Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 119

Một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi dừng ở trong ngõ nhỏ chật hẹp, sau đó một nữ tử dung mạo xinh đẹp nhã nhặn bước xuống.

Nữ tử khí chất hào phóng lại không mất vẻ tao nhã, mặc y phục tơ lụa lộng lẫy, vừa nhìn đã biết xuất thân từ nhà cao cửa rộng, chỉ có chút đột ngột là, rõ ràng nàng ấy chải búi tóc cô nương, nhưng bụng dưới nhô cao.

Nàng ấy được nha hoàn đỡ chậm rãi bước vào trong viện.

Cùng lúc đó, Vệ Trăn đang chạy về hướng nơi này, nàng nghe Tiêu Hà bẩm báo, từng hoài nghi mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì, nàng ấy mang bầu?"

Tiêu Hà gật đầu: "Vâng, ta tận mắt nhìn thấy, ít nhất cũng phải sáu tháng."

Trong mắt Vệ Trăn thoáng qua một tia kinh ngạc, vô thức nói: "Sao có thể! Hơn một tháng trước ta mới gặp nàng ấy."

Nàng nhớ vô cùng rõ ràng, hôm đó, Thôi Tuyết Lăng mặc cũng không dày, eo thon nhỏ, tuyệt đối không có khả năng đã mang thai gần năm tháng!

"Hơn bốn tháng có thể nhìn ra được không?"

"Hẳn là có thể?" Tiêu Hà trầm mặc một lát, nói: "Nàng ấy đi về hướng thành Nam, người của chúng ta đi theo phía sau, đợi gặp được người là có thể biết chân tướng."

Hắn ta c*̃ng hy vọng là mình nhìn lầm, nếu hắn ta không nhớ lầm, vị cô nương này của Thôi gia cũng chưa hứa hôn!

Nếu thật sự có thai, hậu quả khó mà lường được.

Vệ Trăn sầm mặt tăng nhanh tốc độ.

Mặc dù nàng rất không muốn tin tưởng, nhưng nếu thật sự là như vậy thì đã có câu trả lời cho hành động khác thường của Thôi gia.

Nếu nàng ấy đã có thai sáu tháng, vậy thì hẳn là lúc bị bắt cóc đã mang thai, cho nên Thôi gia mới đưa cả vị kia lang trung kia đi, lại còn không cho bất luận kẻ nào thăm viếng.

Nhưng chuyện này vẫn có điểm chưa được rõ ràng…

"Nếu vừa mang thai, rơi từ trên ngựa xuống, còn có thể giữ được đứa bé không?"

Tiêu Hà nghe vậy, một hồi lâu mới nói: "Thiếu chủ, ta cũng chưa thành hôn, đối với mấy chuyện này, ta cũng không hiểu rõ lắm."

"Nhưng nói như vậy... Hẳn là không giữ nổi?"

Vệ Trăn ừ một tiếng, mạnh mẽ vung roi ngựa.

Không biết tại sao, hiện tại nàng có một loại dự cảm không tốt lắm.

_

Thôi Tuyết Lăng đi vào tiểu viện, không cho nha hoàn đi theo nữa, nha hoàn nhìn phần phồng lên của nàng ấy, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, lo lắng nói: "Cô nương, nô tỳ không yên tâm người."

Thôi Tuyết Lăng vỗ vỗ tay của nàng ta, nhìn nàng ta, cười rất dịu dàng: "Không có chuyện gì, hơn nửa canh giờ nữa, nếu ta còn chưa đi ra thì ngươi lại đi vào, nhớ lấy, nếu trong lúc đó nghe thấy động tĩnh gì, cũng không được xông vào."

Nha hoàn còn muốn nói gì đó, lại bị nàng ấy ngắt lời: "Ngươi phải nhớ kỹ những gì ta đã dạy ngươi,dù gặp phải nghịch cảnh gì cũng không được manh động, càng không được tự oán tự trách, phải rõ ràng biết bản thân mong muốn điều gì, suy tính chu toàn rồi mới hành động."

"Hạ Nhi, ta đã tìm cho ngươi một hôn sự, đối phương là một quản sự của một cửa hàng, hơn ngươi bốn tuổi, là kiểu mà ngươi thích, sau khi trở về thì gả chồng đi."

Diệp Hạ càng nghe trong lòng càng bất an: "Cô nương! Nô tỳ đi vào chung với người."

Thôi Tuyết Lăng nhìn nha hoàn hầu cận bên cạnh, đưa tay sửa sang lại sợi tóc cho nàng ta, dịu giọng nói: "Đây là ân oán giữa ta và hắn, để cho ta tự tay kết thúc đi."

"Ngươi ở chỗ này chờ ta là được."

Diệp Hạ không khuyên bảo được, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: "Cô nương, nếu có chuyện gì thì người gọi một tiếng, nô tỳ lập tức đi vào."

Nụ cười trên mặt Thôi Tuyết Lăng cứng lại, nhưng chỉ một chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, khẽ gật đầu một cái: "Ừm."

Thôi Tuyết Lăng buông tay nha hoàn ra, nâng làn váy chậm rãi đi vào đông sương phòng.

Bước vào gian phòng quen thuộc này, nơi đã đẩy nàng ấy xuống vực sâu của địa ngục, Thôi Tuyết Lăng nắm chặt khăn tay.

Sau một lúc lâu, nàng ấy mới chậm rãi buông khăn, thuần thục châm lư hương.

Sau đó nàng ấy dùng khăn lau ghế, một tay đỡ eo, một tay vịn mép bàn chậm rãi ngồi xuống.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, cửa sổ truyền đến tiếng động, nàng ấy ngước mắt nhìn lại, thấy người quen thuộc kia nhảy qua cửa sổ, đi về phía nàng ấy.

Nàng ấy lẳng lặng nhìn hắn ta.

Tới Đại lý tự một chuyến, quả nhiên hắn ta bị thương rất nặng, lúc này hắn ta giống như lúc nàng ấy mới gặp hắn ta, dễ như trở bàn tay làm người ta sinh lòng thương hại.

Khuôn mặt kia, quá biết mê hoặc lòng người.

"Tuyết Nhi."

Nam nhân bước tập tễnh đến trước mặt nàng ấy, cúi đầu nhìn chằm chằm bụng dưới đang phồng lên của nàng ấy, giọng hơi run: "Đây là…"

Thôi Tuyết Lăng cụp mắt dịu dàng v**t v* bụng, nói: "Vân Trạch, đây là con của chúng ta."

Nam nhân được gọi là Vân Trạch nghe vậy trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ, hắn ta chậm rãi ngồi xuống, nắm chặt hai tay của nàng ấy, vừa mừng vừa sợ nói: "Tốt quá rồi Tuyết Nhi, chúng ta có con rồi."

"Tuyết Nhi, hôm nay ta dẫn nàng trở về, có được không?"

Thôi Tuyết Lăng lại chậm rãi rút tay ra, tình ý trong mắt cũng theo đó từ từ tan đi.

"Trở về? Về chỗ nào?"

"Vân Trạch, rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Câu nói sau cùng thốt ra, giọng Thôi Tuyết Lăng đã nghẹn ngào, trong đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt cũng nổi lên ánh nước.

Vân Trạch thấy vậy đau lòng không thôi, cuống quýt vỗ về đôi tay nàng ấy, vội vàng nói: "Tuyết Nhi, đợi sau khi trở về, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả, có được không?"

Thôi Tuyết Lăng bỗng nhiên rút tay ra, đứng lên lùi về sau một bước: "Đủ rồi!"

"Ngươi nói ngươi là công tử nhà họ Vân, mang theo tín vật Vân gia, ta mới một mực tin là thật, thật sự không ngờ ngươi lại bị bắt vào Đại lý tự, với tội danh lấy trộm bản đồ!"

"Ta đã nhìn thấy chân dung của công tử Vân gia thật sự, ngươi còn muốn lừa ta đến khi nào nữa đây?"

Thôi Tuyết Lăng nước mắt đầy mặt, cực kỳ bi thương nói: "Nhưng dù cho như thế, ta vẫn không hề từ bỏ, ngươi có biết vì giữ được con của chúng ta, ta chịu bao nhiêu uất ức hay không?!"

"Nhưng đến giờ phút này, ngươi vẫn không muốn với ta một câu thật lòng!"

"Tuyết Nhi nàng đừng kích động, nàng nghe ta giải thích trước đã." 'Vân Trạch' vội vàng lên tiếng trấn an: "Ta sẽ nói hết với nàng, nàng bình tĩnh trước đã, bình tĩnh trước đã, được không?"

Thôi Tuyết Lăng giơ tay lau nước mắt, kiên quyết nói: "Ta hỏi, ngươi trả lời, đáp án khiến cho ta hài lòng, ta sẽ về nhà cùng ngươi."

"Nếu ngươi lại nói dối dù chỉ nửa chữ, ta sẽ đập đầu chết ở chỗ này! Một xác hai mạng!"

'Vân Trạch' nghe vậy, vội vàng cam kết: "Được, nàng hỏi đi, ta tuyệt đối không lừa nàng nữa, chỉ cần nàng bằng lòng trở về cùng ta, nàng nói cái gì ta cũng đồng ý với nàng."

Thôi Tuyết Lăng nhìn chằm chằm hắn ta, nói: "Ngươi là ai? Là người nước nào?"

'Vân Trạch' trầm mặc một hồi lâu, mới nhìn Thôi Tuyết Lăng, nói khẽ: "Ta tên Lặc Phu Lãng, là người Nam Hào."

Thôi Tuyết Lăng nhắm mắt lại, một hàng nước mắt trượt xuống.

"Tuyết Nhi, ta không cố ý muốn gạt nàng, ta chỉ nhất thời không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho nàng." Lặc Phu Lãng: "Chỉ cần nàng bằng lòng tha thứ ta, cùng ta trở về, nàng bảo ta làm cái gì cũng được."

"Ta nhất định sẽ cưới nàng theo đúng phong tục Bắc Lãng, tổ chức hôn lễ linh đình rước nàng về."

"Ngươi muốn ta mang theo bản đồ thành Phụng Kinh cùng ngươi về Nam Hào?" Thôi Tuyết Lăng mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Để cho ta trở thành tội nhân của Bắc Lãng, không còn đường lui? Khiến Thôi gia trở thành tặc thần phản quốc?!"

Lặc Phu Lãng lắc đầu: "Không, không phải như vậy!"

"Sẽ không ai biết nàng đi theo ta, nếu nàng thật sự không yên lòng, ta sẽ đóng giả thành cướp bắt nàng đi, như vậy là có thể bảo đảm Thôi gia an toàn."

Thôi Tuyết Lăng cụp mắt, không nói gì.

"Tuyết Nhi, ta nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng, sẽ không để cho nàng mang tội phản quốc." Lặc Phu Lãng nói một cách chân thành: "Ta thật lòng yêu nàng, Tuyết Nhi, nàng tin ta đi."

Thôi Tuyết Lăng cười khổ, v**t v* bụng, lẩm bẩm nói: "Ta còn có thể tin tưởng ngươi ư?"

Lặc Phu Lãng thấy thái độ của nàng ấy có phần buông lỏng, vừa thử thăm dò tiến lên, vừa dịu giọng an ủi: "Có thể, Tuyết Nhi, nàng có thể tin tưởng ta."

"Ta sẽ cho nàng một ngôi nhà, cả đời chỉ có một mình nàng, tương lai chúng ta sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau."

Thôi Tuyết Lăng không biểu hiện kháng cự khi hắn ta tới gần nữa, Lặc Phu Lãng nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, tiếp tục nói: "Ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngoài thành có xe ngựa tiếp ứng của chúng ta, chỉ cần ra khỏi thành, chúng ta sẽ an toàn."

Ánh mắt Thôi Tuyết Lăng khẽ nhúc nhích, sau một hồi mới ôm lại hắn ta, nói: "Toàn bộ thành Phụng Kinh đều đang truy nã ngươi, chúng ta có thể ra khỏi thành sao?"

Lặc Phu Lãng nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta buông Thôi Tuyết Lăng ra, lau nước mắt trên mặt nàng, nói khẽ: "Có thể."

"Có người đã sắp xếp xong xuôi hết thảy cho chúng ta, đợi thêm hai canh giờ là chúng ta có thể đi ra."

Thôi Tuyết Lăng hơi cụp mắt, khẽ gật đầu một cái: "Ngươi tuyệt đối không thể liên luỵ tới Thôi gia."

"Yên tâm, sẽ không." Lặc Phu Lãng cam kết.

Lúc này Thôi Tuyết Lăng mới miễn cưỡng tin hắn ta.

"Nào, ngồi xuống trước, nàng đang mang thai, phải cực kỳ cẩn thận." Lặc Phu Lãng vui vẻ đỡ Thôi Tuyết Lăng đi đến cạnh bàn: "Nàng ở chỗ này chờ ta, ta đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về."

Thôi Tuyết Lăng ừ một tiếng, nói: "Ngươi muốn tới quán rượu lấy bản đồ à?"

Ánh mắt Lặc Phu Lãng khẽ thay đổi: "Sao Tuyết Nhi lại biết bản đồ ở quán rượu?"

Thôi Tuyết Lăng hừ lạnh một tiếng: "Ngày hôm ấy, ngươi chỉ từng tới mỗi nơi đó, không ở quán rượu thì ở nơi nào?"

Dứt lời, trên mặt nàng ấy thoáng qua một tia lo lắng: "Lúc này bên ngoài quán rượu đều có người canh giữ, ngươi có thể thuận lợi lấy được sao?"

Lặc Phu Lãng vừa dâng lên lòng cảnh giác lại tiêu tán, hắn ta cười nói: "Yên tâm, có người sẽ giúp ta, ta và hắn ta làm giao dịch."

Thôi Tuyết Lăng nhíu mày: "Ai?"

Lặc Phu Lãng nói: "Ta cũng không biết hắn ta là ai, chỉ biết hẳn là một người quyền cao chức trọng."

"Thời gian không còn sớm, ta phải đi một chuyến trước, Tuyết Nhi nàng ở chỗ này chờ ta trở lại."

Thôi Tuyết Lăng ừ một tiếng, lại đột nhiên nói: "Người của phủ Lãng Vương tìm ở quán rượu lâu như vậy, có khi nào đã tìm được rồi không?"

Lặc Phu Lãng cong môi cười một tiếng: "Sẽ không."

"Ta giấu ở trong lối bí mật dưới hầm rượu..."

Hắn ta còn chưa dứt lời, đã nhận thấy được toàn thân không còn khí lực, vô thức đưa tay bóp ấn đường.

Thôi Tuyết Lăng lẳng lặng nhìn hắn ta, thấy hắn ta không chịu nổi ngã xuống, mới chậm rãi đứng lên: "Đây là nhuyễn cân tán mà ta bỏ ra nhiều tiền mua được."

"Không mùi không màu, giấu trong loại hương chúng ta từng dùng, cho nên, ngươi mới có thể không phát hiện được."

Lặc Phu Lãng không dám tin ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Tuyết Nhi nàng... Vì sao?"

Thôi Tuyết Lăng gỡ cây trâm cài tóc nhọn từ trên đầu xuống, cụp mắt nhìn Lặc Phu Lãng, gằn từng chữ: "Nếu như ngày ấy, trên đường ta dâng hương trở về, biết người trọng thương hôn mê ven đường kia là người Nam Hào, ta nhất định sẽ không cứu hắn ta."

"Mấy tháng này, ta không chỉ một lần hối hận, ngày đó ta không nên đi dâng hương, c*̃ng không nên động lòng trắc ẩn."

Thôi Tuyết Lăng càng nói, giọng càng lạnh.

"Ngươi hủy hoại cuộc đời của ta, lại hỏi ta vì sao?"

"Tuyết Nhi, nàng còn hận ta lừa nàng sao?" Lặc Phu Lãng muốn đưa tay tóm lấy váy nàng ấy, lại bởi vì toàn thân không còn chút sức lực nào mà không thể thành công: "Là ta không tốt, ta xin lỗi nàng, đừng giận dỗi nữa, có được không?"

Thôi Tuyết Lăng hít sâu một hơi, đá một phát vào bắp đùi của hắn ta: "Ta giận dỗi?!"

"Ngươi cho rằng ta thật sự không biết, ngày đó trong gian phòng này, ngươi trộn lẫn thứ gì vào trong hương?"

Lặc Phu Lãng đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lời này lại khiến hắn ta khựng lại: "Tuyết Nhi..."

"Ta có lòng tốt cứu ngươi một mạng, ngươi lại dùng hương thúc tình với ta, để ta lầm tưởng mọi chuyện chỉ là nước chảy thành sông?" Thôi Tuyết Lăng lại đá thêm một phát, nghiến răng hung ác nói: "Có phải là rất hiếu kỳ sao ta lại biết được không?”

"Ngươi thật sự diễn rất tốt, c*̃ng thật sự đã lừa được ta, mãi đến ngày ấy, ngươi bắt cóc ta ra khỏi thành, ném ta xuống ngựa." Thôi Tuyết Lăng ngồi xổm xuống, nhìn hắn ta nói: "Ta mới biết được, ta mang thai."

"Sau đó ta tới tiệm thuốc điều tra, mới biết được canh tránh thai mà ngươi mua cho ta, là giả!"

"Mấy tháng nay, ta không chỉ một lần nghĩ, nếu như thời gian có thể quay về thì tốt biết bao nhiêu." Thôi Tuyết Lăng cầm cây trâm đâm mạnh vào đùi Lặc Phu Lãng: "Quay về cái ngày ta gặp ngươi, ta nhất định sẽ, tự tay giết ngươi."

"A!"

Lặc Phu Lãng kêu đau một tiếng, mặt trắng bệch nói: "Tuyết Nhi, nàng tha thứ cho ta lần này..."

"Nàng đã có thai sáu tháng, nàng... Tuyết Nhi!"

Thôi Tuyết Lăng không đợi hắn ta nói xong đã rút cây trâm ra đâm vào bụng mình, lập tức, máu phun ra tung toé.

Nàng ấy nhìn Lặc Phu Lãng, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị: "Yên tâm, ta sẽ tiễn con của ngươi đi đoàn tụ với ngươi."

Bình Luận (0)
Comment