Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 122

Vệ Trăn vốn chỉ ôm tâm trạng thử một lần, sau một phen giày vò như thế, nàng cũng nổi nóng, lại lần nữa bị ngăn lại, nàng vỗ một phát lên bàn, cắn răng nói: "Ta cũng không tin, hôm nay không ra được cái cửa này!"

Cùng lúc đó.

Trong cung.

Sau khi ra khỏi Tuyên Chính điện, Chử Yến và Thánh thượng mắt to trừng mắt nhỏ.

Hai phụ tử đã giằng co không biết bao lâu, sau đó Thánh thượng dụi mắt, nói: "Lãng Vương không gật đầu, ta sẽ không hạ thánh chỉ tứ hôn."

Chử Yến hung dữ nhìn chằm chằm ông ấy: "Con mới đánh thắng trận!"

"Con có thể đòi phần thưởng khác!"

Chử Yến cắn răng: "Được, lập tức tuyên nàng vào cung!"

Thánh thượng: "..."

"Tự con không có chân à?"

Chử Yến tức giận quát: "Nếu con có thể vào trong cái phủ đó thì còn đứng ở chỗ này làm gì?!"

Hôm nay phủ Lãng Vương không chỉ có trọng binh canh giữ, còn bày trận pháp, đừng nói người sống, chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không thể nào vào được!

Thánh thượng bị hắn gào hét đau hết cả tai: "Bây giờ mới biết không thể đi vào à? Đêm đó con đưa người lên tường thành sao không ngẫm đến hậu quả này? Tự tay con tạo nghiệp thì tự con chịu trách nhiệm!"

"Bây giờ ta tuyên người vào cung, không phải là đánh vào mặt Lãng Vương à? Ta tuyệt đối không tuyên!"

Thánh thượng gào xong, đứng lên: "Thật ra ta cũng có thể hạ một chiếu thư thoái vị, nào, con ngồi lên vị trí này, con muốn tuyên ai thì tuyên người đó, thế nào?"

Hai phụ tử lần nữa trợn mắt lườm nhau.

Lần này, là Chử Yến hành động trước, hắn nhìn Thánh thượng lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo nhanh chân rời đi, vẫn không quên bỏ lại một câu tàn nhẫn: "Tốt nhất ngài đừng có chuyện gì phải nhờ nhi thần."

Thánh thượng tức giận đến đau đầu, một tay chống nạnh một tay chỉ vào bóng lưng của hắn, mắng bằng tiếng Việt Châu: "Ai mới là phụ thân hả, đồ chó này!"

Chử Yến chỉ coi như không nghe thấy, nổi giận đùng đùng xông ra cung điện.

Thố Thập Bát đi dò đường trở về vội vàng theo sau: "Điện hạ, làm sao bây giờ, chúng ta liều chết xông vào sao?"

Thố Thập Cửu nói tiếp: "Trận pháp do Quận mã bày ra, chúng ta không xông vào nổi đâu."

Chử Yến tức giận giơ tay đánh qua một cái, Thố Thập Cửu thuần thục xoay người tránh thoát.

"Điện hạ, nếu không chúng ta chờ một chút? Nói không chừng hai ngày nữa, phòng thủ sẽ lỏng lẻo?"

"Đúng vậy, Lãng Vương cũng không thể nhốt Huyện chúa trong phủ mãi được."

Chử Yến nhìn hai đứa ngốc kia, càng giận, lại giơ tay đánh một cái, Thố Thập Cửu lần nữa nhanh chóng né tránh.

Chử Yến dừng bước, tức giận nói: "Hai đứa ngốc! Đây là chiến thư Lãng Vương gửi cho Cô, không nhận chính là sợ hãi! Cái gì mà hai ngày nữa, hai ngày nữa thì còn nói làm gì!"

Thố Thập Bát Thố Thập Cửu giật mình: "Thì ra là thế."

Chử Yến nheo mắt, vẫy tay: "Lại đây."

Thố Thập Cửu nhìn hắn một cái, vừa lề mà lề mề đi qua, đã bị nắm chặt lỗ tai: "Né giỏi lắm đúng không?"

"Sao không né nữa?"

Lỗ tai bị nắm trong tay người ta, muốn né c*̃ng không né đi đâu được.

Thố Thập Cửu liếc mắt nhìn Thố Thập Bát đứng bên cạnh cười trộm: "Điện hạ, nàng ấy đang chê cười người."

Thố Thập Bát: "..."

Thằng nhãi này!

"Mấy đứa gan to lắm rồi đúng không?" Chử Yến véo lỗ tai Thố Thập Cửu, quay đầu âm u nhìn Thố Thập Bát: "Bây giờ, lập tức, xéo đi!"

Hai người vội vàng chạy ra mấy bước, nhưng lại bị gọi lại: "Quay lại!"

Thố Thập Cửu cuống quýt bịt một lỗ tai khác, đề phòng nhìn Chử Yến, Chử Yến kiềm chế cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi tìm lỗ chó của phủ Lãng Vương cho Cô, không tìm thấy thì đào ra."

Thố Thập Bát Thố Thập Cửu liếc nhau.

Điện hạ muốn chui lỗ chó?

"Điếc à?!"

Hai người giật mình, đứng thẳng: "Rõ!"

Bóng đêm dần dần buông xuống.

Vệ Trăn đã sử dụng hết mọi cách, làm thế nào c*̃ng không qua mặt được đám phủ binh bên ngoài.

Mấy người uể oải phân biệt nằm liệt trong mấy góc trong tẩm điện.

Đông Tẫn thở dài: "Xem ra chỉ có thể chờ điện hạ đến."

Nguyệt Lan lo lắng nói: "Nhưng trong phủ đã bày trận pháp, điện hạ có vào được không?"

Đông Tẫn: "... Haiz!"

Sau một trận trầm mặc lâu dài, Tô Vãn Đường lại đột nhiên bật dậy khỏi ghế mềm: "Ta nghĩ ra một cách!"

Vệ Trăn và Đông Tẫn, Nguyệt Lan lạnh nhạt nhìn về phía nàng ấy.

Cả ngày hôm nay, nàng ấy có thể nghĩ ra quá nhiều cách, nhưng không có một cách nào nàng ấy đưa ra có tác dụng.

"Thiếu chủ, chúng ta dùng mỹ nhân kế!"

Vệ Trăn, Đông Tẫn, Nguyệt Lan: "..."

"Lát nữa chúng ta thay một bộ y phục mỏng một chút, cùng nhau đi ra ngoài, chắc chắn bọn họ không dám đụng vào chúng ta, thiếu chủ lập tức nhân cơ hội này chuồn đi là được."

Tô Vãn Đường dứt lời, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Đông Tẫn nhỏ giọng nói: "Cho dù có thể thực hiện, nhưng ngoài cổng c*̃ng còn có binh sĩ canh giữ, cô nương c*̃ng không ra được."

Tô Vãn Đường hừ một tiếng, hùng hồn nói: "Chỉ cần ra khỏi Tê Loan Hiên, còn chuyện khác cứ để ta lo!"

"Ta biết ở tiền viện có một lỗ chó, có thể tránh được thị vệ chuyền ra ngoài."

Đông Tẫn Nguyệt Lan không hẹn mà cùng nhìn về phía Vệ Trăn.

Vì gặp Thái tử điện hạ, cô nương phải chui lỗ chó ư?

"Thật ra, có lẽ qua hai ngày Lãng Vương sẽ thả cô nương ra."

"Đúng vậy, dù sao điện hạ cũng trở về rồi, c*̃ng không vội hôm nay."

Vệ Trăn và Tô Vãn Đường đồng thời nói: "Không được!"

Hai người liếc nhau.

Tối nay nhất định phải nhìn thấy Thái tử điện hạ, hỏi xem bên phía Thái tử có cách gì hay không, nếu không thì ngày mai sẽ phải mạo hiểm đi cướp tân lang thật.

"Cứ làm như thế đi." Vệ Trăn nói.

Lúc này Tô Vãn Đường vỗ tay một cái: "Được, để ta trang điểm cho mọi người!"

Nghĩ đến lớp trang điểm vừa rồi nàng ấy làm cho Vệ Trăn, Đông Tẫn Nguyệt Lan cuống quýt đứng dậy: "Tự chúng ta làm, cũng không cần làm phiền Tô cô nương."

Một khắc đồng hồ sau, cộng thêm Đông Tẫn Nguyệt Lan, tổng cộng mười mấy thị nữ vây quanh Vệ Trăn xông ra bên ngoài.

Quả nhiên đúng như Tô Vãn Đường dự đoán, phủ binh thấy cảnh này, căn bản không dám đụng vào bọn họ, ai nấy mặt đỏ tới mang tai, ngay cả mắt cũng không dám nhìn lung tung, bọn họ bèn ỷ vào điểm này xông một mạch lên trước, phủ binh sợ làm người bị thương, đến mức mà thương của đại đội trưởng cũng bị ép thu lại.

Vệ Trăn lập tức nhân cơ hội này nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.

Tô Vãn Đường thấy phủ binh muốn đuổi theo, vội vàng dẫn người tiến lên ngăn cản: "Ta cảnh cáo các ngươi nhé, các ngươi đừng đụng ta, phụ thân ta là Tô đại tướng quân, ca ca là Tô tiểu tướng quân, các ngươi dám đụng vào ta thử xem?"

"Cũng không cho nhìn bọn họ! Thị nữ nội viện còn chưa hứa hôn đâu đấy, làm sao, các ngươi muốn cưới ai à?"

Một đám phủ binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cúi gằm đầu xuống.

Dù sao ở cổng còn có người ngăn đón, thiếu chủ c*̃ng không ra được.

Có điều...

Dưới ánh mắt thúc giục mãnh liệt của đội phủ binh này, thống lĩnh của họ nhỏ giọng nói với Tô Vãn Đường: "Tô cô nương, thủ hạ của ta đều còn chưa thành hôn, nếu không, ngài chọn thời gian tác hợp giúp bọn họ?"

Tô Vãn Đường: "..."

Nàng ấy đâu có ý định thực sự gả thị nữ viện bọn họ!

Thế là, nàng ấy vội vàng đẩy đám thị nữ về: "Đi mau đi mau, đây là vào ổ sói rồi!"

Nhưng mà, đã thấy có mấy thị nữ không nhịn được quay đầu nhìn lại, mặt mày đỏ bừng...

Hai mắt Tô Vãn Đường lóe lên: "..."

Hình như tối nay nàng ấy thật sự thành bà mối?

_

Vệ Trăn tránh né thị vệ, dựa theo tuyến đường Tô Vãn Đường nói cho nàng, đi về phía tiền viện.

Lúc này thủ vệ gần như đều ở hậu viện đề phòng Chử Yến, tiền viện lỏng lẻo rất nhiều, vả lại vị trí kia từ bên ngoài không trèo vào được, đương nhiên cũng không phái người trông coi, Vệ Trăn không mất nhiều thời gian đã tìm được lỗ chó mà Tô Vãn Đường nói.

Mà nàng không biết, lúc này bên ngoài cách một bức tường, Thái tử thấy chết không sờn nhìn chằm chằm lỗ chó kia, nghiến răng nghiến lợi vén ống tay áo lên.

Lỗ chó này không to, lại hơi sâu, dài khoảng nửa người một nữ tử.

Sau khi Vệ Trăn tiến vào mới cảm giác được đối diện truyền đến âm thanh rất nhỏ, nàng sững sờ, sau đó trợn to hai mắt.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, trùng hợp gặp chó trở về rồi?!

Dĩ nhiên vào lúc này Chử Yến c*̃ng đã nhận ra động tĩnh ở đối diện, sắc mặt hắn sa sầm, không nhịn được thầm mắng một tiếng.

Đây là gặp chó đi ra à?!

Nhưng sau đó hắn lập tức nhận ra đó là hô hấp của con người.

Trong đêm tối, bên trong lỗ chó càng là cái gì c*̃ng không thấy rõ, nhưng Chử Yến vẫn là nhanh chóng đưa tay che mặt, trầm giọng nói: "Ai?!"

Vệ Trăn c*̃ng ý thức được đối diện là người, đang định móc dao găm thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

Nàng ngẩn người, thử gọi: "Điện hạ?"

Chử Yến: "..."

Chử Yến: "?!"

Trên đời này có ai xui xẻo như hắn không, chui lỗ chó đi gặp người trong lòng, còn gặp người trong lòng bên trong lỗ chó...

Đây đại khái là khoảnh khắc hắn mất mặt nhất đời.

"Cô không phải điện hạ."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Yến: Nàng nhận lầm người.

Vệ Trăn: ...

Bình Luận (0)
Comment