"Bởi vì ngươi sợ hãi." Tống Hoài thản nhiên nói: "Ngươi sợ hãi ta trở về đoạt hôn, nếu không thì, ngươi mua hành tung của ta làm gì?"
Vấn đề lại quay trở về, Thẩm Lăng hít sâu một hơi: "Ta đã nói, không phải ta làm."
"Nhân chứng ở đây, không phải do ngươi cãi lại, mọi người đều biết trên tay Tống Hoài ta chưa từng có một vụ án oan này, nếu ngươi thật sự bị hãm hại, đương nhiên có thể sạch sẽ ra khỏi Ngự sử đài, người mưu hại ngươi cũng sẽ trả giá đắt, nhưng nếu thật sự là ngươi làm, ta cam đoan, ngươi không ra được Ngự sử đài." Tống Hoài vẫy tay hạ lệnh: "Người đâu, giải đi!"
Thẩm Dụ Văn không ngăn cản được, trơ mắt nhìn quan binh bắt lấy Thẩm Lăng, ông ta luống cuống nhìn ra cổng, sao người của Tề gia còn chưa đến?!
Thẩm gia không ngăn cản được Tống Hoài, nhưng Tề gia có thể!
Tống Hoài người này độc ác tàn nhẫn, Thẩm Lăng tuyệt đối không thể vào Ngự sử đài!
Nhưng vừa nhìn qua, ông ta lập tức sửng sốt: "Tề cô nương."
Đám người nghe tiếng đều quay đầu lại, ngoại trừ Tống Hoài.
"Hàm Hàm tại sao muội cũng tới."
Ánh mắt Thẩm Lăng lóe lên, ân cần nói.
Nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện, từ đầu đến cuối ánh mắt Tề Vân Hàm đều tập trung vào bóng lưng của Tống Hoài.
Trong mắt Thẩm Lăng lướt qua một tia âm u.
Nàng ấy đã nghe thấy được!
Cuối cùng nàng ấy vẫn biết tình cảm của Tống Hoài dành cho nàng ấy.
Thẩm Lăng nhìn về phía Tống Hoài sắc mặt bình tĩnh, sắc mặt hắn ta hơi trầm xuống.
Tống Hoài cố ý, với võ công của y chỉ sợ sớm đã biết Hàm Hàm đã đến đây.
Mười bảy năm, hắn ta đề phòng trước sau, làm thế nào c*̃ng không nghĩ tới vào hôm nay sẽ thất bại trong gang tấc.
Từ rất lâu trước đó hắn ta đã phát hiện, Tề Vân Hàm quá ỷ lại Tống Hoài, vượt qua huynh trưởng ruột của nàng ấy, vượt qua bất cứ người nào trong bọn họ, hắn ta c*̃ng nhìn ra Tống Hoài đã nảy sinh tình cảm khác với Tề Vân Hàm. Cho nên những năm đó, hắn ta gần như canh giữ ở bên cạnh nàng ấy một tấc cũng không rời, chỉ hy vọng nàng ấy có thể nhìn hắn ta nhiều một chút. Nhưng theo thời gian, bọn họ chậm rãi lớn lên, hắn ta hiểu ra, có nhiều thứ đã được định sẵn, không cách nào thay đổi.
Trong lòng Hàm Hàm, Tống Hoài vẫn luôn quan trọng hơn hắn ta.
Cho dù hắn ta ở bên cạnh nàng ấy trước.
Hắn ta không tiếc dùng mười mấy tử sĩ được bồi dưỡng bằng số tiền lớn để giết Ngụy Ngưng, khiến nàng ta tránh được hình phạt lăng trì, là bởi vì hắn ta biết trong lòng trong mắt Ngụy Ngưng chỉ có hắn ta, cho nên hắn ta bằng lòng cho nàng ta một chút thương tiếc cuối cùng.
Hắn ta đã từng nghĩ tới, sau khi chuyện thành công Ngụy Ngưng sẽ là thê tử của hắn ta, trong lòng trong mắt thê tử của hắn ta chỉ có thể có hắn ta, nếu không, hắn ta tình nguyện không cần.
Nhưng nàng ấy là Tề Vân Hàm.
Là cô nương hắn ta thích từ thuở nhỏ, cho nên, dù hắn ta biết rõ trong lòng nàng ấy chứa người khác, c*̃ng làm như không hề hay biết, vẻ vang cưới nàng ấy.
Mà nàng ấy, sau bao lần thoát khỏi tử kiếp, vẫn còn sống đến ngày đại hôn của bọn họ. Điều đó khiến hắn ta tự lừa gạt bản thân, cho rằng có lẽ đây là ý trời, ông trời đã định sẵn là nàng ấy chỉ có thể thuộc về hắn ta.
Nhưng hắn ta không ngờ được, ngày hôm nay, Tống Hoài vẫn đứng ra cản trở!
Người bên ngoài không biết, chẳng lẽ hắn ta còn không biết ư?
Tống Hoài căn bản không có bất cứ chứng cớ gì, y lựa chọn bắt hắn ta đi vào hôm nay, là vì muốn ngăn cản hôn sự này!
Khóe môi Thẩm Lăng hiện lên một nụ cười lạnh.
Hôm nay bắt hắn ta đi thì lại thế nào, chẳng qua là trì hoãn hôn sự này, hôn ước giữa bọn họ vẫn còn, chỉ cần hắn ta còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không từ hôn, đời này, Tống Hoài cũng đừng hòng được như nguyện!
Tề Vân Hàm mặc váy cưới lộng lẫy, chậm rãi tới gần Tống Hoài.
Trong lòng của nàng ấy vẫn mãi quanh quẩn câu nói khi nãy của Thẩm Lăng, nàng ấy rất muốn hỏi Tống Hoài, Thẩm Lăng nói vậy là có ý gì, nàng ấy còn muốn hỏi y, y thật sự trở về đoạt hôn sao?
Nhưng tình cảnh này, có rất nhiều lời nàng ấy không cách nào mở miệng.
Vệ Trăn không bước vào Thẩm gia, nàng đứng ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn vào trong.
Nàng quả thật không ngờ, Tống Hoài chọn dùng loại phương thức này để ngăn cản hôn sự, như thế, có vẻ nàng quá chậm lụt.
Không có chứng cứ, tự tạo ra chứng cứ không được sao, dù sao, c*̃ng không oan uổng Thẩm Lăng.
Nàng chỉ có thể nói, không hổ là Tống Hoài.
Tề Vân Hàm dừng lại bên cạnh Tống Hoài, bước chân không cách nào tiếp tục hướng về phía trước, nàng ấy kìm nén cảm xúc kích động muốn nhìn sang Tống Hoài, nhìn về phía Thẩm Lăng cũng đang mặc áo cưới, giọng có chút khó khăn: "Thẩm Lăng, ta nghe nói, huynh phái người ám sát Tống Hoài."
Nàng ấy mới mở miệng, vừa nghe đã biết là nghiêng về phía ai.
Khóe môi Tống Hoài khẽ cong, gần như không thể nhận ra.
Thẩm Lăng nhìn Tề Vân Hàm, trong lòng không nhịn được cảm thấy đắng chát, hắn ta bảo vệ nàng ấy nhiều năm như vậy, kết quả là vẫn không sánh bằng Tống Hoài, nhưng hắn ta không thể hiện ra mặt, chỉ lắc đầu với Tề Vân Hàm: "Ta bị oan."
"Hàm Hàm, muội cũng nghe thấy, hôm nay y vu oan cho ta là có mục đích riêng, y chỉ muốn ngăn cản hôn sự này."
Dứt lời, không đợi Tề Vân Hàm mở miệng, hắn ta liền nhìn về phía Tống Hoài: "Tống Hoài, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dẫu sao cũng coi là có một chút tình nghĩa, cho dù ngươi muốn tranh giành tình cảm, cũng không cần dùng phương thức cực đoan như vậy."
"Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, ngươi tự xưng là công bằng chính nghĩa, nhưng hôm nay ngươi lấy quyền thế đè người, hãm hại ta, là đã hủy hoại thanh danh của ngươi, ngươi phải suy nghĩ kỹ, chớ có làm chuyện hại người hại mình."
Vệ Trăn không nhịn được líu lưỡi, Thẩm Lăng có tài ăn nói này, không đi làm sứ giả thật là đáng tiếc.
Cũng không trách hắn ta có thể gạt được nhiều người như vậy, còn lừa nhiều năm như thế.
Vân Hàm không biết chân tướng, trước mắt, chỉ có thể nhìn xem trong lòng nàng ấy tin tưởng người nào hơn.
Tề Vân Hàm mím môi siết chặt tay, từ đầu đến cuối nàng ấy đều không có can đảm quay sang nhìn Tống Hoài đang gần trong gang tấc.
Nhưng nàng ấy rất muốn phản bác Thẩm Lăng.
Tống Hoài không phải là người như thế.
Y muốn cái gì, chắc chắn sẽ quang minh chính đại có được nó, sẽ không dùng những thủ đoạn này.
Cũng không biết vì sao, giờ này khắc này nàng ấy cảm nhận được hơi thở quen thuộc lại xa lạ bên cạnh kia, một câu cũng không nói nên lời.
Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới, y có tâm tư như vậy với nàng ấy, mà điều càng làm cho nàng ấy hốt hoảng là, tới bây giờ nàng ấy mới phát hiện, tình cảm mà nàng ấy dành cho y, dường như cũng không phải là tình huynh muội mà nàng ấy vẫn tưởng.
Tống Hoài cảm thấy bóng dáng lộng lẫy bên cạnh rất là chói mắt, dứt khoát tiến lên một bước, nhắm mắt làm ngơ: "Thẩm Lăng, dựa theo luật pháp Bắc Lãng, nhân chứng ở đây, ngươi nhất định phải tiếp nhận điều tra. Ta c*̃ng khuyên ngươi nghĩ rõ ràng, lúc đó ta còn ở trong quân, là tướng lĩnh trong quân, khi đó hành tung của ta là cơ mật của Bắc Lãng, một khi tội danh được chứng thực, cũng không phải chỉ là chặt đầu thôi đâu."
"Huống hồ, hôm đó những kẻ tới giết ta còn có người của Nam Hào Tây Vu, vụ án này liên quan đến rất nhiều vấn đề, Ngự sử đài sẽ không bỏ qua dù chỉ một manh mối nhỏ nhất!"
Y bắt người tại Thẩm gia, là vì không muốn kéo nàng ấy vào chuyện này, nhưng nàng ấy vẫn tới.
Còn mặc bộ hỷ phục chướng mắt này!
"Thật là nực cười!" Thẩm Lăng quát lớn: "Hay ý của ngươi là, ta còn có thể mua chuộc được người Nam Hào Tây Vu phải không?!"
"Tống Hoài, ngươi quá hoang đường rồi đấy!"
Vệ Trăn im lặng cười lạnh.
Nàng nói sai rồi, Thẩm Lăng nên đi diễn kịch.
Tống Hoài bị hai bộ đồ cưới kia đâm đỏ mắt, không muốn dây dưa với hắn ta nữa, lạnh lùng nói: "Chân tướng như thế nào, điều tra một cái là biết, dẫn đi, nếu có người ngăn cản, xử lý theo tội cản trở người chấp hành công vụ!"
Quan binh muốn áp giải Thẩm Lăng đi ra ngoài, lại nghe hắn ta không kiên nhẫn nói: "Ta tự đi!"
Quan binh nhìn sang Tống Hoài, lại nhìn sang Tề Vân Hàm, cuối cùng vẫn buông hắn ta ra.
Thẩm Lăng đi đến trước mặt Tề Vân Hàm, cụp mắt nhìn nàng ấy, hỏi: "Hàm Hàm, muội tin ta hay tin y?"
Lông mi Tề Vân Hàm run rẩy, nàng ấy ngước mắt nhìn Thẩm Lăng, nhẹ nhàng cắn môi.
Tin Thẩm Lăng, hay là Tống Hoài?
Vệ Trăn nhíu mày, loại thời điểm này, vấn đề này, Tề Vân Hàm trả lời thế nào đều không phải là một đáp án hay.
Nàng đang định tiến lên, lại nghe giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của cô nương vang lên: "Thẩm Lăng, ta tin ai vô dụng."
"Ta chỉ tin chân tướng."
"Nếu huynh bị oan uổng, Ngự sử đài sẽ trả trong sạch cho huynh."
Cho nên nói đến cùng, nàng ấy vẫn tin Tống Hoài.
Thẩm Lăng đè nén lửa giận trong lòng, cười cười: "Được."
"Chờ ta trở về, chúng ta lại bái đường."
Tề Vân Hàm nắm chặt nắm tay, trong lòng lập tức bị áy náy lấp đầy.
Nàng ấy không muốn thành hôn.
Nhưng câu nói này, nàng ấy thực sự không cách nào nói với Thẩm Lăng ở thời điểm này.
Nàng ấy trầm mặc hồi lâu, nói: "Ta chờ huynh trở lại."
Chờ hắn ta trở về, nàng ấy sẽ nói rõ ràng với hắn ta.
Thẩm Lăng ừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Lúc đi ngang qua Vệ Trăn, hắn ta nhìn sâu vào nàng một lúc, Vệ Trăn lạnh nhạt nghênh đón ánh mắt hắn ta.
Hai ánh mắt giao nhau một chớp mắt, nhìn như bình tĩnh, lại ẩn giấu mũi dao sắc nhọn.
Sau đó Tống Hoài c*̃ng quay người ra phủ.
Từ đầu đến cuối y đều không nhìn Tề Vân Hàm lấy một cái, bực bội nhanh chân rời đi.
Chờ hắn ta trở về? Tiếp tục thành hôn à?
Nằm mơ đi!
Tay áo rộng của thanh niên nhẹ nhàng cọ qua váy cưới đỏ rực, mùi thuốc nhàn nhạt và mùi hương son phấn hòa lại với nhau.
Tề Vân Hàm vô thức duỗi tay, nhưng đầu ngón tay chỉ xẹt qua tay áo y, nàng ấy không bắt được gì hết.
Nàng ấy co ngón tay lại, quay đầu nhìn thanh niên không quay đầu lại rời đi.
Hình như y… đang tức giận.
Đợi quan binh rút lui, Vệ Trăn mới bước lên trước, kéo tay Tề Vân Hàm nói: "Chúng ta đi về trước đi."
Tề Vân Hàm hoàn hồn, khẽ gật đầu một cái.
Lúc gần đi, nàng ấy uốn gối cáo lui với Thẩm Dụ Văn.
Thẩm Dụ Văn có thể nhận lễ của nàng ấy, lại không thể thờ ơ với Vệ Trăn, chỉ phải chắp tay nói: "Cung tiễn Huyện chúa."
Vệ Trăn liếc nhìn ông ta một cái, lôi kéo Tề Vân Hàm lạnh nhạt quay người.
Mười bảy năm trước, Thẩm Lăng mới bao nhiêu tuổi, tất cả những chuyện năm đó, đều là người này chuẩn bị!
Chờ xem, sớm muộn gì nàng cũng sẽ báo thù.
Ngày đó đã không xa.
-
Thẩm Lăng bị bắt, không chỉ Thẩm gia, Tề gia c*̃ng loạn hết cả lên.
Khách khứa đều đã đến, ngay cả Đông cung cũng đến, tân lang lại bị áp giải vào Ngự sử đài, chuyện này đổ lên đầu ai cũng không phải là thanh danh tốt lành gì.
Tề phu nhân lo lắng đi qua đi lại, lúc Tề Vân Hàm ra phủ, bà ấy định đi theo, lại bị Thái tử ngăn cản.
Lúc này, Tề gia qua đó không tốt cho Tống Hoài.
Mà đối với Tề gia mà nói, đây quả thật cũng là một chuyện khó xử.
Thẩm Lăng là cô gia nhà bọn họ, Tống Hoài lại sống ở nhà bọn họ rất nhiều năm, hai người này tranh đấu, bọn họ giúp ai cũng không được.
Huống hồ, sau lưng Tống Hoài còn có Thái tử.
Cho nên Thái tử ngăn cản bọn họ, bọn họ cũng đành thuận nước đẩy thuyền lặng lẽ chờ tin tức.
Mà chuyện Thẩm Lăng ám sát Tống Hoài, bọn họ cũng cực kỳ khiếp sợ.
Hai người kia tính cách khác biệt, thuở nhỏ đã không thân với nhau, nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau, mặt ngoài còn vẫn luôn duy trì vẻ hòa bình.
Không ai ngờ rằng, chuyện sẽ đột nhiên sẽ biến thành như vậy.
Tề đại nhân bị Tề phu nhân thúc giục, cuối cùng thử mở miệng hỏi: "Điện hạ, việc này, chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Chử Yến nghe vậy đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, sau đó duỗi một đầu ngón tay.
Tề phu nhân thấy vậy suýt nữa thì ngất xỉu: "Chỉ có một phần mười?! Chỉ có một phần mười mà gióng trống khua chiêng đi bắt người như vậy!"
"Ngày nào bắt không được, còn nhất định phải hôm nay!"
"Hôm nay là ngày vui của Hàm Hàm đấy, sao Tống Hoài có thể càn quấy như vậy!"
Chử Yến nhíu mày xoa lỗ tai, ngắt lời Tề phu nhân: "Không phải một phần mười."
Tề phu nhân ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Chử Yến.
Sắc mặt Tề đại nhân cũng thay đổi.
Không phải một phần mười, đó chính là...
"Là trăm phần trăm." Chử Yến thản nhiên nói.
Tề phu nhân ngẩn người, sau đó đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Chử Yến.
Lúc này, đầu bà ấy kêu ong ong, môi mấp máy rất lâu vẫn không thể nói ra một câu.
Những đứa trẻ này đều là bà ấy nhìn lớn lên, bà ấy tự nhận là hiểu bọn họ rất rõ.
Thật ra bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, mặc dù Tống Hoài làm việc tàn nhẫn, thủ đoạn c*̃ng không giống người thường, nhưng y sẽ không nói dối.
Y lựa chọn làm to chuyện vào hôm nay, sau lưng chỉ sợ ắt có ẩn ý, mà Thái tử cũng nói trăm phần trăm, vậy... vậy thì chuyện này không sai được.
Tề đại nhân cũng kinh hãi trợn to mắt.
Tính tình Thẩm Lăng luôn ôn hòa, làm sao có thể dính dáng đến chuyện này?
Tống Hoài bị đưa về, Vân Thanh, Vân Lan đều từng tới thăm, nói là bị thương rất nặng, đối phương muốn dồn y vào chỗ chết.
Vả lại quan trọng nhất là, những kẻ ám sát Tống Hoài, không chỉ có tử sĩ, còn có người Nam Hào, Tây Vu!
Nếu đây là Thẩm Lăng làm...
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tề đại nhân run rẩy, ông ấy lại nhất thời không dám suy nghĩ sâu hơn.
"Nếu là hai vị tin Cô, vậy tiếp theo, hãy nghe Cô."
Chử Yến đợi hai người miễn cưỡng tiêu hóa, mới tiếp tục nói: "Tống Hoài không có chứng cứ, hôm nay y làm ra tất cả những chuyện này chỉ là để ngăn cản Vân Hàm gả cho Thẩm Lăng."
Tề đại nhân và Tề phu nhân đã nhạy bén nhận ra điều gì, đồng thời nhìn về phía Chử Yến.
"Trên người Thẩm Lăng có vấn đề rất lớn, hôn sự này tuyệt đối không thể thành."
Chuyện này không thể giấu diếm Tề gia, Chử Yến nói thẳng: "Nhưng Tống Hoài chỉ có thể ngăn cản được nhất thời, nếu như trong lúc này không tìm được chứng cứ, không lâu sau Thẩm Lăng sẽ được thả ra."
"Cô biết, lúc này nói những lời này với các ngươi, chắc chắn là các ngươi khó lòng chấp nhận, nhưng vì không để Vân Hàm nhảy vào hố lửa, Cô nhất định phải nói rõ với các ngươi."
Chử Yến tiếp tục nói: "Vụ ám sát ở đình Hòe Sơn, núi Thu Vụ và Ngụy gia đều có liên quan với Thẩm Lăng."
"Thậm chí Ngụy gia bắt cóc Trăn Trăn, c*̃ng có liên quan với Thẩm gia."