Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 115

Một trăm binh sĩ trẻ này đều gia nhập quân doanh chưa tới nửa năm, đều là người tự nguyện báo danh đến phủ Lãng Vương huấn luyện chung với Vệ Trăn.

Sau khi người đến đông đủ, Lãng Vương c*̃ng xuất hiện ở thao trường.

"Tham kiến Lãng Vương."

"Tham kiến thiếu chủ."

Âm thanh vang dội đinh tai nhức óc, thao trường trống vắng bấy lâu ngày lập tức sôi trào lên.

Lãng Vương gọi Vệ Trăn lên đài cao, quay mặt về phía mọi người nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ đồng cam cộng khổ, đồng tâm hiệp lực cùng thiếu chủ."

"Quá trình huấn luyện tiếp theo sẽ không khác gì với trong quân doanh, nếu có ai chịu không nổi, hiện tại, là cơ hội rời đi cuối cùng của các ngươi, một khi huấn luyện bắt đầu, tuyệt đối không cho phép bỏ dở nửa chừng!"

"Quân Lãng chưa từng có lính đào binh, nghe rõ cả chưa?!"

Tô Vãn Đường và trăm người đều cao giọng hô lớn: "Rõ!"

Đã tới được nơi này, tất nhiên sẽ không có ai muốn lùi bước.

Lãng Vương lại nói: "Bản vương chỉ cho các ngươi thời gian nửa năm. Sau bản vương sẽ đích thân khảo sát, người nào không thông qua lập tức rời khỏi phủ Lãng Vương!"

"Rõ!"

"Bắt đầu từ ngày huấn luyện, cứ mỗi mười ngày khảo sát một lần, người không thông qua lần khảo sát đầu tiên phải trực tiếp rời đi!" Lãng Vương nói tiếp: "Sau đó mỗi một lần khảo sát tiếp theo, ai không thông qua sẽ phải huấn luyện thêm dựa trên cơ sở huấn luyện ban đầu, mỗi ngày lại càng khắc nghiệt hơn, cho đến khi thông qua lần khảo sát tiếp theo mới thôi!"

"Mà nếu thiếu chủ chưa thông qua khảo sát, tất cả mọi người đều phải tăng cường huấn luyện!"

Vệ Trăn nghe vậy không khỏi ưỡn thẳng sống lưng.

Rõ ràng quy định cuối cùng này là nhằm vào nàng.

Trên vai của nàng gánh vận mệnh của cả trăm người, tất nhiên nàng sẽ không dám lơ là dù chỉ một khắc.

"Nửa năm sau, người thông qua khảo sát, sẽ là thân binh đời đầu tiên của thiếu chủ!" Lãng Vương tiếp tục nói.

Vệ Trăn khẽ giật mình, bỗng nhiên nhìn về phía Lãng Vương.

Hóa ra, một trăm người này là thân binh tuyển chọn cho nàng!

Cùng nhau lăn lộn, tự nhiên sẽ sinh ra tình cảm gắn bó sau mỗi lẫn đồng cam cộng khổ, so với việc lấy người có sẵn trong quân ngũ, thì tốt hơn gấp bội.

"Rõ!"

Trăm người đồng thanh nói.

"Tiếp theo, bắt đầu chia đội!" Lãng Vương đưa tay chỉ hướng mười tám loại vũ khí được bày bên cạnh, nói: "Ngoại trừ trường thương, theo thứ tự tiến lên lựa chọn, những người lựa chọn cùng một binh khí thành một đội."

"Nhớ phải lựa chọn cẩn thận, bởi vì lựa chọn hiện tại của các ngươi, sẽ xác định binh khí các ngươi huấn luyện đặc biệt trong nửa năm kế tiếp!"

Huấn luyện đặc biệt?

Vệ Trăn không hiểu nhìn về phía Lãng Vương.

Lãng Vương nhanh chóng đưa ra đáp án: "Trường thương là binh khí mỗi người nhất định phải huấn luyện mỗi ngày, nhưng trừ cái đó ra, mỗi người còn cần học tập một loại binh khí khác, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng nếu trong tay còn có át chủ bài thì vĩnh viễn sẽ nhiều hơn kẻ địch một phần khả năng!”

"Nội dung huấn luyện đặc biệt không được tiết lộ ra ngoài, chưa đến lúc nguy cấp tuyệt đối không thể sử dụng, đã nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!"

"Còn ai có thắc mắc gì không?" Lãng Vương hỏi.

Tô Vãn Đường mờ mịt giơ tay lên: "Mười người một đội, vậy ta thì sao?"

Lãng Vương nhìn về phía nàng ấy, nói: "Ngươi và thiếu chủ một đội."

"Chỉ cần trong đội ngũ có một người bị phạt, toàn đội cùng chịu phạt!"

Tô Vãn Đường nhìn sang Vệ Trăn, nặng nề gật đầu.

Nàng ấy tuyệt đối không thể liên lụy thiếu chủ!

"Hiện tại bắt đầu chọn binh khí!" Lãng Vương nhìn về phía Tô Vãn Đường: "Tô Vãn Đường đầu tiên."

"Vâng." Tô Vãn Đường không chút do dự đi đến trước giá vũ khí, cầm đao lên.

Ngay sau đó, trăm người theo thứ tự lần lượt lựa chọn binh khí, chia đôi cũng theo đó mà hoàn thành. Sau khi tất cả đã xong xuôi, mười một vị giáo đầu tiến vào thao trường, cũng mang đến một tin tức tàn khốc hơn.

"Mỗi mười ngày, ngoài bài sát hạch cá nhân còn có cuộc so tài giữa mỗi đội, đội xếp cuối cùng phải quét dọn toàn bộ thao trường, bao gồm cả nhà xí!"

Tô Vãn Đường nhìn thao trường mênh mông vô bờ, chợt cảm thấy choáng váng đầu óc.

Nàng huých Vệ Trăn đã đứng bên cạnh một cái, nói khẽ: "Chúng ta chỉ có hai người, nhất định phải thắng, thế này thì thua không nổi đâu."

Thử nghĩ mà xem, nếu thua, cả ngày sẽ phải chôn chân ở đây dọn dẹp mất thôi!

"Đội một ra khỏi hàng!"

Tô Vãn Đường sững sờ, theo bản năng tiến lên một bước cùng Vệ Trăn.

"Trước khi cho phép các ngươi nói chuyện, phải im lặng!" Giáo đầu đội một nghiêm khắc quát: "Chạy quanh thao trường năm vòng!"

Tô Vãn Đường trợn tròn mắt!

Năm vòng!

Chạy xong chân còn ở trên người ư?!

Giờ này khắc này, nàng ấy chỉ tiếc hận không thể khiến thời gian quay ngược lại, nếu được, nàng ấy nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng thật chặt!

Tô Vãn Đường áy náy nhìn Vệ Trăn, mới nói sẽ không làm liên lụy tới thiếu chủ, giờ còn chưa bắt đầu đã liên lụy thiếu chủ bị phạt rồi!

Vệ Trăn yên lặng thở dài, đáp: "Tuân lệnh!"

Cũng may nàng đã theo Thái tử huấn luyện nhiều ngày, thể lực đã khá hơn ngày xưa rất nhiều, nếu không thì hôm nay kiểu gì cũng sẽ phải nằm lại ở chỗ này.

Dù vậy, chạy xong năm vòng, Vệ Trăn gần như kiệt sức, Tô Vãn Đường c*̃ng không có khá hơn là bao, hai người nằm trên mặt đất, qua một lúc lâu vẫn không thể nói ra một câu.

Tương lai tình nghĩa hai người kề vai chiến đấu, được đặt nền móng vững chắc từ việc cùng nhau bị phạt vào ngày huấn luyện đầu tiên này.

Đương nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu.

Trong suốt nửa năm huấn luyện gian khổ sau đó, hai người không chỉ một lần quét dọn thao trường, nhà xí.

Càng về sau, theo lời Tô Vãn Đường nói thì là, thao trường này có bao nhiêu tổ kiến nàng ấy đều biết hết.

Mà so với Tô Vãn Đường, Vệ Trăn gian khổ hơn nhiều.

Nàng cũng lựa chọn đao làm binh khí, nửa năm này, nàng không chỉ phải tham gia đặc huấn, còn phải luyện thương, đọc binh thư, học binh pháp trận đồ, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ngủ ba canh giờ.

Có đôi khi Quận chúa tới, đứng từ xa nhìn mà đau lòng xót nữ nhi, sau này, dứt khoát dặn lòng không đến thăm nữa.

Càng nhìn càng đau lòng.

Thời gian cứ vậy nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã qua nửa năm.

Thời gian nửa năm này, bên ngoài c*̃ng xảy ra rất nhiều chuyện.

Kỳ thi mùa xuân tháng Ba.

Cố Dung Cẩm và Tề Vân Lan cùng thi rớt, hai người không hề bị ảnh hưởng, mỗi ngày sống phóng túng như thường, tiêu diêu tự tại.

Thang Trình đỗ tiến sĩ, Bùi Lạc An đỗ Trạng Nguyên.

Hiện tại Thanh Trình đã vào Đại lý tự, còn Bùi Lạc An sau kỳ thi đình thì được bổ nhiệm vào Trung thư tỉnh.

Hai tháng trước, triều đình chính thức khai chiến với Tây Vu, bây giờ chính là thời điểm chiến sự kịch liệt.

Sau khi Thái tử xuất chinh Tây Vu, Tô Mục cùng trưởng tử đã tiến về đóng giữ biên quan giáp với Nam Hào. Sau khi Tây Vu khai chiến, biên quan Nam Hào c*̃ng liên tiếp xảy ra chiến sự, nhưng đều là những trận đánh nhỏ, còn chưa thực sự khai chiến lớn.

Mà nửa năm qua Thẩm Lăng vẫn chưa từng có động tĩnh gì.

Vệ Trăn nghĩ, rất có thể hắn ta lại đang ấp ủ âm mưu nào đó.

Giữa tháng Sáu, là thời gian mười một tiểu đội khảo sát.

Đao thương kiếm kích, binh thư trận pháp đều nằm trong diện khảo sát.

Trải qua hai ngày khảo sát ròng rã, một trăm linh hai người toàn bộ thông qua.

Vì thế, hơn trăm người uống rượu nướng thịt chúc mừng một đêm trong thao trường, đến tận lúc trời gần sáng mới chịu yên giấc.

-

Tháng Sáu thành Phụng Kinh đã bắt đầu khô nóng, ngay cả gió thổi lướt qua cũng mang theo hơi nóng oi ả.

"Giá!"

Tiếng vó ngựa phi nhanh xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, người đi đường nghe thấy vội vã nhường lối.

Một đoàn gồm mười hai người, chỉ có hai nữ tử đi đầu, còn lại đều là những nam nhân tinh thần phấn chấn, thân hình cường tráng.

Hai con ngựa đằng trước gần như chạy song song nhau.

Cô nương váy đỏ cầm roi ngựa trong tay, trong ánh mắt có vẻ lanh lợi của thiếu nữ.

Nữ tử đi đầu mặc một bộ kính trang bó eo màu vàng nhạt tay áo hẹp, tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định.

Mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng mang cho người cảm giác cũng đã hoàn toàn khác nhau.

"Thiếu chủ, đã xác định được vị trí của kẻ đó,lần này chắc chắn không thể thoát được!" Cô nương váy đỏ là Tô Vãn Đường báo cáo.

Vệ Trăn giơ roi ngựa lên, không hề ngoảnh đầu: "Không thể chủ quan!"

"Nếu thật sự dễ bắt được hắn ta như vậy, hắn ta đã chẳng thể dễ dàng trộm bản đồ Phụng Kinh đi.”

Hôm qua, có người đánh cắp bản đồ thành Phụng Kinh, đúng lúc bọn họ kết thúc kỳ khảo sát, Lãng Vương giao vụ án này cho bọn họ.

'Nhớ kỹ, mặc dù các ngươi thông qua kỳ khảo sát nửa năm, nhưng điều đó không có nghĩa là huấn luyện kết thúc!'

'Những gì các ngươi cần học còn rất nhiều. Kể từ nay, ngoài tiếp tục huấn luyện hàng ngày, các ngươi còn phải hoàn thành những nhiệm vụ ta có thể giao bất cứ lúc nào.'

'Đây mới thật sự là bắt đầu!'

Tô Vãn Đường không phản bác, chỉ gật đầu thật mạnh.

Nửa năm này, sự tiến bộ của thiếu chủ là điều tất cả mọi người rõ như ban ngày, ban đầu nền tảng của Tô Vãn Đường tốt hơn Vệ Trăn rất nhiều, nhưng nàng ấy không ngờ chỉ vẻn vẹn nửa năm, thiếu chủ đã đuổi kịp tiến độ của nàng ấy.

Mặc dù hiện tại về mặt binh khí thiếu chủ không thắng được nàng ấy, nhưng ngày đó cũng không còn xa nữa.

Phải biết là, nàng ấy đã tập võ từ thuở nhỏ, mà thiếu chủ chỉ mới huấn luyện nửa năm.

Vượt qua nàng ấy, chỉ là chuyện sớm muộn.

Trong nửa năm này, tất cả mọi người thấy được sự cố gắng và thiên phú của thiếu chủ, nếu nói lúc ban đầu chỉ là quân lệnh không thể trái, nhưng bây giờ, nàng ấy thật tâm thật lòng, cam tâm tình nguyện gọi một tiếng thiếu chủ này.

Một trăm người bọn họ đều như vậy.

Một đoàn người băng qua mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện.

Vệ Trăn vẫy tay, một đội người sau lưng lập tức tung người xuống ngựa phá cửa xông vào.

Sau đó Vệ Trăn và Tô Vãn Đường c*̃ng xuống ngựa sải bước đi vào.

Đây là một tiểu viện xập xệ, chỉ có hai cái cửa một trước một sau, nhỏ đến mức gần như chỉ một ánh mắt là có thể nhìn thấu toàn bộ.

Mười mấy người lục soát toàn bộ viện, nhưng không thấy lấy một bóng người.

Một nơi chỉ to cỡ bàn tay như vậy, dĩ nhiên chẳng thể ẩn thân được.

Hiển nhiên, kẻ đó đã sớm đào tẩu.

Tô Vãn Đường tức giận quất một roi lên bàn đá: "Hắn ta chạy nhanh thật!"

Vệ Trăn im lặng bước nhanh ra viện tử, trở mình lep lên ngựa, nhưng không lập tức rời đi, nhưng không vội rời đi mà dọc theo viện mà tuần tra một vòng.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, nàng nói với nhóm Tô Vãn Đường: "Tách ra hành động, ta và Tô Vãn Đường một đội, những người còn lại chia làm năm đội, lục soát dọc theo ba con đường này hướng ra ngoài, tập trung lục soát tửu quán rượu, quán ăn!"

"Một khi phát hiện hành tung, lập tức phát tín hiệu."

"Rõ!"

Nói xong, đám người không hề chậm trễ, lập tức tản ra.

Tô Vãn Đường thúc ngựa đuổi kịp Vệ Trăn, khó hiểu nói: "Tại sao lại tập trung lục soát tửu quán rượu?"

Vệ Trăn: "Hậu viện có nhiều vò rượu không, hẳn là người này thích rượu, mùi rượu trong phòng chưa bay hết, chứng tỏ hắn mới rời đi chưa lâu. Đã là kẻ thích rượu, dù có lẩn trốn cũng sẽ tìm cách uống vài ngụm."

Tô Vãn Đường nhíu mày: "Lỡ hắn ta không ghé quán rượu thì sao?"

Dù sao theo nàng ấy thấy, giữ mạng quan trọng hơn uống rượu nhiều!

"Trên kệ thiếu một vò rượu."

Tô Vãn Đường kinh ngạc: "Sao thiếu chủ biết?"

Trước đó thiếu chủ chưa từng tới nơi này, sao lại biết trên kệ thiếu thứ gì?

Vệ Trăn vung roi ngựa, giọng lạnh lùng: "Trên kệ hàng để vò rượu đó có có một lớp bụi, mà ở giữa lại sạch sẽ, chứng tỏ mới bị lấy đi."

“Ba con đường này đi ra ngoài đến đường lớn, tổng cộng có bốn quán rượu, bảy quán ăn."

Tô Vãn Đường nghe đến trợn mắt líu lưỡi: "Sao ngay cả chuyện này mà thiếu chủ cũng biết!?”

Vệ Trăn liếc nàng ấy một cái, nói: "Trước khi ra ngoài ta đã nhìn lướt qua bản đồ ở gần đây.”

"Không phải ta cũng bảo ngươi nhìn à?"

Tô Vãn Đường: "..."

Nhìn thì có nhìn, nhưng không vào đầu.

"Xuy!"

Đang khi nói chuyện, hai người đi ngang qua một quán rượu, đồng loạt ghìm dây cương xuống ngựa.

Tô Vãn Đường cầm theo roi ngựa, Vệ Trăn cầm con dao găm Thái tử tặng, bước nhanh vào quán rượu.

Tô Vãn Đường dẫn trước một bước, cố ý bảo vệ Vệ Trăn sau lưng.

Nhưng sau đó không lâu hai người chậm rãi lui lại lùi ra khỏi tửu quán.

Ngay sau đó, một nam tử có dung mạo tuấn tú hơn người cầm một thanh loan đao trong tay đi ra, loan đao kề trên cổ nữ tử đang đứng trước người hắn ta.

Còn nữ tử kia, Vệ Trăn và Tô Vãn Đường đều nhận ra.

Thôi gia, Thôi Tuyết Lăng.

Bình Luận (0)
Comment