Ngụy Niên càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Nếu như là Thẩm Lăng, vậy thì ván cờ này cũng được trù tính từ quá lâu!
Nàng nhớ rõ Tề Vân Hàm từng nói, bọn họ có hôn ước từ nhỏ, lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sao Thẩm Lăng có thể ra tay được.
Hắn ta làm như vậy là vì cái gì?
Đơn giản chỉ là danh lợi?
Thẩm Lăng là Trạng Nguyên kỳ thi ba năm trước, lại là con rể tương lai của Tề gia, con đường phía trước bằng phẳng, hắn sao phải đến mức mưu đồ một ván cờ lớn như vậy?
Cũng không thể là vì Ngụy Ngưng chứ?
Không có khả năng!
Chỉ cần không mù đều có thể phân biệt được trân châu và mắt cá!
"Ngươi còn muốn suy nghĩ bao lâu?"
Giọng nói không kiên nhẫn của Thái tử làm gián đoạn suy nghĩ của Ngụy Niên.
Nàng hoàn hồn, còn chưa mở miệng đã nghe Thái tử tiếp tục nói: "Cô đã phái người theo dõi hắn ta một thời gian, vẫn luôn không phát hiện điểm đáng ngờ, mãi đến hai ngày trước quá nhiều việc mới rút người về.”
Ngụy Niên giật mình: "Điện hạ hoài nghi hắn ta từ khi nào?"
"Núi Thu Vụ." Chử Yến nói.
Ngụy Niên khó tránh khỏi kinh ngạc.
Vậy mà từ khi đó hắn đã hoài nghi hắn ta!
"Hoặc là, đúng là hắn ta trong sạch, hoặc là, hắn ta biết Cô đang điều tra hắn ta." Chử Yến đưa tay kéo Ngụy Niên ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo của nàng, một tay nắm một lọn tóc mân mê trên đầu ngón tay.
Ngụy Niên liếc mắt, nói: "Điện hạ cảm thấy là loại nào?"
Chử Yến cúi người, cách Ngụy Niên càng ngày càng gần: "Đã phái người tiếp tục theo dõi."
Ngụy Niên nhận thấy được ý đồ của hắn, hàng mi dài khẽ run: "Điện hạ, thần nữ còn có một chuyện muốn thương lượng với điện hạ."
Một chút nữa là Đông Tẫn và Nguyệt Lan sẽ vào hầu hạ thay y phục, nếu bọn họ nhìn thấy cảnh này, nàng có nói thế nào cũng không giải thích rõ được.
Môi Thái tử hơi dừng lại: "Nói."
"Thần nữ muốn mau chóng xác định hôn sự của Lục muội muội, nhưng Kiều thị khó lòng đồng ý, còn cần mượn danh nghĩa của điện hạ." Ngụy Niên.
Chử Yến hiểu rõ, họa không liên lụy đến nữ nhi đã gả chồng, nàng muốn bảo vệ Ngụy lục.
"Nhà ai?"
Ngụy Niên: "Từ gia."
Nàng ngẫm nghĩ, lại tăng thêm một câu: "Từ gia có gia chủ nhậm chức ở Quốc Tử Giám."
Chử Yến nhanh chóng nhớ ra đối phương: "Biết rồi."
Từ gia xem như tân thần, dùng danh nghĩa của hắn tác thành một cọc hôn sự cũng không sao.
Hắn dứt lời, đầu lại cúi thấp xuống.
"Điện hạ!" Hàng mi dài của Ngụy Niên không ngừng rung động, nói: "Trong lòng thần nữ còn có một nỗi nghi hoặc."
Chử Yến: "Hiện tại ngươi không có."
Ngụy Niên: "..."
Giằng co một lúc lâu, Ngụy Niên thua trận.
Được rồi, hiện tại nàng không có.
Chử Yến ôm người vào trong lòng bắt nạt một hồi lâu, mới thỏa mãn buông tha nàng, nhưng vẫn là ôm nàng rất chặt, Ngụy Niên c*̃ng ngoan ngoãn dựa sát vào trong ngực hắn.
Không biết qua bao lâu, Chử Yến đột nhiên nói: "Sắp phải đánh trận."
Ngụy Niên khẽ giật mình, ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn.
Đánh trận? Sao đột nhiên lại phải đánh trận rồi?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì, tim bỗng thắt lại: "Điện hạ phải đi?"
"Nam Hào hay là Tây Vu?"
Chử Yến: "Tây Vu, Cô đi."
Ngụy Niên kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nhất thời nổi lên ngàn vạn cảm xúc, cuối cùng hỏi một câu hơi ngớ ngẩn: "Liệu có nguy hiểm không? Phải đi bao lâu?"
Vừa ra khỏi miệng nàng đã nhận ra câu hỏi của nàng không có đáp án xác thực.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sao có thể không có nguy hiểm, về phần cần tốn bao nhiêu thời gian, một khi chiến tranh bắt đầu, ai cũng không nói chắc được.
Nhưng Ngụy Niên vẫn là nhìn Chử Yến không chớp mắt, nàng muốn nhận được một đáp án từ trong miệng hắn, một đáp án có thể làm cho nàng tạm thời yên tâm.
Chử Yến cũng nhìn nàng, sau một lúc, hắn nhếch môi cười một tiếng, thần thái thể hiện rõ sự ngông cuồng: "Chỉ là tôm tép nhãi nhép, có thể làm gì được Cô."
"Bốn năm trước bọn họ là bại tướng dưới tay Cô, hôm nay, cũng sẽ vậy thôi."
Nhìn Thái tử phong thái hiên ngang, trong lòng Ngụy Niên cũng dần yên tâm hơn.
Đúng vậy, hắn là Chử Yến, trong lòng nàng, dường như không có gì mà hắn không làm được.
"Ngược lại là ngươi đó, đừng để đến khi Cô trở về, đã bị người khác hại chết rồi đấy." Chử Yến nhìn chằm chằm Ngụy Niên bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu ngươi dám chết, đến lúc đó, Cô sẽ đào mộ quật xác."
Ngụy Niên: "..."
Chẳng lẽ không phải là báo thù cho nàng, quật xác kẻ thù à?
"Nghe rõ chưa?" Chử Yến.
Ngụy Niên: "... Nghe rõ rồi."
Nàng vẫn không thể phỏng đoán rõ ràng cảm xúc của Thái tử, thế là nói sang chuyện khác: "Khi nào thì điện hạ lên đường?"
"Trong mấy ngày nữa." Chử Yến: "Cô không ở đây ngươi không được lơ là..."
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Ngụy Niên đưa tay bịt miệng lại, nàng cau mày nói: "Điện hạ đừng nói điềm xấu."
Chử Yến: "... ?"
Hắn dừng một chút mới giật mình, mặt mày nhiễm chút ý cười, cúi đầu cắn một cái lên ngón tay nàng.
Mặt Ngụy Niên đỏ lên, nàng nhanh chóng thu tay lại.
"Sau khi Cô xuất chinh, ngươi không được lười biếng, vẫn phải ba ngày đến biệt viện một lần, nhớ cho sói của Cô ăn đầy đủ." Chử Yến: "Đợi Cô khải hoàn trở về, chuyện thứ nhất sẽ là kiểm tra ngươi."
"Nếu như không thể khiến cho Cô hài lòng, mang ngươi đi làm thức ăn cho sói!"
Ngụy Niên: "... Ồ."
Chử Yến hừ lạnh: "Ngụy Niên ngươi càng lúc càng to gan..."
"Điện hạ vội vã huấn luyện ta, là bởi vì biết sẽ phải thân chinh à?" Lần đầu tiên Ngụy Niên ngắt lời Thái tử.
Ánh mắt Chử Yến co lại, ý cười trong mắt phai nhạt mấy phần.
Đúng là hắn đã sớm biết sẽ có một trận chiến, cho nên hắn vội vàng muốn làm nàng mạnh lên, bởi vì, hắn không muốn khiến bi kịch tái diễn.
Nàng đã thành mối uy h**p của hắn, hắn không muốn có một ngày, thấy có người ép nàng đi lên tường cao, đặt đao trên cổ của nàng ép hắn lùi binh.
Cảnh tượng mẫu hậu nhảy từ trên tường thành xuống, là cơn ác mộng mà cả đời này hắn đều không thể quên.
Cho nên, hắn vẫn cho rằng cách tốt nhất để bảo vệ một người, không phải là ôm chặt người dưới cánh chim, nếu vậy, nếu chờ một ngày nào đó, rụng mất vài sợi lông vũ, có sơ sẩy, nàng sẽ không có chút năng lực tự vệ nào.
Cho nên, hắn muốn để nàng mạnh lên, có hắn ở đó, nàng có thể núp dưới đôi cánh của hắn, hắn không ở đó, nàng cũng có thể một mình đảm đương một phía, sẽ không bị người cưỡng ép.
Chử Yến im lặng rất lâu, trong lòng Ngụy Niên cũng đã hiểu rõ.
Nàng cảm giác trái tim ấm áp, hóa ra từ lúc đó, hắn đã trải sẵn con đường phía trước cho nàng.
"Nếu biết Cô có lòng tốt, cũng đừng phụ lòng Cô." Chử Yến: "Ngụy Niên, nàng phải sống thật tốt cho Cô, đợi Cô khải hoàn trở về, sẽ đón nàng vào Đông cung."
Thái tử vừa nói xong câu cuối, Ngụy Niên ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Nàng sẽ an toàn sống sót, chờ hắn trở về.
Cánh môi quyện vào nhau rất lâu, sau đó từ từ tách ra, khóe mắt Ngụy Niên hơi ướt, nói khẽ: "Điện hạ, ngài phải bình an trở về, thần nữ chờ ngài."
Ánh mắt Chử Yến tối xuống, khiến nụ hôn này sâu hơn: "Ừ."
Sau một phen triền miên lưu luyến, Ngụy Niên rúc vào lồng ngực hắn, nói: "Sắp đến sinh nhật điện hạ rồi."
Chử Yến: "Ừm."
"Điện hạ muốn quà gì?" Ngụy Niên ngửa đầu nhìn hắn, hỏi.
Chử Yến đang định suy nghĩ, lại nghe Ngụy Niên nói: "Không thể quý giá quá, thần nữ không có nhiều tiền."
Thái tử nghe được buồn cười: "Nàng có bao nhiêu tiền?"
Ngụy Niên: "Chỗ bệ hạ thưởng ấy."
Chử Yến vui vẻ nhếch môi, sau một lúc lâu, hắn nói: "Cô không chờ được đến đêm trừ tịch, muốn ngắm pháo hoa."
Ánh mắt Ngụy Niên khẽ nhúc nhích: "Chỉ thế thôi ư?"
Thái tử: "Chỉ thế thôi."
"Thần nữ biết rồi."
Ngụy Niên vùi vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cho nên, hắn không đợi được ngày thân phận nàng rõ ràng đã phải rời kinh.
Chử Yến không thể ở lại bao lâu, Tống Hoài đã tới mời người đi.
Từ lúc Chử Yến vào viện Hạnh Hòa, Thố Thập Bát đã thông báo cho Đông Tẫn. Đông Tẫn Nguyệt Lan mới vội vàng đuổi hạ nhân rời đi.
Chử Yến liền nghênh ngang bước ra cửa phòng, Ngụy Niên tiễn đến sân viện, mắt thấy người sắp rời khỏi, nàng đuổi theo: "Điện hạ."
"Ngày mai ngài sẽ tới biệt viện chứ?"
Ngày mai, là ngày nàng phải đi biệt viện.
Chử Yến đáp: "Ừ."
Nếu còn chưa rời kinh.
Chử Yến đã rời đi một lúc lâu, Ngụy Niên vẫn đứng lặng trong viện nhìn về hướng hắn rời đi, mãi đến khi Đông Tẫn tới, khó khăn lắm nàng mới hoàn hồn.
Không biết tại sao, lòng nàng bỗng chộn rộn bất an.
Mãi đến khi sắc trời tối dần, Ngụy Trình mang về tin tức sáng sớm ngày mai Thái tử điện hạ sẽ đích thân ra trận, cảm xúc bất an kia của Ngụy Niên mới được chứng thực.
Nàng giật mình lo lắng một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy: "Thập Bát! Đông Tẫn!"
Hai người mới vừa tiến vào, đã thấy Ngụy Niên vừa mở hòm xiểng vừa nói: "Còn có bao nhiêu tiền?"
Đông Tẫn nghe vậy vội hỏi: "Cô nương định làm gì?"
Ngụy Niên: "Mua pháo hoa."
Mặc dù Đông Tẫn không biết sao đột nhiên Ngụy Niên lại muốn mua pháo hoa, nhưng vẫn bước tới lấy tiền bạc: "Cô nương muốn mua bao nhiêu?"
"Mua hết."
Đông Tẫn nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn về phía Ngụy Niên: "Dạ?"
"Lấy hết tiền ra, mua pháo hoa." Ngụy Niên dứt lời, quay đầu nhìn về phía Thố Thập Bát: "Thập Bát, đưa đến biệt viện Hương Sơn trước hừng đông, có thể làm được không?"
Thỏ Thập Bát sững sờ gật đầu: "Có thể."
Cô nương muốn làm gì đây?
Không phải là muốn bày tỏ với Thái tử điện hạ đấy chứ?
_
Điện Tuyên Chính.
Thánh thượng giao binh phù cho Thái tử: "Biên quan đã lần nữa truyền đến cấp báo, chuyến này cấp bách."
Chử Yến nhận lấy binh phù, xoay chuyển mấy lần trong lòng bàn tay, nhìn về phía Thánh thượng: "Bảo vệ Trữ phi của con cẩn thận."
Thánh thượng thấy hắn sắc mặt trầm trọng, trầm tư hồi lâu, tưởng rằng có vấn đề gì liên quan tới chuyện hành quân, thình lình nghe hắn nói lời này, khóe môi run rẩy.
"Nếu nàng ấy xảy ra chuyện, cả đời này chúng ta cũng không còn khả năng làm hòa nữa." Chử Yến bỏ lại lời này rồi nắm binh phù, không quay đầu lại rời đi.
Ngón tay Thánh thượng run lên, sau đó trong mắt thoáng hiện lên ánh nước.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc tới chuyện năm đó, cho nên, đây là hắn bằng lòng tha thứ cho ông rồi sao?
_
Thái tử thân chinh, chấn động cả thành Phụng Kinh.
Kiểm duyệt binh ngay trong đêm, một đêm này cả tòa thành đèn đuốc sáng trưng.
Trời còn chưa sáng, đại quân đã chờ xuất phát.
Chử Yến ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn về hướng biệt viện.
Hắn không chỉ thất hẹn, triệu tập binh trong đêm, ngay cả một câu tạm biệt cũng không thể đích thân nói với nàng.
"Ầm!"
Đột nhiên, một quả pháo hoa rực rỡ nổ tung trong mắt Thái tử.
Hắn hơi sững sờ, còn chưa kịp suy tư, lại một quả pháo hoa nổ tung.
Ngay sau đó, những đóa hoa lộng lẫy liên tiếp vang vọng thành Phụng Kinh, như muốn thắp sáng cả vùng trời kia.
Đại quân nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và kích động.
Sao đột nhiên lại bắn nhiều pháo hoa như vậy?
Là để tiễn đưa bọn họ?
Có người nhanh chóng phát hiện, hướng đó là biệt viện Hương Sơn!
Thế là, thỉnh thoảng lại có người lén nhìn về phía chủ tướng của bọn họ.
Chỉ thấy vị Thái tử điện hạ ngày thường cao ngạo ngông cuồng, lúc này vẻ mặt tươi cười vui mừng như gió xuân.
Giống như thiếu niên lang mới biết yêu.
Đại quân: "?!"
Chuyện quái gì đây?!
Ngụy Niên đứng trên vách đá, nhìn về phía thành Phụng Kinh đèn đuốc sáng trưng.
Hẳn là hắn đã nhìn thấy rồi nhỉ?
Quà sinh nhật mà nàng tặng cho hắn.
Thố Thập Bát Thố Thập Cửu đứng sau lưng nàng, im lặng nhìn về phía thành Phụng Kinh.
Vốn dĩ bọn họ cũng nên đi.
Nhưng dù trong lòng còn vương tiếc nuối, lại không cảm thấy bất bình.
Bảo vệ nữ chủ nhân tương lai, cũng là chức trách của bọn họ.
Chẳng qua...
Mua pháo hoa cả một thành, tặng một người.
Tấm chân tình sâu nặng đến nhường này, bọn họ cũng rất muốn có.
Chỉ tiếc, bọn họ hâm mộ cũng chẳng được.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ rất lâu, mãi đến khi chân trời dần chuyển sắc trắng, mới từ từ lụi tàn.
Chử Yến nhìn về hướng biệt viện lần cuối, quay đầu, giơ roi ngựa lên, cao giọng nói: "Xuất phát!"
Ngựa mau chóng chạy đi, Chử Yến lại chưa từng quay đầu.
Ngay sau đó, quần thần đồng loạt cúi người tiễn đưa, lời chúc khải hoàn vang vọng hòa cùng tiếng vó ngựa, chấn động cả một phương trời.
Ngụy Niên nghe âm thanh mơ hồ truyền đến, biết đại quân đã xuất phát.
Nàng vô thức siết chặt tay.
Chử Huyền Cận, nhất định phải bình an trở về đấy.
Hy vọng đến ngày đó, nàng có thể chân chính đứng sóng vai cùng hắn.