Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 120

Lặc Phu Lãng dùng cả tay chân bò đến bên cạnh nàng ấy, dường như muốn cầm máu cho nàng ấy.

Thôi Tuyết Lăng cúi đầu nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm bụng nàng ấy khóe mắt như muốn rách ra, nói khẽ: "Ngươi bị phế ở Đại lý tự, là ta tìm người làm."

"Như vậy, nó sẽ là đứa con duy nhất của ngươi."

"Ta đã bảo lang trung khám chẩn đoán, là một bé trai, hiện tại, ngươi tận mắt nhìn thấy dòng máu duy nhất chết ở trước mặt ngươi, có phải là rất đau lòng không?"

"Vì cái gì, vì cái gì mà nàng lại làm như vậy!" Lặc Phu Lãng kinh ngạc ngước mắt, tê tâm liệt phế quát.

Thôi Tuyết Lăng cười đau thương: "Vì cái gì?"

"Bởi vì, ta là người Bắc Lãng."

"Thành Phụng Kinh là nhà của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nó."

Lặc Phu Lãng lập tức mất tiếng, tất cả cuồng loạn nháy mắt ngừng lại.

Tay của hắn ta vô lực rủ xuống.

Lúc Vệ Trăn chạy đến, chính tai nghe được câu nói này, nàng ngẩn ra một chớp mắt, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rên, vội vàng đẩy cửa ra.

Cây trâm trong tay Thôi Tuyết Lăng vững vàng đâm vào tim Lặc Phu Lãng, hắn ta cầm tay của nàng ấy.

"Xin lỗi…" Hai bàn tay nhuốm máu đan vào nhau, hắn ta hỏi: "Nếu như... Ta không phải... người Nam Hào, nàng sẽ đi theo ta... chứ?"

Nhưng câu hỏi này, hắn vĩnh viễn không có được đáp án.

Trên mặt Thôi Tuyết Lăng dính rất nhiều máu, trên lông mi, trên chóp mũi, trên môi.

Nàng ấy nhìn bàn tay nhuốm máu đang nắm chặt mình chậm rãi rủ xuống, ánh mắt khẽ run.

Sau một hồi, nàng ấy lẩm bẩm nói: "Sẽ không."

Nàng ấy sẽ không đi theo một nam nhân tính kế mình như vậy, dù cho nàng ấy từng vô tình động tâm vì hắn ta trong lúc không hề hay biết.

Huống hồ, tư tình sao có thể sánh với nhà và đất nước.

"Thôi cô nương."

Vệ Trăn chậm rãi tới gần nàng ấy, cố gắng hạ thấp giọng gọi nàng ấy.

Thôi Tuyết Lăng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, qua rất lâu, nàng ấy nói: “Địa đồ ở trong lối bí mật trong hầm rượu."

Nàng ấy chậm rãi rút trâm cài tóc ra: "Việc này Thôi gia không biết rõ tình hình, ta lấy cái chết chuộc tội, xin Huyện chúa bỏ qua cho Thôi gia."

Con ngươi Vệ Trăn chấn động, lập tức nhào người tới trước khi nàng ấy kịp nói hết câu.

Cây trâm Thôi Tuyết Lăng đâm về phía tim mình, nhưng vì cú va chạm mạnh, mũi trâm lệch hướng, rạch một đường dài trên cánh tay Vệ Trăn.

"Huyện chúa!"

Ánh mắt Thôi Tuyết Lăng thay đổi, sững sờ nhìn Vệ Trăn.

Vệ Trăn nhịn đau lấy đi cây trâm trong tay nàng ấy, nhìn phần bụng bị máu nhuộm đỏ của nàng ấy, trầm giọng nói: "Ta dẫn ngươi đi tìm lang trung."

Thôi Tuyết Lăng đang định mở miệng, Vệ Trăn cũng đã bế ngang nàng ấy lên, bước nhanh ra ngoài.

Một chùm ánh nắng chiếu vào gian phòng đầy máu tanh, giống như là ánh sáng của Đức Phật chiếu từ trên trời xuống.

Thôi Tuyết Lăng bị chói nhắm lại mắt, vô thức vùi đầu vào lòng Vệ Trăn.

Diệp Hạ thấy Vệ Trăn ôm Thôi Tuyết Lăng máu me khắp người đi ra, lập tức hoảng sợ kêu lên: "Cô nương!"

Vừa rồi khi Tiêu Hà nghe thấy lời Thôi Tuyết Lăng nói đã lập tức sai người ta đi quán rượu tìm lối bí mật, lúc này thấy bọn họ ra ngoài, hắn lập tức cúi đầu không nhìn Thôi Tuyết Lăng.

Vệ Trăn hơi dừng bước trước cửa, khi lại nhấc chân lên, nàng dịu dàng nói: "Được ngươi bảo vệ, mặt trời trên thành Phụng Kinh rất xán lạn, ngươi hẳn phải sống sót, để cảm nhận nó."

Thôi Tuyết Lăng không nói gì, vẫn vùi đầu vào trong ngực Vệ Trăn.

Nhưng Vệ Trăn nghe được tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu kia.

Nàng không an ủi nữa, chỉ bước nhanh về phía xe ngựa, cô nương trong ngực bị thương, nàng phải mau chóng dẫn nàng ấy đi tìm lang trung.

Nhưng nàng không nghĩ tới, đến trước xe ngựa, Thôi Tuyết Lăng nhẹ nhàng kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Huyện chúa, thả ta xuống đi, ta không sao."

Vệ Trăn sững sờ, cau mày nhìn về phía phần bụng hở ra, bị máu tươi nhuộm đỏ của nữ tử.

Nhìn thế nào cũng không giống như là không sao.

Một khắc sau, nàng thấy Thôi Tuyết Lăng được nha hoàn đỡ, rời khỏi ngực nàng, kéo từ phần bụng ra một miếng vải bố: "Đây là giả, là máu gà."

Vệ Trăn trợn mắt hốc mồm nhìn nàng ấy: "... ?!"

Thôi Tuyết Lăng mất tự nhiên nói: "Như này, mới có thể hạ thấp tính cảnh giác của hắn."

Vệ Trăn cứng đờ dịch chuyển ánh mắt.

Thôi Tuyết Lăng và nha hoàn liếc nhau, đều chột dạ cúi đầu đứng thẳng, nhất thời không dám lên tiếng.

Qua một hồi lâu, Vệ Trăn quay đầu, nhìn Thôi Tuyết Lăng, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó cười khẽ một tiếng.

Thôi Tuyết Lăng thấy vậy, trong mắt c*̃ng nhuộm ý cười.

"Huyện chúa, ngươi bị thương, xin lỗi..."

"Không sao." Vệ Trăn nói: "Ngươi không sao là tốt rồi."

Cuối cùng là sợ bóng sợ gió một trận.

Lúc này, người Thôi gia c*̃ng chạy tới, xa xa thấy Thôi Tuyết Lăng cả người đầy vết máu, Thôi phu nhân hoảng sợ suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, may mà công tử nhà họ Thôi tay mắt lanh lẹ đỡ được.

Nhìn người một nhà ôm nhau, Vệ Trăn yên lặng đứng chờ ở một bên, mãi đến khi Thôi công tử đỡ Thôi phu nhân đi tới, muốn quỳ xuống trước mặt nàng cầu xin, nàng mới vội vàng đỡ mấy người dậy, nói: "Thôi phu nhân làm gì vậy?"

"Thôi cô nương trợ giúp chúng ta bắt gián điệp Nam Hào, có công góp phần tìm được bản đồ, ta sẽ xin thưởng cho Thôi cô nương."

Mấy người Thôi gia nghe vậy nhìn lẫn nhau, sao có thể không rõ đây là Vệ Trăn muốn phân rõ quan hệ giữa Thôi Tuyết Lăng và gián điệp Nam Hào, lập tức cùng nhau cung kính, trịnh trọng hành lễ với nàng một cái.

"Tạ ơn Huyện chúa."

Vệ Trăn cười khẽ, nhìn Thôi Tuyết Lăng, dịu giọng nói: "Thôi cô nương bị hoảng sợ, đi về tĩnh dưỡng trước đi, ngày khác, ta lại mời Thôi cô nương tụ họp.”

Thôi Tuyết Lăng nghe hiểu ý của nàng, biết là nàng sợ nàng ấy vẫn nghĩ không thông muốn tự sát, bèn khẽ gật đầu: "Ngày khác, nên là ta mời Huyện chúa dùng trà."

Vệ Trăn nghe vậy, cong môi cười một tiếng: "Ừ."

Nhìn xe ngựa của Thôi gia dần dần đi xa, Vệ Trăn mới thu hồi nụ cười trên mặt.

Nàng ấy hẳn là, đã từng thật sự có một đứa con.

Chỉ là ngày hôm đó đã sảy mất khi ngã ngựa.

Nàng không biết giữa nàng ấy và gián điệp Nam Hào có khúc mắc như thế nào, nhưng sau ngày hôm nay, hết thảy những chuyện đó đều sẽ chỉ còn là quá khứ.

Nàng c*̃ng sẽ không bao giờ nhắc lại.

_

Một ngày sau, Vệ Trăn tìm được bản đồ trong lối bí mật dưới hầm rượu.

Đến tận đây, vụ án này mới tính là kết thúc.

Ngày hôm sau, Thôi Tuyết Lăng tới tìm Vệ Trăn, nói Lặc Phu Lãng từng nói có cấu kết với người của triều đình, lại làm một vụ giao dịch với người kia.

Mặc dù Thôi Tuyết Lăng cũng không biết người kia là ai, nhưng trong lòng Vệ Trăn hiểu rõ, người kia khả năng lớn là Thẩm Lăng.

Về phần giao dịch...

Nếu như nàng không đoán sai, chỉ sợ là có liên quan tới việc ám sát Tống Hoài.

Tô Vãn Đường còn chưa truyền tin về, trong lòng của Vệ Trăn vẫn luôn bồn chồn, thấy hôn sự của Tề Vân Hàm đã sắp đến, Vệ Trăn càng thêm đứng ngồi không yên.

Trong thời gian chờ đợi, Vệ Trăn biết Thôi Tuyết Lăng đi chùa miếu, muốn thường bạn thanh đăng, để tóc tu hành.

Nàng vốn muốn đuổi theo, sau khi biết nhị công tử Tề gia đã đuổi theo lại lui về.

Đêm đó, mưa rất to.

Tề Vân Lan gõ cổng ngoài chùa miếu suốt một đêm, nhưng từ đầu tới cuối không chờ được cửa mở, cuối cùng té xỉu ở cổng, là Tề phu nhân tự mình đi đón người về phủ.

Nhưng mấy ngày sau đó, ngày nào Tề Vân Lan cũng đi, không một lần nào nhìn thấy người ,thế nhưng y lại càng thêm kiên trì, kiên quyết không chịu từ bỏ. Sau đó lại một lần nữa ngất trước cổng, bị Tề phu nhân mang đi. Không biết Tề phu nhân đã dùng cách gì, kể từ ngày đó, y bỗng trở nên trầm lặng, không còn đến chùa làm ầm lên nữa.

Vệ Trăn nghe cũng cảm thán không thôi.

Nàng vốn cho rằng, đây sẽ là một mối nhân duyên môn đăng hộ đối, hạnh phúc mỹ mãn, mà không ngờ rằng cuối cùng lại là kết cục như vậy.

_

Mùng mười tháng Mười.

Tống Hoài tính ngày rồi vội vã trở về kinh, suốt dọc đường gần như không hề ngơi nghỉ. Mặc dù y biết Vệ Trăn sẽ ngăn cản hôn sự, nhưng trong lòng y vẫn không yên, nếu không đích thân quay về tận mắt chứng kiến, y sẽ không thể nào an tâm được.

Nhưng y không nghĩ tới sẽ bị tập kích trên đường về.

Trong khoảng thời gian ngắn y không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu hắc y nhân tới, chỉ là trong lúc chém giết cảm giác được bọn họ không phải cùng một đám người.

Có tử sĩ, có người Tây Vu, còn có người Nam Hào.

Mỗi người trong bọn họ đều là cao thủ.

Võ công của Tống Hoài đã xem như gần với Chử Yến, nhưng dưới thế vây công như vậy, y vẫn rất khó ngăn cản.

Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, y đột nhiên có cảm giác, có lẽ y không trở về được.

Vết thương trên người càng lúc càng nhiều, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt.

Ngay khi y cảm thấy mình sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, hắc y nhân trước mặt đang đâm về phía y đột nhiên ngã xuống, ngay sau đó là một trận tiếng vó ngựa truyền đến, y nửa quỳ chống kiếm xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Vãn Đường ngồi trên lưng ngựa giương cung.

"Tống đại nhân!"

Tống Hoài không cần nghĩ cũng biết là Vệ Trăn phái người tới cứu y.

Y lau máu trên khóe môi, trong lòng dâng lên hy vọng.

Còn có cơ hội, y còn có cơ hội nhìn thấy nàng ấy.

Sau đó lại là cuộc chém giết dài đằng đẵng, người Tô Vãn Đường dẫn theo cũng đều bị thương, may mắn còn có đám cao thủ mà Vệ Trăn bỏ ra nhiều tiền mời tới chống đỡ, nếu không thì trận chiến này bọn họ vẫn sẽ phải rơi xuống thế yếu.

Trời chậm rãi tối xuống.

Tô Vãn Đường đã không còn sức lực tiếp tục chiến đấu, Tống Hoài cũng vậy, y nhìn trận chém giết trước mặt, cười khổ nói: "Liên lụy Tô cô nương."

Tô Vãn Đường xua tay: "Ta nhận lệnh làm việc, vả lại ngươi là anh hùng của Bắc Lãng chúng ta, cho dù ta chết ở chỗ này, cũng là chết có ý nghĩa."

Ngay khi hai người muốn xách đao kiếm ra sức đánh cược một lần, tiếng vó ngựa lần nữa truyền đến.

Lúc này chân trời đã chuyển sang màu ráng chiều, từng bóng người quen thuộc kia mang theo hào quang mà tới.

Tô Vãn Đường thấy rõ người đi đằng trước, hai mắt lập tức sáng đến đáng sợ: "Thái tử điện hạ!"

Tống Hoài nhẹ nhàng cong khóe môi, đao trong tay bỗng nhiên rơi xuống, y đã là nỏ mạnh hết đà, một khắc này khi nhìn đến Thái tử xuất hiện cũng để mặc cho mình ngã xuống.

Ánh mắt Chử Yến thay đổi, lập tức rút kiếm ra phi người qua, bảo vệ Tống Hoài và Tô Vãn Đường ở sau lưng.

Mười chín ám vệ đằng sau đồng thời ra tay, cuộc chiến đấu kế tiếp thuận theo tự nhiên giành được thắng lợi.

Đám hắc y nhân không một người chạy thoát.

Tô Vãn Đường tiến lên hành lễ, sau đó mừng rỡ nói: "Sao Thái tử điện hạ lại tới đây?"

Chử Yến đỡ Tống Hoài dậy giao cho Thố Nhất, xong mới trầm giọng nói: "Cô nhận được tin khẩn Trăn Trăn truyền đến."

May mắn Trăn Trăn nhận ra trận phục kích này, nếu không thì...

Chử Yến nhìn về phía Tống Hoài bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, nắm chặt hai tay: "Thẩm chó! Xem ông đây về có hành chết hắn ta không!"

Tô Vãn Đường không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng...

Thẩm chó?!

"Thẩm chó nào?"

Tô Vãn Đường to gan hỏi.

Chử Yến hừ lạnh nói: "Ngươi còn biết con chó nào họ Thẩm à?"

Tô Vãn Đường: "..."

Chó nàng ấy biết đều là Tiểu Hắc, A Hoàng, Đại Bạch vân vân, không có họ Thẩm...

Người thì có!

Sau khi Tô Vãn Đường kịp phản ứng thì trợn to hai mắt: "Thẩm gia? Người muốn ám sát Tống đại nhân là Thẩm gia?!"

"Bọn họ điên rồi sao, vì cái gì?!"

Thẩm gia không phải nhà chồng tương lai của Vân Hàm ư!?

Bọn họ giết Tống đại nhân làm gì!?

Ngay lúc này, ở một nơi như này, đương nhiên Chử Yến không giải thích cho Tô Vãn Đường nghe Thẩm gia khả nghi như thế nào, chỉ nói: "Tranh giành tình nhân."

Tô Vãn Đường: "Hả?!"

Tranh giành tình nhân?

Thẩm gia và Tống đại nhân tranh tình gì, giành người nào?

Không đúng!

Vân Hàm...

Vân Hàm và Thẩm Lăng, Tống đại nhân là lớn lên cùng nhau, cho nên... Chẳng lẽ?

Cuối cùng Tô Vãn Đường cũng nghĩ ra, hoảng sợ nói: "Thẩm Lăng và Tống đại nhân? Tranh giành Vân Hàm?"

Chử Yến nghiến răng, tức giận nói: "Hắn ta xứng chắc?"

"Nếu không phải Tống Hoài phẩm hạnh quá đoan chính, nếu không phải Tống Hoài bận tâm cựu thần tân triều, nếu không phải Tống Hoài lo trước lo sau, Thẩm chó làm gì tới lượt!"

Mắng xong Thẩm Lăng, Chử Yến lại trừng mắt về phía Tống Hoài đang hôn mê: "Đồ không có tiền đồ, ông đây đã sớm nói với y cướp người về đi, thì đã không phải chờ tới bây giờ người ta sắp thành hôn mới vội vàng chạy về ngăn cản, sao không chết quách ở chỗ này đi cho rồi!"

Tô Vãn Đường nhìn Thái tử nổi trận lôi đình, yên lặng lùi về sau một bước.

Thái tử bênh vực người mình thật đáng sợ.

Nhận thấy được động tác của Tô Vãn Đường, Chử Yến lạnh lùng nhìn về phía nàng ấy.

Tô Vãn Đường lập tức nói: "A! đúng đúng đúng!"

"Thẩm chó không xứng!"

"Vân Hàm và Tống đại nhân là một đôi trời sinh! Ông trời tác hợp, thiên hạ vô song!"

Khóe môi Chử Yến giật giật.

Trăn Trăn dạy nàng ấy thứ gì thế này...

Thành ngữ cũng dùng không đúng!

Bình Luận (0)
Comment