Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 132

Tảo triều, bách quan đợi trái đợi phải không đợi được Thái tử, sau đó lại nhanh chóng phát hiện, Lễ bộ Thượng thư cũng chậm chạp chưa tới.

Thái tử vắng mặt không thượng triều cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng sao Lễ bộ Thượng thư dám không tấu mà không lên triều?

Ngôn quan nhướng mày, tròng mắt xoay tròn.

Hôm nay lại có việc để làm!

Sau đó chính là các ngôn quan theo thường lệ dùng ngòi bút làm vũ khí, khiển trách Thái tử xong, lại bắt đầu vạch tội Lễ bộ Thượng thư, cảm xúc dạt dào.

Mà lúc này, Lễ bộ Thượng thư đi sau loan giá của Thái tử, vẻ mặt ngơ ngác.

Ông ấy vào triều như thường ngày, cỗ kiệu lại bị cướp đi giữa đường, sau đó mơ mơ màng màng bị lôi vào trong đội ngũ cầu hôn này.

Trường Phúc thái giám hầu cận của Thái tử cười hì hì bước tới gần, nói là mời ông ấy đi cầu hôn giúp Thái tử.

Lễ bộ Thượng thư trợn tròn mắt: "..."

Đây là mời?

Người của Đông cung gọi đây là mời?!

Nhưng giờ này khắc này ông ấy đã ở chỗ này, cũng không có khả năng lại chạy về được.

Lễ bộ Thượng thư quay đầu nhìn một hàng dài thị vệ phía sau, yên lặng quay đầu điều chỉnh ngay ngắn mũ quan, chạy? Thế này thì chạy đằng trời?

Được rồi, cầu hôn thì cầu hôn.

Dù sao thì chuẩn bị hôn sự cho Thái tử cũng là chức trách của ông ấy.

Bình phục tâm tình, Lễ bộ Thượng thư bắt đầu quan sát đội ngũ.

Đằng trước nhất là một đội thị vệ mở đường, sau đó là loan giá của Thái tử, ông ấy thì theo sát phía sau loan giá.

Cuối đội ngũ là thị vệ Đông cung nâng hơn mấy chục cái hòm xiểng đỏ chót, mà giữa đội ngũ, còn có một hai ba bốn... tổng cộng mười hai bà mối!

Lễ bộ Thượng thư trợn to mắt, nhà ai cầu hôn mời mười hai bà mối? Lại nói có ông ấy ở đây, sao còn mời cả bà mối nữa?

Thái tử điện hạ làm thế này là xem thường ông ấy à?

Lễ bộ Thượng thư hất cằm, lại chỉnh vạt áo ngay ngắn.

Chờ lát nữa phải để cho Thái tử điện hạ nhìn xem, ông ấy và bà mối ai được việc hơn!

Một chuyến này Thái tử phô trương thanh thế cực kỳ lớn, người đi đường và những người buôn bán sớm dọc trên đường đi đều trợn tròn mắt mà nhìn.

Đây là Thái tử điện hạ đi cầu hôn?

Nhưng các triều đại từ trước đến nay, vị Thái tử nào cưới Trữ phi không phải Thánh thượng hạ chỉ, Lễ bộ chuẩn bị, cần gì Thái tử tự đi cầu hôn?

Sau một hồi bàn luận ầm ĩ, có người đưa ra kết luận.

"Điều này chứng tỏ Thái tử điện hạ để ý Huyện chúa, muốn cho Huyện chúa thể diện lớn nhất."

"Huyện chúa? Sao ngươi biết là Thái tử điện hạ đi cầu hôn Huyện chúa?"

"Hứ, mới tới thành Phụng Kinh à?"

"À đúng vậy, hai ngày trước mới đến."

"Ta nói mà, chỉ cần là ở thành Phụng Kinh một tháng trở lên, sao có thể không biết Thái tử điện hạ vừa gặp Huyện chúa Nguyên Cẩn đã yêu, tình sâu vô cùng."

"Hítt, nghe có vẻ là một câu chuyện rất thú vị."

"Chứ không thì sao, nhắc tới mối lương duyên này, vậy thì phải bắt đầu nói từ chuyện Thái tử điện hạ anh hùng cứu mỹ nhân ở chùa Hương Sơn năm ngoái..."

"Ơ, sao ngươi không nói tiếp nữa?"

"Đang bận bán bánh, mua hai cái bánh kể cặn kẽ cho ngươi nghe?"

"Mua mua mua, mau kể cho ta nghe."

"..."

Điện Tuyên Chính.

Ngay lúc ngôn quan đang văng nước bọt khắp nơi, cảm xúc mãnh liệt hăng hái, cửa cung có người đến bẩm báo.

"Khởi bẩm bệ hạ, cỗ kiệu của Lễ bộ Thượng thư đại nhân đi được nửa đường thì bị Thái tử điện hạ cướp... ngăn lại, lúc này đang theo điện hạ đến phủ Lãng Vương cầu hôn."

Thánh thượng: "..."

Văn võ bá quan: "..."

Sau một hồi yên lặng kỳ lạ, ngôn quan yên lặng lấy bút ra, gạch bỏ tội trạng của Lễ bộ Thượng thư vừa liệt kê, sau đó lại viết thêm mấy chữ bên cạnh Thái tử điện hạ.

Buổi chầu hôm nay kết thúc cực nhanh, quan lại không có gì muốn bẩm báo, Thánh thượng c*̃ng không có gì phải xử lý, hai bên vô cùng có ăn ý kết thúc tảo triều, triều thần tới ngoài phủ Lãng Vương xem náo nhiệt, bệ hạ sai người đi phủ Lãng Vương xem náo nhiệt.

Quân thần cuống quýt cả lên.

Phủ Lãng Vương.

Hôm nay câu nói đầu tiên Lãng Vương nói sau khi thức dậy lại chính là: "Trăn Trăn về chưa?"

Quản gia đáp: "Chưa ạ."

Sắc mặt Lãng Vương lập tức trầm xuống, nhanh chóng rửa mặt xong, giận đùng đùng ra cửa: "Vào cung!"

Không về thì không sao, vừa về đến là kéo người đi suốt ngày không về phủ, đúng là làm càn mà!

Ông cụ cũng phải đi ‘nói chuyện’ với bệ hạ mới được!

Mà Lãng Vương mới ra khỏi viện tử lại thấy người gác cổng vội vã chạy đến: "Vương gia."

"Chuyện gì?"

Lãng Vương không ngừng bước, quản gia hỏi.

Người gác cổng vội nói: "Vương gia, Thái tử điện hạ đến cầu hôn."

Lãng Vương bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta: "Cái gì?"

"Thái tử điện hạ dẫn theo Lễ bộ Thượng thư, mười hai bà mối, chừng trăm thị vệ tới cửa cầu hôn." Người gác cổng bẩm báo kỹ càng.

Lãng Vương: "..."

Quản gia: "..."

Không biết qua bao lâu, Lãng Vương mới hoàn hồn, quát: "Thế này mà hắn gọi là cầu hôn à, đây là cướp tân nương thì có?!"

"Trăn Trăn đâu, dẫn Trăn Trăn vào trước đã!"

Người gác cổng cúi đầu xuống: "... Vương gia, thiếu chủ... vẫn chưa trở về."

Lãng Vương không dám tin trợn trừng hai mắt: "Trăn Trăn không trở về? Trăn Trăn không trở về hắn cầu hôn gì hả?"

Lãng Vương tức giận hít sâu một hơi, nhanh chân đi ra ngoài.

Thằng nhóc chó này càng ngày càng không coi ai ra gì, sắp cưỡi lên đầu lên cổ ông cụ luôn rồi!

"Đi, mang trường thương của bản vương tới đây!"

Quản gia giật mình, vội nói: "Vương gia, không làm vậy được đâu!"

Đó dù sao cũng là Thái tử, nếu là bị thương thì làm thế nào cho phải?

Huống hồ hiện tại thân thể của Vương gia cũng không nhấc nổi trường thương nặng như vậy.

Lãng Vương lườm quản gia một cái, tức giận nói: "Vậy thì đi lấy một cái chổi ra đây, bền chắc nhất!"

Quản gia giật giật môi, không dám phản bác nữa: "Vâng."

Đánh bằng chổi thì không để lại vết thương nặng, cũng không khiến Vương gia mệt mỏi, vẹn cả đôi đàng!

-

Cổng phủ Lãng Vương từ từ mở ra, Chử Yến sửa sang áo bào màu xanh đậm, hiếm thấy đứng ngay ngắn.

Quản gia đi ra, đầu tiên là hành lễ với hắn, sau lại vờ như lơ đãng liếc nhìn đội ngũ cầu hôn gần như chiếm hết toàn bộ ngõ nhỏ, mí mắt nhảy một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Điện hạ, mời."

Chử Yến chắp tay bước lên thềm đá đi vào phủ Lãng Vương.

Trường Phúc và Lễ bộ Thượng thư theo sát phía sau, nhưng trước khi hai người vượt qua cánh cửa thì bị hai thanh trường thương ngăn lại.

Hai người không hiểu nhìn về phía quản gia, quản gia gật đầu với hai người, cười nói: "Đóng cửa!"

Cổng lớn màu đỏ son mới mở ra lại khép lại.

Trường Phúc nhìn bóng dáng Thái tử chậm rãi biến mất sau khe cửa, lúc này mới ý thức được cái gì, lo lắng hô: "Điện hạ, điện hạ!"

Dọc theo quãng đường này hắn ta vẫn luôn lo lắng không yên, điện hạ giấu cô nương ở Đông cung đến cầu hôn cũng không phải cử chỉ sáng suốt gì, nếu là chọc giận Lãng Vương, sao ông cụ có thể đồng ý chứ!

Hiện tại quả nhiên, Lãng Vương nổi giận rồi.

Mặc dù sau khi điện hạ đến thành Phụng Kinh hắn ta mới đi theo bên cạnh điện hạ, nhưng khi còn nhỏ từng nghe điện hạ kể không ít chuyện về Chử gia Việt Châu, cũng coi như có hiểu biết về tính tính của mấy vị Chử gia.

Hiện tại tình huống này nhìn qua là biết, Lãng Vương đây là muốn đóng cửa đánh chó... À không! Đóng cửa đánh Thái tử!

"Làm phiền Trung quý nhân, bảo đội ngũ lùi về phía sau?"

Dù sao cũng là Thái tử, nếu người khác nghe được cái gì, mất mặt.

Sao Trường Phúc có thể không nghe ra ý của quản gia, hắn ta do dự một chút, sau đó quay người bảo đội ngũ lùi đến đầu ngõ, chờ hắn ta trở lại, trông thấy Lễ bộ Thượng thư vẻ mặt kinh sợ, hận không thể tìm kẽ đất chui vào ở ngoài cổng: "..."

Ôi chao, quên mất một người.

Vả lại nhìn vẻ mặt này, cũng không kịp nữa rồi.

-

Chử Yến quay đầu nhìn cổng chậm rãi đóng lại, hắn nhíu mày quay đầu, vừa quay đầu đã giật mình hoảng sợ.

Chỉ thấy Lãng Vương cầm một cái chổi cao hơn cả người, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn.

Chử Yến: "..."

Sao không phải trường thương?

Nếu là cái chổi, hôm nay hắn không thể thoát được trận đòn này!

Thái tử co được dãn được, nở một nụ cười xán lạn: "Nhị gia gia..."

Hắn mới vừa cất tiếng gọi, Lãng Vương đã xách theo cái chổi nhanh chân đi về phía hắn.

Thái tử lập tức co cẳng chạy: "Nhị gia gia, ngài bình tĩnh trước đã, bình tĩnh trước đã..."

"Ai là Nhị gia gia của ngươi!" Lãng Vương cầm chổi múa mạnh mẽ uy phong, không hề nương tay: "Nhãi ranh, trưởng thành là không coi ai ra gì đúng không, hôm nay ta sẽ thay phụ thân ngươi dạy cho ngươi một bài học!"

Chử Yến vừa tránh vừa kêu: "Nhị gia gia, giờ ta là Thái tử rồi, không thể đánh... Á đau, á!"

"Thái tử?" Lãng Vương lại vung chổi: "Đừng nói ngươi chỉ là Thái tử, có làm Thiên tử ta cũng đánh!"

"Nói, ngươi giấu Trăn Trăn ở đâu rồi?"

Chử Yến bị đánh mấy phát vào đùi, đau nhe răng trợn mắt, dùng giọng Việt Châu nói: "Nhị gia gia, ta nói ta nói, ngài có thể ngừng đánh trước không?"

"Ngươi có nói không hả?!"

Thấy chân mình sắp lại chịu thêm đòn nữa, Chử Yến tay mắt lanh lẹ kéo một thị vệ qua, chốn sau lưng thị vệ: "Đông cung! Trăn Trăn ở Đông cung."

Lãng Vương nghe xong càng tức điên lên.

Đông cung? Hắn đưa người tới Đông cung!

Vậy chẳng phải chẳng mấy chốc khắp kinh thành đều biết Trăn Trăn đã ở Đông cung hai ngày nay sao?!

"Tên chó chết bầm này!"

"Ngươi muốn lật trời đúng không?"

Thị vệ bị kẹp ở giữa đi cũng không được, tránh cũng không phải, vẻ mặt đau khổ nhìn Lãng Vương.

Lãng Vương tiến lên kéo thị vệ ra, lại hung tợn dùng chổi đánh Thái tử mấy phát: "Dám dùng thanh danh của Trăn Trăn để uy h**p ta? Ta xem xem hôm nay ngươi có thể trốn chỗ nào!"

Chử Yến bị đánh một cái vào lưng, hắn cũng không để ý cơn đau nhói, vừa chạy vừa cầu xin tha thứ: "Nhị gia gia ta sai rồi, hôm nay ta đến để cầu hôn... Á!"

"Nhị gia gia, đừng đánh mặt mà, Trăn Trăn không thích nữa thì sao?"

"Hít, a, sắp gãy chân rồi."

"Nhị gia gia..."

Động tĩnh trong phủ và tiếng của Thái tử xuyên qua cổng lớn màu đỏ son, rõ ràng truyền đến trong tai Trường Phúc và Lễ bộ Thượng thư.

Lễ bộ Thượng thư ban đầu từ kinh hãi, rối loạn đến bây giờ đã hơi choáng váng.

Ông ấy cúi đầu, trong lòng không kìm được run rẩy.

Xong rồi, liệu ông ấy có bị ám sát không?

Trường Phúc thấy chân ông ấy run rẩy, thấy hơi không đành lòng, cộng thêm việc tự thấy bản thân thất trách không kịp thời kéo ông ấy đi, bèn thật lòng an ủi: "Chỉ cần đại nhân chôn sâu chuyện này trong bụng, có thể giữ được tính mạng."

Lễ bộ Thượng thư ngẩng đầu nhìn hắn ta một lát, đưa tay bịt lỗ tai: "Cái gì, Trường tổng quản nói gì cơ?"

"Hôm nay ta đi ra ngoài tạm thời bị điếc, không nghe thấy gì cả."

Trường Phúc: "..."

Kỹ thuật diễn vụng về quá.

Hắn ta cười nói: "Nếu lại có người thứ hai biết, bao gồm gia quyến của đại nhân, hậu quả sợ là..."

Lễ bộ Thượng thư gật đầu thật mạnh, tiếp tục giả điếc.

Trường Phúc biết ông ấy nghe lọt được, lại nói: "Điếc tạm thời cũng không phải vấn đề nhỏ, đợi lát nữa ta bẩm báo điện hạ, bảo Thái y khám cho đại nhân."

Lễ bộ Thượng thư vừa nghe là biết việc này có thể bỏ qua, vô cùng cảm kích: "Ơn của Trường tổng quản, ta sẽ khắc ghi trong lòng."

Trường Phúc gật đầu, không lên tiếng nữa.

Chẳng trách hôm nay điện hạ không mặc huyền bào, cũng không dùng thắt lưng vàng, càng không đội long quan, hóa ra là sớm biết sẽ phải chịu trận đòn này.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trường Phúc không có một gợn sóng.

Bắt cóc thiếu chủ nhà người ta hai ngày hai đêm, chịu trận đòn này cũng không oan.

Qua khoảng gần một canh giờ, động tĩnh bên trong mới chậm rãi ngừng lại.

Cổng lớn màu đỏ son lần nữa mở ra, quản gia đón Lễ bộ Thượng thư và bà mối vào phủ.

Lúc này, Thái tử điện hạ đã ngồi trong phòng, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.

Lễ bộ Thượng thư tận chức tận trách tiến lên nói tỏ rõ ý đồ đến đây hôm nay với Lãng Vương.

Thái tử điện hạ cũng đã chịu đòn rồi, hẳn là Lãng Vương cũng đã bớt giận, hôm nay hẳn sẽ thuận lợi cầu hôn.

Nhưng lại thấy Lãng Vương buông chén trà, lạnh lùng nói: "Bản vương không đồng ý!”

Lễ bộ Thượng thư: "..."

Trường Phúc liếc nhìn Thái tử đang ngồi ngay ngắn, hóa ra là uổng công ăn đòn à?

Chử Yến lạnh nhạt nhìn về phía mười hai bà mối, sau khi người sau nhận được tín hiệu thì nhao nhao hít vào một hơi thật sâu, hai quân ngoại giao còn không chém sứ thần, bọn họ chỉ là bà mối, hẳn là có thể an toàn đi ra ngoài.

Bọn họ là những bà mối có tiếng nhất thành Phụng Kinh, nếu có thể tác thành cuộc hôn nhân này, vậy thì không phải sẽ nâng cao tiếng tăm của bọn họ lên một bậc à?

Đến cũng đến rồi, chỉ có thể thử thôi!

"Vương gia, chuyện này..."

"Vương gia, chuyện này có thể bàn bạc thêm chút không?" Bà mối đi đầu lấy dũng khí, vung khăn ngắt lời Lễ bộ Thượng thư, tiến lên mấy bước nói: "Thái tử điện hạ của chúng ta nhân trung long phượng, dáng vẻ đường hoàng, bỏ lỡ lần này, có thể đi đâu tìm cô gia tốt như vậy chứ?"

"Đúng vậy đúng vậy, điện hạ văn võ song toàn, tính tình khiêm tốn, đốt đèn cũng không tìm thấy."

"Đúng đúng đúng, điện hạ và Huyện chúa quả thực vô cùng xứng đôi, mối lương duyên này thế gian khó tìm đấy ạ."

"Huyện chúa Nguyên Cẩn thân phận cao quý, dung mạo vô song, nhã nhặn hào phóng, dõi mắt cả thiên hạ, ngoài Thái tử điện hạ đẹp như tiên trên trời, phong độ nhẹ nhàng của chúng ta, còn có ai xứng với Huyện chúa Nguyên Cẩn chứ."

"..."

Trường Phúc và Lễ bộ Thượng thư lơ đãng liếc nhau một cái.

Tính tình khiêm tốn? Phong độ nhẹ nhàng?

Bọn họ đang nói ai thế?

Bình Luận (0)
Comment