Kim Y lâu vẫn giống như trong trí nhớ, vàng son lộng lẫy, ánh vàng rực rỡ.
Lúc Vệ Trăn đi vào, Chử Yến đứng trước chiếc váy vàng kia, khoanh tay suy tư.
Vệ Trăn lập tức có dự cảm không tốt, không chút do dự quay người rời đi, nhưng vẫn chậm một bước, bị Thái tử kéo cánh tay, nàng vô thức trở tay phản đòn, Chử Yến nhướng mày, sau đó tiếp chiêu này của nàng.
Mặc dù biết rõ mình không phải là đối thủ của Chử Yến, nhưng Vệ Trăn vẫn bị khơi dậy h*m m**n chiến thắng, nàng cũng muốn biết kết quả của cuộc huấn gian khổ bấy lâu nay.
Ánh nến nhảy lên, hai người cứ như vậy ngươi tới ta lui so chiêu.
Vệ Trăn không có nội lực, chỉ biết công phu quyền cước, đương nhiên Chử Yến c*̃ng sẽ không dùng nội lực, thậm chí hắn còn khiêu khích nhường Vệ Trăn một tay.
Vệ Trăn tức đến ngứa răng, lại không làm gì được hắn.
Một trận tỷ thí thực lực cách quá xa lại kéo dài đến gần nửa canh giờ, cuối cùng, kết thúc bằng việc Vệ Trăn bị nhốt ở giữa tủ đựng y phục và Chử Yến.
Mặt mày Thái tử rạng ý cười: "Còn so nữa không?"
Vệ Trăn tức giận trừng hắn.
Từ đầu tới cuối nàng đều không chiếm được chút lợi thế nào, vừa gặp nàng đã yêu? Có quỷ mới tin!
"Tức giận?" Chử Yến tiến sát lại, đôi gò má ửng đỏ vì vận động của nàng càng khiến hắn thích thú: "Không phải nàng bắt đầu trước à?"
Vệ Trăn hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới hắn.
Chử Yến im lặng một lúc, xích lại gần dỗ dành nàng: "Cô c*̃ng không thật sự ra tay."
Vệ Trăn cụp mắt nhìn hai tay đang bị Thái tử giam cầm.
Chử Yến lập tức tự giác thả lỏng lực tay.
Vệ Trăn lại nghiêng đầu.
Thái tử: "... Cô không đánh trả, nàng muốn đánh thì cứ đánh đi?"
Vệ Trăn giật giật khóe môi, nhưng vẫn cố nén ý cười, không lên tiếng.
"Nếu nàng không nói gì thì nàng xong rồi." Không dỗ được, biến thành uy h**p.
Vệ Trăn không dám tin quay đầu lại: "Nào có ai dỗ người như điện hạ không chứ?!"
Chử Yến cúi đầu xuống: "Thế phải dỗ thế nào?"
"Như này à? Hửm?"
Thái tử vừa nói vừa hôn xuống, Vệ Trăn né mấy lần cuối cùng vẫn không thể tránh thoát, bị ấn dựa vào tủ mà hôn.
Nụ hôn của hắn dồn dập, giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng, Vệ Trăn nào chống đỡ được, mới qua mấy giây mà cả người đã bủn rủn dựa vào ngực hắn.
Có một số việc, có lần thứ nhất, lần thứ hai sẽ thuần thục rất nhiều.
Lúc Vệ Trăn nhận thấy không thích hợp thì đã không kịp.
Sau khi mọi chuyện quay về yên tĩnh, bắp đùi của nàng đã bị ma sát đến đau nhức.
Váy bị Thái tử làm bẩn không thể mặc lại, bị Vệ Trăn thở phì phò nhìn chằm chằm Chử Yến gỡ chiếc váy tơ vàng kia xuống: "Mặc cái này."
Vệ Trăn không chút suy nghĩ từ chối: "Không muốn."
Nếu không phải vì từ chối mặc bộ váy ánh vàng rực rỡ này, nàng sẽ không chạy, nàng không chạy thì hắn sẽ không ra tay, không ra tay thì sẽ không có chuyện vừa rồi.
Nhưng kết quả là sau khi bị bắt nạt một hồi, vẫn phải mặc?
Nàng còn lâu mới chịu nhé!
Nhưng nàng phản kháng vô dụng.
Ngay từ ban đầu Thái tử đã ôm suy nghĩ này.
Thế là, sau một phen ‘đánh cờ’ kịch liệt, Vệ Trăn mặc chiếc váy tơ vàng sang quý kia vào.
Kiểu dáng của chiếc váy này là Thái tử tự mình chọn lựa, hơi có chút xu hướng dị vực phong tình, một lớp vải cực mỏng ôm lấy eo, mấy chuỗi chuông vàng nhỏ rủ xuống, mắt cá chân tr*n tr** giẫm trên đệm mềm, trên cổ chân c*̃ng quấn vài vòng chuông vàng nhỏ, lúc bước đi phát ra tiếng leng keng như khúc nhạc mê hoặc lòng người.
Lớp lụa vàng bao phủ lấy cơ thể nàng, mờ mờ ảo ảo, càng lộ ra một nét hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Chử Yến nửa nằm ở trên giường, nheo mắt, gật đầu: "Đẹp."
Bất kể là cần cổ trắng nõn, vòng eo tinh tế mềm mại, hay là đôi chân xinh đẹp, tất cả đều khiến hắn muốn lập tức bắt lấy, tùy ý chơi đùa, rồi hung hăng bắt nạt nàng đến khi nàng khóc lóc cầu xin…
Dù cho nàng có khóc xin tha, cũng tuyệt đối không buông tha.
Đáng tiếc, hắn còn phải đợi.
khi chính thức cưới nàng vào cửa, đợi đến khi nàng trở thành thê tử của hắn, hắn mới có thể có được nàng, mới có thể đụng chạm mỗi tấc da thịt trên người nàng.
Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ nhốt nàng ở nơi này, ít nhất ba ngày ba đêm không cho rời khỏi giường.
Thái tử thoáng thỏa mãn, dáng vẻ có chút lười biếng, y phục trắng nhạt vốn cao quý thanh nhã, nhưng lúc này khoác trên người hắn, lại có chút không phù hợp. Không còn vẻ lạnh lùng cấm dục như ánh trăng sáng trên trời, cũng thiếu đi mấy phần ngông cuồng, mà lại khiến hắn trông giống một công tử phong lưu đắm chìm trong sắc rượu.
Vệ Trăn c*̃ng nhẹ nhàng híp mắt lại.
Đúng là rất đẹp.
Người này, bất kể là dáng vẻ nào, cũng đẹp đến mức khiến tim nàng rung động.
Dù là gương mặt đẹp nhất thiên hạ, hay là vòng eo săn chắc khỏe khoắn này, hoặc là đôi chân thẳng dài mạnh mẽ, cũng đều khiến cho nàng vô cùng yêu thích, ngay cả đôi tay đó, cũng hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Sao bệ hạ còn chưa ban hôn?
Ban hôn, hắn sẽ chân chính thuộc về nàng.
Vầng trăng kiếp trước, nốt chu sa kiếp này, đều hoàn toàn là của nàng.
Bất luận kẻ nào, đều không thể chạm vào.
Hai người cứ như vậy quan sát đối phương với những suy nghĩ đầy h*m m**n, mãi đến khi trong bầu trời đêm truyền đến tiếng sói tru, mới đồng loạt hoàn hồn.
Chử Yến kìm nén suy nghĩ muốn bắt nạt nàng, đôi chân thẳng dài chậm rãi đứng dậy, Vệ Trăn c*̃ng cụp mắt, cố bình ổn sự rung động trong lòng.
"Đi ra ngoài thăm sói không?"
Vệ Trăn đang định gật đầu, lại thoáng nhìn đôi chân tr*n tr** của mình: "Ta cứ thế này ra ngoài à?"
Chử Yến dừng động tác, ánh mắt quét một lượt qua người Vệ Trăn, kiên định nói: "Không thể."
Dáng vẻ này của nàng, chỉ hắn được nhìn.
Cũng không phải là hắn thật sự muốn thăm sói, chỉ là hắn muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nếu không thì...
Ngày mai, Lãng Vương và Quận chúa nhất định sẽ xách đao tới gặp hắn.
"Vậy thần nữ thay ra?"
Thái tử không lên tiếng.
Để nàng thay ra, hắn lại không muốn.
Vệ Trăn thấy Thái tử hồi lâu không nói gì, im lặng một lát rồi lên tiếng: "Thần nữ học chơi cờ với tổ phụ, điện hạ có muốn đánh cờ với thần nữ không?"
Nếu lại giằng co như thế nữa, nàng sợ cuối cùng người không nhịn được lại là nàng.
"Ừ.”
Chử Yến đứng dậy, nhanh chân đi đến cạnh cửa sổ: "Tối nay ánh trăng sáng, vừa ngắm trăng vừa đánh cờ."
Vệ Trăn nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn kia, không nhịn được nhếch môi.
Tại sao có thể có người đáng yêu như vậy chứ?
Song cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào, thổi tan gợn sóng trong phòng.
Lúc này hai trái tim xao động mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Một đêm này, hai người đánh bốn ván cờ.
Trời tờ mờ sáng mới thỏa mãn dừng tay.
Vệ Trăn ngước mắt nhìn về phía Chử Yến, vừa lúc đối diện với đôi mắt phượng kia, hai người ngẩn ra một chốc, đồng thời cong môi cười một tiếng.
"Tiến bộ rất nhanh, thế hoà."
Vệ Trăn nhướng mày: "Lần tiếp theo, ta sẽ đánh thắng."
Chử Yến c*̃ng học nàng nhướng mày: "Được, Cô lúc nào cũng chờ nàng đến chiến."
"Nếu điện hạ còn không đưa thần nữ trở về nữa, chỉ sợ sẽ không có lần sau đâu." Vệ Trăn cười như không cười nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Chử Yến tắt lịm, một lúc lâu sau mới đứng dậy hừ một tiếng, không quay đầu lại đi vào trong phòng.
Vệ Trăn mím môi cười theo sau, lập tức bị một bộ váy màu màu vàng nhạt trùm lên đầu: "Cô sợ chắc?"
"Mặc vào cho Cô!"
Vệ Trăn kéo bộ y phục kia từ trên đầu xuống, khóe môi co lại.
Hình như Thái tử vô cùng yêu thích kiểu y phục bồng bềnh mềm mại này.
"Mặc nó vào, chúng ta đi Tề gia ăn tiệc cưới."
Vệ Trăn khẽ giật mình: "Không trở về phủ Lãng Vương, trực tiếp đi Tề gia?"
Chử Yến: "Đúng, ngồi loan giá của Cô đi."
Vệ Trăn: "..."
Nàng nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được: "Chàng điên à?"
Một đêm không về, tổ phụ đã giận không kiềm được, nếu nàng cứ như vậy đường hoàng trực tiếp ngồi loan giá của Thái tử đến Tề gia, tổ phụ sẽ tức đến nổ phổi mất.
"Lần trước mẫu thân nói nếu có lần sau nữa sẽ đánh gãy chân điện hạ."
Chử Yến vừa cởi áo tháo dây lưng, vừa cười ngông cuồng, cực kỳ giống lưu manh đầu đường xó chợ: "Cô muốn làm cho tất cả mọi người biết, nàng là người của Cô, nàng chỉ có thể gả cho Cô."
"Nếu cô cô muốn đánh thì cứ đánh thôi."
"Chỉ cần bà ấy không cảm thấy mất mặt vì cô gia của phủ Lãng Vương và phủ Quận chúa là một người thọt là được."
Vệ Trăn: "..."
Thái tử một nước là người thọt thì không mất mặt à?
Trước khi phủ Lãng Vương phủ Quận chúa mất mặt, bệ hạ và Bắc Lãng sẽ mất mặt trước.
Không phải, tại sao nàng lại nghĩ theo lời hắn nói chứ!
Vệ Trăn ôm y phục tới gần hắn, ý muốn thương lượng với tên lưu manh: "Hay là đừng gấp gáp như thế, chậm thôi nhé?"
Lúc này Chử Yến đã cởi chỉ còn áo trong.
Hắn giật dây lưng xuống, loáng thoáng lộ ra vòng eo săn chắc, xích lại gần Vệ Trăn: "Chậm kiểu gì? Cô không chậm được!"
"Nếu không thì tiểu nương tử ngủ với Cô một giấc trước đi, nhìn xem Cô có chậm hay không?"
Vệ Trăn trừng lớn mắt nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới phản ứng được, mặt đỏ bừng, tức giận dậm chân xoay người rời đi, đi đến một nửa cảm thấy tức không nhịn nổi, quay đầu mắng một câu: "Đồ d* x*m!"
Vạt áo trong của Chử Yến đã mở rộng, thấy Vệ Trăn quay đầu, hắn nghiêng đầu, một tay chống nạnh, để lộ cơ bắp cường tráng: "Đồ d* x*m đẹp trai không?"
Vệ Trăn giật giật ngón tay, mạnh mẽ thu tầm mắt lại, mặt đỏ tới mang tai quay người rời đi.
Một Thái tử tốt như thế mà mọc mồm làm cái gì!
Nhưng thật sự...
Nhìn rất đẹp!
Vệ Trăn mím môi, trên mặt đều là xuân sắc không xua tan đi được.
Nếu không phải đánh không lại hắn, vừa rồi nàng nhất định sẽ quay trở lại sờ một cái.
Chỉ sợ sờ xong chạy không thoát.
Bên ngoài, thị nữ vừa ngẩng đầu thì thấy Vệ Trăn mặt mũi đỏ bừng, giật mình sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống: "Cô nương, muốn tắm rửa thay xiêm y sao?"
Lúc này Vệ Trăn mới để ý tới thị nữ canh cửa, vội vàng khụ một tiếng, ổn định âm sắc: "Ừm."
Thị nữ lập tức tiến lên nhận lấy bộ váy nàng đang ôm, nhưng...
Bước chân thị nữ hơi chần chờ.
Ở biệt viện chỉ có ba khu tắm của chủ tử.
Một ở trong viện của điện hạ, một ở Kim Y lâu, một ở trong viện của Tống đại nhân, bây giờ điện hạ chiếm Kim Y lâu, vậy cô nương... tới bể tắm của điện hạ?
Cũng không thể dùng của Tống đại nhân, hình như cũng chỉ có thể như thế.
Thị nữ suy nghĩ xong, dẫn Vệ Trăn tới bể tắm của Thái tử.
Mãi đến khi được nước ấm bao bọc, Vệ Trăn mới giật mình hoàn hồn.
Vừa rồi nàng chạy gì chứ, Kim Y lâu không phải viện của nàng à? Nàng phải đẩy Thái tử ra mới đúng chứ?
Chẳng qua...
Dáng vẻ vừa rồi của hắn cũng không thể gặp người.
Thôi.
Nhưng nàng nhớ Tô Cấm từng nói, biệt viện chỉ có ba bể tắm, nàng đang ở chỗ nào?
Vệ Trăn nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
"Thưa cô nương, đây là bể tắm của điện hạ."
Toàn thân Vệ Trăn cứng đờ.
Bể tắm của Thái tử.
Bây giờ nàng đang tắm rửa trong bể tắm của hắn!
Mặc dù nàng đã sớm đoán được, nhưng sau khi được xác thực thì mặt vẫn đỏ lên, nghĩ lúc này Thái tử c*̃ng đang tắm rửa trong bể tắm của nàng, ngay cả phần cơ thể từ cổ đi xuống cũng đỏ bừng cả lên.
Thị nữ nhìn thấy phản ứng của Vệ Trăn, cười khẽ, thấy Vệ Trăn nhìn qua, nàng ấy lại vội vàng cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu: "Cô nương và điện hạ thật xứng đôi."
Năm ngoái lúc cô nương mua pháo hoa cả thành tặng cho điện hạ, tất cả bọn họ đều cực kỳ kích động.
Trước kia bọn họ đều lo lắng cô nương vì kiêng dè điện hạ nên mới không thể không ở lại bên cạnh điện hạ.
Bọn họ đều hy vọng cô nương cũng thật lòng thật dạ với Thái tử.
Bây giờ xem ra sự lo lắng của bọn họ là dư thừa, cô nương và điện hạ tình đầu ý hợp, như vậy không phải là chuyện rất đáng mừng hay sao?
Vệ Trăn không biết suy nghĩ trong lòng thị nữ, nghe được lời này cũng bớt xấu hổ hơn, nhưng vẫn đỏ mặt, hỏi: "Ngươi cảm thấy xứng đôi ở điểm nào?"
Thị nữ ngẫm nghĩ, nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng của Vệ Trăn, nói: "Đều rất đẹp."
“Hơn nữa, một lòng một dạ, chỉ nhận định đối phương, đó đã là xứng đôi rồi.”
Vệ Trăn không kìm được mà khẽ cong khóe môi.
một lòng một dạ, chỉ nhận định đối phương, nghe qua, đều là rất từ ngữ tốt đẹp.