Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 128

Hôm nay hôn lễ giữa hai nhà Tề Thẩm diễn ra cực kỳ long trọng, thanh thế to lớn, cuối cùng lại kết thúc một cách chấn động bằng việc tân lang bị bắt vào Ngự sử đài, khách khứa không một ai là không cảm thấy kinh ngạc.

Ở thành Phụng Kinh có người nào không biết Thái tử, Tống Hoài, Cố Dung Cẩm, Thẩm Lăng và tiểu bối Tề gia lớn lên cùng nhau. Dứt bỏ tình nghĩa từ thời niên thiếu còn chưa nói đến, nhưng coi như không nể mặt sư thì c*̃ng nể mặt Phật, Tống Hoài cũng không nên gióng trống khua chiêng bắt người vào hôm nay.

Nhưng điều khiến cho người ta khiếp sợ là, Thẩm Lăng bị bắt vì bị tình nghi ám sát Tống Hoài.

Liên tiếp những tin tức dồn dập ập đến, khiến người ta choáng váng đầu óc, không thể nào suy xét thấu đáo.

Dường như người của các phe phái đã nhận ra gì đó, đều âm thầm dõi theo động tĩnh giữa hai nhà.

Người đã bị đưa vào Ngự sử đài, còn có nhân chứng chỉ chứng, trong khoảng thời gian ngắn không ra được, đương nhiên hôn sự cũng không thể tiếp tục, nhưng hai nhà đều đã chuẩn bị yến tiệc thỏa đáng nên vẫn giữ khách khứa ở lại ăn tiệc.

Ngay sau đó, hai nhà Tề Thẩm bàn bạc, quyết định hoãn hôn sự lại.

Về phần trì hoãn đến khi nào, ý của Tề gia là chờ Thẩm Lăng ra ngoài rồi bàn lại, mặc dù trong lòng Thẩm Dụ Văn không vui, nhưng yêu cầu của Tề gia hợp tình hợp lý, ông ta không cách nào phản bác.

Sau khi hai nhà tan cuộc, Tề phu nhân ngã ngồi trên ghế, vỗ ngực đầy sợ hãi: "Chuyện này thật là đáng sợ!"

Tề đại nhân sắc mặt tối tăm ngồi xuống bên cạnh bà ấy.

"Thật sự là Thẩm gia sao?" Đến giờ Tề phu nhân vẫn có chút không dám tin: "Có phải là điện hạ hoài nghi nhầm người rồi không? Sao Thẩm Lăng có thể nhẫn tâm như vậy, nhiều lần muốn hại Hàm Hàm."

Tề đại nhân lắc đầu, nói: "Ta c*̃ng không hy vọng là Thẩm gia, nhưng điện hạ đã mở miệng, chỉ sợ cũng đã đúng tám chín phần mười.”

Tề phu nhân còn muốn nói gì nữa, nhưng Tề đại nhân trầm giọng nói: "Bà còn nhớ ám vệ lần trước tới Ngụy gia ám sát Huyện chúa Nguyên Cẩn không?"

Không chỉ có lệnh bài của ám vệ Tề gia, ngay cả chiêu số võ công đều có chỗ tương tự, khi đó bọn họ đã cảm thấy người đứng sau có sự hiểu biết nhất định về Tề gia, nếu như người này là Thẩm Lăng, vậy thì mọi chuyện đều hợp lý.

Hai nhà Tề Thẩm kết bạn trong thời loạn, tình nghĩa không cạn, Thẩm Lăng còn thường xuyên ra vào Tề gia, lại là cô gia tương lai của Tề gia, dĩ nhiên là hắn ta có rất nhiều cơ hội tiếp cận ám vệ Tề gia.

Sắc mặt Tề phu nhân sau khi nghe vậy lại trắng thêm mấy phần.

"Nếu tất cả những chuyện này đều có liên quan với Thẩm gia, vậy thì chứng tỏ ban đầu Thẩm gia tiếp cận Tề gia, là có mục đích." Tề đại nhân tiếp tục nói: "Bà còn nhớ suy luận của chúng ta ở phủ Quận chúa chứ?"

"Nếu Thẩm gia đã bày binh bố trận nhiều năm, vậy thì thứ bọn họ mưu đồ tuyệt đối không thể xem nhẹ."

Tề đại nhân dứt lời, quay đầu nhìn Tề phu nhân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Như Thu, việc này hệ trọng, bà nhất định phải giữ vững tâm trí, không được để lộ sơ hở, mọi sự đều làm theo ý điện hạ."

Tề phu nhân nắm chặt tay ghế, nói: "Vậy còn Hàm Hàm phải làm sao bây giờ?"

"Tâm tư nó đơn thuần, không giấu được chuyện, nhưng nếu không nói cho nó tình hình thực tế, lỡ tương lai có sơ sẩy sợ là nó sẽ trúng bẫy của Thẩm Lăng."

"Huống chi, Hàm Hàm và Thẩm Lăng lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng tốt, nếu nó biết, không biết nó sẽ đau lòng đến mức nào."

Tề đại nhân thở dài thườn thượt, đây cũng là điều ông ấy lo lắng: "Ta hơi hối hận những năm qua đã bảo vệ Hàm Hàm quá tốt, nếu lỡ như..."

Tề phu nhân cụp mắt, hốc mắt hơi đỏ.

Hiện tại bà ấy nghĩ tới mấy lần nguy hiểm kia là lạnh sống lưng, không nhịn được sợ hãi, chỉ cần có một lần sơ suất, Hàm Hàm đã…

Tề đại nhân trầm mặc một hồi, nói: "Chuyện lúc trước cứ giấu diếm nó đã, chỉ lộ ra chuyện lần này Tống Hoài xảy ra chuyện, để trong lòng nó có đề phòng với Thẩm Lăng, những cái khác, từ từ nói cho nó sau."

Chân tướng dù sao cũng sẽ có ngày sáng tỏ, nhưng thà để người ta tiếp nhận từng chút một, còn hơn để một lần đánh sập toàn bộ niềm tin.

"Như Thu, bà nói chuyện với Hàm Hàm, nó đơn thuần, nhưng hiểu lý lẽ, có thể nó sẽ chấp nhận được."

Tề phu nhân lau khóe mắt, hiển nhiên là cảm thấy không đành lòng.

"Chúng ta không thể bảo vệ nó cả một đời, cuối cùng nó vẫn sẽ phải học cách tự mình đối diện với sóng gió." Trước kia là cảm thấy nhà bọn họ biết rõ Thẩm gia, hai nhà lại thân thiết, gả nữ nhi qua đó vẫn có người che mưa chắn gió cho con bé, thương yêu bảo vệ con bé cả đời, nhưng sau khi trải qua chuyện này, ông ấy hơi sợ.

Là người hay quỷ khó mà nhìn thấu. Chỉ khi tự mình đứng vững thì mới có thể nắm giữ số mệnh của chính mình.

Dĩ nhiên Tề phu nhân hiểu rõ đạo lý này. Thế nhưng một đóa hoa được nâng niu, tỉ mỉ che chở nhiều năm, cứ ngỡ cả đời này có thể mãi sống trong nhà ấm, vô lo vô nghĩ, vậy mà cuối cùng chính bà ấy phải tự tay xé rách lớp bảo vệ họ dựng lên cho nữ nhi của mình, trong lòng bà ấy rất khó chịu.

-

Tề Vân Hàm trở về từ Thẩm gia, Vệ Trăn vẫn luôn đi theo nàng ấy.

Bùi Lạc Thanh và mấy người khác cũng đến hỏi thăm, nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, bọn họ thấy có Vệ Trăn ở bên cạnh nàng ấy, nên cũng lần lượt rời đi.

Sau khi Tề Vân Hàm trở về thì vẫn luôn thất thần, ngồi bên giường ngẩn người, ngay cả váy cưới cũng còn chưa thay ra.

Vệ Trăn yên lặng ngồi bên cạnh nàng ấy một hồi, đột nhiên nói: "Vân Hàm, giữa Tống Hoài và Thẩm Lăng, ngươi định làm như thế nào?"

Tề Vân Hàm nghiêng đầu nhìn Vệ Trăn, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và luống cuống: "Trăn Trăn?"

"Ta đã sớm nhìn ra rồi." Vệ Trăn cầm tay của nàng ấy, nói khẽ: "Hôn ước giữa ngươi và Thẩm Lăng là trưởng bối quyết định từ khi còn bé, nhưng người ngươi đặt trong lòng, là Tống Hoài."

Bị đâm thủng tâm sự, hai gò má Tề Vân Hàm đỏ lên, mất tự nhiên cúi đầu xuống.

Đến hôm nay nàng ấy mới nhìn rõ tâm tư của mình, vậy mà Trăn Trăn đã sớm biết, vậy có phải là người bên ngoài cũng có thể nhìn ra không?

"Trăn Trăn, ta như vậy, có phải là rất tệ không?" Sau một hồi, Tề Vân Hàm mới nức nở nói: "Ta có vị hôn phu, lại thích nam tử khác, có phải như vậy rất vô sỉ không?"

Vệ Trăn nắm lấy tay nàng ấy, nghiêm mặt nói: "Vân Hàm, không được nói mình như vậy."

Thẩm Lăng căn bản không xứng để nàng ấy áy náy tự trách như thế!

Ngoài cửa, Tề phu nhân toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ.

"Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nay ngươi mới hiểu rõ lòng mình, vốn không có gì sai cả." Vệ Trăn ôm nàng ấy một lúc lâu mới buông ra, lau nước mắt cho nàng ấy: "Vân Hàm, nhưng chuyện này dù sao cũng phải giải quyết mới được, kế tiếp, ngươi định làm gì?"

Tề Vân Hàm kìm nén nghẹn ngào, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Chờ Thẩm Lăng ra ngoài, ta sẽ đi tìm huynh ấy nói rõ ràng, từ hôn trước."

Vệ Trăn nhíu mày.

Hiện tại hôn ước giữa hai nhà Tề Thẩm không thể do Tề gia từ hôn, nhất là sau khi Tống Hoài quấn vào chuyện này, nếu không nhất định Thẩm gia sẽ mượn cớ này để khơi dậy mâu thuẫn giữa cựu thần và tân triều, đến lúc đó Tống Hoài sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Đông cung cũng sẽ bị liên lụy theo, khi đó tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên bị động, triều đình cũng sẽ không thể yên bình, Thẩm gia vẫn được như ước nguyện.

Huống chi, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Thẩm gia, cho dù muốn từ hôn, vậy cũng phải từ một cách sạch sẽ, không có đạo lý bên bị hại còn phải mang tai mang tiếng.

"Còn không biết Thẩm Lăng sẽ ra ngoài khi nào, nhưng ngươi và Tống Hoài đều có ý với..."

"Trăn Trăn." Tề Vân Hàm ngắt lời nàng: "Ta sinh ra tâm tư khác đã có lỗi với Thẩm Lăng, những năm qua huynh ấy đối xử với ta chu đáo tỉ mỉ, ta lại... Chuyện này là lỗi của ta, trước khi giải trừ hôn ước, ta sẽ không gặp mặt Tống Hoài, nếu không sẽ là phản bội Thẩm Lăng, cũng đẩy Tống Hoài vào thế bất nghĩa, sẽ còn vấy bẩn thanh danh của Tề gia."

Vệ Trăn lẳng lặng nhìn nàng ấy.

Cô nương ngốc, ngươi có biết Thẩm Lăng đã suýt g**t ch*t ngươi mấy lần rồi không?

Nhưng hiện tại nàng không thể nói những lời này, tính tình Vân Hàm đơn thuần, một khi để lộ sơ hở trước mặt Thẩm Lăng, không chỉ có nàng ấy gặp nguy hiểm, còn sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tiếp theo của bọn họ.

Vệ Trăn thở dài một hơi, hai người Tống Hoài, Tề Vân Hàm này, chỉ cần một người không quá câu nệ lễ nghĩa, thì chuyện này sẽ không khó giải quyết đến thế.

"Ầm!"

Cửa bị đẩy ra, Tề phu nhân bước nhanh đến.

Tề Vân Hàm hoảng sợ vội vàng đứng dậy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Không phải là mẫu thân nghe thấy hết rồi chứ?!

Vệ Trăn cũng đứng dậy theo, vẻ mặt bình tĩnh.

Khi Tề phu nhân đi tới nàng đã biết, những lời kia cũng là nàng cố ý nói cho Tề phu nhân nghe.

Nói cho cùng đây là chuyện của Tề gia, hẳn là Tề gia tới quyết định.

"Mẫu thân, con..."

Tề Vân Hàm luống cuống tay chân nhìn Tề phu nhân.

Tề phu nhân không nói tiếng nào tiến lên, ôm chặt Tề Vân Hàm vào lòng.

Người Hàm Hàm thích đúng là Tống Hoài, mà người làm mẫu thân như bà ấy lại mãi không nhận ra!

Bọn họ luôn mồm nói yêu thương nữ nhi, nhưng căn bản không biết nữ nhi muốn cái gì, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi là bọn họ đã chôn vùi cả đời của nữ nhi của mình.

Tề Vân Hàm không ngờ được mẫu thân sẽ phản ứng như thế, lúc này lập tức ngây người: "Mẫu thân?"

Vệ Trăn thấy Tề phu nhân tiến vào, yên lặng lui ra ngoài.

Điện hạ đã nói với Tề gia, loại chuyện này, người trong nhà mới là người biết nên nói như thế nào nhất.

Nàng đứng ở cửa, trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của hai mẫu nữ.

"Hàm Hàm yên tâm, hôn sự giữa con và Thẩm Lăng, sẽ không thành."

Ban đầu Tề phu nhân còn không biết nên nói chuyện với nữ nhi như thế nào, bây giờ biết người trong lòng nàng ấy là Tống Hoài, mọi chuyện lập tức trở nên đơn giản rất nhiều, bà ấy nói thẳng: "Hàm Hàm, chuyện Thẩm Lăng ám sát Tống Hoài rất có thể là thật."

Con ngươi Tề Vân Hàm bỗng dưng trợn to, nửa ngày mới giật giật môi: "Mẫu thân, người nói gì?"

"Nếu không phải Huyện chúa Nguyên Cẩn phái người cứu viện, nếu không phải Thái tử điện hạ kịp thời chạy tới, Tống Hoài đã chết trong tay Thẩm Lăng." Tề phu nhân nói liền một mạch: "Cho nên Hàm Hàm, chúng ta tuyệt đối sẽ không gả con cho loại người tàn nhẫn độc ác như vậy."

"Về sau Hàm Hàm đừng gặp Thẩm Lăng nữa, c*̃ng không thể tin lời hắn ta, chuyện từ hôn, cứ giao cho phụ thân mẫu thân."

Đầu óc Tề Vân Hàm kêu ong ong, qua rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Mặc dù hôm nay nàng ấy nói như vậy ở Thẩm gia, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy đó là hiểu lầm, Thẩm Lăng sẽ không làm loại chuyện này, thật sự không ngờ chuyện lại là thật.

"Có chứng cứ không ạ?"

Tề phu nhân nói: "Thái tử điện hạ chính miệng nói, chắc chắn trăm phần trăm."

Toàn thân Tề Vân Hàm run rẩy, nhắm mắt lại.

Năm mươi phần trăm trong miệng Thái tử ca ca đã là chắc chắn, trăm phần trăm, đó chính là ván đã đóng thuyền.

Vệ Trăn đứng ở ngoài cửa nghe đến đó thì rời đi.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy ngừng trước cổng Tề gia, nàng vừa nhìn sang, màn xe lập tức xốc lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.

Vệ Trăn khẽ giật mình, hắn vẫn chưa rời đi.

Nàng không chần chờ, dứt khoát nhanh nhẹn trèo lên xe ngựa.

Mới ngồi xuống đã nghe thấy Thái tử không kiên nhẫn nói: "Sao lâu thế?"

Hắn hỏi xong cũng không đợi Vệ Trăn trả lời, lập tức nói: "Lát nữa Cô đưa nàng về."

Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Điện hạ không sợ à?"

Chử Yến nhướng mày, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Ban đầu còn định dùng loan giá đưa nàng về."

"Nhưng cô cô uy h**p Cô, nói Cô lại làm loạn nữa sẽ để nàng làm Công chúa, làm muội muội của Cô."

Khóe môi Vệ Trăn giật giật, hóa ra mẫu thân dùng điều này uy h**p hắn.

"Hết cách, Cô chỉ có thể đổi thành xe ngựa." Chử Yến vừa nói vừa lại gần: "Trăn Trăn, Cô thật là đáng thương."

Vệ Trăn nín cười đẩy hắn ra: "Điện hạ ngồi yên nào."

"Đồ không có lương tâm, Cô chịu uất ức như vậy mà cũng không biết dỗ dành Cô." Chử Yến tiếp tục cọ lên người nàng.

Khóe môi Vệ Trăn run run, thế này mà uất ức cái gì?

"Nàng còn cười, nàng dám chê cười Cô?"

Chử Yến giơ tay cù eo nàng, khiến Vệ Trăn cười khẽ ra tiếng.

"Điện hạ, ta có cười đâu, á..."

"Còn nói không cười, mắt sắp híp cả lại rồi này."

Trong xe ngựa truyền đến tiếng đùa giỡn và tiếng cười như chuông bạc, ám vệ đánh xe chỉ ước gì sau gáy có mắt, chui vào nhìn một cái.

Chơi đùa một trận, hai người mới nhắc tới chính sự.

Vệ Trăn bị ép ngồi trên đùi Thái tử: "Điện hạ, tiếp theo có kế hoạch gì không?"

Chử Yến quấn một lọn tóc của Vệ Trăn vào ngón tay thưởng thức: "Cô đã sai người tìm kiếm theo hướng Bắc."

Năm ngoái Vệ Trăn điều tra ra khu vực đại khái mà Thẩm Lăng nuôi dưỡng tử sĩ, nhưng lúc đó nàng cũng không có đủ người để tiếp tục điều tra.

"Chỉ sợ tìm thấy cũng không thể chứng minh là có quan hệ với Thẩm Lăng." Vệ Trăn nói: "Chẳng qua có thể cắt đứt đường lui của hắn ta trước cũng tốt."

Chử Yến lắc đầu: "Đường lui của hắn ta, chỉ sợ không chỉ là tử sĩ."

Vệ Trăn vội vàng nhìn về phía Chử Yến: "Điện hạ tra được cái gì rồi?"

"Tạm thời còn chưa xác định được."

"Nhưng sẽ nhanh thôi."

Vệ Trăn vừa muốn mở miệng, Thái tử đã chọc vào trán nàng: "Hôm qua Cô mới về kinh, một đường tàu xe mệt mỏi, đêm qua lại hăng hái chiến đấu một đêm với nàng, cộng lại đã không ngủ suốt gần ba ngày rồi, sao nàng chỉ để ý tới mỗi vụ án, không hề thương tiếc Cô."

Thái tử dứt lời, xe ngựa lung lay một cách khả nghi.

Lúc này Vệ Trăn lập tức ý thức được gì đó, mặt đỏ lên, tức giận cực kỳ: "Điện hạ!"

Cái gì mà hăng hái chiến đấu một đêm, rõ ràng là chơi cờ một đêm, hắn nói như vậy vô duyên vô cớ khiến cho người nghe hiểu lầm.

Chử Yến vùi đầu vào người nàng: "Không cho nói nữa, để Cô ngủ một lát."

Vệ Trăn đang muốn đưa tay đẩy hắn ra, lại mềm lòng.

Không ngủ suốt gần ba ngày, chẳng lẽ là dư độc lại phát tác?

Vậy mà đêm qua nàng lại không phát hiện!

Ánh mắt Vệ Trăn hiện lên một tia đau lòng, nhẹ nhàng chậm chạp nâng tay đặt lên vai Chử Yến, điều chỉnh tư thế để hắn ngủ càng thoải mái hơn.

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến.

Khóe môi Vệ Trăn nhẹ nhàng cong lên.

Nàng sợ ngồi đè lên chân của hắn, chờ hắn ngủ say xong thì dè dặt nâng người dịch chuyển khỏi chân hắn, để hắn nằm trên đùi của nàng.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng sửa sang lại những sợi tóc rũ xuống mặt hắn, tình ý trong mắt sắp tràn cả ra ngoài.

Ở biên thành gần một năm, hình như hắn gầy hơn một chút.

c*̃ng đen hơn một chút.

Nhưng chỉ thay đổi một chút xíu, gương mặt này, vẫn mị hoặc chúng sinh như vậy.

Trong giấc ngủ say, Thái tử không có vẻ ngông cuồng nóng nảy như thường ngày, yên tĩnh nằm trên đùi nàng, nhìn ngoan vô cùng.

Vệ Trăn càng nhìn càng không nỡ dịch chuyển ánh mắt.

Tốc độ của xe ngựa c*̃ng vô thức chậm lại, không biết từ lúc nào Vệ Trăn c*̃ng nhắm nghiền hai mắt.

Tỉnh lại lần nữa, mùi hoa phả vào mặt, Vệ Trăn mở mắt ra, đưa tay vén rèm xe lên, nhìn cảnh tượng bên ngoài, nàng không khỏi khẽ giật mình.

Đây không phải phủ Lãng Vương, đây là nơi nào?

Chử Yến còn đang say giấc, Vệ Trăn có lòng muốn hỏi ám vệ, nhưng sợ đánh thức Chử Yến, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Lại qua khoảng nửa canh giờ, Chử Yến mới có dấu hiệu tỉnh.

Sau khi hắn phát hiện mình nằm trên đùi Vệ Trăn thì cũng không lập tức ngồi dậy, mà là ôm nàng vùi mặt vào người nàng cọ qua cọ lại: "Trăn Trăn."

Giọng nói còn có vẻ hơi mơ màng và khàn khàn do vừa tỉnh ngủ.

Vệ Trăn dịu dàng đáp lại: "Điện hạ tỉnh rồi."

Chử Yến lại dụi dụi vào người nàng một lúc mới chịu ngồi dậy: "Đã đến rồi, sao không gọi Cô dậy?"

Vệ Trăn không trả lời, chỉ hỏi: "Đây là nơi nào?"

Chử Yến xốc một bên rèm xe lên, nói: "Đây là một nơi có lẽ có thể tìm được câu trả lời."

Lúc này sắc trời đã tối xuống, ngoài tòa nhà kia đã thắp sáng đèn lồng.

Vệ Trăn ôm nghi hoặc xuống xe ngựa, sóng vai cùng Chử Yến đi hướng trạch viện.

Ám vệ Thố Thất tiến lên gõ cửa một cái, không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến.

Người tới là một lão bá, đi lại hơi tập tễnh, thấy ám vệ mặc kính trang thì rõ ràng ngẩn người: "Xin hỏi quý nhân là?"

Ám vệ dịch sang bên cạnh, Chử Yến móc một miếng lệnh bài vàng óng ánh ra đưa lên phía trước, toàn thân lão bá kia cứng đờ, nhìn Chử Yến, sau khi đoán được thân phận của hắn thì vội vàng quỳ xuống: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Chử Yến thu hồi kim bài mà Thánh thượng đưa cho, nói: "Đứng lên đi."

"Cô có việc hỏi thăm chủ nhân nhà ngươi."

Dĩ nhiên là lão bá đồng ý: "Vâng."

Lão bá đi vào nhà bẩm báo, Vệ Trăn nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân nơi đây là ai?"

Chử Yến nghiêng đầu về phía nàng, c*̃ng học theo nàng, xích lại gần bên tai nàng nói: "Ngự tiền tổng quản tiền triều."

Vệ Trăn giật mình, trợn to mắt.

Ngự tiền tổng quản tiền triều?!

"Năm đó, vì bảo vệ ngọc tỉ tiền triều mà suýt nữa là ông ấy chết dưới tay người Tây Vu, là Phụ hoàng dẫn binh đuổi tới cứu được ông ấy dưới lưỡi đao. Nhưng ông ấy không muốn hầu hạ hai chủ. Phụ hoàng c*̃ng không muốn chĩa đao vào người nước mình, lại nể tình tấm lòng trung thành yêu nước của ông ấy, sai người thu xếp cho ông ấy ở lại nơi này."

Hơi thở phả vào vành tai, Vệ Trăn không nhịn được nghiêng đầu.

Chử Yến lại đuổi theo, tiếp tục nói: "Hôm qua ta đã hỏi Phụ hoàng về những chuyện liên quan tới tiền triều, nhưng Phụ hoàng cũng không biết nhiều, nên cho ta địa chỉ của người này."

Cuối cùng Vệ Trăn cũng phát hiện là Thái tử cố ý, quay đầu trừng mắt lườm hắn một cái, dịch sang bên cạnh, tự nhận là kín đáo đưa tay vuốt vành tai đỏ bừng.

Lúc bệ hạ dẫn binh vào kinh thành, Hoàng đế và Thái tử tiền triều đều đã không còn.

Đại Thừa đã diệt, bảo vệ ngọc tỷ của Đại Thừa cũng không còn tác dụng gì, nhưng ông ấy vẫn dùng cách của mình, dùng hết khả năng và lực lượng cuối cùng của mình để bảo vệ đất nước, sự trung dũng này quả thật làm cho người cảm động.

Mà khi nhìn thấy vị Ngự tiền tổng quản tiền triều này, Chử Yến và Vệ Trăn đều ngây người.

Tóc lão giả ngồi trên xe lăn đã trắng xóa, cúi thấp đầu như thể còn đang ngủ say.

Không biết tại sao, trong lòng Vệ Trăn thấy hơi ê ẩm.

Khi đó cửa cung đã phá, ông ấy ôm ngọc tỷ, trơ mắt nhìn người trong nước chết dưới đao của kẻ địch, cũng không biết là tuyệt vọng như thế nào.

Nhất thời Chử Yến c*̃ng không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, hắn tiến lên một bước, lại lùi về: "Trăn Trăn, nàng đi."

Vệ Trăn không hiểu nhìn về phía hắn.

Chử Yến nhíu mày: "Lỡ như ông ấy sợ Cô, bị hù chết Cô lại phải gánh thêm tiếng ác."

Người đời thấy hắn phần lớn đều sinh lòng sợ hãi, vả lại lúc này hắn lại mới từ chiến trường trở về, trên người vẫn còn ám mùi máu tươi, khó đảm bảo sẽ không hù dọa ông ấy.

Nhưng...

Ông ấy đã như này rồi, còn có thể hỏi ra chuyện gì chứ.

Bình Luận (0)
Comment