Điện Tuyên Chính.
"Bái kiến Bắc Lãng bệ hạ."
"Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế."
Sau khi vào điện, Đông Phương Tô và Ngụy Niên lần lượt hành lễ với Thánh thượng.
Thánh thượng liếc nhìn Thái tử đang đứng thẳng ở một bên, sắc mặt hơi ngạc nhiên.
Lúc này mới qua nửa ngày, đã tìm được người về rồi!
Chử Yến nhận ra ánh mắt của ông, giương mắt nhìn, dáng vẻ hờ hững.
Thánh thượng: "..."
"Miễn lễ."
"Tạ ơn Bắc lãng bệ hạ."
"Tạ ơn bệ hạ."
Thánh thượng nhìn về phía Đông Phương Tô, thấy mặc dù dáng vẻ hắn ta chật vật, nhưng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, trong lòng thoáng yên tâm.
Thái tử không đánh hắn ta một trận, cũng coi như hiếm thấy.
Sau đó Đông Phương Tô và Ngụy Niên bẩm báo sự việc, Thánh thượng nghe xong càng cảm thấy kinh ngạc: "Lại trùng hợp như thế."
Thánh thượng nhìn về phía Ngụy Niên: "Trẫm nhớ, ngươi tên là Ngụy Niên."
Ngụy Niên cung kính trả lời: "Vâng."
Thánh thượng ừ một tiếng, lại liếc nhìn Thái tử.
Hôm nay phủ Quận chúa tổ chức tiệc ngắm mai, nói là xem mắt cho Dung Cẩm, nhưng e rằng quá nửa là vì cô nương này, hành động rầm rộ như vậy, sợ là có điều gì khiến Quận chúa nghi ngờ, không biết liệu hiện tại đã xác định thân phận của cô nương này chưa?
Lúc trước ông thật sự không ôm hy vọng gì, nhưng hôm nay biết phủ Quận chúa tổ chức bữa tiệc ngắm mai này, trong lòng c*̃ng có chút hy vọng, ông hy vọng cô nương này thật sự là dòng máu của Lãng Vương, như vậy thì không chỉ có thể gỡ bỏ khúc mắc nhiều năm giữa họ, cũng có thể thuận lý thành chương mà ban hôn.
Ngoại tôn nữ của Lãng Vương, làm Trữ phi là không ai có thể phản đối.
Nếu nàng chỉ là nữ nhi Ngụy gia...
Cho dù ông đồng ý, đám thần tử trong triều cũng sẽ làm ầm ĩ một phen.
Tuy chỉ là đồng âm nhưng khác chữ, cũng chênh lệch như trời với đất.
Thế là, Thánh thượng thử hỏi: "Trẫm nghe nói hôm nay Quận chúa tổ chức tiệc ngắm mai, ngươi cũng đi?"
Ngụy Niên trả lời: "Vâng, thần nữ có đi."
"Có từng nhìn thấy Quận chúa?”
Thánh thượng vừa nói vậy, trong lòng Ngụy Niên lập tức hiểu rõ, hẳn là, Thánh thượng c*̃ng đang hoài nghi thân phận của nàng, cung kính đáp: "Bẩm bệ hạ, dân nữ đã gặp Quận chúa nương nương, c*̃ng đã gặp Quận mã."
Thánh thượng thầm giật mình, nói: "Gần đây trời giá rét, sức khỏe Quận mã không tốt, mà cũng có mặt à?"
Ngụy Niên ngẫm nghĩ, bèn kể lại chuyện hôm nay một cách ngắn gọn.
Lần này, không chỉ Thánh thượng kinh ngạc, Thái tử c*̃ng ngẩn cả người.
Chẳng qua suy nghĩ của hai người lại không giống nhau.
Thánh Thượng có vẻ hơi kích động, nếu như tình hình đúng như Ngụy Niên nói, đó rõ ràng là một ván cờ mà phu thê Quận chúa đã bày sẵn. Vậy thì xem ra, rất có thể bọn họ thật sự có manh mối gì
Còn Thái tử thì sắc mặt u ám. Cô cô hắn lại dốc lòng bày mưu tính kế để giành người với hắn?!
"Thế à." Thánh thượng cười, nói: "Trùng hợp vậy, xem ra Ngụy cô nương cũng có duyên với Quận chúa và Quận mã."
Giọng điệu Thánh thượng ấm áp hơn không ít, lại cẩn thận đánh giá Ngụy Niên.
Càng nhìn, càng cảm thấy nàng giống Lan Đình năm ấy.
"Phụ hoàng còn có chuyện gì muốn hỏi không?" Chử Yến: "Sắc trời không còn sớm, nhi thần phải đưa Niên Niên về phủ."
Hai chữ 'Niên Niên' bị Thái tử phát âm rất nặng, dường như đang biểu thị công khai chủ quyền.
Hắn vô cùng rõ ràng, nếu cô cô thật sự có ý với Ngụy Niên, phụ hoàng hắn tuyệt đối sẽ bo bo giữ mình, không giúp bên nào!
Sao Thánh thượng có thể không nghe ra sự bất mãn trong giọng của Thái tử được, trừng mắt liếc hắn một cái, mới hiền hòa nói với hai người: "Trẫm đã sai người đi mời sứ thần Đông Nhữ, hiện tại hẳn là người đã đến thiên điện, Thái tử Đông Nhữ muốn đi gặp bọn họ chứ?"
Đông Phương Tô đồng ý: "Tạ ơn Bắc Lãng bệ hạ."
"Ngụy Niên, nhị cô nương Ngụy gia cứu được Thái tử Đông Nhữ, lập công lớn, thưởng ba ngàn lạng bạc, mười xấp tơ lụa, một đôi ngọc như ý." Thánh thượng nói.
Chử Yến liếc nhìn Thánh thượng, ý tứ rất rõ ràng, chê ít.
Thánh thượng tức giận lườm hắn một cái, tăng thêm một câu: "Lại thưởng thêm hai bộ trang sức, một cái chén vàng, một đôi bình lưu ly."
Ngụy Niên không biết cuộc trao đổi ngầm giữa hai cha con, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Ra khỏi điện Tuyên Chính, Đông Phương Tô đi thiên điện gặp sứ thần.
Chử Yến và Ngụy Niên đứng từ xa đã nghe thấy tiếng khóc rung trời của một đám người.
"Ôi tiểu tổ tông của ta ơi, may là không sao, nếu ngài gặp nguy hiểm gì lão thần biết phải ăn nói với bệ hạ thế nào đây.”
"Điện hạ có sao không, có bị thương không?"
"Đám người Tây Vu đáng chết kia, trở về nhất định phải bẩm với bệ hạ chuyện này.”
"..."
Giữa những lời quan tâm lo lắng, bỗng có một giọng nói trẻ trung mà lạnh lùng cất lên: "Điện hạ có biết lần này suýt chút nữa đã gây ra họa lớn thế nào không, từ hôm nay đến khi rời đi Bắc Lãng, thần chắc chắn đi theo bên cạnh điện hạ."
"Biết rồi biết rồi Cố đại nhân." Đông Phương Tô nói chêm chọc cười: "Giờ Cô muốn đi tắm rửa, ngươi cũng muốn đi theo à?"
Ngụy Niên nghe đến đó thì cười khẽ, quay người chậm rãi đi về phía Đông cung cùng Chử Yến.
"Điện hạ cảm thấy, Đông Nhữ bệ hạ sẽ để yên chứ?"
Giọng điệu Chử Yến lười nhác: “Khó nói lắm."
Từ trước đến nay chủ trương của Đông Nhữ là duy trì hòa bình, không thích chiến tranh, bây giờ Thái tử bình an vô sự, có lẽ việc này sẽ không gây ra sóng gió gì.
Nhưng c*̃ng khó đảm bảo Đông Nhữ bệ hạ thương con sốt ruột, nổi cơn thịnh nộ gây khó dễ Tây Vu.
Đang nói, loan giá đã đến, Chử Yến nắm tay Ngụy Niên một cách tự nhiên: "Cô dẫn ngươi đi nhìn Đông cung."
Mới đầu Ngụy Niên còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi Thái tử kéo nàng lên loan giá, nàng mới hoảng hốt: "Điện hạ!"
Loan giá của Thái tử, sao nàng có thể ngồi được.
Chử Yến không nói lời nào kéo nàng lên, Ngụy Niên vội vàng nhìn về phía cung nhân, thấy họ đều quy củ cúi đầu, không dám nhìn xung quanh, nàng mới hơi thả lỏng, thấp thỏm nói: "Điện hạ, thần nữ..."
"Cứ yên tâm ngồi đi."
Chử Yến lại bổ sung: "Tóm lại sớm muộn gì cũng phải ngồi.”
Có lẽ là lúc trước hắn biểu đạt không đủ rõ ràng, cô cô mới có thể muốn giành người với hắn.
Các cung nhân nghe thấy lời này, tim đều run lên, nhưng không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Ngụy Niên cũng kinh ngạc nhìn về phía Chử Yến: "Điện hạ."
Có lẽ giữa bọn họ có một sự hiểu ngầm, nhưng tóm lại chuyện này còn chưa được làm rõ, hắn nói thẳng ra như vậy, khó tránh khỏi khiến nàng rối loạn.
"Ngươi muốn phân bua với Cô ở chỗ này?"
Ngụy Niên lập tức ngồi thẳng: "... Không."
Loan giá được nâng lên, sau một hồi lặng im, Thái tử nói: "Về sau, Thố Thập Cửu cũng sẽ đi theo bên cạnh ngươi."
Ngụy Niên sững sờ, nếu như nàng không nhớ lầm, Trường Phúc từng nói với nàng, đa số thời gian đều là Thố Thập Cửu hầu hạ bên cạnh Thái tử.
"Nhưng không phải ngài đã quen dùng Thố Thập Cửu ..."
"Dạo này hắn thường xuyên chọc giận Cô, để hắn đi chọc giận người khác." Chử Yến nói: "Cũng vì để hắn có thể an toàn sống sót."
Ngụy Niên: "..."
Thật là lý do khó lòng từ chối.
"Tạ ơn điện hạ."
Chẳng qua nàng c*̃ng không định từ chối, dù sao nàng rất rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình, nếu có thể nhiều thêm một vòng bảo vệ, đều có ích cho cả nàng và hắn.
"Đúng rồi điện hạ." Ngụy Niên đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi thẳng dậy: "Hôm nay điện hạ có gặp ai ở quán trà không?"
Chử Yến nhíu mày: "Ngươi nói cụ thể một chút?"
"Thần nữ trông thấy Ngụy Ngưng tiến vào một gian phòng trong trà lâu." Ngụy Niên giải thích: "Là gian phòng trong góc phía đông lầu hai, thần nữ nghe Tống đại nhân nói lúc ấy trà lâu bị phong tỏa, điện hạ có chú ý tới người trong phòng kia là ai không?"
Chử Yến trầm tư một lát, sau đó nói: "Không có ai."
Ngụy Niên khẽ nhíu mày.
Cho nên, khi đó Ngụy Ngưng và người kia đã rời đi rồi?
"Việc này ta sẽ sai Tống Hoài đi điều tra." Chử Yến nói: "Nếu người đó từng đến, chắc chắn sẽ để lại dấu vết."
Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
"Cảm ơn điện hạ."
Yên tĩnh một lát, Chử Yến nhắc lại chuyện cũ: "Quận chúa còn nói gì với ngươi nữa?”
Ngụy Niên yên lặng nhìn về phía hắn.
Sao hắn vẫn nhớ chuyện này?
"Không có gì khác." Ngụy Niên nói xong, lại tăng thêm một câu: "Không nhắc tới Cố tiểu công tử."
Chử Yến hừ một tiếng.
"Thật đó."
Chử Yến không lên tiếng.
Mãi đến khi tới Đông cung, vào điện, Chử Yến mới dùng một tay kéo người ấn vào trong ngực, giày vò nàng một trận cho hả giận, cơn giận kia mới nguôi ngoai.
Trời dần khuya, c*̃ng không nhìn rõ cái gì, Chử Yến dẫn Ngụy Niên l*n đ*nh tháp Linh Lung, nhìn xuống từ chỗ cao, có thể thu toàn bộ thành Phụng Kinh vào đáy mắt. Nhìn đèn đuốc thắp sáng cả kinh thành, Ngụy Niên không khỏi nghĩ, phải chăng hắn từng đứng ở chỗ này không chỉ một lần, nhìn mảnh đất phồn hoa được hắn bảo vệ, không biết khi đó hắn cảm thấy thế nào?
Nếu là nàng, hẳn nàng sẽ rất thỏa mãn, c*̃ng rất tự hào.
"Gần đây Nam Hào gửi quốc thư, nói rõ muốn cưới muội muội của Cô." Chử Yến chắp tay đứng trên lầu cao, dõi mắt nhìn nơi xa, đột nhiên nói.
Ngụy Niên đứng sau hắn khoảng cách nửa bước, nghe vậy không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn.
Không phải Công chúa Bắc Lãng, mà là muội muội của Chử Yến, chứng tỏ người Nam Hào kiêng kỵ là Chử Yến, nhưng cùng lúc, đây cũng là một loại khiêu khích.
"Điện hạ trả lời thế nào."
Chử Yến không trả lời mà hỏi lại: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ trả lời thế nào?"
Ngụy Niên nhíu mày chìm vào suy tư, Chử Yến c*̃ng không thúc giục, lẳng lặng chờ, không biết qua bao lâu, mới nghe nữ tử nói bằng giọng vừa dịu dàng vừa kiên quyết: "Ta sẽ từ chối."
Chử Yến: "Lý do?"
Ngụy Niên nói: "Đây chỉ là một lần thăm dò, cũng là khiêu khích, một khi đồng ý, tất sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, vả lại, đồng ý đưa công chúa đi hòa thân chẳng khác nào cúi đầu trước Nam Hào, không chỉ uy danh của Bắc Lãng sẽ giảm xuống, còn chưa chắc có thể ngừng chiến bằng cách này."
"Nếu bọn họ đề nghị hòa thân, sao không đưa công chúa của bọn họ tới? Không có công chúa, đưa hoàng tử cũng được."
Chử Yến nhìn sâu vào mắt Ngụy Niên, Ngụy Niên bị ánh nhìn của hắn làm hơi mất tự nhiên, hỏi: "Sao điện hạ lại nhìn ta như vậy?"
Chử Yến cười như không cười, nói: "Ngươi đã giống Cô vài phần rồi."
Ngụy Niên: "..."
Nàng chớp mắt, nhanh chóng quay đầu, trong mắt hiện ra ánh sáng nhạt.
Mặc dù không biết vì sao hắn lại nói như vậy, nhưng nàng cảm thấy đây là lời khen hắn dành cho mình.
Chẳng qua, hắn cũng coi như thầy của nàng, cho dù hơi giống c*̃ng không có gì kỳ lạ đúng không?
"Cô cũng nói với phụ hoàng như vậy." Chử Yến dời tầm mắt, nói: "Hành động lần này của Nam Hào cũng không phải là thật sự muốn nghị hòa."
Gần đây mật thám hai nước hành động càng thêm thường xuyên, nếu hắn đoán không lầm, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ loạn.
Lãng Vương đã không thể ra chiến trường nữa, số tướng lĩnh có thể chống lại hai nước lớn của Bắc Lãng cũng không nhiều.
Một khi biên quan báo nguy, hắn nhất định phải lập tức lên đường.
"Ngụy Hằng đã cắn câu, ngươi định làm thế nào?" Chử Yến bỗng chuyển chủ đề, hỏi.
Hắn không nói chính xác được khi nào mình sẽ phải rời kinh, hắn cũng không muốn lúc quay về nàng đã không còn trên đời.
Ngụy Niên nghe hiểu ý của hắn.
Ngụy Hằng xảy ra chuyện, sẽ liên luỵ tới toàn bộ Ngụy gia, bao gồm cả nàng.
Thế nhưng, nàng không phải họ Ngụy.
Trong khoảng thời gian ngắn Ngụy Hằng sẽ không về kinh, nàng phải chọn cơ hội thích hợp nhất để thọc chuyện này ra ngoài.
Nhưng những lời này, hiện tại nàng không thể nói với hắn.
Chử Yến thấy qua nửa ngày mà nàng không nói gì, thì nói tiếp: "Thời gian không còn sớm, Cô đưa ngươi trở về."
Ngụy Niên gật đầu: "Vâng."
-
Trong giờ cơm tối hôm sau, Ngụy Niên đi gặp Ngụy Trình.
Nàng nói luôn vào vấn đề chính: "Chuyện ở Giang Nam đã xong xuôi, chuyện cưới xin của Ngụy Uyển không thể kéo dài thêm nữa, ngũ đệ đã bàn bạc với Ngô di nương chưa?"
Ngụy Trình gật đầu: "Hôm qua ta đã nhắc chuyện này với di nương rồi."
"Có đồng ý không?" Ngụy Niên hỏi.
Ngụy Trình: "Di nương đã đồng ý."
"Chuyện cưới xin của lục muội ta đã chọn được người rồi, nhưng sợ là không dễ qua ải chỗ Kiều thị."
Ngụy Niên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nàng đang lo nên tìm người ở đâu: "Đã chọn được người thì tốt rồi, những cái khác cứ giao cho ta."
Ngụy Trình đứng dậy, trịnh trọng khom lưng bái Ngụy Niên một cái, nói: "Cảm ơn nhị tỷ."
"Giữa chúng ta không cần như vậy." Ngụy Niên đứng lên đỡ hắn dậy, nói: "Người ngươi chọn tất nhiên là tốt, nhưng ta vẫn muốn gặp người đó một lần, mới tiện mở lời với Kiều thị."
Ngụy Trình nói ngay: "Người này là một người bạn của đồng môn của ta, hôm qua hắn gặp Lục muội ở tiệc ngắm mai, biết ta và đồng môn có giao tình rất sâu đậm, mới nhờ đồng môn ngỏ lời với ta, hôm nay lúc tan làm, chúng ta đã gặp nhau."
Ngụy Niên cảm thấy bất ngờ, không nghĩ rằng hôm qua lại có thu hoạch như thế.
Chỉ là...
"Đã hiểu rõ đức tính của người này chưa?"
"Quan hệ giữa ta và Lý huynh rất tốt, lời hắn nói có thể tin." Ngụy Trình nói: "Có điều, nếu nhị tỷ tỷ gặp mặt tiếp xúc một lần cũng tốt."
"Không bằng, ngày mai ta lấy lý do lĩnh giáo học vấn hẹn hắn đến trong phủ làm khách."
Ngụy Niên gật đầu: "Cũng được."
"Tiện thể để Lục muội muội c*̃ng nhìn xem."
Việc này cứ quyết định như vậy.