Hòn ngọc quý trên tay Tề gia xuất giá, lễ thành hôn tất nhiên được tổ chức vô cùng rầm rộ, từ sáng sớm khách khứa đã lần lượt kéo đến, chẳng mấy chốc mà phủ đệ đã đông như trẩy hội.
Hai vị công tử Tề gia đi theo Tề đại nhân Tề phu nhân đón khách ở cửa ra vào.
Đích trưởng tử Tề gia Tề Vân Mộc theo Tề đại nhân,trầm ổn nhã nhặn, hành xử lễ độ. Hắn đứng tại đây, khách nhân cũng không lấy làm lạ.
Nhưng thấy được Tề Vân Lan cử chỉ đúng mực, ngoan ngoãn đón khách bên cạnh hắn, không ít người đều kinh hãi.
Vị nhị công tử quen chơi bời lêu lổng, không đứng đắn này, sao hôm nay lại nhìn như biến thành người khác.
Tuy rằng chuyện nhị công tử Tề gia ngất xỉu trước cổng chùa cách đây không lâu cũng không phải bí mật, mà chuyện về Thôi gia cô nương vì sao bỗng dưng xuất gia, đến giờ vẫn không có tin đồn nào truyền ra.
Dù sao cũng là thế gia đại tộc, những lời xầm xì rất nhanh đã bị che giấu, đến nay hầu như không còn ai nhắc lại chuyện này nữa.
"Tam công chúa, Tứ công chúa đến."
Mấy người Tề gia nghe được tiếng hô bên ngoài, vội vàng sửa sang lại dáng vẻ ra ngoài nghênh đón, khách khứa xung quanh c*̃ng nhao nhao dừng bước, quay người cung kính đứng ở hai bên.
Thánh thượng tổng cộng có hai vị Hoàng tử, hai vị Công chúa.
Đông cung là đích trưởng tử, là con của Nguyên hậu, sau khi Bắc Lãng thành lập vì cân bằng thế lực khắp nơi, thiên tử cưới Kế hậu, nạp mấy vị phi tần.
Kế hậu là con gái Cao gia, xuất thân danh môn vọng tộc tiền triều, sinh được Nhị hoàng tử Chử Huyên.
Mẫu phi của Tam công chúa Chử Nguyệt chính là Thục phi nương nương một trong bốn vị phi tử, tứ công chúa Chử Vân là con của Từ phi.
Người Tề gia vừa nghênh đón hai vị Công chúa vào phủ, xe ngựa của Nhị hoàng tử đã đến, Tề đại nhân lại vội vàng quay người ra ngoài đón.
Chử Huyên nhỏ hơn Chử Yến gần sáu tuổi, bây giờ đang tuổi thiếu niên, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý.
"Tham kiến Nhị hoàng tử."
Đám đông cung kính hành lễ.
Chử Huyên sinh ra đã có một khuôn mặt hay cười, chỉ hơi nhếch mày mắt cũng đủ khiến người ta cảm thấy thân thiện dễ gần: "Chư vị miễn lễ."
"Hôm nay Tề phủ tổ chức tiệc cưới, ta tới chúc mừng, không cần giữ lễ tiết như thế."
Mặc dù y nói như vậy, nhưng mọi người cũng không dám bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa quy củ nên có, dù sao thì vị này cũng là đích hoàng tử.
Mọi người vây quanh Chử Huyên vào phủ, hai vị Công chúa còn chưa đi xa, nghe tiếng đều tiến tới chào hỏi.
Đưa mấy vị Hoàng tử Công chúa tới bàn xong, người Tề gia lại bận rộn đến cổng đón khách, chủ tử không thiếu một ai, bởi vì, còn có khách quý chưa đến.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, mới có hạ nhân bước nhanh đến bẩm báo, loan giá của Đông cung đã tiến vào đầu ngõ.
Người Tề gia vội vàng ra cửa phủ chờ, không lâu sau, loan giá của Thái tử đã ngừng trước cổng Tề gia.
"Cung nghênh Thái tử điện hạ."
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Lúc này bọn họ cũng không biết, trên loan giá còn có một người.
Vệ Trăn nhìn tình hình này, vô cùng hối hận vì mình lại hồ đồ theo Thái tử, trước ánh nhìn của biết bao nhiêu người thế này, nàng xuống dưới chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Vệ Trăn không nhịn được trừng mắt nhìn kẻ đầu têu, đã thấy người kia hờ hững nói: "Đều đứng lên đi."
"Tạ ơn Thái tử điện hạ."
Đám người đứng dậy, cũng không dám nhìn thẳng, đều cúi đầu đứng thẳng, chờ Thái tử hạ loan giá.
Nhưng mà, trên loan giá chậm chạp không có động tĩnh, mãi đến khi có người bắt đầu vụng trộm ngước mắt lên nhìn, mới nghe tiếng Thái tử rõ ràng truyền đến: "Trăn Trăn, Cô dìu nàng xuống."
Tất cả mọi người đều giật mình!
‘Trăn Trăn' trong miệng Thái tử là ai, không cần nghĩ cũng biết, Tề đại nhân và Tề phu nhân liếc nhau, sau đó yên lặng cụp mắt.
Người cùng ngồi loan giá với Thái tử, chỉ có Trữ phi.
Xem ra, thành Phụng Kinh sắp có việc vui.
Chẳng qua, mặc dù mọi người kinh ngạc, nhưng thật ra cũng không ngoài ý muốn, lúc Huyện chúa Nguyên Cẩn còn tên là Ngụy Niên, thành Phụng Kinh đã nhiều lần nghe tin đồn về nàng và Thái tử. Về sau nàng được phủ Quận chúa nhận về, bây giờ lại trở thành Thiếu chủ phủ Lãng Vương, vị trí Trữ phi này, không ai thích hợp hơn nàng.
Vệ Trăn cứng đờ xuống loan giá theo Thái tử, sau đó lập tức muốn rút tay về, nhưng mà Thái tử nắm chặt tay của nàng, không hề có ý định buông ra.
Nàng sốt ruột đến độ mặt ửng hồng, trừng mắt lườm Thái tử.
Nhưng Thái tử mặt dày, căn bản không nhìn nàng, nắm tay nàng đi về hướng Tề gia. Trong tình thế cấp bách, Vệ Trăn sốt ruột véo lên mu bàn tay Thái tử một cái.
Tề phu nhân vừa vặn ngước mắt nhìn thấy một màn này, bà ấy giật mình sau đó lại cụp mắt xuống.
Bà ấy nhìn Thái tử lớn lên, vô cùng hiểu rõ tính nết của Thái tử.
Trước kia bà ấy đều chỉ nghe nói về lời đồn giữa Thái tử và Huyện chúa Nguyên Cẩn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người sóng vai đi bên nhau, mà chỉ một lần này bà ấy đã hiểu rõ, Thái tử đã lún sâu vào mối tình này.
"Hít." Chử Yến không hề che giấu kêu đau một tiếng, bất mãn nói: "Trăn Trăn véo Cô làm gì?"
Mọi người: "..."
Vệ Trăn: "..."
Vệ Trăn khẽ cắn môi, hít sâu một hơi.
A, rất muốn đánh chết hắn!
Vệ Trăn không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể theo Thái tử đi về phía Tề gia, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống hai bàn tay đang đan mười ngón vào nhau kia.
"Trăn Trăn yên tâm, ngày mai Cô sẽ tới phủ Lãng Vương cầu hôn." Chử Yến liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa đang chạy hướng Tề gia, nhướng lông mày, vui vẻ nói: "Trước sau gì sau này Trăn Trăn cũng phải sóng vai đi bên cạnh Cô, hiện tại coi như làm quen trước."
Vệ Trăn c*̃ng nhìn thấy chiếc xe ngựa vừa dừng lại, nàng sốt ruột đến độ dùng sức kéo ngón tay Chử Yến ra, nhưng mãi đến khi Quận chúa Thịnh An ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy hai người nắm tay, Chử Yến mới buông nàng ra.
Lúc này, đám đông c*̃ng phát hiện xe ngựa của phủ Quận chúa, đồng loạt quay người hành lễ: "Tham kiến Quận chúa."
Vệ Như Sương lườm Thái tử một cái, mới để thị nữ đỡ xuống xe ngựa, nhưng bà ấy cũng không đi ngay, mà là quay người đứng bên cạnh xe ngựa, vươn tay.
Ngay sau đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng khoác lên tay bà ấy, trước mắt mọi người xuất hiện một bóng dáng gầy yếu mặc áo choàng màu lam.
Nam tử đã qua ba mươi, lại vẫn giữ vẻ đẹp xa cách như trước, xuất trần thoát tục.
Thân phận của ông ấy không thể nghi ngờ, nhưng mọi người ở đây vẫn cảm thấy bất ngờ.
Phải biết những năm này Quận mã chưa từng tham gia bất kỳ yến hội nào, đừng nói là tiệc tư của nhà ai, cho dù là yến hội trong cung Quận mã cũng không đi.
Tề phu nhân nhìn thấy mọi người kinh ngạc, đắc ý hất cằm.
Tề đại nhân liếc bà ấy một cái, sau đó yên lặng tiến lên một bước chặn tầm mắt của bà ấy.
"Tham kiến Quận mã."
Sau vài phút sững sờ, mọi người vội vàng hành lễ.
Hành lễ xong, không ít quý phu nhân đều lần nữa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Quận chúa đang sửa sang lại dây áo choàng cho Quận mã, Quận mã cúi đầu cưng chiều cong môi.
Một loạt tiếng hít hà vang lên, chư vị phu nhân đều nhìn không dời nổi mắt.
Đã nhiều năm như vậy, thời gian lại không lưu lại dấu vết gì trên thân người này, vẫn đẹp đẽ, chói mắt như thế.
Lại nhìn trượng phu bằng tuổi Quận mã bên cạnh mình một cái... Chậc chậc, thật sự là cùng là người mà số không giống nhau!
Nếu nói bây giờ Thẩm Lăng là lang quân như ý được rất nhiều quý nữ ngưỡng mộ, vậy thì năm đó, vị Quận mã này là người quấy loạn trái tim thiếu nữ của cả một thành, không biết là ánh trăng sáng trong lòng bao nhiêu người.
Nếu bọn họ có thể gả cho một vị lang quân như vậy, không phải cũng sẽ giống như Quận chúa, nâng niu người trong lòng bàn tay.
Tiếc rằng duyên phận đã định, chỉ có thể ngắm nhìn như vậy để rửa mắt.
Chuyến đi này, quả thật không uổng công!
Các vị phu nhân tim đập nhanh, mặt mày rạng rỡ, trong khi các vị đại nhân thì tức đến nghiến răng trợn mắt.
Đã nhiều năm như vậy, sao vẫn phải ghen với người này chứ!
Nhưng thân phận người ta lại cao quý, bọn họ chỉ dám giận không dám nói.
Có điều…
Có người cúi đầu đánh giá bản thân, sau đó cảm thấy hình như... Đúng là không thể so được.
Mà bên này, Vệ Như Sương và Cố Lan Đình đã đi tới.
Vệ Trăn thông minh rời xa Chử Yến, đi đến trước mặt Vệ Như Sương: "Phụ thân, mẫu thân."
Cố Lan Đình liếc nhìn bộ váy màu vàng nhạt bồng bềnh trên người nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Những năm qua, những đồ ăn mặc ông ấy dùng đều là tốt nhất, đã thấy nhiều, chỉ nhìn một cái là có thể phân biệt ra được chất liệu.
Loại vải trên người Trăn Trăn, có tiền cũng không mua được.
Đêm qua Trăn Trăn rời đi phủ Lãng Vương, đến nay chưa về, đương nhiên bộ y phục chỉ có thể là Thái tử chuẩn bị cho nàng.
Dĩ nhiên Vệ Như Sương c*̃ng nhìn ra, nhưng điều này cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng bà ấy. Bà ấy kéo Vệ Trăn ra phía sau, nói với Chử Yến: "Ta vừa mới đi đón Trăn Trăn, phụ thân nói là Thái tử đã đón muội muội đi."
"Thái tử có lòng rồi."
Muội muội?
Nhất thời, trong lòng mọi người nổi lên từng suy nghĩ khác nhau.
Lãng Vương vốn là con nuôi Chử gia, còn có tên trong gia phả, về sau Chử gia phát tích bước l*n đ*nh, tên của Lãng Vương mới xóa khỏi gia phả Hoàng gia, nhưng tình nghĩa giữa hai bên vẫn còn, tiếng muội muội này, gọi cũng hợp tình hợp lý.
Xem ra Quận chúa vẫn có ý kiến với hôn sự này,nhưng nghe ý tứ của Thái tử ban nãy, lại là quyết tâm phải có được. Sau này chắc sẽ có chuyện náo nhiệt để xem rồi.
Sắc mặt Chử Yến không hề thay đổi, cười nói: "Khiến Quận chúa đi một chuyến tay không, là Cô không đúng, lần sau, Cô nhất định sẽ nói với Quận chúa trước."
Vệ Như Sương ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ta hy vọng không có lần sau."
Đối với điều này Chử Yến tỏ vẻ rất khó khăn.
"Rất khó không có lần sau nha."
Vệ Như Sương khẽ hừ một tiếng: “Phải không?"
Bà ấy tới gần Chử Yến, thấp giọng nói: "Có tin là ta đi cầu huynh trưởng, viết tên Trăn Trăn vào gia phả Hoàng gia không?"
Nụ cười trên môi Chử Yến cứng đờ.
Năm đó vốn là Lãng Vương khăng khăng muốn xóa tên mình trên gia phả Hoàng gia, phụ hoàng một mực hổ thẹn vì chuyện này, nếu đi cầu thật, chỉ sợ phụ hoàng thật sự có khả năng đồng ý!
Vệ Như Sương lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Thái tử, hất cằm nói: "Thái tử điện hạ, mời đi."
Thái tử điện hạ trở mặt cực nhanh, hắn nở một nụ cười khiến những người khác giật mình, đưa tay vô cùng khách khí nói: "Mời cô cô và dượng đi trước."
Vệ Như Sương cười lạnh, lôi kéo Vệ Trăn bước vào Tề gia.
Vệ Trăn không nghe thấy Vệ Như Sương nói gì với Chử Yến, chẳng qua thấy thái độ của Chử Yến chợt thay đổi, có thể đoán được hẳn là mẫu thân dùng cái gì uy h**p hắn.
Nhưng trong tình huống này, nàng cũng không tiện đến hỏi, chỉ theo sát Vệ Như Sương tiến vào Tề gia.
Chẳng qua, hiếm khi thấy Thái tử như vậy, trong lòng nàng có chút khoái chí, cười trên nỗi đau của người khác.
Tiến vào nội viện, Vệ Trăn quay đầu, thấy Cố Lan Đình đang nói chuyện với một vị đại nhân, bèn nói khẽ: "Mẫu thân, hình như có rất nhiều người đều đang nhìn phụ thân."
Nhất là các phu nhân.
Đều hận không thể dán đôi mắt lên người phụ thân.
Vốn cho rằng với tính tình của Vệ Như Sương sẽ ghen, ai ngờ bà ấy hất cằm, đắc ý nói: "Nhìn thì nhìn."
"Người là do ta chăm sóc, bảo dưỡng kỹ càng, có nhìn nữa cũng không phải của bọn họ."
Vệ Trăn: "..."
Nhất thời Vệ Trăn cũng không biết nên nói cái gì.
Vệ Như Sương lại nói: "Phụ thân con ấy à, quý giá lắm đấy, cũng không phải người bình thường có thể nuôi nổi."
Vệ Trăn không nhịn được mỉm cười: "Đúng đúng, chỉ có mẫu thân mới có thể."
Vệ Như Sương không chút nào khiêm tốn nói: "Đó là đương nhiên."
_
Vệ Trăn không ở lâu ngoài tiền viện, không lâu sau đã tới khuê phòng của Tề Vân Hàm.
Lúc nàng đến, Tề Vân Hàm đã trang điểm, mặc váy cưới xong.
Tề Vân Hàm vốn đã rất đẹp.
Da trắng như tuyết, diễm lệ động lòng người, là kiểu người vừa nhìn đã khiến người ta muốn bảo vệ.
Bây giờ mặc váy cưới, trang điểm, càng thêm xinh đẹp, khiến cho người không rời mắt nổi, nhưng lúc này trên mặt vị tân nương xinh đẹp ấy lại không hề có chút ý cười nào. Nàng ấy ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm người trong gương không biết đang suy nghĩ gì.
Vệ Trăn đưa tay ngăn nha hoàn hành lễ, nhìn chằm chằm tân nương một hồi lâu, mới tiến lên trước dịu dàng gọi: "Vân Hàm."
Tề Vân Hàm nghe tiếng vội vàng quay đầu, nhìn thấy Vệ Trăn thì ánh mắt sáng lên: "Trăn Trăn tới rồi."
Vệ Trăn gật đầu cười, nói: "Ta có mấy lời muốn tự mình nói với Vân Hàm."
Tề Vân Hàm lập tức bảo nha hoàn trong phòng lui ra.
Hai người đi đến cạnh giường ngồi xuống, Vệ Trăn mới thử nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ, sao nhìn Vân Hàm dường như có tâm sự?"
Tề Vân nghe vậy thì ngẩn người, sau đó cúi đầu xuống.
Qua một hồi lâu, nàng ấy mới nói: "Việc hôn sự này được xác định từ nhỏ, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, đã biết sẽ gả cho hắn."
"Vốn dĩ, ngày đại hỷ, ta hẳn nên vui vẻ, cũng không biết vì sao, trong lòng ta cứ luôn bồn chồn không yên, cảm thấy..."
Tề Vân Hàm đặt tay lên tim, cau mày nói: "Vừa nghĩ tới sắp phải lên kiệu hoa, đã cảm thấy hình như hơi khó thở."
Vệ Trăn tiếp tục hỏi: "Không vui vẻ?"
Tề Vân Hàm nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới lắc đầu: "Hình như... Không, ta không cảm giác được."
Đến tận đây, Vệ Trăn đã xác định cái gì, im lặng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chỉ sợ Tề Vân Hàm có tình cảm sâu đậm với Thẩm Lăng, đó mới là điều khiến bọn họ lo sợ nhất.
Bởi vì hôn lễ hôm nay, sẽ không thể hoàn thành được.
Nàng ấy không thể gả cho Thẩm Lăng được.
Cô nương tốt đẹp như vậy, Thẩm Lăng không xứng.
"Thế nhưng vào ngày tân nương tử gả cho người trong lòng, hẳn là rất vui vẻ mới đúng."
Vệ Trăn lặng lẽ nói: "Có phải là Vân Hàm quá căng thẳng không? Hay là… do không phải là gả cho người trong lòng?"
Toàn thân Tề Vân Hàm cứng đờ, nắm chặt tay Vệ Trăn vô thức bóp chặt.
Nàng ấy lẩm bẩm nói: "Người trong lòng..."
Vệ Trăn không nói gì nữa, cho nàng ấy thời gian để nàng ấy chậm rãi suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Vệ Trăn nghe được động tĩnh bên ngoài, vẻ mặt hơi thay đổi: "Vân Hàm, ta đi xem một chút."
Tề Vân Hàm đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vô thức khẽ gật đầu.
Không lâu sau, Vệ Trăn đã đi giờ quay lại, đến gần Tề Vân Hàm nhẹ nhàng gọi: "Vân Hàm."
Tề Vân Hàm hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía nàng.
"Tống Hoài và Thẩm Lăng xảy ra chuyện."
Tề Vân Hàm sửng sốt một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên đứng lên, vội vàng nói: "Tống Hoài thế nào?!"
Vệ Trăn lại nhìn chằm chằm nàng ấy không nói.
Tề Vân Hàm nóng nảy thúc giục: "Trăn Trăn, ngươi nói đi chứ!"
"Có phải Tống Hoài lại gặp chuyện gì không, hay là vết thương trở nên nghiêm trọng, Trăn Trăn ngươi mau nói đi."
"Tống Hoài bắt Thẩm Lăng." Vệ Trăn chậm rãi nói.
"Vậy y thế nào, y có bị thương không..." Tề Vân Hàm nói một nửa bỗng nhiên dừng lại.
Vẻ lo lắng trong mắt nàng ấy chậm rãi biến thành hoang mang, qua rất lâu mới nói: "Ngươi nói cái gì?"
Vệ Trăn lặp lại một lần: "Tống Hoài bắt Thẩm Lăng."
Tề Vân Hàm chớp mắt mấy cái, dường như nhất thời không thể tiêu hóa lời mình vừa nghe được.
Nàng ấy không nói lời nào, Vệ Trăn c*̃ng không mở miệng.
Rốt cục, Tề Vân Hàm cau mày, không hiểu mở miệng: "Y bắt Thẩm Lăng làm gì?"
Vệ Trăn lặng im một lát, sau đó gọi nha hoàn vào, hỏi: "Tống đại nhân bắt Thẩm đại nhân làm gì?"
Nha hoàn nhìn Tề Vân Hàm, hơi lo lắng, không biết nên nói thế nào: "Người Thẩm gia tới nói là... nói là..."
"Nói cái gì!" Tề Vân Hàm.
Nha hoàn hít sâu một hơi, nói: "Mấy ngày trước Tống đại nhân gặp chuyện ở rừng phong, hoài nghi là cô gia làm."
Tề Vân Hàm trừng lớn mắt, không thể tin được mình nghe thấy cái gì: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Nha hoàn lại lặp lại một lần.
Trong phòng lập tức lâm vào yên tĩnh khó tả.
Vệ Trăn hơi lo lắng nhìn Tề Vân Hàm.
Cho dù có lẽ nàng ấy không có tình cảm nam nữ với Thẩm Lăng, nhưng tình nghĩa cùng nhau lớn lên là không cách nào xóa bỏ.
Đến khoảnh khắc chân tướng vạch trần, nàng ấy ắt sẽ phải khổ sở một trận.
Có điều trước mắt...
Tạm thời là cuộc đọ sức thuộc về Tống Hoài và Thẩm Lăng.
Nhưng... ở phía Tề Vân Hàm, vào lúc nàng ấy nói ra 'Tống Hoài thế nào', thắng thua giữa bọn họ đã có kết luận.