nào muốn làm mất mặt Kiều thị.

Từ Tử Minh cũng là con thứ, đối với những quy tắc này vô cùng thấu hiểu, sảng khoái đồng ý. Chỉ nói sau khi đối chiếu bát tự của hai người thì thành hôn trước năm sau là tốt nhất, nếu không thì còn phải đợi thêm một năm nữa.

Thời gian được xác định vào cuối tháng Mười một.

Kiều thị giả vờ giả vịt do dự một lúc rồi đồng ý: "Mặc dù thời gian hơi vội vàng, nhưng cũng được, sớm hay muộn đều thành hôn, dù sao cũng không thể lãng phí ngày đẹp đó."

Có điều gả một thứ nữ, không cần phô trương quá lớn, chút thời gian ấy đã đủ để chuẩn bị rồi.

Mà bên phía Từ gia cũng nghĩ như vậy.

Cho dù Từ Tử Minh được nuôi dưới danh nghĩa của chủ mẫu, nhưng dù sao cũng không phải con ruột, cũng không được để ý đến thế, nghe thỉnh cầu của Từ Tử Minh, chủ mẫu Từ gia chỉ cần xác nhận rằng đôi bên không phải vì chuyện bất trắc do ăn cơm trước kẻng mà gấp gáp cưới gả, thì lập tức gật đầu.

Bàn bạc cụ thể công việc, hai bên đều đang chuẩn bị đâu vào đấy, cùng lúc đó, phủ Quận chúa c*̃ng tra được chút tin tức.

Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng Cố Lan Đình có nhiều thủ đoạn, quả thực đã nghe được thông tin về lang trung năm đó khám cho Kiều thị.

Chỉ tiếc lúc tìm tới, lang trung kia đã dọn nhà đi từ lâu, sau nhiều lần trắc trở người của Cố Lan Đình tìm được quê quán của lang trung, lại biết được lang trung đã đột tử từ chừng mười bảy năm trước.

Về phần bà đỡ, hoàn toàn không có tung tích.

Trùng hợp như thế, khiến lòng nghi ngờ của Cố Lan Đình càng sâu.

Sau khi ông ấy nhận được tin tức thì ngồi một mình một canh giờ rồi đi gặp Lãng Vương.

Đã không có manh mối khác, ông ấy muốn dùng cách trực tiếp nhất, cần nhận được sự đồng ý của Lãng Vương.

"Phụ thân, con muốn trực tiếp lục soát Ngụy gia, tìm ngọc bội và tã lót." Suy nghĩ của Cố Lan Đình và Lãng Vương nhất trí, nếu nữ nhi của ông ấy thật sự ở Ngụy gia, vậy thì đây cũng không phải là một sự trùng hợp.

Lãng Vương nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Không thể dùng thế lực của phủ Quận chúa và Vương phủ."

Lãng Vương nắm binh quyền trong tay, không biết bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, mỗi hành vi cử chỉ càng phải vô cùng cẩn thận.

Nếu nói có chứng cứ thì không sao, không cần Cố Lan Đình đưa ra, ông cụ sẽ tự mình dẫn người phá đập nát Ngụy gia, c*̃ng không ai dám nói nửa chữ không. Nhưng bây giờ vẫn chưa có bằng chứng chứng minh cô nương Ngụy gia là máu mủ của bọn họ, bị phát hiện sẽ bị vịn vào tội danh xông vào phủ nhà người khác để chỉ trích, trên triều đình lại không được yên ổn.

Hơn nữa tìm được thì tốt, nếu không tìm thấy, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Tất nhiên là Cố Lan Đình đồng ý: "Con rõ rồi."

"Mấy ngày nữa, văn võ bá quan đều phải hộ tống bệ hạ đi Nam Giao tế trời, đến lúc đó con hãy phái người đi Ngụy gia điều tra."

Lãng Vương gật đầu: "Vâng."

Dứt lời ông cụ đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: "Đúng rồi, lục soát kỹ phòng ngủ của chủ mẫu Ngụy gia."

Cố Lan Đình: "Vâng."

_

Một bên khác, Thẩm Lăng biết được phủ Quận chúa đã đang điều tra chuyện năm đó, mặc dù sự kiện kia được làm sạch sẽ, đã không thể tìm ra manh mối gì, nhưng Thẩm Lăng vẫn quyết định ra tay lần nữa.

Đêm dài lắm mộng, nếu phủ Quận chúa tra được thân phận của Ngụy Niên trước khi bọn họ hành động, vậy thì những gì bọn họ đã chuẩn bị bao năm qua đều sẽ đổ sông đổ bể.

Thẩm Lăng tránh đi tai mắt gặp Ngụy Ngưng một lần.

"Ngày tế trời, chắc chắn phòng thủ trong thành sẽ lỏng lẻo, là thời cơ tốt để ra tay."

Sau khi Ngụy Ngưng hỏi kế hoạch của Thẩm Lăng thì ánh mắt tối sầm.

Lần này hắn ta không đưa Tề Vân Hàm vào trong kế hoạch!

Nếu kế hoạch lần này thành công, xem như đã hoàn thành khâu quan trọng nhất, nhưng trong kế hoạch của hắn không có Tề Vân Hàm!

"Nếu chỉ có một mình Ngụy Niên, có lẽ không đủ để khiến hai nhà kết thù." Ngụy Ngưng kéo ống tay áo Thẩm Lăng, nói: "Đến hôm đó, ta bảo Ngụy Niên hẹn Tề Vân Hàm tới phủ."

Ngón tay Thẩm Lăng hơi co lại, sau một hồi mới đồng ý: "Ừ."

Vậy thì để tất cả trở lại ban đầu đi.

_

Thời gian thoáng qua, chẳng bao lâu đã đến ngày Ngụy Uyển xuất giá.

Nhưng trước đó, Ngụy Niên phải đi tiễn Đông Phương Tô.

Sau khi Đông Phương Tô ký hiệp ước hòa bình mười năm với Bắc Lãng thì ngoan ngoãn theo đoàn sứ thần ở lại trong cung, chờ binh sĩ Đông Nhữ đến.

Năm trăm binh sĩ đến ngoài thành Phụng Kinh, Đông Phương Tô mới xuất phát ra khỏi cung, được Cấm Vệ quân hộ tống ra khỏi thành.

Thánh thượng lo lắng dọc đường lại xảy ra bất trắc, lại phái thêm ba trăm cấm vệ Bắc Lãng hộ tống Thái tử Đông Nhữ, không những thế sau này mỗi khi qua một thành, lại điều hai trăm binh lực trong thành hộ tống đến thành tiếp theo, đến tận khi giao Thái tử Đông Nhữ bình yên vô sự cho Đông Nhữ.

Ngụy Niên là người Đông Phương Tô chỉ tên muốn gặp trước khi đi, nhưng cho dù Đông Phương Tô không yêu cầu, Ngụy Niên cũng sẽ tới cửa thành tiễn hắn ta một chuyến.

Lần này từ biệt, cũng không biết khi nào gặp lại.

Cũng có lẽ, đời này cũng khó có cơ hội gặp lại.

Lễ quan tiễn đưa Đông Phương Tô biết quan hệ giữa Ngụy Niên và Đông cung không cạn, cũng biết lúc trước Thái Tử Đông Nhữ bị bắt cóc, là Ngụy Niên cứu hắn ta ra ngoài, lúc này thấy nàng, tất nhiên sẽ không ngăn cản.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"

Đông Phương Tô trông thấy Ngụy Niên từ xa đã dùng sức vẫy tay với nàng.

Đông Nhữ tiểu Thái tử tắm rửa sạch sẽ người mặc cẩm y, tôn quý hoa mỹ, diễm lệ phấn chấn, hắn ta đứng ở đó, vạn vật xung quanh bỗng trở nên ảm đạm.

Ngụy Niên đi đến trước mặt hắn ta, uốn gối hành lễ: "Bái kiến Đông Nhữ điện hạ."

Đông Phương Tô vốn định đưa tay dìu nàng, lại không dám đụng vào, chỉ khẽ giơ tay lên: "Tỷ tỷ không cần đa lễ."

Ngụy Niên muốn sửa xưng hô của hắn ta, nhưng lại nghĩ có lẽ sau hôm nay họ sẽ không gặp lại nữa, bèn mặc theo ý hắn ta.

Nàng sai người nâng mấy hòm xiểng đã chuẩn bị từ trước tới, nói: "Ta chuẩn bị một vài món đồ chơi thú vị của thành Phụng Kinh, xem như là món quà tạm biệt Đông Nhữ điện hạ, mong rằng Đông Nhữ điện hạ chớ ghét bỏ."

Nàng đã dùng hết số bạc trước đó mình có để mua pháo hoa, đồ bệ hạ ban thưởng không thể tặng, nàng đành gọi Thố Thập Bát mang đồ trong phòng đi cầm lần nữa.

Những món đồ này là đồ người Ngụy gia tặng sau lần ‘gặp trộm’ lần trước, những vật này, cũng nên bắt đầu xử lý.

Đông Phương Tô nhìn mấy hòm to kia, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc: "Các ngươi quả là một đôi trời sinh, ngay cả tặng quà cũng giống nhau."

Ngụy Niên nghe vậy khẽ giật mình.

Chử Yến c*̃ng tặng hắn ta những thứ này?

"Cái xe kia, còn có mấy chiếc xe kia đều là Thái tử Bắc Lãng tặng cho ta." Đông Phương Tô chỉ vào mấy chiếc xe ngựa, sau đó nói: "Lúc ta tới người nhẹ như én, lúc về lại thắng lợi trở về, phụ hoàng nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Ngụy Niên nhất thời không hiểu rõ ý hắn ta.

Đông Phương Tô giải thích: "Bởi vì ta mang về nhiều quà như vậy, chứng tỏ Thái tử Bắc Lãng quý ta."

"Ôm đùi thành công, đương nhiên phụ hoàng sẽ vui mừng."

Ngụy Niên: "..."

Ngụy Niên liếc nhìn mấy chiếc xe ngựa chở đầy hòm xiểng kia, thầm nghĩ, Thái tử Đông Nhữ nói lời này cũng không sai, đúng là Chử Yến quý hắn ta, nếu không thì, hẳn là Lễ bộ chọn đồ đưa tới, mà không phải đồ chơi thành Phụng Kinh.

"Đông Nhữ điện hạ..."

"Tỷ tỷ, ngươi gọi tên của ta đi." Đông Phương Tô ngắt lời Ngụy Niên, mong đợi nói.

Ngụy Niên giật giật môi, liếc nhìn quan viên hai bên, cuối cùng không gọi ra miệng: "Lần sau đi."

Ánh mắt Đông Phương Tô chợt ảm đạm, nhưng chỉ một chớp mắt đã khôi phục ánh sáng: "Vậy được rồi."

"Bắc Lãng điện hạ đã xuất chinh, tỷ tỷ nói cảm ơn hắn giúp ta."

Đương nhiên là Ngụy Niên đồng ý.

"Đợi thiên hạ ổn định, ta lại đến thăm tỷ tỷ, đến lúc đó nhất định phải đi dạo thành Phụng Kinh một vòng, c*̃ng rất chào đón tỷ tỷ đến Đông Nhữ thăm ta." Đông Phương Tô nói.

Ngụy Niên cười gật đầu: "Ừ."

"Đông Nhữ điện hạ thuận buồm xuôi gió, chờ mong ngày gặp lại."

Đông Phương Tô lưu luyến không rời lên xe ngựa, hắn ta vén rèm xe lên ló đầu ra, hướng về Ngụy Niên hô : "Tỷ tỷ hẹn gặp lại."

Ngụy Niên c*̃ng giơ tay lên vẫy đáp lại hắn ta: " Hẹn gặp lại."

Hy vọng, bọn họ sẽ gặp lại.

Ngụy Niên dõi mắt nhìn xe ngựa đi xa, mới quay về Ngụy gia.

Sắp đến ngày Ngụy Uyển thành hôn, tiếp theo còn rát nhiều chuyện cần xử lý.

Bình Luận (0)
Comment