Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 134

Chử Yến vừa bước vào phủ Quận chúa, cánh cổng lập tức đóng lại.

Có tiền lệ ở phủ Lãng Vương, lần này Trường Phúc bình tĩnh hơn, hắn ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, hy vọng điện hạ có thể đi ra trước buổi trưa, vậy thì có lẽ còn có thể kịp về biệt viện Hương Sơn ăn trưa cùng cô nương.

Chử Yến đứng trong sân viện rộng lớn, bị thị vệ vây quanh vài vòng.

Hắn âm thầm quan sát một vòng, biết đây là binh trận đã được bày sẵn từ trước, những năm cô cô ở trên chiến trường, hắn còn nhỏ nên mới chỉ là nghe nói, nhưng chưa từng chứng kiến tận mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy binh trận của cô cô.

Trên chiến trường binh trận cũng không hiếm thấy, một trận pháp tinh vi thường thường có thể được đến thu hoạch không tưởng tượng được, trận pháp dưới mắt này hắn chưa từng thấy, nhưng còn chưa bắt đầu, hắn đã mơ hồ cảm nhận được sát khí.

Hắn vô thức thu hồi thái độ thờ ơ.

Vệ Như Sương đứng trong trận, xa xa ném cho hắn ném một thanh trường kiếm chưa mài lưỡi: "Phá trận, hôm nay ngươi sẽ có cơ hội được như ước nguyện.”

Chử Yến nhận lấy trường kiếm, nhướng mày: "Thật chứ?"

Vệ Như Sương hừ lạnh một tiếng, cất giọng quát: "Ra tay!"

Lập tức, sát khí xung quanh đổ dồn về phía Chử Yến.

Chử Yến quét ngang trường kiếm, hơi cụp mắt.

Vũ khí hắn am hiểu nhất là trường thương, tiếp đó là đao pháp, đều được Nhị gia gia chân truyền, kiếm pháp, là hắn yếu nhất.

Nhưng trận pháp trước mắt lại là kiếm trận.

Không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, tia sáng lạnh đập vào mặt, hắn rút kiếm nghênh đón.

Nửa khắc đồng hồ về sau, Chử Yến xoay người lùi ra khỏi trận, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Trận này khó phá hơn hắn tưởng.

Vệ Như Sương cầm trường kiếm trong tay, đứng trong trận kiêu ngạo nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Võ công của ngươi quả thực đã đạt tới đỉnh cao, nhưng chớ quên, thiên địa rộng lớn có người tài ba, phương pháp có thể áp chế ngươi tuy ít, nhưng không có nghĩa là không có."

Chử Yến xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp thị vệ, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Như Sương, sau đó cụp mắt nhìn cánh tay đang run nhè nhẹ của bản thân.

Nếu kiếm đã mài lưỡi, cánh tay này của hắn ắt sẽ bị thương nặng; nếu đây là trên chiến trường, quân địch sẽ không cho hắn cơ hội th* d*c, dù có giết được đường máu thoát ra, chắc chắn c*̃ng sẽ phải nếm chút đau khổ.

Người ra từ phủ Lãng Vương ít nhất phải am hiểu hai loại binh khí, trước kia hắn chỉ nghe nói về thương pháp của cô cô, nghĩ một loại khác chắc hẳn là đao, lại không ngờ rằng, là kiếm.

Chử Yến nhìn thị vệ quanh mình, đột nhiên nhớ tới ngày hắn và Tống Hoài xuất sư, quà xuất sư mà nhị gia gia đưa cho bọn họ, không khỏi cảm thấy chấn động.

Một trăm người...

Bọn họ không phải thị vệ!

Mà là thân binh của cô cô!

Khó trách từ đầu đến cuối hắn đều không tìm thấy sơ hở, thì ra là thế.

Một trăm thân binh cùng họ thao luyện, gần như là cùng ăn cùng ở, không biết đã trải qua bao nhiêu lần rèn luyện, sự ăn ý không phải người thường có thể so sánh.

Chút tản mạn cuối cùng của Chử Yến cũng dần dần biến mất.

Sau đó chính là quá trình đánh cờ dài lâu.

Mới đầu, Chử Yến khí thế hung ác, dường như muốn phá trận bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng càng về sau, tốc độ của hắn lại càng chậm, thậm chí có mấy lần, trận pháp sắp bị phá vỡ, hắn lại chủ động thu tay, chừa lại cho đối phương một cơ hội th* d*c.

Nhưng cũng không phải là nhường nhịn, mà là đang lặp đi lặp lại phỏng đoán, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Vệ Như Sương thấy vậy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Tiểu tử này vẫn thông minh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nhìn ra mình có ý truyền thụ.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, sau đó Chử Yến đột nhiên nhìn về phía Vệ Như Sương, nhếch môi cười một tiếng: "Cô cô, trận phá rồi."

Dứt lời hắn chỉ thẳng trường kiếm lên trời, chuẩn bị phá trận, nhưng đúng vào lúc này, kiếm pháp của Vệ Như Sương đột nhiên thay đổi, cất giọng nói: "Biến trận!"

Thoáng chốc, gió đổi mây vần, sát khí tan hết, tùy theo mà đến là gió xuân ấm áp, nhưng giờ này khắc này đối với Chử Yến mà nói, loại ấm áp này còn có lực uy h**p hơn sát trận vừa rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn ngẩn người, kiếm đã đâm thẳng trong không khí phóng đến, nhắm thẳng mặt của hắn.

Chử Yến nghiêng người tránh thoát, lần nữa lùi ra khỏi tâm trận.

"Trận pháp thay đổi trong nháy mắt, nửa giây chần chờ cũng có thể đánh mất thời cơ tốt, giẫm vào cạm bẫy." Giọng nói lạnh lẽo của Vệ Như Sương lần nữa truyền đến: "Bất cứ lúc nào đều không thể phớt lờ, nhất là, vào lúc sắp lấy được thắng lợi."

Lúc này trong mắt Chử Yến đã không chỉ có nghiêm túc, còn lóe ra từng tia sáng.

"Cảm ơn cô cô dạy bảo."

Trận pháp lần này có khác biệt rất lớn so với sát trận, giống như gió xuân chầm chậm, yên tĩnh bình yên, ngay cả nguy hiểm đều tới một cách ôn hòa, chỉ khi nào không tránh thoát, chính là trí mạng, hết lần này tới lần khác lại khiến người ta không chỗ có thể trốn, không có sát khí, ngươi căn bản không cảm giác được rốt cuộc thanh kiếm kia sẽ xuất hiện khi nào.

Lần này Chử Yến dùng thời gian nhiều gấp đôi ban đầu, mới xông qua trận.

Toàn thân hắn giống như là bị dây mây đánh mạnh một trận, không một chỗ không bị thương.

Một trăm thị vệ tùy theo tản ra, Vệ Như Sương đứng ở dưới hiên lẳng lặng nhìn hắn.

Chử Yến chậm rãi tiến lên, kêu: "Cô cô."

Vệ Như Sương liếc nhìn bước chân hơi lảo đảo của hắn, cong môi: "Đau không?"

Chử Yến ngước mắt, gật đầu: "Đau."

"Đau là được rồi." Vệ Như Sương giống như không nghe ra hắn đang làm nũng, lạnh lùng nói: "Hôm nay sẽ để cho ngươi biết, nếu Trăn Trăn chịu chỉ một chút tủi hờn trên tay ngươi, ta có rất nhiều biện pháp để trừng trị ngươi."

Chử Yến nghe được bà ấy nói bóng gió, vội vàng nhanh chân đi đến dưới hiên: "Cô cô đồng ý rồi!"

Vệ Như Sương đến gần hắn, giơ ngón trỏ, chỉ về phía hậu viện: "Thấy không?"

Chử Yến nhìn theo tầm mắt của bà ấy, ngoại trừ đường nhỏ rải đá cuội, cái gì c*̃ng không nhìn thấy, nhất thời không kịp phản ứng.

"Đi men theo con đường này vào trong, tìm thấy dượng của ngươi trong vòng hai canh giờ, chúng ta sẽ đồng ý hôn sự này." Vệ Như Sương nói.

Chử Yến cứng đờ quay đầu nhìn Vệ Như Sương: "Vẫn còn?"

Vệ Như Sương nhún vai không nói gì.

Chử Yến trầm mặc một lát, đưa tay kéo ống tay áo của bà ấy: "Cô cô, hiện tại toàn thân con chỗ nào cũng đau, có thể đợi thêm một lát nữa không?"

Trong hai canh giờ, nghe đẽ thấy ải này không dễ chịu.

Vệ Như Sương kéo ống tay áo của mình ra, lạnh lùng vô tình nói: "Ải này của ta vừa kết thúc là bên chỗ dượng ngươi đã đốt hương rồi, tùy ngươi có đi hay không."

Chử Yến: "..."

Đã đốt hương sao không nói sớm?

Lúc này hắn không chút do dự xoay người bước lên con đường đá cuội.

Nhìn bóng lưng hắn, khuôn mặt đang banh chặt của Vệ Như Sương bỗng dưng thả lỏng, giữa lông mày hiện ra ý cười.

Oắt con, học rất nhanh!

"Nhớ bảo vệ kỹ mặt của ngươi." Vệ Như Sương đột nhiên nghĩ đến cái gì, cất giọng hô.

Bà ấy cảm thấy Trăn Trăn coi trọng tên oắt con này, khả năng cao là vì gương mặt kia, điều này quả thực là được chân truyền từ bà ấy.

Chử Yến nghe lời này, mặc dù bước chân chưa ngừng nhưng khóe môi lại giật giật.

Bảo vệ kỹ mặt của hắn?

Dượng muốn đánh mặt hắn?

Rất nhanh, hắn đã biết ý của Vệ Như Sương.

Hắn còn chưa ra khỏi con đường đá kia đã vào trận.

Trận pháp biến ảo khôn lường, cây cối bụi hoa, hòn non bộ đều có thể làm trận, mỗi bước một bước đều vô cùng gian nan.

Mới đi tầm mười bước y phục đã thủng rất nhiều lỗ lớn, không giống với kiếm chưa mài lưỡi, cành cây, đá tảng nơi đây thực sự có thể làm hắn đổ máu.

Chử Yến từng học binh trận, mặc dù khi đó sở trường của hắn là thương đao pháp, nhưng cũng từng nghiêm túc học tập, dù sao trên chiến trường không thể không biết trận pháp, cho nên lúc đối phó binh trận của Vệ Như Sương hắn vẫn xem như có nắm chắc.

Nhưng bây giờ, hắn có cảm giác bị áp chế.

Hắn chưa từng tiếp xúc trận pháp lợi hại như vậy.

Một bước sai, lập tức như cuồng phong mưa rào ập tới, không hề nể tình.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Chử Yến vẫn chưa ra khỏi con đường đá kia, trên người cũng đã chồng chất vết thương.

Hắn hít sâu một hơi đứng vững, để cho bản thân bình tĩnh lại.

Nếu cứ đi như vậy, đừng nói hai canh giờ, thậm chí là một ngày cũng không đi ra được, nếu mà ngất ở trong này, vậy thì thật sự quá mất mặt.

Dù sao, hôm nay hắn đến cầu hôn.

Hắn sớm biết trận pháp của dượng cực kỳ lợi hại, nhưng không nghĩ tới, sẽ lợi hại như vậy.

Cho nên đêm đó hắn có thể lẻn vào phủ Quận chúa, là dượng cố ý thả hắn vào.

Chử Yến nhắm mắt lại, nín thở tập trung cảm thụ động tĩnh chung quanh.

-

Sâu trong rừng, xung quanh một cái đình bát giác treo mấy lớp màn lụa, có thể cản sương gió nắng gắt.

Mới tháng Mười, Cố Lan Đình đã mặc áo khoác, giữa những ngón tay thon gầy kẹp một quân cờ bạch ngọc, muốn rơi không rơi.

Dường như phát hiện động tĩnh gì, ông ấy ngước mắt nhìn vào trong rừng, lại liếc mắt nhìn cây hương đang cháy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Nửa canh giờ có thể đi ra đường đá cuội, có chút bản lĩnh.

Quân cờ trong tay ông ấy rơi xuống, trên bàn cờ sát khí mọc lan tràn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên bàn cờ dần dần trở nên tĩnh lặng, cây hương ở một bên c*̃ng sắp cháy đến cuối cùng.

Một quân cờ cuối cùng rơi xuống, vào khoảnh khắc tàn hương dập tắt, có bóng người lảo đảo xông ra từ trong rừng.

Cố Lan Đình ngẩng đầu, xuyên thấu qua màn lụa, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lảo đảo đi về phía ông ấy. Từ khi trận thành, hắn là người thứ nhất có thể xông từ bên trong ra.

Không mặc huyền bào, không thắt lưng vàng, không đội long quan, hắn đã sớm đoán được hôm nay có cái gì đang chờ hắn.

Hôm nay, hắn chỉ là Chử Yến, không phải Thái tử.

Cố Lan Đình ngồi thẳng lên, tựa lưng vào ghế ngồi, chờ người kia đến gần.

Rất nhanh, một cái tay đầy vết trầy xước kéo mở màn lụa, Thái tử dáng vẻ chật vật yên lặng ngồi đối diện ông ấy: "Dượng."

Cố Lan Đình rót cho hắn một ly trà, nói: "Mặt không bị thương, là cô cô ngươi nhắc nhở ngươi?"

Chử Yến đưa tay uống một hơi cạn sạch, rầu rĩ đáp lại.

Cuối cùng hắn cũng hiểu lúc ấy vì sao cô cô nói là xông qua binh trận, hắn mới có cơ hội được như ước nguyện.

Ở trong trận pháp này, tất cả ải khó lúc trước đều có vẻ dễ dàng hơn nhiều.

Hắn bị vây ở trong trận rừng đào, lần đầu tiên cảm thấy ngạt thở, suýt nữa thôi, là hắn không thể đi ra đúng hạn.

"Chuyện chọn hôn phu, Trăn Trăn giống mẫu thân của con bé." Cố Lan Đình cười nói: "Đều coi trọng mặt."

Chử Yến: "... Dượng đang khen mình hay là khen con?"

Bình Luận (0)
Comment