"Bên phía Ngô di nương cũng sắp đến lúc nên chuẩn bị rồi." Ngụy Niên lấy ra một lọ thuốc rồi đưa cho Ngụy Trình: "Sau khi dùng thuốc này, sẽ bất tỉnh nhân sự trong mười hai canh giờ, có mạch tượng của bệnh ho lao."
"Trong khoảng thời gian này cứ cáo ốm trước, đợi sau khi chuyện của Lục muội muội xong xuôi, lại để cho Ngô di nương dùng thuốc này. Sau khi Kiều thị biết được ắt sẽ không muốn giữ Ngô di nương ở trong phủ, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho bà ấy trước.”
Ngụy Trình nhận lấy lọ thuốc rồi khẽ gật đầu một cái.
"Trọng Hủ trở về sẽ giao tất cả chứng cứ cho đệ, đệ dâng chứng cứ lên, có thể giữ được tính mạng." Ngụy Niên dừng một chút, nhìn hắn một lát, hỏi: "Dù sao ông ta cũng là phụ thân ruột của đệ, đệ có hối hận không?"
Ngụy Trình im lặng, cúi đầu nắm chặt lọ thuốc.
Phụ thân ruột? Chưa chắc.
"Nhị tỷ yên tâm."
Ngụy Niên gật đầu.
Ngụy Văn Hồng để mặc Kiều thị giày xéo con của mình, kiếp trước, thậm chí dung túng bà ta lấy mạng Ngụy Trình, đây có lẽ, cũng coi là thế sự xoay vần.
Chỉ là, dù sao máu mủ tình thâm...
"Nếu đệ không ra tay được, ta cũng có thể có những cách khác để bảo vệ đệ." Ngụy Niên nói.
Ngụy Trình ngước mắt nhìn Ngụy Niên, qua rất lâu mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta ra tay được."
Hắn đã chờ đợi ngày này… rất lâu rồi.
Hắn từng nghĩ có lẽ cả đời này sẽ không thể giải thoát được.
"Nhị tỷ, có một chuyện, từ đầu đến cuối ta vẫn luôn giấu diếm tỷ."
Ngụy Trình nắm chặt lọ thuốc, dường như đã quyết tâm, nhìn về phía Ngụy Niên.
Ngụy Niên khẽ giật mình, nhìn thấy ánh sáng lạ lóe lên trong mắt thiếu niên, ngăn cản hắn: "Nếu còn chưa nghĩ ra, ngày sau hãy nói cũng không muộn."
Sắc mặt Ngụy Trình thả lỏng, chân thành nói: "Đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ nói tỉ mỉ cho nhị tỷ."
"Ừ."
Ngụy Niên cười đồng ý.
-
Ngày hôm sau, lúc Ngụy Trình về phủ quả thật đã dẫn theo hai người bạn.
Dựa theo quy củ, mấy người đi chào hỏi trưởng bối trong nhà trước, mới tới Tố Bách viện.
Đối với việc con trai kết giao bạn bè chốn quan trường, tất nhiên là Ngụy Văn Hồng thấy mà vui mừng.
Trước kia Ngụy Trình trầm mặc ít nói, bị đánh một đòn còn chẳng biết kêu đau, bây giờ tiến vào Hàn Lâm, có phương pháp của bản thân, Ngụy Văn Hồng cảm thấy rất vui mừng vì điều này.
Mặc dù ông ta đặt kỳ vọng cao vào con trưởng, nhưng thêm một đứa con trai có tiền đồ, đương nhiên ông ta c*̃ng vui vẻ.
Đồng môn của Ngụy Trình tên là Lý Phạm, bạn tốt của hắn họ Từ, tên Tử Minh, tuy là người sinh ra và lớn lên ở Phụng Kinh nhưng sau khi tân triều thành lập nhà Từ Tử Minh mới được trọng dụng, cả Từ gia vẫn luôn thuộc phái tân triều.
Hiện tại phụ thân của y đang nhậm chức ở Quốc Tử Giám, tuy nói không được tính là gia đình quyền quý, nhưng đối với Ngụy gia, cũng coi là môn đăng hộ đối.
Từ Tử Minh vốn là con thứ trong nhà, trước kia di nương chết vì bệnh, sau này được gửi nuôi dưới danh nghĩa của chủ mẫu, trên danh nghĩa cũng là đích tử, phía trên có một vị đích trưởng huynh, đã thành hôn, phía dưới còn có một đích muội, có thể nói là hậu viện cực kỳ đơn giản.
Ngụy Niên rất là hài lòng với điều này, nhưng nàng hài lòng cũng vô dụng, còn phải xem ý Ngụy Uyển thế nào.
Trong sảnh có đặt bình phong, Ngụy Trình và hai người Từ, Lý tán gẫu một cách tự nhiên, Ngụy Uyển xuyên thấu qua bình phong vụng trộm nhìn về phía người thanh niên thân hình cao gầy kia, không biết có phải ảo giác không, y cố ý nghiêng đầu, dường như là muốn để cho nàng ấy nhìn rõ ràng hơn.
Mặc dù y cũng không nhìn qua, nhưng mặt Ngụy Uyển vẫn nóng lên.
Nàng ấy nhanh chóng cụp mắt, sau một lúc lâu lại lặng lẽ ngước mắt nhìn qua.
Ngụy Niên thu hết tất cả vào trong mắt, trong lòng đã có nắm chắc.
Hai bên đều đã thương lượng từ trước, đương nhiên Từ Tử Minh biết sau bình phong có người, sau khi cảm giác được người đã rời đi, y không khỏi thở phào một hơi.
Lý Phạm thấy vậy, nhìn về phía Ngụy Trình, người sau hiểu ý, đứng lên nói: "Ta đi đổi ấm trà mới."
Chẳng bao lâu sau, Ngụy Trình quay lại.
Mấy người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Ngụy Trình nhân tiện nói: "Từ huynh, không nói lời dối gạt ngươi, tình huống nhà ta có hơi đặc biệt."
Ý tứ là chuyện đã thành.
Sống lưng cứng đờ của Từ Tử Minh hơi buông lỏng: "Ngụy huynh nói thẳng là được."
"Nếu như hôn lễ gấp gáp một chút, không biết Từ huynh có để ý không?" Ngụy Trình nói thẳng.
Từ Tử Minh sững sờ: "Có thể hỏi lý do không?"
Ngụy Trình cụp mắt, nói: "Di nương bệnh nặng."
Lúc này hắn không thể nói ra lý do thật sự, trong lòng thầm nói xin lỗi, đợi sau này chắc chắn hắn sẽ đến nhà xin lỗi vì chuyện này.
Hai người Từ, Lý liếc nhau, Lý Phạm nói: "Ngụy huynh muốn tổ chức khi nào?"
Ngụy Trình nói: "Xác định hôn ước trước, hôn lễ càng sớm càng tốt."
"Ta và Lục muội lớn lên cạnh di nương, nếu di nương... hẳn là Lục muội sẽ phải giữ đạo hiếu, Từ huynh có chờ được không?"
Năm nay Từ Tử Minh hai mươi mốt, nếu chờ hai năm, quả thật là hơi lâu, y trầm tư sau đó nói: "Việc này, có thể cho ta về nhà bàn bạc với người nhà không?"
Ngụy Trình gật đầu: "Đương nhiên."
Sau đó mấy người không nhắc lại chuyện này nữa, lại rảnh rỗi trò chuyện nửa ngày, hai người Từ, Lý lần lượt cáo từ.
_
Ngụy Uyển ra khỏi sảnh một lúc lâu màu đỏ trên mặt mới dần dần biến mất, Ngụy Niên kéo tay nàng ấy, nói: "Lục muội, có thể chuyện cưới xin của muội sẽ hơi gấp gáp một chút, muội có để ý không?"
Ngụy Uyển không hiểu ra sao nhìn sang Ngụy Niên: "Gấp đến mức nào?"
Ngụy Niên cụp mắt, nói: "Sau khi xác định hôn ước, sợ là không đến một tháng."
Ngụy Uyển không khỏi giật mình, một lát sau nói: "Vì sao?"
Ngụy Niên không trả lời trực tiếp, có một số việc vẫn nên để Ngụy Trình nói với nàng ấy thì thích hợp hơn, nàng chỉ nói: "Muội yên tâm, ta và ca ca muội sẽ không hại muội."
Ngụy Uyển mấp máy môi, sau đó gật đầu: "Dạ."
Nàng ấy có thể gả làm chính thê đã là cầu còn không được, gấp gáp một chút cũng không sao.
Ngụy Niên nhìn nàng ấy ngoan ngoãn đồng ý, thấy hơi mềm lòng, kéo tay của nàng ấy nói một cách chân thành: "Lục muội muội, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, muội chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình, những cái khác đều không cần lo, nhớ kỹ lời ta."
Ngụy Uyển dần dần sinh lòng nghi hoặc, hôm qua, ca ca và di nương c*̃ng nói với nàng ấy như vậy.
Mặc dù nàng ấy không hiểu biết nhiều, nhưng cũng loáng thoáng cảm giác được, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.
"Vâng, muội nhớ rồi."
Ngụy Niên cười cười, sau đó không nhắc lại chuyện này nữa.
_
Điện Tuyên Chính.
Hai ngày sau, biên quan giáp với Tây Vu cấp báo, Tây Vu đang tập kết trọng binh, chuẩn bị tiếp cận, Nam Hào cũng ngo ngoe rục rịch.
Trên triều đình tràn ngập bầu không khí nặng nề trầm thấp.
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, chính là tranh chấp kịch liệt.
Một bộ phận người ủng hộ Tô tướng quân tiến về Tây Vu, một bộ phận khác thì xin Thái tử thân chinh, lấy lý do Thái tử từng giao chiến với Tây Vu, biết người biết ta.
Tô tướng quân thì cố chấp xin chiến.
Trải qua cuộc tranh luận không có kết quả, không biết có phải là Chử Yến lười nghe tiếp không, lập tức rời đi triều đường.
Trơ mắt nhìn hắn rời đi, quan văn không nhịn được lại dùng ngòi bút làm vũ khí.
Thánh thượng nhéo ấn đường: "Tiếp tục nghị sự."
Thật ra trong lòng Thánh thượng rất rõ ràng, không cần thảo luận nữa, trận chiến này, sẽ là Thái tử thân chinh.
_
Sau khi Chử Yến rời khỏi điện Tuyên Chính thì trực tiếp tới Ngụy gia.
Lúc đó, Ngụy Niên vừa ăn sáng xong, ngồi tại bên cửa sổ đọc sách mà lúc trước Chử Yến đưa tới cho nàng, cửa sổ đột nhiên bị gõ vang, nàng ngẩn người sau đó ý thức được cái gì, mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy mở cửa sổ ra.
Quả nhiên, thấy Thái tử mặc quan phục đứng bên ngoài.
Ngụy Niên chớp mắt mấy cái: "Điện hạ, sao sớm vậy mà ngài đã đến đây?"
Xem ra, hẳn là vừa hạ triều đã tới.
Chử Yến liếc nàng: "Không được à?"
Ngụy Niên yên lặng mở cửa sổ ra: "... Ngài vào đi."
Chử Yến nhìn cửa sổ, lại nhìn về phía nàng: "Ngươi muốn Cô nhảy cửa sổ?"
Không phải trước giờ ngài vẫn thích nhảy cửa sổ à?
Nhưng Ngụy Niên chỉ dám hỏi lời này ở trong lòng.
Nàng quay người đi hướng cửa phòng, mới xoay người sau lưng đã truyền đến một tiếng động, nàng nhìn lại, Thái tử đã nhảy cửa sổ tiến vào, ngồi ở chỗ nàng vừa ngồi.
Ngụy Niên: "..."
Mặt nàng không thay đổi, đóng cửa sổ lại.
Cho nên hôm nay là ai trêu chọc hắn thế?
Chử Yến mở ra quyển sách vừa rồi Ngụy Niên đọc, sau đó lại thả nó xuống, Ngụy Niên mới đi tới: "Điện hạ ăn sáng chưa?"
Chử Yến ừ một tiếng.
Hắn ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, nói: "Tra được một chút manh mối."
Thái tử nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Ngụy Niên nháy mắt nghe hiểu: "Là ai?"
Chử Yến: "Dưới cửa sổ gian phòng kia là một cái ngõ nhỏ, ra khỏi ngõ nhỏ là đường chính."
"Có người từng nhìn thấy Thẩm Lăng ở nơi đó."
Trong chớp mắt đó, Ngụy Niên cho là mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại: "Ai cơ?"
Chử Yến nhìn về phía nàng: "Thẩm Lăng, vị hôn phu của Tề Vân Hàm."
Môi Ngụy Niên mấp máy, trong mắt lướt qua rất nhiều loại cảm xúc, sau đó nói: "Có thể là trùng hợp không?"
Chử Yến xoa bóp ấn đường: "Có thể."
Ngụy Niên còn chưa kịp thở phào, lại nghe hắn nói: "c*̃ng có thể là không."
Ngụy Niên mím môi nhìn về phía hắn.
"Trước khi vụ án chưa được làm rõ, chỉ cần xuất hiện ở hiện trường vụ án, đều là kẻ tình nghi." Chử Yến đưa tay chỉ vào quyển sách vừa mới bỏ xuống: Không phải ngươi đang đọc đây à?"
Ngụy Niên: "... Còn chưa đọc tới đoạn đó."
Thật ra không đọc thì hoặc nhiều hoặc ít nàng cũng hiểu đạo lý này, chỉ là... Thẩm Lăng, quá ngoài dự đoán của mọi người!
Nàng chưa từng hoài nghi Thẩm Lăng.
Kiếp trước, bởi vì Vân Hàm chết mà hắn ta đau lòng muốn chết, bệnh nặng trên giường, sao hắn ta lại hại Vân Hàm?
Cho nên, nàng tình nguyện tin tưởng chỉ là trùng hợp.
Nếu là thật sự... Đối với Vân Hàm mà nói, đây chính là đả kích trí mạng.
Mà câu nói tiếp theo của Chử Yến, khiến tim Ngụy Niên lạnh một nửa: "Người ở Giang Nam cũng truyền tin tới, bên cạnh Ngụy Hằng có người của Thẩm gia."
Ngụy Niên không thể nói rõ một khắc này nàng cảm thấy thế nào.
Nàng rất muốn nói, có phải đó cũng là trùng hợp không, nhưng câu nói này nàng nói không nên lời.
Một lần là trùng hợp, hai lần thì chưa chắc.
'Người chết như đèn tắt, đau xé ruột gan cũng vô dụng.'
Câu nói Ngụy Ngưng từng nói bỗng văng vẳng bên tai Ngụy Niên.
Trước kia nàng chỉ cảm thấy Ngụy Ngưng đang châm chọc đôi uyên ương số khổ Thẩm Lăng và Tề Vân Hàm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ câu nói này còn có ý khác.
Nếu là như vậy, dường như rất nhiều chuyện đều có đáp án.
Ngày đó nàng đi theo Ngụy Ngưng đến tửu lầu kia, không phát hiện Ngụy Ngưng gặp bất kỳ kẻ nào, nhưng hôm đấy, Thẩm Lăng ở nơi đó.
Ở bãi săn núi Thu Vụ, Thẩm Lăng c*̃ng từng đồng thời xuất hiện cùng Ngụy Ngưng.
Trà lâu, Thẩm Lăng c*̃ng ở gần đó.
Vả lại, vì sao Ngụy Ngưng hết lần này tới lần khác bắt chước Tề Vân Hàm.
Bởi vì nàng ta cho rằng, người Thẩm Lăng yêu, là Tề Vân Hàm.