Danh sách quá nhiều cộng thêm ánh nến yếu ớt, hai người ở bên trong lật tìm gần nửa canh giờ, mới tìm được danh sách hậu cung năm Tuyên Hoài thứ mười ba.
Tuyên Hoài Đế tại vị mười sáu năm, hậu cung phi tần đông đảo,con nối dõi cũng không ít. Trưởng hoàng tử cũng là Thừa Thái tử, sinh ra khi Tuyên Hoài Đế còn là Thái tử, lúc tự trận còn một tháng nữa là cập quan.
Mà Hoàng tử nhỏ tuổi nhất mới chín tuổi, sau khi cổng thành bị phá thì chết trong tay quân địch.
"Cho dù hắn còn sống, bây giờ c*̃ng đã hai mươi sáu tuổi, không thể nào là Thẩm Lăng." Vệ Trăn nói: "Trừ phi, tuổi tác ghi trên này có gian dối."
Chử Yến nhìn chằm chằm danh sách nửa ngày, nói: "Không phải hắn."
"Tề phu nhân từng nói, hai nhà vẫn luôn ở gần nhau, lúc Thẩm Dụ Văn còn chưa tục huyền, bà ấy thương Thẩm Lăng từ khi ra đời đã không có mẫu thân, thường xuyên sai người đến đón Thẩm Lăng về chơi cùng Tề Vân Thanh, nếu đổi người lúc ba tuổi, bà ấy không thể không phát hiện được."
Lúc Đại Thừa diệt vong, Thẩm Lăng đã được ba tuổi.
Vệ Trăn nhíu chặt mày, căn cứ vào tất cả chứng cứ đang có, thân phận của Thẩm Lăng không hề có vấn đề gì, nhưng nếu thật sự là như thế, lại không thể nào giải thích những gì Thẩm Lăng làm, chỉ vì vinh hoa phú quý mà bày ra một ván cờ lớn như vậy ư?
Nàng không tin.
Với tài học của Thẩm Lăng, cộng thêm quan hệ thông gia với Tề gia, tiền đồ của hắn ta vốn thênh thang rộng mở, hoàn toàn không cần thiết làm những chuyện này.
Đột nhiên, nàng chợt bừng tỉnh, nói: "Thẩm phu nhân lâm bồn vào năm Tuyên Hoài thứ mười ba, nếu giữa chừng chưa từng thay đổi người, đã chứng tỏ hắn ta vừa ra đời đã được đưa đến Thẩm gia, vậy có thể nào năm đó trong hậu cung có Hoàng tử sinh ra không?"
Chử Yến và nàng liếc nhau, đặt danh sách trong tay xuống, tiếp tục tìm kiếm.
Hai người lại lật tìm khoảng một khắc đồng hồ, rốt cục cũng phát hiện manh mối trong một quyển sổ nhỏ.
'Vào năm Tuyên Hoài thứ mười ba, Thẩm tài tử sinh ra Thập tam hoàng tử, vừa sinh ra đã chết yểu...'
Vệ Trăn đọc đến đây thì chợt dừng lại, Chử Yến cũng đồng thời ngẩng đầu, đều thấy được ánh sáng trong mắt đối phương.
Vệ Trăn hít sâu một hơi, ổn định trái tim đang kích động, giọng nói có chút khàn: "Họ Thẩm, tuổi tác cũng khớp."
Chử Yến tiếp nhận danh sách trong tay nàng, ánh mắt dần trầm xuống.
"Thẩm tài tử..."
Từ khi bắt đầu nghi ngờ thân phận của Thẩm Lăng, hắn đã sai người điều tra Thẩm gia trong thời tiền triều có nữ tử từng tiến cung không, nhưng đồng tông, bàng chi của Thẩm Dụ Văn đều đã tra xét, cũng không tìm thấy có người nào tiến cung: "Nàng ta và Thẩm Dụ Văn, hẳn là bàng chi cách nhau rất xa."
Xa tới mức không có người ngoài biết được.
Nếu không thân không quen, Thẩm Dụ Văn sẽ không mạo hiểm giữ người ở trong phủ.
Vệ Trăn: "Cho nên Thẩm gia mới sẽ không bị người hoài nghi."
Hai người trầm mặc một hồi, sau đó Chử Yến phẩy đi tro bụi trên quyển sổ, chậm rãi đứng dậy: "Chỉ dựa vào quyển sổ này, không đủ để chứng thực thân phận của Thẩm Lăng."
Quan hệ cách xa như vậy, nhất định Thẩm Dụ Văn sẽ thề thốt phủ nhận, dù sao thiên hạ rộng lớn, rất nhiều họ Thẩm, chỉ dựa vào cùng một cái dòng họ, không cách nào xác định Thập tam hoàng tử đã chết yểu là Thẩm Lăng.
Vệ Trăn: "Nếu ta không đoán sai, gia đình của Thẩm tài tử đó chỉ sợ đã không còn ai."
Thẩm Dụ Văn tâm tư kín kẽ, không có khả năng giữ lại tai hoạ ngầm lớn như vậy.
Hoặc là Thẩm tài tử bổn gia nhân khẩu điêu tàn xóa môn hộ, hoặc là Thẩm Dụ Văn động tay chân, nhưng cái sau khả năng rất nhỏ, dù sao đó cũng là người thân của Thẩm Lăng, ông ta sẽ có kiêng kỵ.
"Nếu phương hướng này không thể kiểm chứng, như vậy còn có manh mối gì có thể chứng thực thân phận của hắn ta?"
Hai người lần nữa im lặng.
Một lúc lâu sau, gần như đồng thời ngẩng đầu, nói: "Quân Thiết Giáp."
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Một nhóm người đông như vậy cũng không dễ ẩn náu, đi về hướng Bắc, sợ là không chỉ có tử sĩ Thẩm Lăng đào tạo." Vệ Trăn nói.
Chử Yến ừ một tiếng: "Chỉ cần có thể chứng minh quân Thiết Giáp tiền triều nằm trong tay Thẩm Lăng, cộng thêm quyển sổ này, là có thể công khai thân phận của Thẩm Lăng."
Bức màn bí ẩn dày đặc cuối cùng cũng hé ra một khe hở.
"Nhưng trước đó, không thể đánh rắn động cỏ."
Chử Yến nói: "Không thể khinh thường quân Thiết Giáp, nếu ép Thẩm Lăng vào đường cùng, hắn ta ắt sẽ làm liều, lúc ấy e rằng thương vong vô số."
Phụ hoàng đã nói, nếu như không cần thiết, không thể chĩa đao vào phía người nước mình, huống hồ là quân Thiết Giáp đã bảo vệ đất nước vài năm.
Lúc chiến tranh vừa nổ ra, quân Thiết Giáp là niềm hy vọng duy nhất, là tín ngưỡng duy nhất của ngàn vạn con dân, tướng quân trong miệng Đàm lão gia, hơn phân nửa c*̃ng là tướng lĩnh quân Thiết Giáp.
"Điện hạ muốn chiêu an?" Vệ Trăn nói.
Mặc dù nàng c*̃ng cho rằng quân Thiết Giáp nằm trong tay Thẩm Lăng thật đáng tiếc, nhưng quân Thiết Giáp là do Hoàng đế của Đại Thừa thành lập, trung thành với Tông gia, muốn chiêu an cũng không dễ dàng.
"Bọn họ đều là quân lính bước ra từ chiến trường, nếu biết Hoàng tử Tông gia mà bọn họ nguyện trung thành lại cấu kết nước địch, tất nhiên lòng quân sẽ loạn." Chử Yến: "Cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất chúng ta cần làm là chứng thực tội danh của Thẩm Lăng, tìm được chứng cứ Thẩm Lăng cấu kết với Nam Hào, Tây Vu."
Thẩm Lăng chết, quân Thiết Giáp cũng như rắn mất đầu, đến lúc đó muốn chiêu an cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng Thẩm Lăng quá cẩn thận, muốn bắt được nhược điểm của hắn ta rất khó.
"Tống Hoài có thể giữ Thẩm Lăng lại trong bao lâu?" Vệ Trăn nói.
Chử Yến: "Nếu không có chứng cứ mới xuất hiện, nhiều nhất năm ngày."
Vệ Trăn nhíu mày lại.
Quá ngắn.
Năm ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt, căn bản không đủ.
"Nhưng trong năm ngày đó, có lẽ có thể nhìn rõ thế lực mà hắn âm thầm bồi dưỡng trong triều đình." Chử Yến nói.
Ngày đại hôn bị bắt vào Ngự sử đài, người của hắn ta chắc chắn sẽ có người lộ diện.
Vệ Trăn nhẹ nhàng gật đầu.
Có thể thấy rõ người nào là người của hắn ta, cũng là một chuyện có ích.
Mà chứng cứ phạm tội của Thẩm Lăng...
Nếu có thể cài nội gián vào trong phủ cảu Thẩm gia, có lẽ có thể có tiến triển, nhưng nghĩ cũng biết, Thẩm gia sẽ canh phòng nghiêm ngặt dường nào, muốn đưa người vào, khó như lên trời.
Vệ Trăn ngồi xổm lâu, chân hơi tê, đang định vịn giá đỡ đứng lên thì Thái tử vươn tay.
Nàng không do dự nâng tay đặt vào lòng bàn tay Thái tử, mượn lực kéo của hắn đứng dậy, nhưng nàng còn chưa đứng vững, lại bị hắn kéo vào lòng, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của hắn:
"Có điều bây giờ còn có một chuyện rất quan trọng cần hoàn thành."
Vệ Trăn hơi ngửa đầu: "Cái gì?"
Chử Yến cúi người, gần như là dán sát vào vành tai của nàng nói: "Cô nên cưới Trữ phi rồi."
Trong đêm tối, lời này rõ ràng truyền vào trong tai Vệ Trăn, nàng cong mi mắt, mím môi cười, cúi đầu à một tiếng.
Vừa rồi không phát hiện, lúc này thu hồi tâm tư khỏi danh sách, mới nhận thấy được lúc này tư thế của bọn họ thân mật tới mức nào.
Trong yên tĩnh, một chút kiều diễm chậm rãi nảy sinh.
Thái tử hơi bất mãn với câu trả lời của nàng, giơ tay nâng cằm của nàng lên: "Chỉ à thôi hả?"
Vệ Trăn vô tội nói: "Không phải điện hạ đã nói thần nữ không cần bận tâm, điện hạ sẽ tới trước mặt tổ phụ khóc quấy ăn vạ, thần nữ chờ là được à?"
Chử Yến: "... Nàng học cũng nhanh lắm."
Cây nến trong tay Vệ Trăn đã tắt, chỉ còn ngọn nến trong tay Chử Yến còn sáng, khoảnh khắc hắn đặt giá nến lên giá sách, Vệ Trăn lập tức ý thức được gì đó.
Nàng vừa định quay người chạy đi đã bị Thái tử kéo về giam cầm giữa giá sách: "Định chạy đi đâu?"
Vệ Trăn thức thời phủ nhận: "Không có."
Sau đó môi của nàng đã bị ngăn chặn, trong ánh nến yếu ớt, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người dính sát vào nhau.
Có tiếng rên nhỏ bé yếu ớt khẽ vang lên, một bàn tay đặt lên đôi môi đỏ mọng, che lại tất cả thanh âm.
Tiếng sột soạt vang lên rất lâu, mới chậm rãi bình tĩnh lại, truyền đến tiếng nói khàn khàn của Thái tử: "Trời tối lắm rồi, cửa cung đã đóng, ngày mai Cô lại đưa nàng ra cung."
Hai gò má Vệ Trăn nóng hổi, nhưng ở trong đêm tối cũng không rõ ràng, nàng nhân lúc bóng tối lườm Thái tử một cái: "..."
Lúc hắn ôm nàng đi vào c*̃ng có đi cửa cung đâu.
"Có đồng ý không?" Bàn tay bên hông nhẹ nhàng di chuyển lên, mang theo vài phần uy h**p.
Vệ Trăn nhanh chóng đè cái tay kia lại: "Đồng ý!"
Trong bóng đêm, Thái tử dùng áo bào đen bọc người trong ngực, nhanh chóng vọt về Đông cung, thị vệ chỉ cảm thấy một cái bóng lướt qua, tập trung nhìn vào, lại không phát hiện gì cả.
Tô Cấm và Trường Phúc thấy trong tẩm điện sáng lên ánh đèn yếu ớt, vội vàng bước nhanh tới, nhưng mới bước đến gần bình phong đã nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh kỳ lạ.
Hai người liếc nhau, rồi ăn ý đồng loạt cúi đầu lui ra khỏi tẩm điện.
Điện hạ lại bắt cô nương về rồi.
Hồi kinh hai ngày, hôm qua ở biệt viện, hôm nay ở Đông cung, một khắc cũng chưa từng tách ra, điện hạ thực sự là... yêu cô nương đến điên cuồng
-
Ngự sử đài.
Thẩm Lăng chắp tay đứng ở trong phòng giam, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong con ngươi hiền hòa ngày thường toát lên vẻ âm u.
Quả nhiên Thái tử vẫn nghi ngờ hắn ta.
Nhưng vậy thì sao, ngoại trừ cái người được gọi là nhân chứng kia, bọn họ không tìm được bất cứ chứng cứ gì, bằng không thì, thứ chờ hắn ta ở Ngự sử đài chính là những hình phạt tra tấn nghiêm khắc, mà không phải chỉ nhốt hắn ta ở nơi này.
Không ngó ngàng gì tới.
Bọn họ rất rõ ràng, sẽ không hỏi ra được bất cứ thứ gì từ trong miệng hắn ta, cho nên sẽ không lãng phí thời gian này, nếu hắn ta không đoán sai, lúc này hẳn là Tống Hoài đang tìm kiếm sơ hở của hắn ta khắp nơi.
Dù sao, nơi này không nhốt được hắn ta mấy ngày.
Nhưng Tống Hoài nhất định sẽ phí công bận rộn một hồi, tất cả những chuyện hắn ta làm trong những năm qua đều không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Thẩm Lăng nhắm mắt lại, hơi ngửa cằm, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Hắn ta nhất định sẽ giành lại thứ vốn dĩ thuộc về hắn ta!
Chiếc long ỷ kia vốn phải là của hắn ta, là Chử gia sinh ra ý đồ không tốt, mới khiến cho giang sơn đổi họ.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn ta sẽ bình định phản loạn, xây dựng lại chính quyền, phục hưng Đại Thừa!
_
Ngày kế tiếp, Đông cung.
Vệ Trăn mở mắt ra, chóp mũi tràn ngập mùi Long Tiên Hương nồng đậm, nàng nhìn chằm chằm màn gấm xa lạ sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được mình đang ở chỗ nào.
Đêm qua, Thái tử đưa nàng về Đông cung, nhờ vào bóng đêm nhảy cửa sổ vào tẩm điện, sau đó lại làm loạn một trận, mới tha cho nàng ngủ thiếp đi.
"Cô nương tỉnh rồi."
Một giọng nói kéo suy nghĩ của Vệ Trăn lại, nàng vội vàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài màn, vừa nhúc nhích đã nhìn thấy có người đưa tay vén màn lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Nỗi lòng căng thẳng của Vệ Trăn bỗng nhiên thả lỏng: "Tô Cấm cô nương."
Tô Cấm nhẹ nhàng gật đầu: "Cô nương gọi tên của nô tỳ là được."
"Cô nương yên tâm, không có người ngoài biết đêm qua cô nương ở lại Đông cung." Dường như nhìn ra sự lo lắng của Vệ Trăn, Tô Cấm lại giải thích.
Mặc dù Vệ Trăn biết Chử Yến sẽ thu xếp ổn thỏa, nhưng nghe nàng ấy nói như vậy quả thật đã bình tĩnh hơn không ít, thuận miệng hỏi: "Điện hạ đâu?"
Tô Cấm nghe vậy nhìn về phía nàng, trong mắt ánh lên ý cười khác: "Điện hạ đã tới phủ Lãng Vương cầu hôn."
Vệ Trăn đang ngồi dậy chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Cấm, trong mắt khó nén được vẻ khiếp sợ.
"Cầu hôn?!"
Tô Cấm gật đầu: "Vâng, điện hạ không nói với cô nương ạ?"
Vệ Trăn: "..."
Nàng giật mình nhớ tới, hôm qua ở Tề gia, đúng là hắn đã nói hôm nay sẽ tới phủ Lãng Vương cầu hôn, nhưng mà...
"Ta còn đang ở Đông cung!"
Nào có người giấu cô nương nhà người ta ở chỗ mình rồi lại đi cầu hôn!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Cô đến khóc quấy ăn vạ, à nhầm, đến cầu hôn!
Lãng Vương: ... Ít nhất ngươi cũng phải trả người lại đã chứ?!