Cửa thành Bắc.
Từ khi Binh bộ đánh mất bản đồ, lệnh kiểm soát ra vào các cổng thành được thắt chặt. Từ sáng sớm, trước cửa thành đã xếp hàng dài chờ xét duyệt.
Vệ Trăn đứng ở chỗ tối, cẩn thận quan sát dòng người vào thành.
"Đã qua hai ngày, hắn ta thật sự sẽ trở về sao, vả lại có khi nào hắn ta đã trà trộn vào thành rồi không?" Tô Vãn Đường đứng ở bên cạnh nàng, cau mày nói.
Cửa thành mở ra, đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía trước.
Vệ Trăn lắc đầu: "Hắn ta còn chưa vào thành."
Hai ngày này nàng gần như canh giữ ở chỗ này không rời một tấc, thị vệ thủ thành c*̃ng không buông tha bất kỳ một người khả nghi nào, những quán rượu dọc theo con đường từ gian viện tử kia tới cửa thành Bắc cũng đều không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Bên phía Thôi gia thế nào?"
Tô Vãn Đường: "Bề ngoài vẫn như thường, chỉ là không gặp được Thôi cô nương."
Trong lòng Vệ Trăn càng thêm nghi hoặc.
Thôi Tuyết Lăng bị thương tay và chân, không hề tổn hại đến dung nhan, vả lại Tô Vãn Đường là dùng lý do điều ra bản đồ để gặp người, Thôi phủ không có lý do gì để né tránh.
"Vị lang trung kia trở về chưa?"
Tô Vãn Đường lắc đầu: "Chưa."
"Kể từ ngày đó sau khi vào Thôi phủ thì chưa từng ra ngoài."
Vệ Trăn nhíu mày, đáy lòng càng thêm lo lắng.
Xem ra, nàng phải đích thân tới Thôi phủ một chuyến.
"Dừng xe, kiểm tra!"
Tiếng thị vệ cản xe ngựa truyền đến, Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc thấy màn xe bị một cái quạt xếp xốc lên, lộ ra một khuôn mặt như ngọc.
Ánh mắt Vệ Trăn co lại.
Là hắn ta.
Nửa năm trước, người này từ trên trời giáng xuống cứu tỷ đệ bọn họ. Nay nàng vừa rời phủ Lãng Vương, lại gặp được hắn ta.
"Đại nhân, sao hôm nay lại tra xét nghiêm thế?" Đường Trăn biểu hiện rất phối hợp với thị vệ điều tra, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Thị vệ dĩ nhiên không thể tiết lộ nội tình, không kiên nhẫn nói: "Phụng lệnh hành sự, bớt lắm lời!"
Đường Trăn cũng không tức giận, cười nói: "Vậy thì các vị đại nhân cần phải lục soát cẩn thận."
Xe ngựa không có dị thường, thị vệ lục soát xong thì thả hắn ta đi.
Vệ Trăn nhìn xe ngựa đi xa, vốn dĩ muốn cho Tô Vãn Đường theo sau điều tra người kia, nhưng nghĩ lại, võ công của người kia hơn xa Tô Vãn Đường. Giờ bảo nàng ấy đi chưa nói tới việc có thể theo sau hay không, nếu bị phát hiện mà gặp nguy hiểm thì không ổn.
Thố Thập Bát, Thố Thập Cửu am hiểu theo dõi, nhưng sau khi Thái tử và Tây Vu khai chiến hai người đã rời đi chạy tới biên thành.
Nàng huấn luyện trong phủ Lãng Vương, bọn họ không cần ở bên cạnh bảo vệ nàng, cho nên khi biết chiến sự nổi lên, nàng đã bảo bọn họ trở về bên cạnh Thái tử.
Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn về phía cửa thành, ánh mắt vô tình xẹt qua nơi nào đó, nàng tập trung nhìn lại sau đó nhanh chóng đi tới.
"Thiếu chủ, sao thế?" Tô Vãn Đường thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Vệ Trăn đi đến vị trí xe ngựa vừa mới dừng lại, nhìn dấu vết giống như một bãi nước đọng trên mặt đất, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được.
Thị vệ phát hiện Vệ Trăn, c*̃ng đi tới: "Huyện chúa, là có phát hiện gì sao?"
Vệ Trăn chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vũng nước đọng, đặt lên mũi, sau đó sắc mặt chợt thay đổi: "Người trên chiếc xe ngựa vừa rồi có uống rượu không?"
Thị vệ lắc đầu: "Không ngửi thấy mùi rượu, nhìn c*̃ng rất tỉnh táo, trông không giống đã uống rượu."
Lúc này Tô Vãn Đường c*̃ng chạm vào dấu vết trên mặt đất, sau khi ngửi thử thì nhướng mày: "Là rượu!"
Vệ Trăn trầm mặt nhìn về phía phương hướng xe ngựa rời đi, lạnh lùng nói: "Đuổi theo!"
Dứt lời, binh sĩ ẩn núp trong chỗ tối hiện thân, đuổi theo xe ngựa.
Vệ Trăn và Tô Vãn Đường c*̃ng trở mình lên ngựa theo sát phía sau.
Binh sĩ đuổi tới chiếc xe ngựa kia trong một ngõ hẻm.
Lúc Vệ Trăn và Tô Vãn Đường đến, xe ngựa đã bị hai đội binh sĩ bao vây.
"Thiếu chủ, người ở bên trong."
Vệ Trăn kéo căng cương ngựa, nhìn chằm chằm xe ngựa.
Vào lúc tất cả mọi người nín thở tập trung, màn xe bị xốc lên, một cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trước mắt Vệ Trăn.
Một thanh đao vắt ngang trên cổ của vị công tử diện mạo như ngọc, kẻ bắt cóc hắn ta chính là tên gián điệp không biết là người nước nào đã lẩn trốn ba ngày, trở về thành Phụng Kinh kia.
"Huyện chúa Bắc Lãng, là ta xem thường ngươi rồi." Sắc mặt nam tử khó coi nhìn chằm chằm Vệ Trăn, cười lạnh nói: "Một mặt phái người đuổi theo theo đường thủy, hạ thấp sự đề phòng của ta, một mặt lại bố trí mai phục tại cửa thành Bắc, thật sự là giỏi tính toán!"
Vệ Trăn nhìn Đường Trăn đang bị bắt cóc, lạnh nhạt nói: "Vẫn không bằng được thủ đoạn của ngươi, suýt chút nữa đã để ngươi trốn thoát ngay dưới mí mắt."
Nam tử nheo mắt lại, nói: "Ngươi phát hiện được ta bằng cách nào, lại làm thế nào biết được ta sẽ trở về."
Vệ Trăn không trả lời câu hỏi thứ nhất của hắn ta, trầm mặc một lát, sau đó nhìn chằm chằm hắn ta và nói: "Địa đồ còn ở trong thành Phụng Kinh, đương nhiên ngươi sẽ trở về."
Sắc mặt nam tử khẽ thay đổi vì lời của nàng, mặc dù cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị Vệ Trăn phát hiện, nàng tiếp tục nói: "Nếu ta không đoán sai, đồ đang giấu ở ngay trong viện tử kia."
Ánh mắt nam tử lóe lên, cụp mắt cười lạnh lên tiếng: "Địa đồ đã sớm bị ta chuyển cho đồng bọn, ngươi không tìm thấy."
Vệ Trăn giật giật ngón tay.
Địa đồ không ở gian viện tử kia.
Sẽ ở chỗ nào?
Sau khi hắn ta đánh cắp bản đồ đã bại lộ hành tung bị Binh bộ truy sát một đêm, ngày kế tiếp bọn họ đã tìm được gian viện tử kia.
Hẳn là hắn ta không có thời gian giấu nó ở nơi khác mới đúng.
Trong thời gian này, ngoại trừ gian viện tử kia, hắn ta còn có thể giấu ở nơi nào?
Trong khoảng thời gian này, hắn ta chỉ từng đi quán rượu...
"Nếu bản đồ đã được mang đi, ngươi không chạy trốn còn trở về làm gì?"
Nam tử khẽ cắn môi, không nói gì.
Vệ Trăn đang muốn tiếp tục thăm dò thì thấy hắn ta kề đao vào sát cổ Đường Trăn: "Ngươi quản ta trở về làm gì!"
"Tất cả rời khỏi ngõ nhỏ, bằng không thì, ta lập tức giết hắn ta!"
Vệ Trăn không nhúc nhích, c*̃ng không bảo người lùi lại.
Đường Trăn không phải Thôi Tuyết Lăng.
Thôi Tuyết Lăng là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, còn người này thân phận đầy nghi vấn, tên này trốn ở trong xe ngựa của hắn ta vào thành, với lại nàng đã chứng kiến võ công của hắn ta.
Theo lý thuyết, hắn ta không nên bị bắt mới đúng.
Tô Vãn Đường nhìn Vệ Trăn, thoáng chốc hiểu ra: "Ngươi trốn ở trong xe ngựa của hắn ta vào thành, khó đảm bảo không phải cá mè một lứa, đang diễn kịch cho chúng ta xem!"
Nam tử như nghe được chuyện cười gì, đao trong tay dịch chuyển không chút nào nương tay, lập tức bắt đầu có máu tươi chảy xuống, chỉ mấy giây mà vạt áo màu trắng của Đường Trăn đã bị nhuộm đỏ.
"Nếu các ngươi đã hoài nghi, vậy thì không bằng ta tiễn hắn ta lên đường giúp các ngươi?"
Một đao này tàn nhẫn hơn lần bắt Thôi Tuyết Lăng làm con tin nhiều.
Tô Vãn Đường không khỏi nhíu chặt mày, nhìn về phía Vệ Trăn: "Thiếu chủ?"
Vệ Trăn vẫn không nhúc nhích, mà là nhìn về phía Đường Trăn: "Ta nhớ là võ công của Đường công tử không tệ."
Đường Trăn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Hóa ra cô nương còn nhớ rõ ta."
Tô Vãn Đường và hai đội binh sĩ nghe vậy đều kinh ngạc không thôi, lập tức nhìn về phía Vệ Trăn.
Thiếu chủ lại quen biết người này?
Vệ Trăn không trả lời, chỉ lẳng lặng chờ đáp án.
Đường Trăn cười khổ nói: "Ta từ ngoại thành vận chuyển một lô hàng về kinh, trên đường đi vô tình trúng kế của hắn ta, trúng nhuyễn cân tán, hắn ta bắt ta dẫn hắn ta vào thành, ta không có cách nào khác chỉ có thể đồng ý."
"Lúc thị vệ điều tra xe của ngươi, ngươi có thể cầu cứu." Vệ Trăn nói.
Đường Trăn: "Trước khi vào thành, hắn ta cho ta uống một viên thuốc độc, nói chỉ có hắn ta có thuốc giải, sao ta dám dùng tính mạng để đặt cược."
"Hắn ta trốn ở chỗ nào?"
"Dưới nhuyễn tháp là trống rỗng, vốn dĩ dùng để giấu vật phẩm quan trọng." Giọng Đường Trăn càng ngày càng yếu.
Hết thảy nghe đều rất hợp lý, không giống làm bộ.
Tô Vãn Đường nhìn người lung lay sắp đổ kia, nhíu mày: "Thiếu chủ, hắn sắp không chịu được nữa rồi."
"Ta đếm tới ba!" Nam tử nói: "Nếu như không lùi lại, ta sẽ giết hắn!"
"Một."
"Hai!"
Ánh mắt nam tử chợt thay đổi, đang chuẩn bị ra tay thì nghe Vệ Trăn nói: "Khoan đã!"
Nàng ngăn hắn ta lại, sau đó ra lệnh: "Lui ra phía sau!"
Vì bắt người này, bọn họ gần như đã liên tục không nghỉ suốt mấy ngày đêm, mắt thấy sắp bắt được người lại sinh ra biến cố như vậy, trong lòng ai cũng đều thấy không cam lòng.
Nhưng trên tay hắn ta là một mạng người sống sờ sờ, dù cho bọn họ không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể ưu tiên bảo vệ con tin.
Thế là, một đoàn người chậm rãi lui ra khỏi ngõ nhỏ.
Vừa ra ngõ nhỏ, Vệ Trăn đã nghiêng người nhỏ giọng nói gì đó với Tô Vãn Đường, nàng ấy ngẩn người sau đó ánh mắt sáng lên: "Vâng."
Tô Vãn Đường quay đầu ngựa lại rời đi không lâu, bên trong truyền đến tiếng la hoảng sợ: "Có ai không, có ai không, cứu công tử nhà chúng ta với."
Vệ Trăn dẫn theo hai đội người tiến vào ngõ nhỏ, nhìn thấy Đường Trăn toàn thân đầy máu dựa vào lòng người hầu, nàng xuống ngựa đến gần xem xét, sau đó ra lệnh: "Đưa đi y quán!"
Mấy người lính tiến lên đỡ người lên xe ngựa, nhanh chóng chạy tới y quán, Vệ Trăn c*̃ng đi theo.
"Vị công tử này trúng nhuyễn cân tán, còn trúng một loại độc không biết tên, cộng thêm việc mất máu quá nhiều mới có thể hôn mê bất tỉnh." Lang trung kiểm tra xong thì nói.
Vệ Trăn mệt mỏi day ấn đường.
Sau một lúc lâu, nàng nói: "Để lại mấy người trông chừng ở chỗ này, những người còn lại đi theo ta."
"Vâng."
_
Quán rượu.
Nam tử áp sát người vào góc tường nhìn chằm chằm quán rượu cách đó không xa, đảo mắt một vòng bốn phía không phát hiện có gì khác thường, nhanh chóng đi vào.
Nhưng hắn ta mới vào cửa đã phát hiện không đúng, mà lúc này muốn rút lui cũng đã không còn kịp rồi.
Tô Vãn Đường vung trường thương đánh thẳng vào mặt hắn ta, hắn ta vô thức muốn tông cửa xông ra, lại bị binh sĩ mai phục sẵn cắt đứt đường lui.
"Quản nhiên Thiếu chủ liệu sự như thần! Tô Vãn Đường cười lạnh nói: "Giờ để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu!"
Nàng ấy men theo đường tắt ra roi thúc ngựa chạy tới nơi này rồi lập tức thả tín hiệu, binh sĩ canh giữ ở ngoài viện tử cách đó không xa lập tức chạy tới, bọn họ vừa mới mai phục xong thì người đã chui đầu vào lưới.
Sau vài chiêu, nam tử không chống lại được thế tấn công của đông người, vừa muốn tìm cơ hội chạy trốn đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân mạnh và đều.
Tô Vãn Đường cười nói: "Tổng cộng trước sau đã điều động người của sáu đội để bắt ngươi, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh đi."
Nam tử siết chặt nắm tay.
Hắn ta biết mình không trốn thoát được, trầm mặc một lúc lâu sau đó buông loan đao.
Lúc này Tô Vãn Đường cũng sai người trói hắn ta lại.
Vệ Trăn vừa lúc đuổi tới.
"Thiếu chủ, đã bắt được người." Tô Vãn Đường hưng phấn nói.
Vệ Trăn gật đầu ừ một tiếng, nhìn về phía ông chủ và tiểu nhị quán rượu đã bị Tô Vãn Đường khống chế từ trước: "Đồ đâu?"
Tô Vãn Đường nghe vậy nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, vung trường thương lên chỉ vào gián điệp kia: "Ngươi giấu bản đồ ở chỗ nào? Nói!"
Tên gián điệp hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.
Hiển nhiên là không có ý định mở miệng.
Trong lòng Vệ Trăn biết bây giờ sẽ không hỏi ra được gì, nàng ra lệnh: "Phong tỏa quán rượu này, tìm từ trong ra ngoài!"
Tô Vãn Đường: "Vâng."
Nhiệm vụ là phải tìm lại được bản đồ, chỉ bắt được người là chưa đủ.
Nhưng để tránh có biến cố xảy ra, Vệ Trăn cũng không trì hoãn quá lâu, lúc này lập tức đưa người đến Đại lý tự, tự tay giao cho Bàng Đồ rồi trở về phủ Lãng Vương.
Chỉ mới vào cửa, hạ nhân đã bẩm báo Tề Vân Hàm tới, đã đợi từ lâu.
Vệ Trăn sững sờ, sau đó vội vàng bước nhanh tới chính sảnh.
Tính toán thời gian, nàng và Tề Vân Hàm đã nửa năm không gặp.
Ngày thành hôn của nàng ấy và Thẩm Lăng c*̃ng càng ngày càng gần.
Trong nửa năm này, nàng và Chử Yến từng gửi thư qua lại mấy lần, ban đầu nàng định nghĩ cách phá hỏng hôn lễ trước.
Trước mắt chuyện khác còn có thời gian bàn bạc kỹ hơn, thận trọng từng bước, nhưng một khi hôn lễ này hoàn thành, chẳng khác nào là để Tề Vân Hàm nhảy vào hố lửa, không còn đường lui.
Nhưng Chử Yến lại bảo nàng đừng sốt ruột, hãy chăm chỉ huấn luyện, hôn sự của Tề Vân Hàm có người còn sốt ruột hơn nàng.
Về phần người kia là ai, Vệ Trăn có suy đoán, nhưng cũng không chắc chắn, chẳng qua Chử Yến đã nói như thế, nàng đành yên lặng theo dõi tình hình trước.
Nếu thật sự đến mười sáu tháng Mười còn không có động tĩnh, hơn nữa c*̃ng không tìm được chứng cứ có liên quan tới bộ mặt thật của Thẩm Lăng, nàng sẽ thuê người, nội ứng ngoại hợp cướp tân lang!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không viết sai, chính là cướp tân lang, cướp tân nương sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương.