Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 123

Cô... không phải điện hạ?

Vệ Trăn trầm mặc một lát, cố nhịn cười nói: "Vậy ngươi nhường đường trước đi, ta muốn đi ra ngoài gặp điện hạ."

Đối diện c*̃ng trầm mặc một hồi, sau đó mới truyền đến một trận tiếng sột soạt, tất cả quay về yên tĩnh, Vệ Trăn lại đợi một lúc, mới chậm rãi chui ra khỏi lỗ chó.

Mặt trăng giữa tháng rất tròn, bóng dáng màu xanh nhạt kia được ánh trăng chiếu rọi, có vẻ càng thêm phần thanh nhã thoát tục.

Đây là lần đầu Vệ Trăn nhìn thấy Thái tử mặc y phục khác ngoài màu đen, nhất thời không khỏi nhìn ngây dại.

Bắc Lãng lấy màu đen làm tôn quý, y phục của Thái tử đều là màu đen viền vàng, chợt đổi sang màu xanh nhạt, Vệ Trăn cảm thấy có chút xa lạ.

Chử Yến chờ một hồi lâu vẫn không thấy nàng nhúc nhích thì chủ động đi tới, động tác thuần thục kéo người vào trong ngực: "Không phải muốn ra ngoài gặp Cô à? Vì sao không nói lời nào?"

Vệ Trăn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặc cho tim nhảy lên điên cuồng, nàng ngước mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, hỏi: "Sao điện hạ lại đổi y phục?"

Chử Yến không trả lời mà hỏi lại: "Có đẹp không?"

Hắn có thể mặc y phục Thái tử chui lỗ chó sao?

Tất nhiên là không thể.

"Đẹp." Vệ Trăn nào dám nói không đẹp.

Huống chi, quả thật nhìn rất đẹp.

Nhưng Chử Yến lại bất mãn: "Nàng thích Cô mặc như này?"

Vệ Trăn mặt không đổi sắc nhìn hắn, nhất thời gật đầu cũng không được, mà lắc đầu cũng chẳng xong.

Bất kể là đúng hay sai, đều không phải là một đáp án tốt.

"Nàng nói đi!"

Vệ Trăn nói nhanh: "... Chỉ cần là điện hạ, mặc thế nào cũng đẹp."

Đáp án này khiến Thái tử rất hài lòng, hắn xoay người khẽ hôn lên môi Vệ Trăn, bắt đầu tính một khoản nợ khác: "Vì sao không đến cửa thành đón Cô?"

Vệ Trăn vừa vô tội vừa tủi thân: "Ta không ra ngoài được."

Đương nhiên Chử Yến biết rõ hôm nay phủ Lãng Vương canh phòng như thế nào, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha: "Mặc kệ, nàng thất hứa rồi."

Đây không phải là lần đầu tiên Vệ Trăn thấy Thái tử chơi xấu, nhưng mỗi một lần, đều cảm thấy người này càng ngày càng đáng yêu hơn một chút, đôi mắt nàng càng đượm ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Đúng, là lỗi của thần nữ, điện hạ muốn đền bù gì nào?"

Chử Yến: "Nhanh lên."

Vệ Trăn: "..."

Nàng nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia.

Hơn nửa năm không gặp, nỗi tương tư trong lòng cả hai sớm đã dâng tràn như đại hồng thủy. Chỉ một cái chạm nhẹ, đã không thể kiềm chế.

Nếu không phải nơi này không thích hợp, nếu không phải Thái tử còn duy trì một chút lý trí, sợ rằng sẽ càng hoang đường hơn đêm ở phủ Quận chúa.

Ước chừng qua nửa khắc, Chử Yến mới buông tha người trong ngực, ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về.

Vệ Trăn vùi đầu vào trong lồng ngực quen thuộc, tham luyến hơi thở thuộc về hắn.

Nàng rất may mắn, trong không biết bao nhiêu đêm chia xa, hắn đều vào giấc mơ của nàng, trong mơ hắn cũng hôn nàng, ôm lấy nàng như vậy, khiến nàng thấy lòng được an ủi, nhưng vẫn không thể so với giây phút này khi cuối cùng trái tim nàng cũng tìm được nơi bình yên kia được ở bên hắn.

Nàng vẫn luôn lo lắng, không biết hắn ở biên thành sống thế nào. Một người tôn quý như vậy, nàng không thể tưởng tượng hắn đã vượt qua mùa đông khắc nghiệt ở nơi ấy ra sao. Nàng cũng lo, không biết hắn có lại gặp ám sát, chiến trường đao kiếm vô tình, liệu hắn có bị thương?

Bây giờ người ấy đang thật sự trước mặt, lòng của nàng mới được lấp đầy, mới thực sự an ổn.

Cũng chính là giờ khắc này, nàng vô cùng rõ ràng bản thân mình để ý hắn nhường nào, nhớ nhung hắn bao nhiêu.

"Không thấy thiếu chủ đâu, mau đi tìm!"

Một giọng nói đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm, Vệ Trăn vội vàng thò đầu ra khỏi ngực Chử Yến: "Điện hạ, bị phát hiện rồi."

Chử Yến cũng không ngẩng đầu nói: "Cô lại cướp nàng một lần nữa, sau này có phải sẽ không thể vào phủ Lãng Vương nữa không?"

Vệ Trăn còn chưa mở miệng, Chử Yến lại nói: "Hôm nay Cô cũng không đi vào, nếu như Cô đưa nàng đưa trở về, nói hết lời hay trước mặt Lãng Vương giả vờ ngoan ngoãn, sau này đến cầu thân, có phải sẽ nắm chắc phần thắng hơn không?"

Sắc mặt Vệ Trăn không hề thay đổi, nói: "... Thế điện hạ đưa ta trở về đi."

Chử Yến giơ tay chọc lên trán của nàng, khiến nàng ngửa mặt ra sau, nói: "Nghĩ hay lắm!"

"Tối nay, Cô sẽ không trả nàng lại đâu."

"Nếu như gạo nấu thành cơm, Lãng Vương không đồng ý c*̃ng không được!"

Chử Yến càng nói hai mắt càng sáng: "Cô lập tức cướp nàng về Đông cung, nấu cơm."

Khóe môi Vệ Trăn giật giật: "..."

Nàng cảm giác mình vừa học được điều kỳ quái nào đó.

Thấy chủ đề sắp đi theo hướng không ổn, Vệ Trăn vội vàng chuyển hướng: "Điện hạ, ngày mai đại hôn, đã có cách ứng phó chưa?"

Nhắc tới việc này, Chử Yến nghiêm túc hơn chút: "Trước khi tới đây Cô đã đi gặp Tống Hoài, y nói y có biện pháp."

Vệ Trăn vội vàng truy hỏi: "Biện pháp gì?"

Nàng suy nghĩ rất nhiều ngày, vô cùng rõ ràng hiện tại chỉ có hai biện pháp để ngăn cản hôn lễ này.

Một là tìm ra chứng cứ phạm tội của Thẩm Lăng, đình Hòe Sơn, núi Thu Vụ, hợp mưu với Ngụy gia trộm đi nàng từ chùa Hương Sơn, hoặc là thả thám tử Nam Hào đi, cấu kết với Nam Hào Tây Vu, hành thích Tống Hoài vân vân, không quan trọng là vụ nào, chỉ cần tìm được một chút chứng cứ, là có thể hợp lý ngăn cản hôn lễ này.

Nhưng Thẩm Lăng che giấu quá sâu, vụ ở núi Thu Vụ đẩy Lương đại nhân ra nhận tội, tội danh năm đó trộm đi nàng, vụ án tham ô ở Giang Nam đều để Ngụy gia nhận, đến nay nàng vẫn không nắm được thóp của hắn ta.

Hai là làm theo kế hoạch của nàng, đơn giản mà thô bạo bắt Thẩm Lăng đi, ngăn cản hôn lễ trước.

Nhưng cái sau rất mạo hiểm.

Một khi thất thủ, sẽ rất khó lại có đường xoay chuyển.

"Y đã nói như vậy thì chúng ta đừng nhúng tay." Chử Yến dứt lời, ôm lấy eo Vệ Trăn, lấy đà nhảy lên một cái, nhanh chóng xuyên thẳng qua giữa trời đêm.

Vệ Trăn vô thức ôm chặt hắn, nói: "Chắc chắn thành công không?"

Chử Yến không đáp lời, qua một hồi lâu mới nói: "Nếu y không có nắm chắc, sẽ nói rõ với Cô."

Vệ Trăn nghe vậy hơi thả lỏng: "Vậy ta bảo Trọng Hủ rút người về."

Chử Yến nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Người nào?"

"Ta sai người mai phục trên đường đón dâu, chuẩn bị cho người đóng giả thành bọn cướp cướp Thẩm Lăng đi, trì hoãn hôn lễ trước." Vệ Trăn nói tỉ mỉ: "Thuận tiện lại đánh hắn ta một trận để xả giận."

Chử Yến: "..."

"Đây cũng là Lãng Vương dạy nàng?"

Vệ Trăn lắc đầu, nhìn về phía hắn: "Không phải."

"Học điện hạ."

"Cô từng dạy nàng như vậy?"

Vệ Trăn: "Ừm."

"Điện hạ từng nói, trong lúc khẩn cấp, có thể dùng thủ đoạn đặc biệt."

Chử Yến cười hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Nửa khắc sau, Vệ Trăn nhìn thành Phụng Kinh càng ngày càng xa phía sau, hỏi: "Điện hạ, chúng ta đang đi đâu thế?"

"Đi nấu cơm."

Vệ Trăn: "..."

Chắc sau này nàng sẽ không dám nhắc đến hai chữ nấu cơm này nữa quá.

Nàng ngẫm nghĩ, không sợ chết hỏi: "Đi đâu nấu?"

Dứt lời, cánh tay bên hông siết chặt hơn mấy phần, qua một hồi lâu mới nghe Chử Yến nói: "Kim y lâu."

_

Đến biệt viện Hương Sơn, Chử Yến mới buông Vệ Trăn ra, đứng ở trong vườn hoa hỏi nàng: "Hơn nửa năm qua nàng có tới cho sói ăn không?"

Vệ Trăn giải thích: "Suốt nửa năm trước tổ phụ không cho phép ta ra phủ."

"Mấy tháng sau đó nữa thì sao?"

Vệ Trăn nghiêm túc báo cáo: "Bắt gián điệp, tìm bản đồ."

Chử Yến lại hừ một tiếng: "Cho nên nàng không thực hiện lời hứa."

Vệ Trăn: “Giao ước một năm đã tới rồi."

"Vẫn còn chín ngày." Chử Yến nói bằng giọng lành lạnh.

Vệ Trăn vụng trộm nhìn hắn một cái, sao hắn lại nhớ rõ thế,thậm chí chỉ nhớ mang máng là vào khoảng tháng Mười năm ngoái.

Khi đó nàng còn đang thầm quyết tâm, chờ giao ước kết thúc, sẽ mãi mãi không gặp hắn nữa.

"Khi đó Cô còn nghĩ thời gian một năm, Cô đã cưới nàng." Chử Yến: "Còn có chín ngày, xem ra là không kịp rồi."

Vệ Trăn giật mình.

Thì ra khi đó hắn nghĩ như vậy.

Vệ Trăn bỗng dưng cảm thấy chột dạ.

Nhưng cảm xúc chột dạ nàng chợt dâng lên rồi biến mất này lại bị Thái tử bắt được, hắn híp mắt lại tới gần nàng: "Nhóc lừa đảo, nàng chột dạ gì hả?"

"Nói cho Cô, lúc lập giao ước với Cô, trong lòng nàng đang có âm mưu gì?"

Vệ Trăn vô thức lùi về sau: "Ta... Ta không có âm mưu gì hết."

"Thật sao?" Chử Yến ôm nàng đến chỗ sư tử đá, vây lấy nàng, nghiến răng nói: "Cô cho nàng thêm một cơ hội trả lời nữa."

"Còn dám lừa gạt Cô, hôm nay nồi cơm này chắc chắn phải nấu chín rồi!"

Vệ Trăn lúng túng nhìn hắn.

Nói thật, e rằng cũng bị “nấu” mất thôi.

"Nói chuyện!"

Vệ Trăn khẽ cắn môi, nhẫn tâm véo một cái vào đùi mình, trong mắt dần dần nổi lên ánh nước, ánh mắt cũng theo đó mờ đi.

Dưới ánh nhìn sáng rực của Thái tử, nàng khẽ nói: "Khi đó thần nữ còn không biết thân thế của mình, nào dám hy vọng xa vời gả cho điện hạ, nhưng nếu làm thiếp thì trong lòng thần nữ lại có khúc mắc, chỉ có thể nghĩ rằng một năm sau sẽ cùng điện hạ từ biệt đôi ngả..."

"Quãng thời gian đó, trong lòng thần nữ vô cùng dày vò, vừa ngưỡng mộ điện hạ, lại không dám trèo cao, thật sự là..."

Chử Yến lẳng lặng mà nhìn nữ tử đang diễn trò trước mặt mình, hỏi: "Thật sự là cái gì?"

Vệ Trăn ngậm nước mắt nói: "Thật sự là gian nan đến cùng cực."

Chử Yến nhìn nàng nửa ngày, giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt giúp nàng, đau lòng nói: "Hóa ra, lúc đó nàng đã yêu Cô."

Vệ Trăn: "..."

Nàng cắn răng gật đầu: "Đúng!"

"Quả nhiên, khi đó Cô đã nói với bọn họ, nàng vừa gặp Cô đã yêu, xem ra, bị Cô nói trúng rồi."

Vệ Trăn: "?!"

Lời đồn nàng thả ra khi đó không phải là hắn vừa gặp đã yêu nàng à, sao hắn lại hiểu ngược thế?

"Tại sao không nói chuyện?" Chử Yến cau mày, nghiêm trang hỏi: "Cô nói không đúng à?"

Vệ Trăn nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, gật đầu rất mạnh: "Đúng."

"Thần nữ vừa gặp điện hạ đã yêu."

Quả nhiên, có chút lời là không thể nói dối, một câu nói dối cần vô số lời nói dối sau đó để lấp l**m.

Chử Yến khẽ cong mắt, cười đầy ẩn ý nhìn Vệ Trăn: "Yêu cỡ nào?"

"Nói cho Cô nghe một chút?"

Vệ Trăn: "..."

Có xong chưa hả!

"Nói hay không, không nói bây giờ chúng ta đi nấu cơm luôn." Chử Yến uy h**p.

Vệ Trăn nắm chặt nắm tay, rất muốn vò đã mẻ không sợ vỡ nói một câu, "Vậy thì đi nấu đi." Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.

"Ăn nuốt không trôi, đêm không thể say giấc, một ngày không gặp như là ba năm."

Ý cười trong mắt Chử Yến càng ngày càng đậm, hắn nói: "Hóa ra khi đó, Trăn Trăn đã yêu Cô như thế rồi à."

"Chẳng trách, vừa gặp Cô liền khinh bạc Cô.”

"Có điều..."

Chử Yến cúi người tới gần nàng, nói khẽ bên tai nàng: "Cô cũng như thế, vừa gặp đã yêu, nhung nhớ đêm ngày."

Vệ Trăn bỗng nhiên giương mắt.

Vừa gặp đã yêu?

Hắn nói hắn vừa gặp nàng đã yêu?

"Cô biết một loại nước thuốc, có thể lập tức để cho người ta lệ tuôn như suối, lần sau đừng tự véo mình nữa."

Chử Yến dứt lời lập tức buông tay đi về hướng hành lang, còn vui vẻ cười vài tiếng.

Trong đầu Vệ Trăn một mực quanh quẩn câu vừa gặp đã yêu kia, một lát sau mới phản ứng được câu nói sau cùng của Thái tử có ý gì.

Nàng siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn bóng lưng Thái tử: "..."

Hắn đã biết nàng đang lừa hắn! Vậy mà vẫn muốn ép nàng nói ra những lời kia!

Người này, đúng là...

Đúng là...

Nghĩ nửa ngày c*̃ng không nghĩ ra từ thích hợp, Vệ Trăn uể oải buông lỏng nắm đấm, bực bội đi theo.

Vừa gặp đã yêu?

Hắn thật sự vừa gặp nàng đã yêu ư?

Suy nghĩ nhanh chóng đi chệch, Vệ Trăn tức giận dậm chân, mình đúng là không có tiền đồ!

Bình Luận (0)
Comment