Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 121

Ngày mười ba tháng Mười, Tô Vãn Đường trở lại phủ Lãng Vương.

"Thiếu chủ, đã cứu được Tống đại nhân."

Nỗi lòng bồn chồn nhiều ngày của Vệ Trăn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện Tô Vãn Đường bị thương, vội nói: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"

Tô Vãn Đường không để ý xua tay: "Đã bôi thuốc, may mà Thái tử điện hạ chạy tới kịp thời, nếu không thì sẽ càng thêm nguy hiểm."

Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên: "Điện hạ cũng quay về rồi?"

"Vẫn chưa ạ." Tô Vãn Đường nói: "Sau khi cứu Tống đại nhân, chúng ta đưa Tống đại nhân về kinh trước, Thái tử điện hạ phải chờ đại quân."

Trong lòng Vệ Trăn hơi thất vọng, nhưng điều này c*̃ng nằm trong dự liệu của nàng, lần này khải hoàn về triều, hắn là chủ tướng, nên cùng vào kinh với đại quân.

"Ngươi bị thương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian trước đã."

Tô Vãn Đường lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiếu chủ, Thái tử điện hạ nói, lần này Tống đại nhân bị tập kích, là Thẩm Lăng làm."

Vệ Trăn vốn cũng không muốn gạt Tô Vãn Đường, chỉ là Thẩm Lăng quá giỏi che giấu, trong tay bọn họ vẫn luôn không có chứng cứ, mới chỉ có thể lựa chọn im lặng không nói.

Chẳng qua nếu như lúc này Tô Vãn Đường đã biết, nàng cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm.

"Ừm, khả năng cao là hắn ta."

Cũng không phải là Tô Vãn Đường không tin tưởng Chử Yến, chỉ là nàng ấy còn phải xác định lại một chuyện, ánh mắt nàng ấy phức tạp, nói: "Chỉ vì tranh Vân Hàm?"

Ấn tượng của nàng ấy đối với Thẩm Lăng vẫn luôn rất tốt, khi nghe Thái tử điện hạ nói người muốn ám sát Tống đại nhân là Thẩm Lăng, nàng ấy thực sự không dám tin.

Một công tử nho nhã lễ độ như vậy, lại ra tay tàn nhẫn như thế?

Trên đường về, nàng ấy trái lo phải nghĩ, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không thích hợp, đám thích khách kia nhân số đông đảo, vả lại lai lịch cũng không giống nhau, thậm chí còn có người Nam Hào và Tây Vu.

Nếu thật là Thẩm Lăng làm, cũng chứng tỏ, hắn ta có cấu kết với Nam Hào Tây Vu!

Suy đoán này khiến nàng ấy run sợ, c*̃ng lạnh sống lưng.

Dĩ nhiên Vệ Trăn hiểu rõ điều Tô Vãn Đường thật sự muốn hỏi là gì, nàng trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: "Ngày ngươi ra khỏi thành, tên gián điệp bị chúng ta bắt được chạy thoát khỏi Đại lý tự, ta hoài nghi, người trợ giúp hắn ta thoát khỏi Đại lý tự là Thẩm Lăng."

Sau đó, Vệ Trăn nói cho Tô Vãn Đường chuyện xảy ra hôm đó, nhưng che giấu gút mắc giữa Thôi Tuyết Lăng và thám tử Nam Hào, chỉ dùng một câu "Thôi cô nương đã giúp chúng ta bắt được thích khách" để khái quát mọi chuyện.

"Còn nữa..."

Vệ Trăn tiếp tục nói: "Mấy lần trước đó ta và Vân Hàm gặp nạn, Thẩm Lăng đều có hiềm nghi rất lớn, còn có mười mấy năm trước, tại sao ta lại đến Ngụy gia, c*̃ng không tránh được liên quan với Thẩm gia."

Không hề nghi ngờ, đối với Tô Vãn Đường mà nói tất cả những chuyện này là khiếp sợ và ngạc nhiên, qua rất lâu, nàng ấy mới miễn cưỡng hoàn hồn, lẩm bẩm nói: "Sao có thể, hắn ta đối xử với Vân Hàm tốt như vậy, tại sao lại muốn giết nàng ấy?"

Vấn đề này, nhất thời Vệ Trăn cũng không biết nên trả lời nàng ấy thế nào, hai người trầm mặc một lúc lâu, sau đó Vệ Trăn nói: "Còn có mấy ngày là đến đám cưới, chúng ta nhất định phải ngăn cản."

Nếu Vân Hàm vào Thẩm gia, không thể nghi ngờ là vào ổ sói, sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.

Tô Vãn Đường ép mình tiêu hóa sự thật tàn nhẫn này, nói: "Ngăn cản bằng cách nào?"

Vệ Trăn cau mày, im lặng thở dài.

"Ta moi ra được tên của Thẩm Lăng từ trong miệng người Ngụy gia, nhưng sau đó vì cứu Ngụy Hằng mà bọn họ cắn rất nhiều người, dùng cách này để hóa giải nguy cơ cho Thẩm Lăng, cho nên trước mắt, chúng ta không có đủ chứng cứ có thể chứng minh Thẩm Lăng lòng lang dạ thú."

"Hiện tại điều duy nhất có lợi cho chúng ta là Thẩm Lăng vẫn chưa biết chúng ta đã xác định người đứng sau lưng điều khiển tất cả là Thẩm gia."

"Nhưng bởi vì không có chứng cứ, chúng ta không cách nào quang minh chính đại ngăn cản hôn sự này."

Tô Vãn Đường vội vàng nói: "Nếu báo cho Tề gia thì sao, để Tề gia từ hôn!"

Vệ Trăn lắc đầu, nói: "Mục đích ban đầu của hắn ta là muốn khơi dậy tranh chấp giữa hai phái cựu thần tân triều, nếu do Tề gia tùy tiện từ hôn, chẳng khác nào trúng kế của hắn."

"Hắn ta nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để làm rối loạn triều đình."

"Vậy phải làm sao bây giờ!" Tô Vãn Đường nói: "Cũng không thể để cho Vân Hàm gả cho hắn ta thật!"

Vệ Trăn: "Đương nhiên không thể."

Tô Vãn Đường còn muốn nói điều gì, Vệ Trăn lập tức nói: "Tình huống của Tống đại nhân bây giờ thế nào rồi, có bắt được người sống không?"

Tô Vãn Đường: "Tống đại nhân bị thương nặng, trên đường đi vẫn luôn hôn mê, hôm nay vào thành mới tỉnh, lúc ấy Thái tử điện hạ vốn muốn để lại người sống, nhưng những người kia tự sát trước một bước."

Vệ Trăn cau chặt mày.

Không có người sống, vụ ám sát này sẽ lại như trước đó, trở thành bản án treo.

"Khi nào điện hạ về đến kinh thành?"

Tô Vãn Đường nói: "Hẳn là chiều ngày mười lăm."

Vệ Trăn nhíu mày chặt hơn.

Cách hôn lễ chỉ còn thời gian một đêm.

"Ngươi sai người đi mời Trọng Hủ đến một chuyến."

Thực sự không được, ngày đó chỉ có thể cướp tân lang.

Tô Vãn Đường vừa đồng ý, lại nghe Vệ Trăn nói: "Để tránh đánh rắn động cỏ, những lời ta nói với ngươi không thể nói với người khác."

Tất nhiên là Tô Vãn Đường đồng ý.

_

Đảo mắt đã đến mười lăm tháng Mười.

Biết được hôm nay đại quân vào kinh, trên dưới thành Phụng Kinh đều vui mừng hớn hở, sáng sớm đã có người ra cửa thành nghênh đón đại quân khải hoàn trở về.

Vệ Trăn đang định đi ra ngoài thì phát hiện hôm nay phủ Lãng Vương canh phòng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.

Nhất là Tê Loan Hiên của nàng, thị vệ nhiều gấp đôi bình thường.

Đối với điều này Vệ Trăn vô cùng khó hiểu, cho rằng trong phủ đã xảy ra chuyện gì, nên đã đi hỏi Lãng Vương.

Ai ngờ Lãng Vương chỉ hững hờ trả lời nàng: "Ta bấm ngón tay tính toán, cảm thấy hôm nay sẽ có trộm xông vào trong phủ."

Vệ Trăn: "..."

Vệ Trăn chớp mắt mấy cái: "?!"

Câu này hình như hơi quen tai.

"Con tới vừa đúng lúc." Lãng Vương lại nói: "Hôm qua ta đi viện Đô Sát một chuyến, nhận một nhiệm vụ khó giải quyết ở đó."

Vệ Trăn vội vàng ngừng, chăm chú lắng nghe.

"Cuối năm ngoái thám tử của chúng ta ở Nam Hào gửi thư mật về, Nam Hào đã phái một nhân vật lớn đến thành Phụng Kinh, mục đích là trộm cướp cơ mật của Bắc Lãng ta." Lãng Vương nói.

"Viện Đô Sát âm thầm tìm hơn nửa năm, đến nay không tìm được người này."

Vệ Trăn hỏi: "Người này có đặc điểm gì?"

Lãng Vương nhìn nàng, lắc đầu: "Người này, không có bất kỳ manh mối gì."

Vệ Trăn sững sờ, nhất thời không hiểu được.

"Thân phận, tuổi tác, bề ngoài, là nam hay nữ vân vân, hoàn toàn không biết." Lãng Vương tiếp tục nói: "Nếu không thì, Đô sát viện người tài ba đông đảo sẽ không có đầu mối ư?"

Vệ Trăn: "..."

Đây đâu chỉ là khó giải quyết, rõ ràng là như mò kim đáy biển!

"Ta giao nhiệm vụ này cho con, nếu con có thể tìm ra người này…" Lãng Vương dừng một chút, trịnh trọng nói: "Thì có thể mang theo thân binh của con vào quân doanh."

Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên: "Thật chứ?"

Lãng Vương hừ cười: "Ta đã lừa con bao giờ chưa?"

Vệ Trăn vui vẻ nói: "Cảm ơn tổ phụ, con sẽ mau chóng tìm ra hắn ta."

"Ừm." Lãng Vương đáp lời, lại nói: "Nhưng, hôm nay con phải ở im trong phủ, không được đi đâu hết."

Nụ cười trên mặt Vệ Trăn đọng lại: "Vì sao?"

Nàng đã đồng ý với hắn, hôm nay sẽ lên trên tường thành nghênh đón hắn trở về!

"Hừ, vì sao?"

"Vấn đề này hỏi hay lắm!"

Lãng Vương đánh giá nàng một lát: "Không phải ta đã nói, hôm nay sợ là trong phủ sẽ gặp trộm, con ngoan ngoãn ở im trong Tê Loan Hiên cho ta."

Lúc này cuối cùng Vệ Trăn cũng muộn màng hiểu ra gì đó.

Nàng chột dạ nhìn Lãng Vương một cái.

Trộm trong miệng tổ phụ, sẽ không phải là... Thái tử điện hạ chứ?

Xem ra, chuyện lần trước Thái tử dẫn nàng ra phủ Quận chúa giữa đêm khuya đã bị tổ phụ biết rồi.

Vệ Trăn mấp máy môi: "Tổ phụ, con..."

"Được rồi, không có chuyện gì khác thì trở về đi." Lãng Vương không ngẩng đầu lên vẫy tay đuổi người: "Mau trở về đi."

Vệ Trăn: "..."

Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn Lãng Vương, nhưng Lãng Vương chỉ say mê thư pháp, không muốn để ý đến nàng, nàng chỉ có thể lưu luyến mỗi bước đi rời khỏi thư phòng.

Chờ nàng ra khỏi thư phòng, Lãng Vương mới ngẩng đầu lên hừ một tiếng.

"Nữ nhi lớn đúng là không giữ được mà!"

Sau đó cất giọng nói: "Người đâu, canh kỹ tường viện cho bản vương! Hôm nay một con ruồi cũng không được vào!"

"Rõ!"

Vệ Trăn nghe vậy, bất đắc dĩ ấn trán: "..."

Hôm nay, tên trộm kia còn có thể vào không?

Vệ Trăn trở lại Tê Loan Hiên, đứng ngồi không yên.

Lúc nghe thấy Tô Vãn Đường nói Thái tử đã vào thành, nàng càng như ngồi bàn chông, tâm tình không yên.

Người trông mong đã trở về, nàng lại không thấy được.

Sớm biết như này, đêm đó không nên làm loạn với hắn!

Đông Tẫn Nguyệt Lan bị nàng đi qua đi lại làm hoa cả mắt, bèn tiến lên nghĩ kế giúp nàng: "Điện hạ không vào được, cô nương có thể ra ngoài nha."

Vệ Trăn dừng bước, hai mắt sáng rực lên, nhưng sau đó lại nhụt chí: "Tổ phụ không cho ta ra ngoài."

Đông Tẫn nhỏ giọng nói: "Cô nương có thể lặng lẽ ra ngoài."

Vệ Trăn khẽ giật mình: "Lặng lẽ ra ngoài?"

"Đúng đúng." Tô Vãn Đường c*̃ng tiến lên nói: "Vóc dáng thiếu chủ và Đông Tẫn không khác nhau mấy, có thể thay y phục của Đông Tẫn để đi ra!"

Nội tâm Vệ Trăn dao động.

Dưới cái nhìn chăm chú của vài đôi mắt kích động, nàng chỉ do dự ngắn ngủi mấy giây rồi gật đầu: "Được!"

Cách thì hay đấy, thực hành lại rất khó khăn.

Vệ Trăn còn chưa ra khỏi Tê Loan Hiên đã bị phủ binh ngăn cản: "Thiếu chủ, hôm nay ngài không thể ra phủ."

Vệ Trăn: "..."

Nàng yên lặng cúi đầu xuống, lại yên lặng xoay người về Tê Loan hiên.

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt?

Thấy nàng trở về, mấy người Tô Vãn Đường vội vàng tiến lên: "Bị nhận ra?"

Vệ Trăn mặt không thay đổi gật đầu.

Nàng thật sự là váng đầu mới có thể tin tưởng cách này của bọn họ.

Tô Vãn Đường nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, vỗ tay, nói: "Ta biết rồi!"

"Trên mặt cũng phải thay đổi một chút!"

Cũng không đợi Vệ Trăn từ chối, mấy người đã đè nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Phải chải lại búi tóc, lại trang điểm một chút, cam đoan bọn họ không nhận ra!"

Nhưng mà, sau khi mân mê hai khắc đồng hồ, Vệ Trăn vẫn không thể đi ra Tê Loan hiên!

Thế là, mấy người càng bị áp chế thì càng bùng nổ!

Vệ Trăn gần như giả mạo tất cả thị nữ trong nội viện Tê Loan Hiên một lần, sau khi quay ra quay vào rất nhiều lần, cuối cùng... vẫn không thể thành công!

Bình Luận (0)
Comment