Nửa canh giờ trước, Thẩm gia.
Thẩm Lăng vừa thay hỷ phục xong, thấy gia chủ Thẩm gia là Thẩm Dụ Văn tới, lập tức đuổi nha hoàn ra ngoài, bảo gã sai vặt hầu cận trông coi bên ngoài.
"Phụ thân."
Thẩm Dụ Văn cười nhẹ nhàng gật đầu, đưa cái hộp trong tay cho Thẩm Lăng.
Hộp gỗ đen nhìn có chút năm tháng, đã mất đi ánh sáng nên có, nhưng vẫn có thể từ đường nét điêu khắc phức tạp nhìn ra được bản thân nó đã có giá trị không nhỏ.
Thẩm Lăng nhận hộp, hơi khó hiểu nhìn về phía Thẩm Dụ Văn: "Đây là?"
Thẩm Dụ Văn khẽ thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú hộp gỗ đen, rơi vào ký ức đã bị chôn vùi từ lâu.
"Đây là Phụ hoàng của ngươi để lại cho ngươi."
Ngón tay Thẩm Lăng run lên, cúi đầu nhìn hộp.
"Phụ hoàng ngươi là một vị quân chủ rất nhân từ, chỉ tiếc trong thời loạn, chỉ nhân từ thôi là chưa đủ." Thẩm Dụ Văn từ từ nói: "Ngươi sinh ra vào triều Đại Thừa năm Tuyên Hoài thứ mười ba, năm đó, thiên hạ đã đại loạn, các quốc gia ngấp nghé Đại Thừa sản vật phong phú, liên thủ tấn công Đại Thừa.May nhờ tổ phụ ngươi để lại một đội thiết giáp quân, mới miễn cưỡng bảo vệ Đại Thừa.”
"Mẫu thân của ngươi rất thông minh, bà ấy biết rõ Đại Thừa không chống đỡ được quá lâu, một khi Đế đô bị phá, hoàng tộc tất sẽ bị diệt, cho nên nàng mua chuộc Thái y làm thuật châm cứu cho ngươi, để ngươi giả chết đưa ra khỏi cung, đến bên ta."
"Mẫu thân ngươi vốn chỉ là một tài nhân lục phẩm, lại gặp lúc loạn thế, người người hoảng sợ, trong cung có một đứa trẻ sơ sinh chết đi cũng không gây ra sóng gió gì."
Thẩm Lăng biết thân phận của mình vào năm mười tuổi, nhưng cũng không biết những chi tiết trong đó, chỉ biết là vào lúc sắp mất nước, mẫu thân của hắn ta đưa hắn ta ra hoàng cung, mới bảo vệ được tính mạng của hắn ta.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe Thẩm Dụ Văn nhắc tới quá khứ tường tận như thế.
"Bà ấy xuất thân từ nhánh bên của Thẩm gia, tổ tiên đồng tông với ta, nhưng một mạch này nhân khẩu điêu tàn, sau khi bà ấy vào cung không lâu thì đã không còn người chí thân, ở Đế đô, bà ấy chỉ có thể tìm ta." Thẩm Dụ Văn tiếp tục nói: "Bởi vì khi đó chính thê của ta đang lâm bồn, có thêm một đứa trẻ cũng sẽ không khiến người hoài nghi, chỉ tiếc..."
"Chính thê của ta khó sinh, một xác hai mạng."
Thẩm Dụ Văn dừng lại một hồi lâu, mới lại nói: "Ta bèn nói với bên ngoài là, thai đôi chỉ sống một đứa."
"Quả nhiên, chưa đến mấy năm Đại Thừa đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn trơ trọi một tòa Đế đô, đại hoàng huynh của ngươi cũng là Thái tử Đại Thừa chết trận nơi cửa thành, Phụ hoàng ngươi tự sát ở đại điện, một đạo thánh chỉ cuối cùng ông ấy hạ là lệnh hai trăm quân Thiết Giáp còn sót lại rút lui ẩn náu, mẫu thân của ngươi và tất cả phi tần, vì giữ trong sạch treo cổ trên dải lụa trắng, tất cả Hoàng tử Công chúa đều không trốn được sự tàn sát của quân địch."
"Khi đó, ta đóng chặt cổng, nhìn về hướng Hoàng cung, trong lòng biết rõ huyết mạch Hoàng thất Đại Thừa chỉ còn một mình ngươi."
Thẩm Lăng nắm chặt hộp gỗ đen, bởi vì dùng sức mà ngón tay biến thành màu trắng xanh.
"Cũng chính là vào lúc đó vật này được đưa đến Thẩm gia." Thẩm Dụ Văn cụp mắt nhìn lại, nói: "Khi đó ta mới biết được, hóa ra Phụ hoàng ngươi biết tất cả mọi chuyện, ông ấy biết ông ấy còn có một huyết mạch có thể sống tiếp, cho nên để lại hai trăm quân Thiết Giáp cho ngươi."
"Cũng cho ngươi ngọc bội mà chỉ Hoàng tử Đại Thừa mới có."
Thẩm Lăng mở hộp gỗ đen ra, quả nhiên có một miếng ngọc bội khắc rồng nằm ở bên trong, đó là hoa văn của Hoàng thất Đại Thừa.
Thẩm Lăng chậm rãi cầm lấy ngọc bội, nhìn hoa văn rồng kia, dường như qua đó thấy lại một Đại Thừa đã diệt vong.
"Sau khi quân địch chiếm Đế đô, chúng tàn sát, cướp bóc không chừa thủ đoạn, dân chúng sợ hãi đóng chặt cửa không ra ngoài. Đế đô như địa ngục chốn nhân gian." Thẩm Dụ Văn tiếp tục nói: "Năm ngày như vậy trôi qua, khi tất cả mọi người tuyệt vọng, quân Chử gia ở Việt Châu như thần binh rơi từ trên trời xuống, đuổi quân địch đi, chiếm được Đế đô."
"Khi đó, ta cũng nghĩ tới việc công khai thân phận của ngươi, để Chử gia ủng hộ ngươi leo lên long ỷ, kéo dài Đại Thừa, nhưng khi đó, quân Chử gia lại nổi lên nội chiến vì tranh đoạt hoàng vị, ta lập tức nhận ra, cho dù đưa ngươi tới Chử gia c*̃ng sẽ không nhận, bọn họ muốn tự mình xưng đế."
Những chuyện sau đó Thẩm Lăng đều biết, Thẩm Dụ Văn nhân lúc lạc loạn sai Ngụy gia trộm con của Quận chúa Thịnh An ở Phật đường, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch kéo dài hơn mười năm.
Ngoại trừ ngọc bội, trong hộp gỗ đen còn có một tờ giấy.
Thẩm Lăng buông ngọc bội, mở tờ giấy kia ra, bên trên chỉ có hai chữ, hắn ta thì thào: "Tông Lăng.”
"Đây cũng là tên thật của ngươi." Thẩm Dụ Văn nói.
Tông Lăng, vị Hoàng từ cuối cùng của Đại Thừa.
Thẩm Lăng nắm vuốt tờ giấy nhìn một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Dụ Văn, hỏi: "Ông ấy... Phụ hoàng của ta, có phải là một vị quân chủ tốt không?"
Thẩm Dụ Văn im lặng một hồi, nói: "Ông ấy là một vị phụ thân tốt, là quân chủ nhân từ."
Nhưng không phải một vị quân chủ tốt.
Vị Hoàng đế cuối cùng của Đại Thừa thích hợp với thời hòa bình hơn, thời kỳ chiến loạn, quân chủ vô năng, chính là tội lớn nhất.
Đại Thừa bị chôn vùi trên tay ông ấy, suýt nữa đánh mất cả giang sơn.
"Năm đó nước vây công Đế đô là những nước Đông Nhữ, Nam Hào, Tây Vu bây giờ" Thẩm Dụ Văn nói: "Bây giờ bọn họ đều là nước lớn."
Thẩm Lăng đặt tờ giấy vào trong hộp, chậm rãi đóng lại.
Phục hưng cũng được, báo thù cũng được, đầu tiên phải giành lại chiếc long ỷ kia.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch, cách ngày phục hưng Đại Thừa đã không xa.
Chỉ tiếc, vẫn chậm một bước.
"Kết thân với Tề gia, vốn dĩ là vì tìm kiếm một sự giúp đỡ lớn cho ngươi." Thẩm Dụ Văn nói: "Bây giờ lựa chọn cưới cô nương Tề gia, lôi kéo lợi dụng Tề gia cũng là lựa chọn tốt, chỉ là ta thấy ngươi đối với cô nương Tề gia kia, hình như..."
Thẩm Lăng hiểu rõ ý của Thẩm Dụ Văn, hắn ta cất kỹ chiếc hộp đen kia, mới lạnh lùng nói: "Tất cả đều không quan trọng bằng đại cục."
Nếu nàng ấy có thể sống đến cuối cùng tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu đến lúc cần lợi dụng nàng ấy để đạt được mục đích, hắn ta sẽ không nương tay.
Thẩm Dụ Văn nghe vậy cũng hơi yên tâm.
"Kế hoạch lúc trước không thể dùng nữa, có thể tìm điểm đột phá ở bên phía Nhị hoàng tử."
Thẩm Lăng ừ một tiếng: "Việc này ta đã có tính toán, sau tối nay lại nói rõ với phụ thân."
"Ừ." Thẩm Dụ Văn nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng rồi, mấy ngày trước ám sát Tống Hoài không để lại dấu vết gì chứ?"
Nói tới, trong lòng Thẩm Lăng lại dâng lên bực bội.
Hắn ta tiêu phí một lượng nhân lực lớn như vậy, lại không thể giết được một tên Tống Hoài!
Ngược lại còn tổn thất rất nhiều tử sĩ.
Kế hoạch của hắn ta vốn dĩ làm kín không kẽ hở, có tự tin trăm phần trăm có thể khiến Tống Hoài chết ở ngoài thành Phụng Kinh, thật sự không ngờ đến, lại hủy ở trong tay một nữ nhân!
Thậm chí đến nay hắn ta vẫn không biết, rốt cuộc là Vệ Trăn biết được nước đi của hắn ta như thế nào!
Nếu nói là trùng hợp, hắn ta tuyệt đối không tin.
Hắn ta sớm đã sắp xếp người nhìn chằm chằm cổng thành, từ đầu tới cuối đều không thấy người phủ Lãng Vương ra khỏi thành. Nhưng cuối cùng, Tô Vãn Đường dẫn Tống Hoài trở về, rõ ràng, bọn họ đã cải trang ra khỏi thành!
Hiện tại, hắn ta không biết phải có phải Vệ Trăn đã hoài nghi hắn ta hay không.
Đây không phải lần đầu tiên, mấy lần giao đấu, đều là bởi vì nữ nhân này mà nước cờ của hắn ta thất bại, sớm biết như thế, hắn ta nên sớm diệt trừ nàng!
Mà đám người Nam Hào Tây Vu, chẳng qua cũng chỉ đến thế!
Uổng công hắn ta chuẩn bị biết bao nhiêu năm, vậy mà còn mất một nội ứng trong Đại lý tự.
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Thẩm Lăng càng cháy lớn hơn.
"Đã thu xếp ổn thỏa, chỉ còn phía quân doanh…"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Thẩm Lăng nhíu mày, còn chưa mở miệng, đã có hạ nhân sốt ruột cuống quýt từ bên ngoài vào bẩm báo: "Gia chủ, công tử, người của Ngự sử đài tới bao vây tiền viện!"
Hai người liếc nhau, sắc mặt đồng thời trầm xuống.
Ngự sử đài, Tống Hoài!
Quả nhiên, hai người bước nhanh tới tiền viện, thấy Tống Hoài, kẻ thuộc Ngự sử đài có thủ đoạn độc ác có thể sánh với ác quỷ, đang đứng giữa một lượng lớn quan binh.
Lúc này trong viện treo đầy lụa đỏ, nhưng người kia đứng ở nơi đó, quả thực là đã ép không khí vui mừng của cả viện xuống.
Trong mắt Thẩm Dụ Văn toát ra sát khí, sau đó nở nụ cười, tiến lên đón nói: "Tống đại nhân quang lâm hàn xá, không tiếp đón từ xa thật là thất lễ."
Tống Hoài lạnh lùng cụp mắt nhìn Thẩm Lăng đang đi theo sau Thẩm Dụ Văn, không tiếp lời.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dụ Văn cứng đờ, đánh giá quan binh đang cầm đao xung quanh, nói: "Hôm nay là đại hôn của khuyển tử, Tống đại nhân đến uống rượu mừng sao?"
Tống Hoài không mở miệng, người đứng bên cạnh y lại cười nhạo ra tiếng, một tay ấn chuôi đao bên hông, một tay chỉ vào quan binh bốn phía: "Thẩm đại nhân nhìn cẩn thận xem, bày trận thế này, đại nhân nghĩ chúng ta đến uống rượu mừng ư?”
Ý cười còn sót lại trên khóe môi Thẩm Dụ Văn tan đi: "Hôm nay là ngày vui của Thẩm gia, không biết Tống đại nhân thế này là muốn làm gì?"
Tống Hoài vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, chỉ giơ tay lên một cái, người bên cạnh y lập tức nói: "Dẫn lên!"
Một nam tử nhanh chóng bị áp giải tới.
Thẩm Lăng liếc nhìn người kia, trong lòng giật mình, nhưng trên mặt lại không hiện ra, ngước mắt nghi ngờ nhìn Tống Hoài: "Đây là Tống đại nhân muốn làm gì?"
"Mấy ngày trước đây ta gặp chuyện ở rừng phong, tại chỗ bắt được một thích khách, sau khi thẩm vấn đối phương nói là nhận lệnh của tiểu Thẩm đại nhân." Tống Hoài nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, gằn từng chữ.
Ánh mắt Thẩm Dụ Văn lóe lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lăng, Thẩm Lăng nhíu mày: "Sao có thể!"
"Chẳng lẽ Tống đại nhân bị người xúi giục?"
Tống Hoài nhếch môi cười lạnh: "Tiểu Thẩm đại nhân hẳn là đã từng nghe về danh tiếng của Tống Hoài ta, ngươi cảm thấy ta sẽ bị người khác che mắt?"
Thẩm Lăng thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Người kia ở nơi nào, gọi hắn ta ra chúng ta đối chất tại chỗ."
"Tội danh ám sát mệnh quan triều đình này, ta không nhận nổi!"
Người hắn ta phái ra là tử sĩ, tuyệt đối sẽ không mở miệng, rõ ràng là Tống Hoài đang lừa hắn ta.
"Chết rồi." Tống Hoài lạnh nhạt nói.
Thẩm Lăng cau mày: "Chết rồi?"
Hắn ta giả vờ không hiểu, nói: "Tống đại nhân làm Ngự sử Trung thừa, hẳn là hiểu rõ tầm quan trọng của chứng cứ? Chỉ bằng lời nói của một người chết, là có thể đổ tội lên đầu ta?"
Tống Hoài liếc nhìn người đang quỳ dưới đất: "Không phải ở đây còn có người còn sống à?"
Thẩm Lăng cụp mắt nhìn người quỳ trên mặt đất, mặt không đổi sắc nói: "Đây lại là người nào?"
"Việc ta về kinh sớm, trong quân chỉ có vài người biết, điều tra không khó." Tống Hoài nói: "Sau khi người này bị bắt thì khai là nhận tiền của Thẩm gia, bán hành tung của ta cho công tử Thẩm gia."
Thẩm Lăng nhíu mày nhìn Tống Hoài, nghiêm mặt nói: "Tống đại nhân, đây chính là tội lớn, chớ có nói đùa?"
"Sao ta có thể thu mua được tướng sĩ dưới trướng Thái tử?"
Đúng là hắn ta mua được hành tung của Tống Hoài trong đại quân, nhưng trong quá trình này đã qua tay nhiều người, đừng nói người này có nhận ra hắn ta hay không, thậm chí là bản thân hắn ta, cũng không biết tin tức được mua từ trong miệng binh sĩ nào.
Sao người này có thể biết rõ tên họ của hắn ta!
Rõ ràng, Tống Hoài không hề có chứng cứ, y đang làm lời khai giả!
"Người này cũng không phải là binh sĩ dưới trướng Thái tử, mà là xuất thân từ cấm quân, về phần thu mua như thế nào, vậy thì phải đưa tiểu Thẩm đại nhân đến Ngự sử đài thẩm vấn." Tống Hoài hờ hững nói: "Yên tâm, Ngự sử đài có thể thẩm vấn ra được giao dịch giữa các ngươi được thực hiện như thế nào nhanh thôi."
Thẩm Lăng bắt đầu lo lắng: "Tống đại nhân, vu hãm mệnh quan triều đình, cũng là tội lớn."
"Vậy sao?" Tống Hoài đá người bên chân một cái: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, người mua hành tung của ta ở chỗ ngươi có phải tiểu Thẩm đại nhân không, mưu hại mệnh quan triều đình là tội chặt đầu đấy, nghĩ cẩn thận lại trả lời."
Người kia ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng một cái, lại nhanh chóng gục đầu xuống, nói: "Người đưa bạc cho ta nói người mua là tiểu Thẩm đại nhân."
"Nghe rõ rồi chứ?" Tống Hoài nhìn về phía Thẩm Lăng: "Mời tiểu Thẩm đại nhân đi cùng ta một chuyến đi."
Y dứt lời, lập tức có người tiến lên bắt lấy Thẩm Lăng, Thẩm Dụ Văn vội vàng cản trước mặt Thẩm Lăng, trầm giọng nói: "Tống đại nhân, chỉ với lời khai không có chứng cứ xác thực thế này mà đã bắt người, có phải là quá qua loa rồi không?!"
"Khuyển tử và Tống đại nhân có tình nghĩa từ thời niên thiếu, sao có thể ám sát Tống đại nhân được!"
Tống Hoài nhìn về phía Thẩm Lăng, sau một lúc lâu nhếch môi cười một tiếng: "Vì sao lại ám sát ta à, Thẩm Lăng, ngươi rõ ràng nhất."
Thẩm Lăng lạnh giọng trả lời: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do."
"Muốn gán tội cho người khác?" Tống Hoài ngừng cười, từ từ nói: "Năm năm trước, đêm trước khi ta theo điện hạ xuất chinh, tiểu Thẩm đại nhân nói gì với ta, còn nhớ rõ không?"
Tề Vân Hàm vừa chạy đến cổng Thẩm gia đã nghe thấy lời này, thì bất chợt dừng bước chân.
Tống Hoài nghe được cổng truyền đến tiếng châu ngọc va chạm, dừng lại một lát mới tiếp tục nói: "Hôm đó ngươi đến tìm ta, bảo ta cách Tề cô nương xa một chút, tránh để cho người hiểu lầm, ta nghe ngươi, từ đó về sau cách xa nàng ấy."
"Nhưng từ đầu tới cuối ngươi vẫn cảm thấy ta sẽ tranh giành với ngươi, cho nên lúc biết được ta sẽ về thành Phụng Kinh một mình, lập tức cho rằng ta trở về là để đoạt hôn, cho nên không tiếc tốn công tốn sức giết ta, đây cũng là động cơ giết người của ngươi."
Tay Tề Vân Hàm bấm chặt vào cạnh cổng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Hóa ra, Tống Hoài từ biên thành trở về bắt đầu xa lánh nàng ấy, là bởi vì Thẩm Lăng tìm y!
Cho nên về sau y không để ý tới nàng ấy, làm như không thấy nàng ấy, nói từ đây sẽ không tiếp tục gặp mặt nàng ấy, đều là bởi vì Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng không nhận ra có người ngoài cổng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Đây chỉ là suy đoán của ngươi."
"Ngươi tìm tới ta, đây là sự thật." Tống Hoài.
Thẩm Lăng không phủ nhận, chuyện này hắn ta cũng không cần phủ nhận: "Đúng, ta thừa nhận, bởi vì ta biết tình cảm ngươi dành cho Hàm Hàm không chỉ là tình huynh muội. Ta là vị hôn phu của Hàm Hàm, hy vọng ngươi cách Hàm Hàm xa một chút, có vấn đề gì không?"
"Huống hồ, chúng ta sắp thành hôn, ngươi đã thua, ta không cần thiết phải giết ngươi."
Tề Vân Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trong viện.
Thẩm Lăng đang nói cái gì?
Tình cảm Tống Hoài dành cho nàng ấy... không chỉ là tình huynh muội?
Giờ khắc này, một số thứ bị nàng ấy vô thức đè sâu trong nội tâm đang từ từ chui lên.