Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 133

Vệ Trăn bị nhốt ở tẩm điện của Thái tử, không đi đâu được hết.

Hiện tại người biết nàng ở chỗ này chỉ có Tô Cấm và ám vệ của Thái tử, cung nữ và thị vệ bên ngoài cũng không biết, nếu nàng đường hoàng xuất cung như vậy, thế thì đồng nghĩa với việc thông báo cho mọi người, đêm qua nàng ở tại Đông cung.

Nếu tin này truyền ra, không biết tổ phụ và phụ thân, mẫu thân sẽ tức giận cỡ nào.

Nhưng nếu nàng cứ chờ ở chỗ này cũng không được!

Cũng không biết hiện tại tình hình ở phủ Lãng Vương thế nào?

Hắn để nàng ở lại chỗ này chạy tới phủ cầu hôn, thật sự sẽ không bị đánh gãy chân đấy chứ?

Chắc là không, suy cho cùng hắn là Thái tử, cho dù tổ phụ tức giận, c*̃ng sẽ không làm thật.

Vệ Trăn không yên lòng ăn sáng ở tẩm điện của Thái tử xong, Tô Cấm lập tức nói: "Cô nương, nô tỳ dẫn cô nương xuất cung."

Vệ Trăn sững sờ: "Có thể xuất cung?"

"Sẽ không bị người khác phát hiện chứ?"

Tô Cấm cười khẽ, dẫn Vệ Trăn đi đến cạnh giường Thái tử, ngay trước mặt Vệ Trăn, nàng ấy giơ tay chạm vào một khối hoa văn lồi hình rồng xoay trái xoay phải vài vòng, ngay sau đó, một loạt tiếng vang truyền đến.

Vệ Trăn quay đầu, thấy chiếc tủ bên tường dịch chuyển sang hai bên, lộ ra một hành lang đen nhánh.

"Con đường ngầm này thông tới biệt viện Hương Sơn." Tô Cấm nói.

Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên, nếu nàng trở về từ chùa Hương Sơn thì sẽ không ai nói được gì.

"Thập Bát và Thập Cửu sẽ đi qua đó cùng cô nương."

Vệ Trăn gật đầu nói cảm ơn rồi vội vàng tiến vào đường hành lang.

Tô Cấm giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau khi hai ám vệ đi vào thì lập tức đóng cửa lối ngầm.

-

Thánh thượng bãi triều xong là lập tức phái ám vệ thân tín đi phủ Lãng Vương tìm hiểu tin tức, lúc này ám vệ trở về bẩm báo chi tiết những gì hắn trốn trên mái hiên nhìn thấy.

Lâm Khuyết đứng một bên nghe mà ấn đường giật thình thịch.

Tuy nói bàn bối phận, Thái tử điện hạ là phận con cháu, nhưng dù sao hắn cũng là Thái tử, Lãng Vương như thế…

"Tốt, đánh hay lắm!"

Thánh thượng vỗ bàn tán thưởng, vẻ mặt thoáng có vẻ kích động: "Hai ngày trước còn vô lễ với Trẫm ở chỗ này, nhóc chó này, nên dạy cho nó một bài học!"

"Nửa đêm nửa hôm đưa cô nương nhà người ta vào Đông cung, chẳng ra thể thống gì, nên đánh cho nó một trận nhớ đời!"

"Lại đi cẩn thận theo dõi kỹ càng, có biến lập tức đến báo."

Ám vệ: "Vâng."

Lâm Khuyết: "..."

Sau khi ám vệ rời đi, hắn ta vụng trộm liếc nhìn Thánh thượng, thấy trên mặt Thánh thượng đầy vẻ vui mừng, ngay cả lúc phê tấu chương trong mắt cũng có ý cười.

Lâm Khuyết chợt hiểu ra.

Thánh thượng thật sự vui vẻ.

Mới đầu hắn ta chỉ đơn giản cho là Thánh thượng vui vẻ vì Lãng Vương dạy dỗ Thái tử, sau khi suy ngẫm kỹ càng, hắn ta đã nhìn thấy tầng ý nghĩa sâu xa hơn.

Thánh thượng thường nhắc tới chuyện cũ với hắn ta, mấy năm gần đây lại càng thường xuyên.

Từ trên nét mặt hoài niệm của Thánh thượng hắn ta không khó để nhìn ra, thời điểm đó Chử gia vui vẻ hòa thuận như thế nào, mặc dù c*̃ng thường xuyên gà bay chó sủa, nhưng đó là cuộc sống hạnh phúc mà ai cũng mong ngóng.

Lão gia tử Chử gia bị bệnh liệt giường từ rất sớm, có một quãng thời gian rất dài đều là Lãng Vương quản gia, Chử nhị gia, tam gia cũng đều còn sống, bọn họ thường xuyên cùng gây chuyện với Quận chúa không sợ trời không sợ đất, cùng nhau chịu phạt, về sau có thêm Thái tử, rồi sau đó lại có thêm Tống Hoài.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng được chứng kiến khung cảnh phồn hoa rực rỡ trong lời kể của Thánh thượng.

Hắn ta chỉ thấy Thánh thượng với Lãng Vương, phủ Quận chúa Thịnh An quân thần khác biệt, không nhìn thấy Lãng Vương cầm dây mây quản thúc tiểu bối, c*̃ng không thấy được Quận chúa xách đao chém cửa phòng Thánh thượng, càng không nhìn thấy Thái tử điện hạ nghịch ngợm nhảy lên nóc nhà lật ngói, xuống sông mò cá, cả ngày lăn lộn người dính đầy bùn, ở ngoài gây chuyện trở về, ăn vài đòn dây mây của Lãng Vương.

Lúc hắn ta nhìn thấy Thái tử điện hạ, tiểu thiếu niên đã trầm mặc ít nói, trong đôi mắt chứa hận ý ngập trời.

Hôm nay Thái tử làm ầm ĩ một trận như vậy, cũng coi như là phá vỡ cân bằng nhiều năm qua, mơ hồ khiến Thánh thượng thấy được quang cảnh ngày xưa, thảo nào Thánh thượng lại vui vẻ như vậy.

-

Lãng Vương đỡ trán nghe mười hai bà mối ngươi một câu ta một câu, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Rốt cuộc, ông cụ thực sự nghe không nổi nữa, giơ tay lên: "Được rồi!"

Cái gì mà hào hoa phong nhã, hiền hòa lễ độ, nói thêm câu nữa, sợ là trên trời sẽ giáng xuống một tia sấm bổ phủ Lãng Vương của ông cụ mất!

"Tạm thời chưa bàn đến chuyện cầu hôn, người đâu?"

Lãng Vương kiềm chế cơn giận không nhìn Thái tử, vừa thấy hắn là lại muốn cầm chổi lên đánh cho hắn một trận nữa: "Trả người lại rồi bàn gì thì bàn!”

Chử Yến ra hiệu cho Trường Phúc, người sau dẫn Lễ bộ Thượng thư và bà mối lui ra ngoài.

Đợi mọi người đều ra khỏi sảnh, Chử Yến vội vàng nói: "Nhị gia gia, hiện giờ chắc Trăn Trăn đang ở biệt viện Hương Sơn, đi từ lối ngầm trong tẩm điện của con tới, Nhị gia gia yên tâm, tuyệt đối không ai biết đêm qua Trăn Trăn ở trong Đông cung."

Lúc này sắc mặt Lãng Vương mới hơi tốt hơn một chút.

Nhưng trong lòng ông cụ vẫn tức không nhịn nổi, cho dù có đánh một trận nữa c*̃ng không thể xả hết cơn giận này!

"Trăn Trăn mới trở về, ta còn muốn giữ con bé ở nhà mấy năm, mời Thái tử điện hạ trở về đi."

Còn muốn giữ ở nhà mấy năm?

Hắn nào đợi được lâu đến thế!

Chử Yến nhìn ra bên ngoài, thấy bốn phía không ai, hắn đứng dậy nhanh chóng đi đến trước mặt Lãng Vương, quỳ xuống trước mặt Lãng Vương ôm lấy đầu gối ông cụ chơi xấu như khi còn bé: "Nhị gia gia, mấy năm không được, quá lâu, con sắp hai lăm tuổi rồi, không chờ được nữa."

"Nếu không người lại đánh con một trận đi?"

"Đánh một trận trừ một năm, có được không?"

Vào khoảnh khắc bị Chử Yến ôm lấy chân lắc lư chơi xấu đó, Lãng Vương bỗng thấy hoảng hốt.

Một khắc này, giống như về tới Chử gia ở Việt Châu, nhóc con này đánh nhau với người ta bị thua trở về, khóc xin ông cụ bênh vực hắn.

'Nhị gia gia, bọn họ ức h**p người quá đáng, mấy người đánh một mình con, người phải đòi lại công bằng cho Yến Yến.'

'Đánh thua thì thua, chuyện trẻ con, ta làm thế nào được?'

'Đánh lại chứ! Nếu nhị gia gia ngại đánh thì gọi nhị thúc công, tam thúc phụ, cô cô đi đánh.'

Nhớ lại quá khứ, hốc mắt Lãng Vương đột nhiên chua xót.

Nếu thiên hạ chưa loạn, giờ này khắc này, Chử gia Việt Châu hẳn vẫn vô cùng náo nhiệt, c*̃ng hoà thuận vui vẻ, đâu đến mức phân ly tan tác thế này.

"Nhị gia gia, nhị gia gia?"

Lãng Vương hoàn hồn, cúi đầu trừng mắt nhìn Thái tử đang ghé vào trên gối mình: "Qua năm nay ngươi mới hai mươi hai, lừa bịp ta già không nhớ rõ?"

Đã bao nhiêu năm.

Từ sau khi mẫu thân hắn đi, hắn chưa từng nũng nịu chơi xấu trước mặt ông cụ, c*̃ng chưa từng sinh động hoạt bát như vậy.

Mỗi lần ông cụ nghe được người khác nói Thái tử vui giận thất thường, tính tình tàn bạo, tim đều sẽ đau xót, nếu là mẫu thân hắn vẫn còn, hắn nhất định sẽ là thiếu niên lang nổi bật nhất, lộng lẫy nhất thành Phụng Kinh.

Mọi chuyện năm đó, găm sâu vào trong lòng tất cả mọi người, mỗi lần nhớ tới, đều lòng như đao cắt.

Mỗi người đều đang trốn tránh, đồng thời cũng tận lực tránh né tiếp xúc thân cận với nhau vì sự an bình của triều đình, cho nên bọn họ càng chạy càng xa, dường như sự ấm áp đã từng chỉ là một giấc mộng.

"Nhị gia gia." Chử Yến nói: "Qua không lâu nữa là nhị gia gia có thể ôm chắt trai."

Lãng Vương cười hừ một tiếng: "Dung Cẩm còn nhỏ, không thành hôn nhanh như vậy ."

Chử Yến vội vàng chỉ mình: "Là con là con, con không nhỏ, Trăn Trăn cũng không nhỏ."

Lãng Vương liếc hắn một cái, ngẩng đầu, vệt nước trong mắt biến mất.

Năm đó Chử gia cưới đại thiếu phu nhân, bởi vì trong nhà không có chủ mẫu, là ông cụ một tay xử lý.

Bây giờ cảnh còn người mất, đứa trẻ ngày xưa c*̃ng đến tuổi thành hôn.

"Nhị gia gia, con là người nhìn lớn lên đó, người ngẫm lại, trên đời này ngoài con ra người có thể yên tâm giao Trăn Trăn cho ai?"

Lãng Vương tức giận gõ trán của hắn: "Chính vì nhìn ngươi lớn lên, ta mới không yên lòng."

"Khi còn bé ngươi chính là một con khỉ hoang, suốt ngày nhảy nhót lung tung, có họa nào mà chưa từng gây ra?"

Ánh mắt Chử Yến hơi lóe lên, nhẹ nhàng vùi đầu vào đầu gối Lãng Vương: "Nhưng giờ con đã trưởng thành rồi."

Lãng Vương ngẩn người, sau đó mới giống như nhiều năm trước, đưa tay xoa đầu hắn: "Ừ, trưởng thành rồi, bây giờ c*̃ng không gọi là gây chuyện nữa, gọi là tiếng xấu lan xa, uy chấn tứ phương, khiến cho người ta phải nhượng bộ lui binh."

Chử Yến lặng lẽ nhếch môi, giọng mềm nhũn: "Chứng tỏ nhị gia gia biết cách dạy dỗ."

"Thương pháp của con là được nhị gia gia chân truyền đấy."

Lúc này cơn giận trong lòng Lãng Vương đã sớm tiêu tan, nghe vậy chỉ cười.

Những năm đó mặc dù Chử Yến ở tại Tề gia, nhưng thương pháp của hắn và Tống Hoài đều là Lãng Vương tự tay dạy.

"Trăn Trăn cũng học nền tảng kha khá rồi, ta định ít ngày nữa sẽ dạy cho Trăn Trăn bộ thương pháp này, về sau ngươi c*̃ng để ý dạy dỗ con bé một chút." Lại qua một hồi lâu, Lãng Vương nói.

Ánh mắt Chử Yến sáng lên, ngẩng đầu: "Nhị gia gia đồng ý rồi!"

Lãng Vương nhìn hắn một cái: "Ta đồng ý thôi cũng vô dụng, cô cô và dượng của ngươi gật đầu mới được."

Chử Yến nhanh chóng đứng dậy, vui vô cùng: "Cảm ơn nhị gia gia, con lập tức tới phủ Quận chúa."

Nhưng hắn mới bước ra mấy bước lại nhanh chóng quay về, nhào vào lòng Lãng Vương ôm cổ Lãng Vương giống như khi còn bé.

Lãng Vương sững sờ, sau đó cười khẽ, giơ tay vỗ vỗ lưng của hắn: "Đi đi, nhớ mang theo đống rương đỏ của ngươi.”

Chử Yến lắc đầu: "Đây là cho nhị gia gia, bên phía cô cô con cũng chuẩn bị một phần khác.”

"Vậy được rồi, chờ phủ Quận chúa có tin tức, ta mới nhận chúng vào phủ Lãng Vương." Lãng Vương nói.

Chử Yến ngồi thẳng dậy, gục đầu xuống: "Nhị gia gia không thể nhận trước à…"

Lãng Vương hừ một tiếng: "Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, cô cô ngươi không gật đầu, ta sẽ không nhận."

"Vâng."

Chử Yến giơ tay hất mấy lọn tóc đang rũ xuống trước ngực ra sau lưng, xoay cổ: "Giờ con đi sang ăn vạ cô cô."

Lãng Vương: "..."

Nhìn cái dáng vẻ thèm đòn kia kìa, chổi của ông ấy đâu?

"Ngươi có đi không hả?"

Chử Yến nghe được mùi nguy hiểm, lập tức quay người đi ra sảnh: "Đi, lập tức đi!"

Lúc Chử Yến vào cửa bị đánh chật vật cỡ nào, lúc này đi ra ngoài lại hăng hái cỡ đó.

Trường Phúc nhìn vậy là biết, chuyện ổn rồi!

Hắn ta cười hì hì nghênh đón, lại thấy Thái tử lắc lắc ống tay áo: "Đi, đi phủ Quận chúa Thịnh An."

Nụ cười trên mặt Trường Phúc ngưng lại.

Chẳng lẽ còn phải tới phủ Quận chúa chịu đòn nữa sao?

Lễ bộ Thượng thư thấy Thái tử để lại mấy chục cái rương đỏ chót, nhíu mày, tay không tới phủ Quận chúa?

Không tốt lắm đâu?

Vừa rồi không ra sức ở phủ Lãng Vương, ông ấy hơi áy náy, lập tức muốn tiến lên bẩm báo việc này với Thái tử, nhưng vào lúc này ông ấy trông thấy một con ngựa cao lớn ngừng lại ngoài ngõ nhỏ, trên lưng ngựa là Diêm Vương sống của Ngự sử đài.

Nhìn thấy gương mặt lạnh như khối băng kia, ông ấy theo bản năng suy tư gần đây mình có xúc phạm điều luật trời... à nhầm, làm gì trái luật pháp hay không.

Cũng may không phải Diêm Vương sống tới bắt người, là đến đưa rương sính lễ cầu hôn cho Thái tử điện hạ.

Sau khi Tống Hoài đi, Lễ bộ Thượng thư mới dám ngẩng đầu nhìn đống hòm xiểng đỏ giống hệt chỗ ở phủ Lãng Vương kia, không khỏi cảm thán, Thái tử điện hạ chuẩn bị thật là chu đáo.

-

Lúc này, Vệ Trăn bị hai ám vệ ngăn ngoài biệt viện Hương Sơn.

Vệ Trăn nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Thố Thập Bát: "Điện hạ nói, hôm nay không cho cô nương xuống núi."

Vệ Trăn: "... ?!"

"Vì sao?"

"Ta cũng không rõ lắm, tóm lại điện hạ nói nếu mà cô nương xuống núi, ta và Thập Cửu sẽ xong đời." Thố Thập Bát nói.

Vệ Trăn đánh không lại bọn họ, cũng biết bọn họ nhận lệnh của Thái tử không có khả năng thả nàng đi, sau mấy phen bàn bạc không thành công, nàng quay đầu tiến vào Kim Y lâu.

Nàng muốn xem xem, hôm nay hắn có thể bày ra trò gì?

Cùng lúc đó, Thánh thượng cũng biết Thái tử đã qua ải của Lãng Vương, đang tới phủ Quận chúa, mắt Thánh thượng còn sáng hơn vừa nãy.

Lãng Vương thương yêu hắn nên chỉ dùng chổi, phủ Quận chúa thì chưa chắc.

Chắc chắn phải chịu một trận đòn đau đây.

Binh trận của Như Sương, trận pháp của Lan Đình, đều không thể khinh thường.

Thánh thượng cười trên nỗi đau của người khác, nụ cười quá rõ ràng, khiến Lâm Khuyết không khỏi hoài nghi, hay là vừa rồi hắn ta phán đoán sai?

Thánh thượng chỉ đơn giản là muốn nhìn Thái tử bị đánh?

-

Lúc Chử Yến đến phủ Quận chúa, cổng lớn phủ Quận chúa đã mở rộng, vả lại ngoài cổng không có thị vệ nào.

Chử Yến ngồi trên loan giá kéo rèm ra nhìn vào bên trong phủ, trong đại viện không có một ai.

Hắn tập trung lắng nghe một hồi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Không dưới trăm người.

Bày trận lớn như vậy sao?

Trường Phúc c*̃ng thăm dò nhìn quanh, thấy cửa mở rộng vả lại không có bất cứ động tĩnh gì, tim đập hụt một nhịp, đây cực kỳ giống gậy ông đập lưng ông.

Cũng may lần này hắn ta cơ trí, để Lễ bộ Thượng thư và bà mối thị vệ đều chờ ở đầu ngõ.

Chử Yến bước xuống loan giá, Trường Phúc lo lắng đi lên: "Điện hạ, thế này hình như, không thích hợp lắm."

Đến cầu hôn, sao mà như vượt ải thế này?

Chử Yến nhướng mày, lắc đầu: "Tính tình cô cô vẫn nóng nảy như vậy."

Sớm nghe nói trước kia cô cô rất có uy danh trên chiến trường, hôm nay hắn nhân tiện tới trải nghiệm.

Trường Phúc: "... ."

Ngài biết vậy còn nhiều lần trêu chọc Quận chúa?

"Ở chỗ này chờ Cô."

Trường Phúc gật đầu: "Vâng."

Hắn ta có hơi hiểu ra vì sao hôm nay điện hạ không cho cô nương trở về, cô nương mà đến, giúp bên nào cũng không được.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử chống nạnh: Hôm nay Cô không đạt được mục đích tuyệt đối không trở về!

Bình Luận (0)
Comment