Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 129

Vệ Trăn tiến lên ngồi xuống trước xe lăn, lại nhất thời không biết nên gọi ông ấy thế nào.

Lão bá lập tức nói: "Hàng xóm xung quanh thường gọi chủ nhân là Đàm lão gia."

Dứt lời, ông ta cúi người lại gần nói: "Lão gia, có khách đến."

Lão gia tử nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua, đôi mắt đã đục ngầu không rõ.

Ông ấy sửng sốt một lát, mới đối diện với ánh mắt của Vệ Trăn, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngươi là cô nương nhà ai quanh đây, ta lại quên mất ngươi rồi à?"

Vệ Trăn nghe vậy không hiểu nhìn về phía lão bá, lão bá nói: "Mấy năm nay chủ nhân rất hay quên, người vừa gặp đảo mắt đã quên mất, cho rằng cô nương là hàng xóm xung quanh."

Vệ Trăn nhíu mày, nhìn về phía Chử Yến.

Thế này, chỉ sợ bọn họ không thể hỏi được gì.

Đàm lão gia tử nhìn theo ánh mắt Vệ Trăn, thấy Chử Yến, khoảnh khắc đó, ánh mắt ông ấy bỗng dưng trợn to, run rẩy giơ tay lên: "Tướng quân, tướng quân trở về rồi."

Chử Yến Vệ Trăn đều sửng sốt.

Tướng quân?

Ông ấy nhận ra hắn, hay là nhận nhầm hắn thành người khác?

Lão bá hoảng sợ, vội vàng muốn quỳ hạ thỉnh tội lại bị Chử Yến giơ tay ngăn lại.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, lão bá lên tiếng giải thích: "Chủ nhân tưởng điện hạ là... tướng quân tiền triều."

"Những năm qua, chủ nhân vẫn luôn nhắc tới, khi nào tướng quân trở về, có phải đã báo thù, đánh thắng trận, bảo vệ... đất nước."

Câu gốc của lão gia tử là bảo vệ Đại Thừa, nhưng ở trước mặt Chử Yến, lão bá không dám nói như thế.

Vệ Trăn nhìn về phía Chử Yến, hắn trầm mặc một lúc, rồi tiến lên phía trước nói: "Ừ, ta đã trở về."

Đàm lão gia tử nghe được lời này, trong mắt lập tức hiện lên ánh nước, vội vàng muốn đứng dậy quỳ lạy, bị Chử Yến đưa tay ngăn lại: "Lão gia tử, nhận ra ta bằng cách nào?"

Dường như Đàm lão gia tử vui đến phát khóc, cười nói: "Sao không nhận ra được, trên người tướng quân vẫn còn mùi máu tanh mà, xem ra chính là vừa trở về từ chiến trường."

Chử Yến cong môi.

Ông lão này vẫn còn rất tinh tường.

"Tướng quân, đánh thắng chứ, có phải đã bảo vệ được Đại Thừa rồi không? Có báo thù cho Thái tử điện hạ không?" Đàm lão gia tử nghiêng người hỏi liên tục.

Lão bá nghe lời này sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống: "Điện hạ tha tội, chủ nhân đã qua trăm tuổi, thật sự là già đến hồ đồ rồi, không có bất kính Bắc Lãng, bất kính điện hạ..."

"Không sao." Chử Yến ngắt lời ông ta.

"Có giết sạch đám mọi rợ Nam Hào, ác quỷ Tây Vu không? Bọn chúng đều không phải là người, bọn chúng giết rất nhiều con dân của Đại Thừa chúng ta đó tướng quân, ngài có báo thù cho bọn họ không?" Đàm lão gia tử càng nói càng kích động, cả người run rẩy.

Chử Yến nhẹ nhàng tiến lên một bước, đón ánh mắt của Đàm lão gia tử, nghiêm túc trả lời: "Đánh thắng rồi, đã báo thù cho Thái tử điện hạ của ông, c*̃ng đánh đuổi mọi rợ Nam Hào, ác quỷ Tây Vu. Ta giết rất nhiều người của bọn họ ở trên chiến trường, báo thù cho con dân nước ta, có bản tướng quân ở, bọn họ sẽ không thể bước vào quốc thổ của chúng ta, tàn sát con dân của chúng ta nữa."

Vệ Trăn không nhịn được, nghiêng đầu rơi nước mắt.

Lão bá c*̃ng giơ tay gạt lệ.

Đàm lão gia tử ngây người nhìn Chử Yến, một hồi lâu mới nói: "Tốt, tốt lắm!"

Ông ấy lúc thì cười, lúc thì khóc, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tốt, tốt, tốt."

Chử Yến chờ ông ấy hơi bình tĩnh lại, mới hỏi: "Lão gia tử còn nhớ chuyện lúc thành phá chứ?"

"Có thể nói cho bản tướng quân nghe không?"

Đàm lão gia tử gật đầu: "Có thể nói, có thể nói, ngài là anh hùng của Đại Thừa ta, ngài hỏi cái gì ta đều có thể nói."

Sau đó, dường như ông ấy rơi vào trầm tư, qua rất lâu mới nói: "Ta nhớ chứ, ngày ấy, rất bi thảm, Thái tử điện hạ tử thủ biên giới, chết trên tay quân địch, bệ hạ c*̃ng tự sát, tất cả mọi người trong hậu cung đều chết rồi, tất cả đều chết rồi."

Chử Yến truy hỏi: "Hoàng thất không để lại người nào ư?"

Đàm lão gia tử xua tay: "Không có, chết hết rồi."

"Bọn chúng không buông tha một ai, gặp người là giết, ta trốn ở dưới bàn để tượng Phật, cũng không biết đã trốn bao lâu, bị phát hiện, suýt nữa c*̃ng chết rồi."

"Là một người đã cứu ta, một tướng quân rất hiền hòa, rất dịu dàng, ngài ấy đã cứu ta, đúng rồi, ngọc tỉ, ngọc tỉ của Đại Thừa ta đâu?"

Đàm lão gia tử đột nhiên lớn tiếng nói, vừa nói vừa nhìn chung quanh, lão bá vội vàng chạy vào phòng nâng ngọc tỉ ra: "Chủ nhân, ở chỗ này."

Đàm lão gia tử ôm ngọc tỉ, mới bình tĩnh lại.

Vệ Trăn và Chử Yến yên lặng liếc nhau một cái.

Hoàng thất không còn người sống, Thẩm Lăng không phải Hoàng tử Đại Thừa?

"Ai nha, ta nhớ ra rồi, không chết hết!" Đột nhiên, Đàm lão gia tử nói.

Vệ Trăn vội vàng nhìn về phía lão gia tử, nói: "Còn có ai?"

Đàm lão gia tử khoa tay: "Còn có rất nhiều."

"Trước khi bệ hạ tự sát đã hạ lệnh bảo bọn họ rút lui, ta ngẫm lại, hình như, có hai trăm người?"

Hai trăm người? Rút lui?

Chử Yến hơi nheo mắt lại, nói: "Quân Thiết Giáp?"

"Đúng, đúng đúng đúng, chính là quân Thiết Giáp."

Đàm lão gia tử nói: "Vẫn là trí nhớ tướng quân tốt."

"Bọn họ đi nơi nào?" Chử Yến nói.

Đàm lão gia lắc đầu, giọng điệu càng ngày càng chậm: "Việc này thì ta cũng không biết."

"Báo thù, tốt lắm, báo thù là tốt rồi."

"Ta chết cũng nhắm mắt."

Mấy người nghe vậy đều giật mình, Vệ Trăn vội vàng kêu: "Đàm lão gia?"

Đàm lão gia chậm rãi gục đầu xuống, trong miệng còn đang nhắc tới, chỉ là giọng càng ngày càng nhỏ: "Lão nô muốn đi gặp bệ hạ, đi gặp Thái tử điện hạ, nói cho bệ hạ và điện hạ, thù của Đại Thừa ta, đã báo rồi."

"Đúng rồi, ngài là vị tướng quân nào?"

Đàm lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chử Yến, như thể đang cố gắng chống đỡ chờ đợi đáp án của hắn.

Cổ họng Chử Yến giật giật, nói khẽ: "Ta họ Chử."

"Ồ, là Chử tướng quân à." Người Đàm lão gia tử lung lay, lần nữa cúi đầu xuống: "Nhưng Đại Thừa ta không có tướng quân họ Chử nha."

"A, ta nhớ ra rồi, vị tướng quân cứu ta kia họ Chử."

"Tốt, tốt, họ Chử tốt, Chử tướng quân... Tốt."

Chữ cuối cùng vừa dứt, đầu Đàm lão gia tử nặng nề gục xuống, không còn nâng lên nữa.

Chung quanh lặng đi trong chốc lát, sau đó lão bá lập tức quỳ xuống, cất giọng bi thương hô lớn: "Chủ nhân!"

Trên gương mặt Vệ Trăn cũng có hàng nước mắt lăn dài.

Ông ấy không còn nhớ rõ gì cả, nhưng vẫn còn nhớ tiền triều không có tướng quân họ Chử. Mất nước, là nỗi đau lớn nhất, cũng là tiếc nuối lớn nhất của ông ấy, khắc sâu trong nội tâm, để lại một vết thương không bao giờ phai mờ.

Chử Yến nhìn chăm chú ông lão một lát, hơi cụp mắt.

"Điện hạ, chủ nhân sớm đã không còn trông đợi điều chi, chỉ là gắng gượng giữ một hơi tàn, chờ đại tướng quân trở về, chờ..." Lão bá khóc không thành tiếng: "Chờ đánh thắng trận, chủ nhân mới có thể nhắm mắt."

"Thảo dân tạ ơn điện hạ đã thành toàn cho chủ nhân."

Lão bá dập đầu rất mạnh.

Chử Yến nhắm mắt lại, tới gần xe lăn bế lão gia tử lên, đi vào buồng trong: "An táng cho ông ấy."

Lão bá giật mình, sau đó vội vàng đứng dậy theo sau.

Ông ta nhìn bóng dáng màu đen kia, trong lòng ông ta bỗng dâng lên một thoáng ngẩn ngơ.

Người đời đồn rằng tính tình Thái tử điện hạ điên cuồng, vui giận thất thường, nhưng ông ta thấy không phải như vậy.

Ông ta không đọc sách, cũng không biết phải hình dung như thế nào, giống như chủ nhân nói, Thái tử điện hạ, rất tốt, rất tốt.

Chử Yến nhẹ nhàng đặt ông lão gần như không có chút trọng lượng nào lên giường.

Lúc này Vệ Trăn c*̃ng đi tới.

Nàng không khỏi nghĩ, nếu Thẩm Lăng thật sự là vị Hoàng tử cuối cùng của Đại Thừa, thật sự rất châm chọc.

Nếu là Đàm lão gia tử biết dòng máu Hoàng thất Đại Thừa mà ông ấy nguyện trung thành, cấu kết với người Nam Hào Tây Vu giết hại đồng bào của mình, sự tuyệt vọng đó chỉ sợ không thua gì lúc cổng thành bị phá.

Lão bá tiến lên lấy ngọc tỷ trước ngực Đàm lão gia tử ra, cung kính đưa cho Chử Yến: "Điện hạ, đây coi như là kỷ vật năm đó bệ hạ để lại cho chủ nhân, nhưng thảo dân biết nó không nên tồn tại trên thế gian, bây giờ chủ nhân đã đi, xin giao nó cho điện hạ xử lý."

Chử Yến nhận lấy ngọc tỷ, xem xét kỹ càng một lát, sau đó nói: "Chôn cùng ông ấy đi."

Lão bá giật mình: "Như vậy..."

"Như vậy không hợp quy củ đâu ạ."

Đây là ngọc tỷ, cho dù hợp táng, vậy cũng là trong mộ của Đế vương.

Chử Yến bình tĩnh nói: "Có gì mà không hợp quy củ, đây là thứ ông ấy bảo vệ được, nên đi theo ông ấy."

Chử Yến dứt lời lại đưa ngọc tỷ cho lão bá, đầu giường ánh nến lập lòe, chiếu lên ngọc tỷ trong suốt.

Lão bá đang định nhận lấy, Chử Yến lại đột nhiên thu hồi lại.

Vệ Trăn và lão bá đều không hiểu ngước mắt nhìn về phía hắn, lại thấy hắn chăm chú nhìn khối ngọc tỉ kia.

"Điện hạ, sao vậy?"

Vệ Trăn lập tức phát hiện không ổn, hỏi.

Chử Yến không nói gì, đi đến bên cạnh giá nến, đưa ngọc tỷ tới gần ánh nến, chậm rãi, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi.

Sau một lúc lâu, hắn ngồi thẳng lưng, gằn từng chữ: "Đây là giả."

Vệ Trăn chấn động: "Giả?"

Lão bá giống như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại chỗ, một hồi lâu mới miễn cưỡng hoàn hồn: "Sao... sao có thể, cái này sao có thể là giả, từ lúc ra khỏi cung, chủ nhân vẫn luôn mang theo nó, gần như không rời tay."

Chử Yến nhìn ông ấy: "Gần như không rời tay, nghĩa là vẫn có lúc rời tay."

Vệ Trăn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói: "Lão bá, ngài cẩn thận nhớ lại, có người nào từng tiếp cận nó không, nhất là... nhất là nam tử."

Lão bá cẩn thận nhớ lại hồi lâu, lắc đầu: "Không có."

"Ngoại trừ thảo dân và chủ nhân, không có ai từng tiếp cận nó."

Lời lão bá nói không giống nói dối, Vệ Trăn nhìn về phía Chử Yến, đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng hai người có cùng một nghi ngờ.

Ngọc tỷ thật sự ở trong tay Thẩm Lăng.

Nếu như Thẩm Lăng là Hoàng tử Đại Thừa.

Chử Yến im lặng đi ra ngoài đi một vòng xung quanh, sau đó Vệ Trăn đuổi theo.

Dò xét xung quanh xong, Vệ Trăn hỏi lão bá: "Nơi này chỉ có hai người các ngươi?"

Lão bá gật đầu: "Đúng vậy, quanh đây đều là gia đình bình thường, bệ hạ âm thầm thu xếp cho chúng ta ở chỗ này, đã nhiều năm không có người phát hiện."

Vệ Trăn Chử Yến đối mặt trong chớp mắt rồi lại lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt.

Bệ hạ không biết còn có dòng máu Hoàng thất tiền triều còn sống, đương nhiên sẽ không phái người trông coi nơi này, không có phòng thủ, muốn thần không biết quỷ không hay lén đột nhập hoán đổi đổi ngọc tỉ, quá dễ dàng.

Chử Yến nhìn về phía lão bá, nói: "Quê hương ngươi ở nơi nào?"

Lão bá lắc đầu: "Thảo dân vốn là đứa trẻ lang thang đầu đường, sau khi đi theo chủ nhân, nơi này chính là nhà của thảo dân."

Chử Yến hít sâu một hơi, nói: "Người của Cô sẽ giúp ngươi an táng chủ nhân của ngươi. Sau đó, ngươi lập tức đi theo người của Cô rời khỏi nơi này."

"Vì sao?"

Lão bá khó hiểu nói: "Thảo dân không muốn rời khỏi nơi này."

Vệ Trăn giải thích: "Lão bá, nơi này đã không còn an toàn, chỉ sợ hành tung của các ngươi sớm đã bại lộ, nghe điện hạ, điện hạ sẽ thu xếp chỗ dung thân tốt cho ngươi."

Lão bá nghe vậy tất nhiên là khiếp sợ không gì sánh nổi, nhưng sau đó ông ta lập tức đoán được hẳn là có liên quan tới ngọc tỷ: "Nhưng, thảo dân không biết gì cả, ai sẽ ra tay với thảo dân?"

"Có một số người sẽ không quan tâm ngươi có biết hay không." Vệ Trăn thản nhiên nói: "Hắn ta chỉ biết là phải giết người diệt khẩu, vĩnh viễn diệt trừ mối họa sau này."

Trước đó không động tới Đàm lão gia tử, chỉ tráo đổi ngọc tỉ, là sợ dẫn tới bệ hạ điều tra, bây giờ Đàm lão gia tử đã chết, chỉ chừa một lão bá, ông ta không sống nổi.

Chử Yến để lại mấy ám vệ giúp lão bá xử lý hậu sự cho Đàm lão gia tử rồi rời đi với Vệ Trăn.

Đi đến cạnh trạch viện, Vệ Trăn nhìn những đóa hoa đang nở rộ bên đường, nhớ tới mùi hoa nàng ngửi thấy lúc đến.

Những đóa hoa được chăm sóc tỉ mỉ, có lẽ bọn chúng được Đàm lão gia tử yêu thích, c*̃ng có lẽ là vị chủ cũ kia của ông ta yêu thích.

Bây giờ người đã đi, những đóa hoa này, cũng sẽ từ từ biến mất.

Hai người lên xe ngựa, từng người trầm mặc hồi lâu.

"Quân Thiết Giáp là quân đội tiền triều?" Vệ Trăn đột nhiên nói.

Chử Yến gật đầu: "Ừm."

"Là Hoàng đế đời trước của tiền triều để lại, là một chi quân đội rất mạnh, chỉ tiếc..."

"Cuối thời Đại Thừa, Hoàng đế trọng văn khinh võ, chi quân đội này không được trọng dụng trong tay ông ấy, mãi đến khi thiên hạ đại loạn, tất cả đã không còn kịp nữa." Chử Yến từ từ nói: "Nhưng quân Thiết Giáp vẫn bảo vệ tiền triều mấy năm, cuối cùng thiểu số không đánh lại được đa số."

Vệ Trăn nhẹ giọng thở dài: "Vậy thì thật là đáng tiếc."

Bị Quân vương lơ là suốt bao năm, vậy mà vẫn có thể cầm cự trước liên quân các nước trong từng ấy thời gian, đã đủ chứng minh chi quân đội này mạnh mẽ thế nào.

Nếu những năm cuối thời Đại Thừa là vị Đế vương sáng lập quân Thiết Giáp kia tại vị, có lẽ năm đó sẽ không bi thảm như vậy.

"Thái tử thủ biên giới bỏ mình, quân Thiết Giáp không có đạo lý rút lui, chỉ có một khả năng, Hoàng thất thật sự còn có người còn sống." Chử Yến nói: "Năm đó là hai trăm, bây giờ còn không biết tăng thêm bao nhiêu người, nếu như là Thẩm Lăng, chi quân đội này mới là át chủ bài mạnh nhất của hắn ta."

Bình Luận (0)
Comment