Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 130

"Hôm nay Cô đã hỏi Tề đại nhân, Thẩm Lăng sinh ra vào năm Tuyên Hoài thứ mười ba, vốn là song thai, một đứa trẻ khác một xác hai mạng theo Thẩm phu nhân." Chử Yến nói: "Lão gia tử hai nhà Tề Thẩm cũng quen biết vào thời điểm đó, Tề gia gần như là nhìn hắn ta lớn lên, không có chuyện thay đổi người giữa chừng."

Vệ Trăn nhíu mày: "Đại Quốc sụp đổ vào năm Tuyên Hoài thứ mười sáu, nghe như thế thì, có vẻ thân phận của Thẩm Lăng không có vấn đề gì cả."

"Trừ phi... mấy năm trước vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều đã nhìn được họa diệt vong, đưa một Hoàng tử ra khỏi cung trước."

Nhưng nếu ông ấy thật sự có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, những năm đó sao Đại Thừa lại đến nỗi dân chúng lầm than, thay đổi triều đại.

"Trong mấy năm đánh trận, bách tính sống trong nước sôi lửa bỏng, không chỉ thuế má không ngừng gia tăng, triều đình liên tục bắt phu dịch tòng quân, khiến vô số người lâm vào cảnh không đường sinh tồn." Chử Yến chợt thay đổi câu chuyện, nói: "Có chết đói chết cóng, c*̃ng có người vùng lên phản kháng, còn có người vì mạng sống mà chiếm núi vào rừng làm cướp, c*̃ng có thành trì phản loạn, ý đồ lật đổ Đế vương vô năng, thời gian lâu dần, Đại Thừa rơi vào cảnh đại loạn."

Vệ Trăn sinh ra vào năm thiên hạ đã bình định, không trải qua cuộc chiến các nước liên thủ bao vây Đại Thừa, nhưng nghe thấy vậy cũng có thể tưởng tượng đó là thảm cảnh như thế nào, nàng trầm mặc một hồi, hỏi: "Chiến sự kéo dài bao lâu?"

Chử Yến trầm mặc một lúc, nói: "Bắt đầu từ năm Cô sinh ra, đến năm nàng sinh ra thì kết thúc."

Mặc dù giọng điệu của Thái tử không khác gì bình thường, nhưng Vệ Trăn vẫn có thể nghe được chút trầm thấp từ trong đó, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, năm nàng sinh ra, cũng chính là khi thiên hạ vừa mới ngưng khói lửa, Tiên hoàng hậu hoăng.

Theo nàng biết, năm đó vì tranh hoàng vị mà ba huynh đệ Chử gia nổi lên nội chiến, dùng tính mạng của Tiên hoàng hậu ép bệ hạ rời khỏi cuộc chiến tranh giành hoàng vị.

Tiên hoàng hậu tính tình trung liệt, nhảy từ trên tường thành xuống.

Nhưng đây chỉ là nghe nói, chân tướng như thế nào, chỉ có mấy người trong cuộc năm đó mới biết được, nhưng nàng không muốn nhắc tới chuyện buồn của hắn, đương nhiên sẽ không đến hỏi hắn năm đó xảy ra chuyện gì.

Chử Yến lại cầm tay của nàng, khẽ dựa vào phía sau, chủ động nhắc đến đoạn quá khứ đã phủ bụi kia.

"Lúc mới đánh trận tổ phụ đã qua đời vì bị bệnh, trước khi lâm chung, ông giao ba nhi tử của mình cho tổ phụ của bà." Chử Yến tiếp tục nói: "Về sau thiên hạ càng ngày càng loạn, không rút đao sẽ chết dưới đao của người khác, là tổ phụ của bà dùng một cây trường thương dẫn theo Chử gia mở ra một mảnh trời riêng bằng máu."

"Nhưng khi mọi thứ dường như sắp ổn định, lại bởi vì tranh hoàng vị mà nổi lên nội chiến."

Nói đến đây, Chử Yến dừng một chút, mới tiếp tục nói.

"Phụ hoàng chủ hòa, bọn họ chủ chiến, cuối cùng Lãng Vương lựa chọn Phụ hoàng, bởi vì thiên hạ bình định, mọi nơi đều đang trong cảnh hoang tàn chờ thời vực dậy, cần một vị hiền quân quản lý giang sơn, mà không phải một vị quân vương muốn tiếp tục chinh chiến."

Vệ Trăn biết ‘bọn họ’ trong miệng hắn chính là nhị gia và tam gia Chử gia.

"Tổ mẫu đi sớm, mẫu thân làm trưởng tẩu, sau khi vào cửa đều vô cùng quan tâm chăm sóc bọn họ, chuẩn bị hết thảy cho bọn họ, tận tình tận nghĩa, thật không nghĩ đến, lại nuôi ra hai kẻ vô ơn."

Trong cặp mắt bễ nghễ chúng sinh của Chử Yến toát ra vẻ sắc lạnh.

"Vì đạt được hoàng vị, bọn họ lại gác đao lên cổ mẫu thân.”

Vệ Trăn nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của hắn, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Vậy mà toàn bộ những chuyện đó đều là thật.

"Mẫu thân tính tình mạnh mẽ, sau khi bị phụ lòng thì cảm thấy lạnh lòng, ngay khi phụ hoàng nói ra bằng lòng rời khỏi cuộc chiến tranh giành hoàng vị..."

Giọng Chử Yến lạnh lùng trầm xuống: "Bà nói, bậc đế vương phải lấy thiên hạ làm trọng, lấy bách tính làm tâm, chứ không phải vì tư lợi mà huynh đệ tương tàn, càng không thể vô tình bạc nghĩa, không nhận người thân.”

"Sau đó, bà nhảy từ trên tường thành xuống."

"Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tổ phụ của bà dùng tốc độ nhanh nhất cả đời mình vẫn chậm một bước."

Hắn mãi mãi cũng quên không được cảnh tượng đó, hắn liều mạng chạy, muốn đỡ lấy mẫu thân, nhưng khi đó hắn quá nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân rơi xuống mặt đất, không làm được gì, chỉ còn tiếng kêu khóc xé ruột xé lòng và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi.

Về sau hắn cố gắng luyện tập khinh công, đến lúc hắn có thể di chuyển từ chỗ hắn đứng lúc trước đến cổng thành trong mấy chớp mắt, mẫu thân c*̃ng đã không về được.

"Thật ra người ban đầu bọn họ muốn bắt là ta, chỉ là hôm đó, đúng lúc ta ra khỏi thành cùng phụ thân."

"Sao bọn họ không chờ thêm chút nữa, chờ ta trở về, bắt ta là được."

Nghe giọng hơi nghẹn ngào của Thái tử, Vệ Trăn nước mắt tuôn trào, nàng nghiêng người ôm lấy Chử Yến.

Khi đó hắn chỉ mới là một đứa trẻ, tận mắt chứng kiến mẫu thân chết ngay trước mặt mà không làm được gì. Nỗi đau ấy, ai có thể thấu?

Trong lòng hắn, chắc hẳn vẫn luôn nghĩ mẫu thân chết thay hắn. Những năm qua, không biết là hắn sống như thế nào?

Chử Yến không nói gì thêm, chỉ tựa cằm lên vai Vệ Trăn, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Những năm qua, hắn không nói với ai chuyện này, cũng không có người dám nhắc tới trước mặt hắn, hôm nay có lẽ là gặp ông lão kia, trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi và buồn bã, và nhớ nhung.

Lúc này, im lặng lại là ngôn từ sâu sắc nhất.

Không biết hai người đã ôm nhau qua bao lâu, Vệ Trăn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Cho nên lúc trước điện hạ biết muốn đánh trận, bắt ta huấn luyện thêm, là bởi vì sợ..."

Vệ Trăn còn chưa nói xong, Chử Yến đã buông nàng ra mạnh mẽ chặn lại môi nàng.

Hắn hôn rất mạnh bạo, hung dữ hơn bất cứ lần nào khác trước đó, nhưng Vệ Trăn cảm nhận được một chút bối rối, hoảng loạn trong đó.

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Chử Yến nhanh chóng nhận thấy được nàng đang nước mắt giàn giụa, bỗng nhiên dừng động tác, giọng trầm thấp: "Cô làm đau nàng."

Vệ Trăn nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn hắn, giọng điệu chậm rãi và vững vàng: "Điện hạ, ta cam đoan với chàng, ta tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm, hoặc để người khác có cơ hội dùng ta để uy h**p chàng đâu."

Đây là khúc mắc trong lòng hắn, là vết thương không bao giờ lành. Nàng tuyệt đối không để bi kịch năm xưa tái diễn.

Chử Yến thoáng sững người lại, rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ nói: "Cô còn chưa khóc, sao nàng đã khóc thành thế này rồi?"

Vệ Trăn nhìn thấy hốc mắt Thái tử ửng đỏ nhưng không hề vạch trần hắn: "Ta khóc thay điện hạ, điện hạ cũng đừng khóc."

Động tác của Chử Yến khựng lại, sau một hồi trầm mặc, hắn nghiêng đầu rồi chậm rãi nở một nụ cười, ôm chặt Vệ Trăn vào trong lòng.

"Nếu Lãng Vương không đồng ý gả nàng cho Cô, Cô sẽ ăn vạ ở phủ Lãng Vương không đi."

Vệ Trăn cong môi: "Ta nhất định sẽ khiến tổ phụ đồng ý, sẽ không cho điện hạ cơ hội ăn nhờ ở đậu ở phủ Lãng Vương."

Chử Yến: "Vậy nếu ông cụ vẫn không đồng ý thì sao?"

"Vậy thì ta sẽ bỏ trốn."

Thái tử: "..."

Hắn buông Vệ Trăn ra, nhíu mày: "Vệ Trăn, có phải gần đây nàng lười luyện tập, đọc nhiều thoại bản không hả?"

"Cô đường đường là Thái tử, còn có thể không lấy được Thái tử phi à? Cùng lắm thì, Cô tới trước mặt Lãng Vương khóc lóc, quấy phá ăn vạ là được, còn cần nàng bỏ trốn tự tổn hại thanh danh ư?"

Vệ Trăn: "..."

Nàng nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, phì cười.

Nàng thực sự không cách nào tưởng tượng dáng vẻ hắn khóc lóc quấy phá ăn vạ trước mặt tổ phụ sẽ thế nào.

"Vệ Trăn, nàng còn dám cười?"

"Vệ Trăn!"

"A, ngứa, ngứa, điện hạ, điện hạ, không cười không cười..."

Đùa giỡn một trận như vậy, bầu không khí nặng nề vừa rồi cũng theo đó tan đi.

Đợi bình tĩnh lại, Vệ Trăn lại tiếp tục vấn đề trước đó, nói: "Lời Đàm lão gia tử nói không giống nói dối, nhưng nếu ngay cả ông ấy cũng không biết Hoàng thất tiền triều còn có người sống sót, ngoại trừ Thẩm gia, lại có ai có thể chứng thực thân phận của Thẩm Lăng?"

Ngay cả Ngự tiền tổng quản cũng không biết, có thể thấy được vị Hoàng đế cuối cùng của Đại Thừa che giấu việc này kỹ thế nào.

Chử Yến lạnh nhạt nói: "Đã là người, ắt có lai lịch."

Vệ Trăn và hắn nhìn nhau một lát, bỗng nhiên hiểu được: "Danh sách phi tần tiền triều vẫn còn chứ?"

Chử Yến: "Mấy năm trước đưa người ra cung, tất nhiên là đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, bình thường danh sách hậu cung thay đổi qua các triều đại đều sẽ được giữ lại, nhưng liên quan đến thân phận của hắn ta, không biết còn ở đó hay không."

"Tối nay, nàng theo Cô đi thăm dò một lượt là biết." Câu sau Chử Yến vừa nhìn Vệ Trăn vừa nói.

Trong mắt Thái tử lóe lên một ánh sáng nào đó, khiến Vệ Trăn nuốt lại câu trả lời vừa định nói ra lại vào trong.

Nàng mặt không đổi sắc nhìn Thái tử, nói: "Đã một ngày một đêm rồi thần nữ chưa về phủ."

Nếu tối nay lại qua đêm ở bên ngoài, không biết tổ phụ sẽ tức giận đến mức nào.

"Không biết nanh vuốt của Thẩm Lăng có bao nhiêu, chuyện này không thể gióng trống khua chiêng điều tra, chỉ có thể nhân lúc đêm tối sao thưa, vụng trộm lẻn vào." Chử Yến nói.

Vệ Trăn: "... Nhưng một mình điện hạ là đủ, thần nữ lại không thể vượt nóc băng tường, ngược lại còn sẽ tăng thêm phiền phức cho điện hạ."

Chử Yến nhíu mày, không kiên nhẫn liếc xéo nàng: "Loại chuyện này, một người làm có gì thú vị?"

Vệ Trăn lẳng lặng nhìn hắn: "..."

Tại sao có một số lời nói ra từ trong miệng hắn, kiểu gì cũng sẽ thay đổi ý tứ thế nhỉ.

"Với lại..."

Chử Yến đột nhiên tiến đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng: "Trăn Trăn vĩnh viễn không phải là phiền phức của Cô."

Vệ Trăn nuốt lại hết những lời phản bác.

Dung mạo đẹp như vậy, nói c*̃ng dễ nghe như vậy, bảo nàng từ chối như thế nào?

Thôi, ngày mai trở về ngoan ngoãn nhận lỗi với tổ phụ vậy.

Thế là, một đêm này, Vệ Trăn lại bị Thái tử bắt cóc.

Chử Yến ôm Vệ Trăn quen thuộc xuyên qua tầng tầng thủ vệ, mò tới Nội vụ phủ.

Bên ngoài, ám vệ đã phân tán sự chú ý của thủ vệ, hai người nhân cơ hội nhanh chóng lẻn vào.

Nơi này cất giữ sổ ghi danh cung nhân của các triều đại, tầng một phần lớn là ghi chép về cung nữ, thái giám, còn tầng hai mới lưu trữ danh sách phi tần.

Sợ dẫn thủ vệ tới, hai người lần mò trong bóng tối lên tầng hai. Lúc này Chử Yến mới thắp nến, ánh lửa yếu ớt bị những dãy giá sách che khuất, không thể lọt ra bên ngoài.

Danh sách phi tần của các triều đại đều được lưu trữ tại đây, giá sách kéo dài đến vô tận, nhìn qua cũng đủ thấy số lượng khổng lồ. Hai người dò tìm hồi lâu, mới tìm được tấm biển viết chữ "Thừa".

Nhưng Đại Thừa có mấy đời Đế vương, mỗi vị đều hậu cung đông đảo, chiếm trọn ba giá sách lớn.

Dưới ánh nến leo lắt, Chử Yến và Vệ Trăn nhìn nhau.

Thế này thì phải tìm đến bao giờ?

Nhưng đến cũng đã đến rồi, không thể từ bỏ như vậy được.

Hai người im lặng thở dài, sau đó ăn ý mỗi người chọn một giá đỡ bắt đầu tìm kiếm danh sách hậu cung năm Tuyên Hoài thứ mười ba của tiền triều.

Bình Luận (0)
Comment