"Tiện tay mà thôi, cô nương không cần phải khách khí." Công tử áo trắng chắp tay mỉm cười.
Vệ Trăn đang định nói gì đó, lại có mấy thích khách đánh về phía bọn họ, Cố Dung Cẩm đang định giơ tay gọi ám vệ, bị Vệ Trăn âm thầm ngăn lại, cùng lúc đó, công tử áo trắng đứng trước hai người, qua hơn mười chiêu, đã đánh lùi được thích khách.
Những thích khách còn lại thấy gặp phải cao thủ, đồng loạt rút lui.
Lần này, Cố Dung Cẩm không đợi Vệ Trăn mở miệng đã chặn trước người nàng, nói: "Đa tạ vị nghĩa sĩ này, không biết nghĩa sĩ họ gì, ngày khác ta chắc chắn sẽ đến nhà gửi lời cảm ơn."
Công tử áo trắng mắt nhìn Vệ Trăn đang đứng phía sau y, thu hồi quạt xếp cười nói: "Ta họ Đường, tên một chữ Trăn."
"Chẳng qua là đi ngang qua gặp chuyện bất bình, không đáng nhắc đến, việc đến nhà gửi lời cảm ơn cũng không cần đâu."
Cố Dung Cẩm thấy hắn ta nhìn chằm chằm Vệ Trăn, trong lòng hơi bất mãn, cũng không lại khách khí với hắn ta nữa: "Vậy thì cảm ơn Đường công tử."
Cố Dung Cẩm dứt lời, lôi kéo Vệ Trăn lên xe ngựa.
Từ sau khi trong nhà có a tỷ, cuối cùng y dần dần hiểu được tâm tư của Thương Ngọc, luôn đề phòng nam nhân xa lạ, nhìn ai cũng giống như là đang ngấp nghé a tỷ của y.
Sau khi lên xe ngựa, Cố Dung Cẩm thấy Vệ Trăn vẫn luôn ngẩn người, trong lòng y chợt giật thót, không phải a tỷ nhìn trúng tên mặt trắng kia chứ?
"A tỷ?"
Vệ Trăn hoàn hồn, nhìn về phía y: "Ừm?"
Cố Dung Cẩm dè dặt thử hỏi: "A tỷ, đang suy nghĩ gì?"
Vẻ đề phòng trong mắt thiếu niên quá rõ ràng, Vệ Trăn nhìn là hiểu ngay, nàng bật cười nói: "Đương nhiên không phải vị Đường công tử kia."
Cố Dung Cẩm nghe vậy thì bình tĩnh lại.
Không phải thì tốt.
Cái tên trông thư sinh mặt trắng kia vừa nhìn đã thấy là một công tử phong lưu.
Lúc này Cố Dung Cẩm không thể ngờ được, một khoảng thời gian rất dài sau đó, tên 'thư sinh mặt trắng' ấy lại dây dưa không dứt với Vệ Trăn.
_
Mười mấy ngày sau đó, Cố Dung Cẩm gần như dẫn Vệ Trăn đi chơi khắp cả thành Phụng Kinh.
Đây có lẽ là khoảng thời gian nàng thư thái, tự do nhất từ trước tới nay. Đôi khi nàng còn đắm chìm trong sự nhàn nhã ấy mà nghĩ, nếu cả đời cứ trôi qua như vậy, thật ra cũng rất tốt.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Suy cho cùng nàng và Cố Dung Cẩm vẫn không giống nhau.
Trên vai nàng không chỉ có trách nhiệm, mà còn có cả tham vọng.
Còn có vị thiên hoàng quý tộc chân chính kia.
Nàng không muốn chỉ làm một con chim hoàng yến trong lầu son, nàng muốn cố gắng đuổi theo bước chân hắn, để bản thân có đủ tư cách và tự tin đứng sóng vai với hắn.
Thời gian sống phóng túng luôn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến mười sáu tháng Giêng.
Sáng sớm ngày hôm đó, người của phủ Lãng Vương đến đón Vệ Trăn.
Suốt nửa tháng, danh tiếng của nàng đã lan khắp thành Phụng Kinh, mọi người đều đã biết Vệ Trăn sẽ vào phủ Lãng Vương, trở thành người thừa kế phủ Lãng Vương.
Việc này gây ra không ít tranh luận.
Phủ Lãng Vương có người kế tục tất nhiên là chuyện tốt,nhưng cũng có không ít ý kiến phản đối, bởi vì Vệ Trăn là nữ tử, không nên trở thành người thừa kế phủ Lãng Vương.
Mọi người đều biết, người thừa kế phủ Lãng Vương phải gia nhập quân doanh, tiếp quản quân Lãng, và người sở hữu lệnh phù của quân Lãng phải gánh một trọng trách vô cùng to lớn.
Bởi vì nó có thể ảnh hưởng đến đại cục của đất nước.
Bởi vậy, trong buổi triều đầu năm, trên triều đình cũng đã xảy ra các trận tranh luận về vấn đề này.
Bắc Lãng đã thành lập được mười bảy năm, chưa từng có tiền lệ nữ tử làm tướng quân. Huống hồ, đây lại còn là quân Lãng.
Quân Lãng là trụ cột của Bắc Lãng, giao quân Lãng vào tay của một nữ tử, bọn họ không yên lòng.
Đương nhiên, c*̃ng có một bộ phận người tán thành.
Quân Lãng là do Lãng Vương một tay gây dựng, là quân đội của phủ Lãng Vương, thì tất nhiên phải do huyết mạch của Lãng Vương kế thừa.
Nói thẳng ra, quân Lãng là binh lính của Vệ gia, mà đã là Vệ gia quân, sao có thể đổi họ khác. Hơn nữa Bắc Lãng không có một luật lệ nào quy định là nữ tử không được làm tướng quân.
Cuối cùng, cuộc tranh luận gay gắt khiến Thánh thượng phiền muộn không thôi, cả giận nói: "Quân Lãng là thân binh của Lãng Vương, nhà người ta chọn người thừa kế, há lại để người ngoài khua tay múa chân xen vào?"
"Thế nào, nhà các ngươi chọn thiếu gia chủ, phải chăng cũng muốn mang lên trên triều đình bàn bạc?"
Còn có thần tử muốn phản bác, Thánh thượng lại nói: "Có ai bất mãn tự đi tìm Lãng Vương mà nói, loại chuyện này giằng co trên triều đình có ý nghĩa gì?"
Chúng thần nghe xong đều im lặng.
Quân Lãng cũng không thuộc về triều đình Bắc Lãng, bọn họ chỉ nghe lệnh của Lãng Vương.
Đúng như Thánh thượng nói, phủ Lãng Vương chọn thiếu chủ là chuyện nhà người ta, cho dù tương lai quân Lãng xuống dốc trong tay thiếu chủ, cũng chỉ có thể nói đó là tổn thất lớn của Bắc Lãng.
Mà kẻ khác, không có tư cách xen vào.
Đến mười sáu tháng Giêng, những tranh luận này cũng dần lắng xuống.
Dưới ánh mắt lưu luyến không nỡ rời của mọi người trong phủ Quận chúa, Vệ Trăn bước lên xe ngựa của phủ Lăng Vương.
Đa số người của Tê Loan Hiên đều ở lại, Vệ Trăn chỉ dẫn theo Đông Tẫn Nguyệt Lan, còn Thố Thập Bát, Thố Thập Cửu đã được Lãng Vương cho phép, đi theo vào phủ Lãng Vương.
Phủ Lãng Vương và phủ Quận chúa rất khác nhau.
Nơi này canh phòng càng nghiêm ngặt, mười bước một lính gác, khắp nơi đều toát lên bầu không khí trang nghiêm túc mục.
Lãng Vương sớm đã chuẩn bị xong viện tử cho Vệ Trăn, đây là viện tốt nhất lớn nhất chỉ sau chủ viện, nơi này c*̃ng gọi là Tê Loan Hiên, dùng tên viện của Vệ Trăn ở phủ Quận chúa.
Bên trong đầy đủ mọi thứ, nhưng cũng không lộng lẫy tinh xảo bằng Tê Loan hiên phủ Quận chúa, nơi này càng có vẻ phóng khoáng đơn giản.
"Nơi này vốn cũng nên là chỗ ở từ nhỏ của con." Lãng Vương cảm khái nói: "Con xem xem thiếu cái gì thì cứ nói với ngoại tổ phụ."
Vệ Trăn đảo mắt nhìn quanh, sau đó nói: "Đã rất tốt rồi ạ."
Nhìn ra được, nơi này đã được ngoại tổ phụ tận tâm trang hoàng, tất nhiên nàng rất thích.
Lãng Vương gật đầu, cười nói: "Sau này con là thiếu chủ trong phủ, muốn bày trí thêm thứ gì, cứ dặn dò quản gia là được."
Trong lòng Vệ Trăn run lên, đồng ý: "Vâng."
Từ nay về sau nàng lại nhiều thêm một tầng thân phận, thiếu chủ của phủ Lãng Vương.
Trên vai của nàng, cũng nhiều thêm một phần trách nhiệm.
"Theo ta đi từ đường một chuyến." Lãng Vương nói.
Vệ Trăn lập tức ý thức được Lãng Vương đang muốn mình làm gì, trịnh trọng nói: "Vâng."
Ngay từ đầu tên của Vệ Trăn đã nằm trong gia phả của Vệ gia, nay nhận tổ quy tông, tất nhiên phải đến từ đường tế bái.
Sau khi thắp hương, bái lạy tổ tiên xong, Lãng Vương lại nói: "Trăn Trăn, từ giờ trở đi, con phải đổi cách gọi rồi."
Vệ Trăn hiểu, cung kính khom lưng: "Tô nữ Vệ Trăn, bái kiến tổ phụ."
Hốc mắt Lãng Vương ửng đỏ, vươn tay dìu nàng đứng lên, trong mắt có sự vui mừng rõ ràng: "Ta nằm mơ cũng đều mong đợi một ngày này, cũng may ông trời phù hộ, cuối cùng cũng cho ta đạt được ước muốn."
Dứt lời, Lãng Vương tiếp tục nói: "Từ ngày hôm nay, con sẽ là thiếu chủ Vệ gia, người thừa kế phủ Lãng Vương."
"Nhưng nếu con muốn tiếp quản quân Lãng, trước tiên cần phải qua được cửa của ta đã."
Vệ Trăn gật đầu: "Tôn nữ hiểu rồi ạ."
"Tôn nữ nhất định sẽ dốc hết khả năng, không phụ kỳ vọng của tổ phụ."
Lãng Vương cười gật đầu, nói: "Đi, ông dẫn con đi nhìn thao trường."
"Vâng." Vệ Trăn.
"Từ sau khi bị thương năm năm trước, ta đã không đến nơi này nữa, cứ ngỡ rằng..." Bước vào thao trường, Lãng Vương cảm khái nói: "Cũng may Trăn Trăn trở về, nơi này sẽ không còn quạnh quẽ nữa.”
Vệ Trăn nhìn thao trường rộng lớn, trong phút chốc có vô vàn cảm xúc ngổn ngang.
Đây là thao trường lớn nhất nàng từng thấy, thậm chí còn lớn hơn biệt viện của Thái tử.
Mười tám loại binh khí đều đủ cả, chỉ cần bước chân vào đã có thể cảm nhận rõ uy nghiêm và hào hùng.
Dạo quanh một vòng thao trường xong, Lãng Vương trở về Tê Loan Hiên cùng Vệ Trăn, nói: "Hôm nay Trăn Trăn nghỉ ngơi thêm đi, sáng sớm ngày mai bắt đầu huấn luyện."
Vệ Trăn vừa đồng ý, lại nghe Lãng Vương nói: "Trước khi mặt trời lặn hôm nay, sẽ có người tới tìm con."
Vệ Trăn hiếu kỳ hỏi: "Ai vậy ạ?"
Lãng Vương cười thần bí: "Tới đó rồi con sẽ biết."
Nhưng Vệ Trăn còn chưa đợi đến mặt trời lặn đã gặp được người.
Lúc đó nàng đang đối chiếu sổ sách với Đông Tẫn, đó là sản nghiệp mà Quận chúa cho nàng sau khi nàng về phủ Quận chúa. Đông Tẫn Nguyệt Lan đã đi theo ma ma học tập một thời gian, bây giờ đã miễn cưỡng cũng có thể xem sổ sách.
Vệ Trăn vừa đặt một quyển sổ sách xuống đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo quen thuộc: "Tô gia Tô Vãn Đường, đến bái kiến thiếu chủ."
Vệ Trăn sững sờ, sau đó vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Nàng mới đi ra ngoài, đã thấy Tô Vãn Đường đứng ở dưới hiên, một thân hồng y rực rỡ, phong thái anh dũng hiên ngang.
Nhìn thấy nàng, Tô Vãn Đường dứt khoát chắp tay hành lễ: "Vãn Đường bái kiến thiếu chủ."
Vệ Trăn vội vàng đỡ nàng ấy dậy, hơi bất ngờ nói: "Tô cô nương?"
Tô Vãn Đường thấy mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc thì biết nàng còn chưa biết, bèn lên tiếng giải thích: "Từ ngày mai trở đi, ta sẽ huấn luyện cùng thiếu chủ.”
Tô Vãn Đường mở miệng gọi một tiếng thiếu chủ, tất nhiên Vệ Trăn không cách nào xem nhẹ, trực tiếp hỏi: "Sao Tô cô nương lại gọi ta như vậy?”
Đây cũng là xưng hô của bộ khúc Vệ gia đối với nàng.
Tô Vãn Đường chớp chớp mắt, cười nói: "Từ nay về sau, ta sẽ đi theo bên cạnh thiếu chủ, đương nhiên phải gọi là thiếu chủ rồi."
Vệ Trăn ngẩn ra, từ nay về sau đều đi theo bên cạnh nàng?
"Phụ thân ta là tướng quân dưới trướng Lãng Vương, Tô gia chúng ta cũng là bộ khúc của Vệ gia, cho nên ta được Lãng Vương cho phép, về sau vinh nhục cùng hưởng với thiếu chủ." Tô Vãn Đường tiếp tục nói.
Nghe vậy, Vệ Trăn mới dần hiểu ra.
Chỉ là nàng vẫn thấy hơi ngạc nhiên.
Hiện tại gia chủ Tô gia Tô Mục cũng là đại tướng quân có phẩm giai, Tô Vãn Đường không làm quý nữ vọng tộc, vì sao muốn đi theo nàng chịu nỗi khổ này?
Chẳng qua người cũng đã tới, hơn nữa còn được tổ phụ cho phép, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, vội vàng dẫn người vào chính sảnh.
Lễ nghi phiền phức kết thúc, Tô Vãn Đường cũng tự nhiên hơn rất nhiều, nàng ấy nhìn chằm chằm Vệ Trăn, ngó trái ngó phải, ánh mắt sáng ngời, nói: "Lúc ở núi Thu Vụ ta đã nhìn ra kỹ thuật bắn tên của thiếu chủ là bắt nguồn từ quân Lãng, không nghĩ tới kết quả là, thiếu chủ đúng là thiếu chủ Vệ gia!"
Vệ Trăn bị dáng vẻ nhí nhảnh của nàng ấy chọc cười, còn chưa mở miệng, lại nghe Tô Vãn Đường nói: "Tương lai thiếu chủ nhận Quân Lãng lệnh, có phải sẽ ra chiến trường không, vậy thì có phải ta cũng có thể đánh trận rồi không?"
"Nói vậy thì, chúng ta là những nữ tử đầu tiên ra chiến trường của Bắc Lãng, trời ạ, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi."
Tô Vãn Đường càng nói càng hăng hái, đứng thẳng người nghiêm trang nói: "thiếu chủ yên tâm, trong khoảng thời gian này ta nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thiếu chủ, tương lai chúng ta cùng ra trận giết địch, đại sát tứ phương, vang danh thiên hạ!"
Vệ Trăn: "..."
Nàng nhìn ra được, cô nương này thật sự rất kích động, hào hứng về một tương lai lý tưởng của mình.
Nhưng Vệ Trăn biết với thực lực hiện tại của bọn họ, muốn ra chiến trường quả thực là chuyện mơ mộng hão huyền, nhưng lúc này nàng không muốn dập tắt nhiệt huyết của tiểu cô nương, c*̃ng trịnh trọng gật đầu: "Được, nhất định sẽ có một ngày như vậy."
Tô Vãn Đường hưng phấn gật đầu liên tục.
Như thể nàng ấy đã thấy ngày vinh quang đó.
"Đúng rồi thiếu chủ, sau này chúng ta sẽ học gì thế?" Tô Vãn Đường kìm nén cảm xúc sục sôi trong lòng, không kịp chờ đợi nói.
Vệ Trăn ngẫm nghĩ, nói: "Hiện tại ta cũng không rõ lắm, nhưng... binh thư, trận pháp, cưỡi ngựa bắn tên chắc là sẽ phải học hết?"
Tô Vãn Đường lập tức giống như là chịu đả kích gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, nhìn Vệ Trăn, thất thanh nói: "Vậy chẳng phải sẽ phải đọc rất nhiều sách sao? Không thể chỉ học cưỡi ngựa bắn tên thôi ư?"
Còn học binh thư trận pháp, vậy thì thật là muốn mạng nàng ấy mà!
Vệ Trăn bị phản ứng của nàng ấy làm cho sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, nhược điểm của cô nương này là không thích đọc sách.
Nhưng tổ phụ đã cho nàng ấy tới, tất nhiên là có lý do nào đó.
"Không sao, ta cũng chỉ suy đoán thôi, ngày mai gặp mặt sẽ biết." Vệ Trăn an ủi.
Ngày kế tiếp, hai người đúng giờ có mặt ở thao trường, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở thao trường, cả hai đều bị doạ cho sửng sốt.
Bởi vì ngoại trừ bọn họ, trong thao trường còn có một trăm binh sĩ khác.