Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 118

"Vân Hàm."

Vào khoảnh khắc Vệ Trăn xuất hiện ngoài phòng, Tề Vân Hàm lập tức đứng dậy nghênh đón: "Trăn Trăn."

Nàng ấy gọi xong thì chợt dừng bước, ngơ ngác nhìn Vệ Trăn đi về phía mình.

Nửa năm không gặp, người vẫn là người đó, nhưng nàng ấy lại cảm thấy có chỗ nào đó khác biệt.

Hình như Vệ Trăn cao hơn, gầy hơn một chút, c*̃ng càng thêm lóa mắt hơn một chút.

"Vân Hàm."

Vệ Trăn đi đến trước mặt nàng ấy, thấy nàng ấy sững sờ thì lên tiếng gọi.

Tề Vân Hàm hoàn hồn, ôm lấy nàng.

"Nửa năm không gặp, ta nhớ ngươi lắm."

Vệ Trăn khẽ cong môi, cũng ôm lấy nàng ấy: "Ta cũng thế."

"Ta từng tới thăm ngươi, nhưng phủ Lãng Vương không cho ta vào." Hai người ôm nhau một hồi lâu, Tề Vân Hàm mới buông nàng ra, nói: "Hai ngày này nghe được ngươi đã ra phủ, mới biết đã có thể gặp ngươi."

Nghe ra nàng ấy tủi thân, Vệ Trăn vỗ nhẹ lên lưng của nàng ấy, dịu giọng nói: "Vốn dĩ ta đang chuẩn bị đi thăm ngươi, nhưng vừa kết thúc khảo sát đã nhận được nhiệm vụ, nên mới chậm trễ."

Tề Vân Hàm lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt lóe sáng, nói: "Trăn Trăn càng ngày càng xinh đẹp."

Vệ Trăn nhìn tiểu cô nương thơm tho mềm mại trước mặt, không nhịn được giơ tay nhéo mặt của nàng ấy: "Vân Hàm c*̃ng càng ngày càng đẹp."

Tề Vân Hàm mặc cho nàng bóp xong, kéo cánh tay nàng rồi nói: "Nhiệm vụ sao rồi?"

Bản đồ và gián điệp đều là chuyện quan trọng, không thể tùy ý lộ ra, Vệ Trăn không nói tỉ mỉ, chỉ chọn một vài điểm: "Cũng hòm hòm rồi."

Tề Vân Hàm ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Hai người trò chuyện câu được câu không một lúc lâu, Tề Vân Hàm mới thử nói: "Trăn Trăn, bên phía Thôi tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì à?"

Vệ Trăn đã sớm nhìn ra Tề Vân Hàm có lời muốn nói, đại khái c*̃ng đoán được là vì chuyện của Thôi gia, nhưng vẫn nói: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Hai ngày này ta nghe nói Thôi tỷ tỷ bị người bắt cóc bị thương, nhị ca ca của ta cực kỳ lo lắng, nhưng mấy ngày liên tiếp tới thăm đều bị từ chối ngoài cửa, nhị ca ca đành tới nhờ ta, nhưng ta đi c*̃ng không nhìn thấy Thôi tỷ tỷ, cho nên mới nghĩ đến hỏi Trăn Trăn xem ngươi có biết tình huống gì bên trong đó không." Tề Vân Hàm nói.

Vệ Trăn mượn động tác uống trà che lại sự kinh ngạc trong mắt.

Tô Vãn Đường tới thăm, nếu nói là Thôi gia không muốn để cho cô nương nhà mình bị quấn vào cuộc phong ba này, có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng vì sao ngay cả Tề Vân Hàm cũng không thể gặp Thôi Tuyết Lăng.

"Theo ta được biết, Thôi cô nương cũng không đáng ngại, mấy ngày nay có lẽ là bởi vì bị thương không muốn gặp người." Vệ Trăn nói: "Vân Hàm cũng đừng lo lắng quá, có lẽ qua mấy ngày nữa là ổn thôi."

Tề Vân Hàm nghe nàng nói như vậy cũng hơi yên tâm: "Không có gì đáng ngại là tốt rồi."

"Trăn Trăn không biết đâu, mấy ngày nay nhị ca ca đứng ngồi không yên trong phủ, ồn ào đòi mẫu thân đi cầu hôn, mẫu thân bị nhị ca ca quấn lấy không còn cách nào, đã đang tìm bà mối."

Vệ Trăn nghe vậy cũng không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc ở tiệc ngắm hoa Tề gia, trong những mảng sắc màu rực rỡ, trong mắt nhị công tử Tề gia chỉ có Thôi Tuyết Lăng, chỉ là không biết Thôi Tuyết Lăng cũng có ý đó hay không?

"Đúng rồi Trăn Trăn, còn có một chuyện..."

Tề Vân Hàm mấp máy môi, do dự mở miệng.

Vệ Trăn: "Vân Hàm cứ nói đừng ngại."

Ánh mắt Tề Vân Hàm thay đổi liên tục, một hồi lâu mới nói: "Trăn Trăn có biết chiến sự ở biên thành thế nào không, Thái tử ca ca... bọn họ, đều mạnh khỏe chứ?"

Thái tử ca ca... bọn họ?

Vệ Trăn im lặng một lúc, vờ như lơ đãng nói: "Vân Hàm muốn hỏi Tống đại nhân à?"

Ánh mắt Tề Vân Hàm lóe lên, quay đầu: "Không! Ai muốn hỏi y chứ! Chính miệng y từng nói đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nữa, ta mới không thèm hỏi y! Ta chỉ quan tâm Thái tử ca ca!"

Vệ Trăn: "..."

Thôi được rồi.

"Một tháng trước ta nhận được thư của điện hạ, mặc dù chiến sự khó lường, nhưng tất cả vẫn ổn." Vệ Trăn nói: "Tống đại nhân cũng ổn không có sao hết."

Có thể dễ dàng nhìn ra Tề Vân Hàm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Vệ Trăn, nàng ấy vội vàng giải thích: "Ta... Ta không có quan tâm y!"

Vệ Trăn thu hồi nụ cười, gật đầu: "Ừm, ta biết, Vân Hàm chỉ quan tâm điện hạ, cũng không thèm để ý Tống đại nhân ra sao ."

Tề Vân Hàm trừng mắt, giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì, chỉ cúi đầu.

Vệ Trăn nhìn thấy hết phản ứng của nàng ấy.

Xem ra, có lẽ giữa hai người này không chỉ là Tống đại nhân đơn phương, về phần vì sao hôn sự này chưa thay đổi, có lẽ...

Ánh mắt Vệ Trăn nhìn Tề Vân Hàm khá phức tạp.

Có lẽ tiểu cô nương này căn bản không rõ tình cảm mình dành cho Tống Hoài là gì.

Cùng là trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng Thẩm Lăng là vị hôn phu của nàng ấy, tương lai nàng ấy sẽ gả cho Thẩm Lăng, nhận thức như vậy đã tích lũy tháng ngày khắc sâu vào trong lòng của nàng ấy.

Huống chi trong con mắt của mọi người, Thẩm Lăng hoàn mỹ không một tì vết, đối xử với nàng ấy quan tâm chu đáo như vậy. Trước khi nàng ấy hiểu rõ trái tim mình thì không có lý do gì để phản đối cuộc hôn nhân này.

Có lẽ nàng ấy vẫn cho rằng, tình cảm mình dành cho Tống Hoài, là tình huynh muội.

Sau đó, Tề Vân Hàm trò chuyện thêm một lúc rồi rời đi phủ Lãng Vương.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong Vệ Trăn tới Thôi phủ.

Nàng là Huyện chúa, còn là Thiếu chủ phủ Lãng Vương, đương nhiên Thôi phủ không có khả năng tránh mà không gặp, Thôi phu nhân tự mình ra ngoài tiếp đón nàng.

Mặc dù trên gương mặt Thôi phu nhân luôn mang theo ý cười ôn hòa, nhưng trong mắt lại phảng phất nét mệt mỏi.

"Không biết sức khỏe Thôi cô nương thế nào rồi, ta có thể đi thăm Thôi cô nương không?" Vệ Trăn lặng lẽ nói.

Ánh mắt Thôi phu nhân lóe lên, một lát sau cười lên tiếng từ chối: "Thường ngày Tuyết Nhi thích chưng diện nhất, lần này bị thương, dung nhan khó tránh khỏi tiều tụy, ngay cả bằng hữu thân thiết tới thăm, nhưng con bé lại không muốn gặp ai."

"Đợi vết thương của Tuyết Nhi lành, chắc chắn sẽ tới phủ Lãng Vương bái kiến Huyện chúa."

Việc Thôi phu nhân khước từ nằm trong dự đoán của Vệ Trăn, vả lại đã nói đến mức này, Vệ Trăn c*̃ng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Đã như vậy thì để Thôi cô nương yên tâm dưỡng thương đi, chờ vết thương của nàng ấy lành ta lại tới thăm."

Thôi phu nhân vội nói: "Huyện chúa có lòng rồi."

Vệ Trăn không cần thiết phải ở lại, lại hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Ra khỏi Thôi phủ, nàng tới quán rượu một chuyến.

Tô Vãn Đường dẫn người lật tung cả quán rượu, nhưng vẫn không tìm thấy bản đồ quân sự. Đại lý tự cũng không thể moi được tin tức gì từ tên gián điệp bị bắt, chỉ có thể tiếp tục phong tỏa quán rượu, ngày đêm phái người trông coi.

Bọn họ không tìm được không có nghĩa là bản đồ chắc chắn không ở nơi này, dù sao quán rượu này cũng là một cứ điểm của gián điệp.

Nhưng chưởng quỹ và tiểu nhị đều nuốt thuốc độc tự sát, bây giờ người biết tung tích của bản đồ chỉ có tên gián điệp kia.

Nhưng Đại lý tự đã dùng đủ mọi cách, c*̃ng không khai thác được gì từ trong miệng hắn ta.

Nhất thời vụ án đánh mất bản đồ rơi vào bế tắc.

Mà một lần này, chính là ba tháng.

Trong lúc đó, không có người khả nghi nào tới gần gian quán rượu kia, gián điệp bị nhốt trong Đại lý tự c*̃ng vẫn cắn chặt răng không mở miệng.

Vệ Trăn đã từng mấy lần hoài nghi, có phải bản đồ thật sự đã bị đưa ra ngoài rồi không.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, nàng lại tới Thôi phủ một lần, lần này, nàng gặp được Thôi Tuyết Lăng.

Thôi Tuyết Lăng nói rằng hôm đó mình chỉ ngang qua gian quán rượu kia, muốn mua một ít rượu về cho phụ thân, nhưng vừa đi vào đã bị bắt lấy.

Còn lại những chuyện khác, nàng ấy hoàn toàn không biết.

Không hỏi ra được manh mối mới, Vệ Trăn cũng chỉ có thể tìm điểm đột phá khác.

Hôm ấy, Vệ Trăn mới ra khỏi thao trường, hạ nhân đã bẩm báo người của Đại lý tự đến.

Lúc đó nàng lập tức ý thức được hẳn là có liên quan tới tên gián điệp kia, vội vàng tới chính sảnh.

Người đến là Thiếu khanh Địch Minh và Thang Trình.

Nhìn thấy Vệ Trăn, Địch Minh liếc nhìn Thang Trình, hắn vẫn cúi đầu không lên tiếng, ông ấy chỉ có thể nhắm mắt nói: "Hắn ta biến mất rồi."

Vệ Trăn sững sờ, nhìn chằm chằm ông ấy.

Địch Minh tự biết đuối lý, sắc mặt ông ấy khó coi, nói: "Sáng sớm hôm nay, lính canh ngục phát hiện lúc đi đưa cơm."

"Người mặc áo tù của hắn ta là một lính canh ngục tuần tra ban đêm của Đại lý tự, đã tắt thở."

Vệ Trăn hít sâu một hơi, mất một lúc mới lên tiếng: "Trong ngục Đại lý tự canh phòng nghiêm ngặt, hắn ta bị thương nặng như vậy, có thể chạy thoát ngay dưới mí mắt của các ngươi bằng cách nào?”

Địch Minh càng thêm hổ thẹn: "Đại lý tự có nội ứng của hắn ta."

"Nội ứng đã bị bắt lại, nhưng uống thuốc độc tự sát."

Ông ấy vừa nói, vừa kín đáo ra hiệu cho Thang Trình.

Sau khi xảy ra chuyện, đại nhân đã giao việc khó nhằn là đến phủ Lãng Vương báo tin cho ông ấy, ông ấy mới cố ý dẫn cả Thang Trình tới.

Thang Trình và Huyện chúa là bạn cũ, nể mặt Thang Trình, cho dù Huyện chúa có tức giận, hẳn là cũng sẽ để ý tình cảm.

Thang Trình thực sự không cách nào xem nhẹ tín hiệu của Thiếu khanh, đành tiến lên phía trước nói: "Khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian lính canh ngục tử vong là khoảng giờ Tý đêm qua, khi đó cửa thành sớm đã đóng lại."

Đúng vậy, chiêu này của Thiếu khanh dùng rất khéo, đối mặt Thang Trình, quả thực Vệ Trăn không nổi giận được.

"Sau khi phát hiện hắn ta biến mất đã trì hoãn giờ mở cửa thành, bây giờ hắn ta vẫn đang ở trong thành." Địch Minh thấy vẻ mặt Vệ Trăn dịu đi, vội nói tiếp.

Vệ Trăn nhìn chằm chằm ông ấy, lạnh lùng nói: "Thành Phụng Kinh to như thế, cho dù hắn ta vẫn ở trong thành, Địch đại nhân có thể tìm ra sao?"

Địch Minh gục đầu xuống không lên tiếng, cũng tự nhận là kín đáo huých huých Thang Trình một cái.

"Việc này đúng là Đại lý tự thất trách, đã thông báo Thành phòng ti, lúc này đang tìm kiếm." Thang Trình nói.

Vệ Trăn day day sống mũi, im lặng thở dài.

Hiện tại có truy cứu thế nào c*̃ng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể tìm người trước.

"Ta biết rồi."

Cuối cùng Địch Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà ông ấy phản ứng nhanh kéo Thang Trình tới, bằng không thì chỉ sợ chuyện hôm nay không dễ dàng được bỏ qua như vậy.

"Chuyện lùng bắt người giao cho Thang Trình toàn quyền phụ trách." Địch Minh vứt người lại sau đó nhanh chóng lủi mất.

Chỉ để lại Thang Trình và Vệ Trăn mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau một lúc lâu, Vệ Trăn tức cười: "Ta mới phát hiện không ngờ Thiếu khanh của các ngươi lại láu cá như thế."

Thang Trình bất đắc dĩ cười.

Vốn dĩ hắn phụ trách quản lý hồ sơ vụ án, đột nhiên bị bắt tới tiếp nhận vụ án lớn như vậy, đương nhiên là hắn hiểu rõ lý do trong đó.

Đơn giản là để hắn làm nguôi cơn giận của Huyện chúa.

"Ngồi đi."

Vệ Trăn giơ tay lên một cái, nói.

Có lẽ đã lâu rồi nàng không gặp Thang Trình, hai người không nhịn được hàn huyên một phen, còn chưa nói mấy câu Đông Tẫn đã dẫn Tề Vân Hàm tiến vào.

Tề Vân Hàm đến viện của nàng là có thể trực tiếp tiến vào, không cần thông báo.

"Trăn Trăn."

Tề Vân Hàm đi rất nhanh, hốc mắt còn hơi đỏ lên.

Vệ Trăn thấy vậy, vội vàng nghênh đón: "Sao thế này?"

Tề Vân Hàm nắm lấy tay của nàng, cũng không rảnh bận tâm Thang Trình cũng có mặt, vội vàng la lên: "Ta mơ thấy y."

Vệ Trăn sững sờ, nàng gần như ngay lập tức hiểu ‘y’ trong miệng Tề Vân Hàm là ai, cẩn thận hỏi: "Ngươi mơ thấy y làm sao?"

Tề Vân Hàm siết chặt khăn thêu trong tay, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng ẩn chứa vẻ khẩn trương: "Ta mơ thấy y đơn thương độc mã trở về, trên đường gặp phải mai phục, có rất nhiều người áo đen, đông lắm, toàn thân y đều là máu..."

Vệ Trăn nhíu mày.

Chiến sự biên thành giằng co, cho dù thế nào Tống Hoài c*̃ng sẽ không đơn thương độc mã trở về, nhưng...

Hôn lễ của Tề Vân Hàm sắp tới rồi!

"Cuối cùng, cuối cùng bị một cây đao đâm vào tim." Giọng Tề Vân Hàm hơi run lên: "Y ngã xuống giữa những mảnh lá phong đỏ, không thở nữa."

Tuy nàng ấy biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của y quá rõ ràng, nhất là cuối cùng, y phí sức giơ tay lên giật giật môi, mặc dù nàng ấy không nghe được, nhưng trực giác nói cho nàng ấy, y đang gọi, Kiều Kiều.

Đến bây giờ tim nàng ấy vẫn cảm thấy đau đớn.

Có lẽ người bình thường nghe được những chuyện này sẽ không cho là thật, chỉ coi là Tề Vân Hàm mơ thấy ác mộng, nhưng Vệ Trăn thì khác, nàng là người đã từng chết một lần, đối với mấy chuyện ly kỳ như thế này nàng vẫn luôn ôm lòng kính sợ.

Có chút linh cảm, thà rằng tin là có.

Nhưng trên mặt nàng lại không tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ giọng an ủi Tề Vân Hàm: "Đừng sợ, đây chỉ là một giấc mơ, y sẽ không đơn thương độc mã trở về."

Dĩ nhiên Tề Vân Hàm c*̃ng hiểu rõ đạo lý này.

Cho dù về triều, y cũng sẽ đi theo đại quân, sẽ không đơn thương độc mã, nhưng nàng ấy không thể ngăn nổi nỗi hoảng loạn trong lòng.

"Trăn Trăn, y còn ở biên thành, đúng không, y không hề rời đi, đúng chứ?"

Sắc mặt Vệ Trăn nặng nề.

Đã lâu rồi nàng không nhận được thư từ biên thành.

Khi Thang Trình đứng bên cạnh nghe thấy Tề Vân Hàm nói 'ta mơ thấy y’, đã vô thức cảm thấy những chuyện bí mật này không phải chuyện hắn nên nghe, bèn lui về sau.

Nhưng sảnh chỉ lớn như vậy, hắn không tránh được.

Lúc này nghe được lời Tề Vân Hàm nói, trong lòng y nhảy một cái, hối hận tại sao mình không rời đi ngay từ đầu.

Vị hôn phu của Tề Vân Hàm là Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng ở thành Phụng Kinh, không ở biên thành.

Bây giờ người ở biên thành là Thái tử điện hạ, Tống đại nhân, hai vị tướng quân của Tô gia, Tề Vân Hàm nói tới ai, hắn không dám nghĩ tiếp.

"Vân Hàm, ngươi bình tĩnh trước đã." Vệ Trăn nắm tay Tề Vân Hàm, dịu giọng nói: "Đây chỉ là một giấc mơ, cho dù y trở về, cũng sẽ đi theo điện hạ, có đại quân và ám vệ bên cạnh, y sẽ không có việc gì."

"Tin tưởng ta."

Nàng sẽ nghĩ biện pháp đi cầu chứng việc này, nhưng nói với Tề Vân Hàm, sẽ chỉ làm nàng ấy tăng thêm lo lắng.

Ấn đường Thang Trình giật một cái.

Trở về cùng Thái tử điện hạ, vậy thì cũng chỉ có...

Chắc chắn là do hôm nay hắn đi ra ngoài không xem ngày.

Vệ Trăn lại an ủi Tề Vân Hàm hồi lâu, mới sai Đông Tẫn đưa người về Tề gia.

Đông Tẫn vừa rời khỏi, Nguyệt Lan đã cầm lấy thư từ biên thành vào.

Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên, nhanh chóng mở thư ra, là nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc.

Nội dung trên thư là, Tây Vu thua, giữa tháng sẽ lên đường trở về kinh thành.

Lúc Vệ Trăn nhìn đến đây, trái tim một mực treo lơ lửng vừa rồi chợt buông xuống, nhưng sau đó lại lập tức nhảy lên tận cổ họng!

Nếu đi theo hành trình của đại quân, sẽ không về kịp hôn lễ của Tề Vân Hàm, Tống Hoài sẽ về kinh trước!

Vệ Trăn cầm thư mà toàn thân lạnh toát, ngồi bệt xuống ghế.

Thang Trình bị phản ứng của nàng dọa đến giật mình: "Huyện chúa?"

Biên thành gửi thư, không phải là Thái tử điện hạ đã xảy ra chuyện gì chứ?

Vệ Trăn ngước mắt nhìn sang hắn, qua rất lâu mới lẩm bẩm lên tiếng: "Tống Hoài, một mình , hồi kinh."

Nàng vừa nói xong, toàn thân Thang Trình cứng đờ, con ngươi phóng đại.

'Ta mơ thấy y đơn thương độc mã về kinh, nửa đường bị mai phục.'

‘Y máu me khắp người, bị một cây đao đâm vào tim.'

Dù Thang Trình không tin quỷ thần, lúc này c*̃ng sững sờ tại chỗ nửa ngày không nói ra lời.

"Hoặc... Có lẽ chỉ là trùng hợp..."

Vệ Trăn c*̃ng hy vọng đây là trùng hợp.

Nhưng vẫn là câu nói kia, có một số việc, thà rằng tin là có!

Nàng ép mình tỉnh táo lại.

Tống Hoài không chỉ là người có địa vị quan trọng trong lòng Tề Vân Hàm, đối với Chử Yến mà nói, y cũng rất quan trọng.

Đó là a huynh của Thái tử.

Nàng nhất định không thể để cho y xảy ra chuyện.

Gián điệp chạy thoát, biên thành thắng trận, Tống Hoài về kinh, phục kích...

Vệ Trăn nhanh chóng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay một lần, trong lòng đột nhiên dâng lên một phỏng đoán.

Nội ứng trong Đại lý tự, khả năng không phải là do nước địch phái đến, mà rất có thể vấn đề xuất phát từ chính người Bắc Lãng.

Mà người có khả năng làm việc này nhất, nàng chỉ nghĩ đến một người.

Thẩm Lăng!

Nếu Thẩm Lăng biết Tống Hoài về kinh trước, nhất định sẽ ngăn cản!

Không chỉ vì để hắn ta và Tề Vân Hàm thuận lợi thành hôn, cũng bởi vì, Tống Hoài là người đắc lực nhất bên cạnh Thái tử.

Tây Vu không giữ được Thái tử ở lại, hắn ta há sẽ từ bỏ ý đồ, giết Tống Hoài, tương đương với chặt đứt một tay của Thái tử.

Nhưng lúc này gửi thư đi thì đã không kịp nữa rồi!

Đại quân đã lên đường, Tống Hoài cũng đã xuất phát.

Yên lặng nửa năm, cuộc giao phong với Thẩm Lăng, lần nữa bắt đầu!

"Rừng phong!"

Vệ Trăn mở mắt ra, đột nhiên nói: "Vừa rồi có phải nàng ấy nhắc tới rừng phong không?"

Thang Trình cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu: "Đúng, Tề cô nương nói, y ngã xuống giữa một mảnh lá phong đỏ."

Vệ Trăn vội vàng dặn dò: "Nguyệt Lan, gọi Tô Vãn Đường tới."

Nguyệt Lan chỉ nghe một nửa, hơi không hiểu ra sao, nhưng c*̃ng nhận thấy được hẳn là đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng nhận lệnh rời đi.

Không lâu sau Tô Vãn Đường đã đến đây.

"Thiếu chủ."

Vệ Trăn nghiêm túc nói: "Đi tra xét tất cả rừng phong nằm trên đoạn đường từ thành Phụng Kinh đến biên thành Tây Vu!"

Mặc dù Tô Vãn Đường không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng."

"Tốc độ phải nhanh!" Vệ Trăn nói: "Phát hiện một chỗ lập tức điều người một đội bày sẵn mai phục."

Tô Vãn Đường nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Vì sao?"

"Tiếp ứng Tống Hoài, có người muốn ám sát y." Vệ Trăn nói thẳng: "Y đơn thương độc mã trở về, sẽ nhanh hơn đại quân rất nhiều."

"Không chỉ quan đạo, rất có thể y sẽ đi đường tắt."

"Tất cả mọi người cải trang rồi hãy ra khỏi thành, đừng để lộ hành tung."

Tô Vãn Đường nghe đến đó thì không hỏi tiếp nữa, nghiêm mặt đồng ý: "Vâng."

Sau khi Tô Vãn Đường rời đi, Vệ Trăn lập tức quay sang nói với Thang Trình: "Chuyện lùng bắt người, cần ngươi hao phí nhiều tâm sức."

Thang Trình cung kính gật đầu: "Vâng."

Sau khi Thang Trình rời đi, Vệ Trăn lập tức đi gặp Lãng Vương, xin ông ấy gửi một thư khẩn tới biên thành.

Sau lưng Thẩm Lăng có tử sĩ, không biết số lượng, nàng không dám đặt tất cả phần thắng trên người mình.

Nếu có thể đưa tin đến trong tay Chử Yến trước khi Tống Hoài gặp nạn, phần thắng có thể lớn hơn nhiều.

Cuối cùng, Vệ Trăn vẫn không yên lòng, cầm một chồng ngân phiếu đưa cho Thang Trình, bảo hắn kêu Trọng Hủ dùng số tiền lớn mời một nhóm cao thủ ra khỏi thành.

Sau khi an bài xong tất cả mọi chuyện, Vệ Trăn nặng nề thở ra một hơi.

Trời xanh phù hộ, chỉ mong Tống Hoài có thể thoát được một kiếp nạn này.

Mà đúng lúc này, đột nhiên có người đến báo: "Thiếu chủ, Thôi cô nương ra ngoài."

Vệ Trăn khẽ nheo mắt lại.

Cuối cùng nàng ấy cũng ra ngoài!

Đúng vậy, nàng vẫn luôn nghi ngờ Thôi Tuyết Lăng!

Nàng ấy là tiểu thư khuê các, cho dù mua rượu cũng sẽ sai hạ nhân đi, huống chi, mặc dù nàng ấy muốn tỏ tấm lòng mà tự mình đi mua, c*̃ng không nên tới một chỗ xa như vậy!

Cho nên, nàng vẫn luôn sai người theo dõi bên ngoài Thôi gia!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau Thái tử sẽ đến.

Bình Luận (0)
Comment