Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 116

Thôi Tuyết Lăng là tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt, bị lưỡi đao cong lạnh lẽo dí sát trên cổ, nàng ấy không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể bị ép đi ra ngoài. Nhưng Thôi Tuyết Lăng vốn lớn lên trong một danh môn vọng tộc, dù trong lòng hoảng loạn, nàng ấy vẫn cố giữ vẻ đoan trang, chỉ có nơi khóe mắt hơi đỏ lên.

"Lùi lại!" Nam tử nói giọng khẩu âm Phụng Kinh, nhưng thanh loan đao trong tay hắn ta lại thuộc về Tây Vu.

Thôi Tuyết Lăng nằm trong tay hắn ta, Vệ Trăn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chậm rãi lui về sau cùng Tô Vãn Đường, cố gắng đàm phán: "Ngươi đừng tổn thương nàng ấy."

"Cho ta một con ngựa, ta ra khỏi thành tự khắc sẽ thả người!" Nam tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không, ta lập tức giết nàng ta!"

"Có mỹ nhân chôn cùng ta, cũng không hề lỗ."

Lưỡi đao kề bên cần cổ trắng như tuyết, thoáng chảy ra một vệt đỏ tươi, ánh mắt Vệ Trăn co lại, nói: "Ta đồng ý với ngươi!"

"Vãn Đường, đưa ngựa cho hắn ta."

Mặc dù Tô Vãn Đường rất không tình nguyện, nhưng trong tình hình như hiện tại, chỉ có thể cứu người trước, nàng ấy lập tức hạ vũ khí xuống, nhường đường.

Nam tử đẩy Thôi Tuyết Lăng lên ngựa rồi cũng nhanh chóng tung người nhảy lên, thúc ngựa chạy về phía ngoài thành, Vệ Trăn không chút do dự trở mình lên ngựa đuổi theo.

"Thiếu chủ!"

Tô Vãn Đường vội vàng thả tín hiệu, rất nhanh sau đó một đội kỵ binh chạy đến, Tô Vãn Đường vội vã hô: "Hắn ta bắt cóc cô nương Thôi gia chạy ra khỏi thành, Thiếu chủ đã đuổi theo! Mau đuổi theo!"

Dứt lời, một nhóm mười người quay đầu ngựa lại nhanh chóng đuổi theo.

_

Hai con ngựa lần lượt đến cửa thành, từ xa xa thị vệ thủ thành đã nghe được động tĩnh, thấy có kẻ định bất chấp xông qua cổng thành, lập tức rút đao ra tiến lên muốn ngăn cản: "Dừng lại, xuống ngựa kiểm tra!"

Ngựa chậm rãi tới gần, thị vệ mới nhìn rõ trong tay đối phương có con tin, lập tức như gặp địch, quát lớn: "Dừng lại! Người đâu, ngăn hắn ta lại!"

"Để hắn ta đi!" Vệ Trăn gần như hô lên cùng lúc với thị vệ.

Thị vệ vừa muốn mở miệng trách cứ đã thấy Vệ Trăn giơ lệnh bài phủ Lãng Vương lên.

Vệ Trăn huấn luyện ở phủ Lãng Vương nửa năm, hôm nay là lần đầu tiên ra phủ, tất nhiên thị vệ không nhận ra nàng, nhưng nhìn y phục và lệnh bài ai cũng có thể nhận ra đây là vị chủ tử nào.

Mọi người đều biết phủ Lãng Vương chỉ có một vị cô nương, là Huyện chúa Nguyên Cẩn, cũng là thiếu chủ phủ Lãng Vương, Vệ Trăn.

Lúc này, nam tử đã cưỡi ngựa đến trước cửa thành, thị vệ không dám chần chờ vội vàng lùi ra phía sau nhường đường.

Gần như ngay lập tức, hai con ngựa lần lượt xông ra cửa thành.

Thị vệ nhìn lại về phía sau, không thấy Vệ Trăn có viện binh, vội vàng bảo mấy người đuổi theo.

Bọn họ vừa đuổi theo thì thấy Thôi Tuyết Lăng bị nam tử ném xuống ngựa.

"Xuy!" Vệ Trăn vội vã hô dừng ngựa, chạy nhanh về phía Thôi Tuyết Lăng đang nằm trên mặt đất.

Thôi Tuyết Lăng không biết võ công, lúc bị ném xuống ngựa chỉ dựa vào bản năng ôm lấy đầu, nhưng bị ném như vậy, vẫn là hôn mê bất tỉnh.

"Thôi cô nương!"

Vệ Trăn nhanh chóng kiểm tra xem tình hình của nàng ấy, dặn dò thị vệ thủ thành vừa đuổi tới: "Gãy chân trái, tay phải gãy xương, mang cáng cứu thương tới lập tức đưa Thôi cô nương đến y quán gần đây."

"Phái người tới Thôi phủ báo tin."

Thị vệ vừa đồng ý, Vệ Trăn đã đứng dậy lên ngựa tiếp tục đuổi theo.

"Người đâu, nhanh, đi báo cho Thôi phủ!"

"Giá!"

"Giá!"

...

Lúc này, binh sĩ phủ Lãng Vương c*̃ng đuổi theo, người dẫn đầu vừa giục ngựa vừa giơ lệnh bài bên hông lên, trầm giọng quát: "Phủ Lãng Vương, cho đi!"

Thị vệ thủ thành đương nhiên không dám cản, vội vàng lui ra phía sau.

"Thiếu chủ đi hướng nào?"

Binh sĩ dẫn đầu nhìn thoáng qua cô nương đang được thị vệ đặt lên cáng cứu thương, trầm giọng hỏi.

"Hướng bên kia."

Thị vệ vừa mới nói xong, một đoàn người lập tức xông ra ngoài tựa như mũi tên rời cung.

Bởi vì Tô Vãn Đường phải tìm ngựa nên chậm lại phía sau một khoảng cách, khi nàng ấy tới Thôi Tuyết Lăng đã được đưa đi y quán, thị vệ nhìn thấy nàng ấy, không đợi nàng ấy hỏi đã chỉ về một hướng: "Tô cô nương, Huyện chúa Nguyên Cẩn đi về phía bên kia!"

Tô Vãn Đường nói cảm ơn, rồi lập tức giơ roi thúc ngựa chạy đi.

Bởi vì bị chậm trễ chút thời gian ở ngoài thành, Vệ Trăn đã mất dấu nam tử, mãi đến hơn nửa canh giờ sau, nàng đuổi tới khách đ**m đầu tiên ở ngoại thành, mới phát hiện ngựa của Tô Vãn Đường.

Vệ Trăn bước nhanh đi vào khách đ**m, trong khách đ**m chỉ có hai bàn khách đang ăn cơm, tiểu nhị đang lau bàn, nhìn thấy nàng vội vàng tiến lên đón: "Khách quan nghỉ chân hay là ở trọ?"

Vệ Trăn nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy nam tử, bèn rút lệnh bài ra từ bên hông, hỏi: "Chủ nhân của con ngựa bên ngoài ở đâu?"

Tiểu nhị nhìn thấy lệnh bài phủ Lãng Vương, hoảng sợ vừa định hành lễ đã bị Vệ Trăn ngăn lại: "Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được."

Tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nói: "Ước chừng non nửa khắc trước, có một nam tử trẻ tuổi tới đây, người đó muốn đổi ngựa với khách đ**m chúng ta. Ta nhận ra con này là chiến mã, vốn không dám đổi, nhưng người đó thực sự quá hung hãn, vừa tiến vào đã bắt lấy một người của chúng ta, nói nếu không đổi ngựa cho hắn thì hắn sẽ giết sạch mọi người. Ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc đổi ngựa cho hắn."

"Sau khi người đó thay ngựa thì vội vàng rời đi."

Vệ Trăn trầm giọng nói: "Đi về hướng nào?"

Tiểu nhị vội nói: "Đi hướng phía Đông, hắn ta đi về phía Đông rồi."

Vệ Trăn nghe vậy không do dự thêm nữa, bảo tiểu nhị dắt ra cho nàng một con ngựa rồi đuổi theo hướng Đông.

Nàng chỉ đi chậm hơn hắn ta một chút, hắn ta lại đến khách đ**m này trước nàng non nửa khắc, đủ thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn ta cao cường đến nhường nào!

Nhưng theo nàng biết, kỹ năng cưỡi ngựa của người Tây Vu còn lâu mới đạt đến trình độ này, mà trong bốn nước lớn, nước am hiểu cưỡi ngựa nhất là Nam Hào!

Mặc dù Bắc Lãng c*̃ng thịnh hành cưỡi ngựa bắn tên, ngay cả cô nương khuê các cũng biết cưỡi ngựa, nhưng nếu thật sự so sánh, Bắc Lãng còn không thể tinh thông bằng người Nam Hào sống trên lưng ngựa.

Người này giả mạo người Bắc Lãng, lấy cắp bản đồ thành Phụng Kinh, cầm loan đao Tây Vu bắt cóc con tin, nhưng lại tinh thông thuật cưỡi ngựa!

Mưu lược như vậy, tuyệt đối không phải hạng tầm thường!

Không đúng!

Vệ Trăn đột nhiên ghìm chặt dây cương!

Trong mắt nàng nhanh chóng lướt qua một tia sáng.

‘Người đó vừa tiến vào đã bắt lấy người của chúng ta, không đổi ngựa sẽ giết sạch mọi người.’

'Đi hướng phía đông, phía đông.'

Vệ Trăn bỗng nhiên kéo dây cương, quay đầu ngựa lại!

Nàng đi vào khách đ**m kia lâu như vậy chỉ nhìn thấy một mình tiểu nhị, bắt đầu từ lúc nàng đi vào hai bàn khách ăn cơm kia chưa từng nhúc nhích!

Hắn ta vẫn còn ở trong khách đ**m!

Quả nhiên, khi Vệ Trăn lần nữa xuất hiện ở khách đ**m, trong khách đ**m đã không có ai, tiểu nhị thấy nàng quay lại thì sợ hãi quỳ xuống: "Quý nhân, không phải tiểu nhân cố ý lừa gạt, là kẻ xấu kia uy h**p chúng ta, hắn trói chưởng quỹ và mấy tiểu nhị của chúng ta lại, uy h**p tiểu nhân và khách khứa ăn cơm ở đây."

Vệ Trăn nhắm mắt lại, là nàng chủ quan.

Lúc này, một đội binh sĩ c*̃ng đuổi tới nơi này, Tô Vãn Đường theo sát phía sau.

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"

Tiểu nhị nhìn thấy cảnh này, dọa đến mức liên tục cầu xin tha thứ: "Tiểu nhân thật sự không phải là đồng lõa, là bị..."

"Hắn ta đi về hướng nào?" Vệ Trăn cắt ngang lời hắn.

Tiểu nhị sững sờ, lắc đầu: "Tiểu nhân cũng không biết, vừa rồi cô nương vừa đi là tiểu nhân lập tức đi hậu viện, chỉ thấy chưởng quỹ và tiểu nhị của chúng ta đều bị đánh ngất xỉu, người kia đã không thấy."

"Hẳn là hắn ta còn chưa chạy xa, chúng ta chia ra đuổi theo." Đội trưởng Tiêu Hà nói.

Vệ Trăn không lên tiếng, nàng xua tay ra hiệu bọn họ im lặng, sau đó nhắm mắt lại bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận.

Giả mạo người Bắc Lãng, bắt cóc người ở quán rượu, cầm loan đao của Tây Vu, giỏi cưỡi ngựa như người Nam Hào...

Rõ ràng có thể với kéo dài khoảng cách với nàng, lại còn kịp suy nghĩ bày ra vở kịch này ở khách đ**m, người này không chỉ to gan, còn rất ngông cuồng!

Vệ Trăn bỗng nhiên mở mắt, hỏi: "Gần đây có bến tàu không?"

Tiểu nhị vội nói: "Đi về hướng Tây - Nam có một bến tàu."

Vệ Trăn bước nhanh ra ngoài: "Đi bến tàu!"

Tiêu Hà không hiểu: "Bến tàu?"

"Hắn ngụy trang Bắc Lãng, Tây Vu, Nam Hào, còn thiếu Đông Nhữ." Vệ Trăn vừa đi vừa nói: "Người Đông Nhữ am hiểu tính nước, hắn ta sẽ đi đường thủy."

Một đoàn người lại nhanh chóng chạy tới bến tàu.

Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.

Vệ Trăn nhìn thuyền buồm đã đi xa, sắc mặt vô cùng u ám.

Đám Tiêu Hà tức giận chửi thành tiếng.

Tô Vãn Đường vụt một roi xuống đất, cắn răng nói: "Hắn ta là cá trạch à, sao lại trơn trượt thế!"

Đám Vệ Trăn, Tiêu Hà: "..."

Tức giận xong, người vẫn phải bắt.

"Lập tức điều tra xem thuyền của bến này có thể cập bến ở những đâu!" Vệ Trăn ra lệnh.

"Vâng." Tiêu Hà nhận lệnh rời đi.

Không bao lâu sau, hắn lại trở về.

Hắn cầm nhánh cây vẽ tuyến đường trên mặt đất: "Trong vòng một canh giờ dọc theo con đường này có thể cập bờ ở hai bến tàu này, sau đó đi dọc về hướng đông, đến bến tàu Ly Thành có thể đi thẳng đến Đông Nhữ."

Vệ Trăn nhìn chằm chằm mấy vị trí được Tiêu Hà khoanh lại, trầm tư một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: "Có con đường nào có thể về thành Phụng Kinh nhanh hơn đường thủy?"

Đám người Tiêu Hà đều sững sờ, Tô Vãn Đường nhanh mồm hỏi: "Hắn ta sẽ về thành Phụng Kinh?!"

Khó khăn lắm mới thoát ra được, sao hắn ta có thể quay về thành Phụng Kinh.

Vệ Trăn trầm mặc một lát, nói: "Hắn ta trộm bản đồ, nhưng dọc theo con đường này, ngoại trừ bầu rượu kia, hắn ta không mang theo bất kỳ vật gì."

"Sau khi bản đồ bị đánh mất, thành Phụng Kinh đã giới nghiêm, hắn ta cũng bị đuổi bắt, lúc này ắt hẳn hắn ta sẽ không mạo hiểm liên lạc với người khác, cho nên rất có thể hắn ta còn chưa kịp giao đồ cho người muốn có nó."

"Mà nếu hắn ta chỉ muốn thoát khỏi chúng ta, không cần lòng vòng như vậy."

"Ở khách đ**m hắn ta dùng kế dẫn ta chạy về hướng Đông, mục đích đúng là để cho ta tránh đi bến tàu." Vệ Trăn nói: "Bởi vì nếu ta đuổi dọc theo đường lớn, nhất định sẽ đi ngang qua bến tàu này, mà thuyền xuất phát theo giờ cố định. Nếu hắn không tìm cách dẫn ta rời đi, thì trước khi hắn ta kịp lên thuyền, ta tất đã đuổi kịp hắn ta."

Hắn ta đã tranh thủ thời gian để tạo khoảng cách với nàng.

"Nếu hắn ta chỉ muốn thoát thân, thì với kỵ thuật của hắn, sớm đã bỏ xa ta rồi. hắn ta mạo hiểm lên thuyền ở chỗ này, chỉ có một khả năng, hắn ta muốn về thành Phụng Kinh."

Tô Vãn Đường nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng dù không hiểu rõ lắm, nhưng nàng ấy vẫn tin tưởng Vệ Trăn tuyệt đối, lập tức hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Vệ Trăn nhìn về phía Tiêu Hà, hắn ta lập tức kịp phản ứng, dùng nhánh cây chỉ vào điểm nào đó trên mặt đất: "Nơi này có thể về thành Phụng Kinh mà không cần đi đường thủy."

"Cửa thành nào?"

"Cửa thành Bắc." Tiêu Hà nói.

Vệ Trăn ngước mắt nhìn về phía thuyền buồm đã biến thành một cái chấm đen nhỏ, sau một hồi, nói: "Ngươi dẫn người đi đường thủy đuổi theo, nhớ rõ làm ra động tĩnh lớn một chút.”

"Tô Vãn Đường và ta về thành Phụng Kinh, đến phủ Lãng Vương điều hai đội bố trí mai phục ở cửa thành Bắc!"

"Lại điều thêm hai đội đi điều tra viện tử kia, lục soát từng tấc một! Dù có tìm thấy dư đồ hay không, vẫn phải lưu lại năm người âm thầm theo dõi."

Tiêu Hà, Tô Vãn Đường: "Vâng."

Nói xong, Vệ Trăn và Tô Vãn Đường quay ngựa về thành, nhóm người Tiêu Hà ở lại bến tàu chờ đợi chuyến tàu tiếp theo.

Hai người nhanh chóng cưỡi ngựa băng qua rừng lúc, Tô Vãn Đường không nhịn được hỏi: "Một mình hắn ta ngụy trang bốn nước, rốt cuộc hắn ta là người nước nào?”

"Giá!" Vệ Trăn vung roi, một hồi lâu mới nói: "Có nhiều thứ rất dễ ngụy trang, nhưng có vài thứ lại không thể."

Tô Vãn Đường nhíu mày: "Ý Thiếu chủ là?"

"Khẩu âm có thể bắt chước, loan đao có thể lấy được bằng nhiều cách khác nhau, đi đường thủy không đại biểu được cho Đông Nhữ." Vệ Trăn nói: "Mà thuật cưỡi ngựa, không phải là điều có thể học trong một sớm một chiều được."

Hắn ta cưỡi ngựa quá thuần thục, như thể tài nghệ cưỡi ngựa đó có từ khi mới sinh ra, đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Tô Vãn Đường hiểu rõ: "Hắn ta là người Nam Hào!"

Vệ Trăn từ chối cho ý kiến, sau một lúc lâu mới nói: "Trước khi có chứng cứ không thể xác định, cũng có thể hắn ta có thiên phú cưỡi ngựa, rồi cố tình dùng nó để đánh lạc hướng chúng ta."

Tô Vãn Đường khẽ gật đầu: "Vâng."

"Sau khi về thành, ngươi đi thăm Thôi cô nương trước, nếu nàng ấy tỉnh, hỏi xem trước khi chúng ta tới trong quán rượu đã xảy ra chuyện gì."

Vệ Trăn nói: "Ta đi phủ Lãng Vương điều người."

"Vâng."

_

Vệ Trăn bố trí mai phục ở cửa thành Bắc xong, Tô Vãn Đường mới đến, thấy sắc mặt nàng ấy khá là khó coi, Vệ Trăn nói: "Thế nào?"

Tô Vãn Đường nhíu mày nói: "Ta không nhìn thấy Thôi cô nương."

Vệ Trăn sững sờ: "Hử?"

"Ta hỏi thị vệ trước, thị vệ nói bọn họ đưa người đến y quán không lâu thì người Thôi gia đã đến, bọn họ cũng không canh giữ ở nơi đó, ta tới y quán kia, dược đồng nói Thôi cô nương đã được đón về Thôi gia, hơn nữa Thôi gia còn dẫn cả lang trung khám bệnh cho Thôi cô nương đi."

Tô Vãn Đường nói: "Sau đó ta lại tới Thôi gia, nhưng Thôi gia đóng cửa không tiếp khách, nói Thôi cô nương bị thương nghiêm trọng, không cho ta thăm hỏi."

Chuyện khác Vệ Trăn cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng có một điều khiến nàng thấy hơi kỳ lạ.

Thôi gia là thế tộc danh môn, trong phủ không chỉ có phủ y, thậm chí có thể mời được ngự y ở trong cung đến khám bệnh, vì sao bọn họ muốn dẫn một lang trung của y quán nhỏ đi?

Bình Luận (0)
Comment