Những năm này dượng đóng cửa không ra ngoài, dường như theo thời gian dần trôi cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng mãi đến tiệc cưới của Tề gia, hắn mới được chứng kiến phong thái một thời vang danh thành Phụng Kinh của dượng là như thế nào.
Đó còn là các phu nhân đều đã thành hôn, nếu quay ngược lại năm đó, khi bọn họ chưa xuất giá, không biết sẽ náo động đến mức nào.
"Những năm này dượng không ra khỏi cửa, không phải một phần nguyên nhân là vì chuyện này đấy chứ?”
Cố Lan Đình liếc hắn một cái, lại rót thêm một ly trà cho hắn: "Nói như vậy, ánh mắt của Trăn Trăn không bằng mẫu thân của con bé."
"Năm đó ta xuất hiện, vạn người chen lấn muốn nhìn, nhà nhà đổ xô ra đường ngắm nhìn. Còn ngươi là khiến cho người ta sợ hãi dựng thẳng lông tơ, đóng cửa không dám ra."
Chử Yến: "..."
"Dù sao, con đã tìm thấy dượng trong thời gian quy định."
Mặc kệ thanh danh của hắn ác hay không ác, hắn chắc chắn sẽ cưới nàng!
Huống hồ...
"Trăn Trăn không sợ con."
Ánh mắt Cố Lan Đình khẽ quét qua người hắn, dường như muốn nói, nếu không phải gương mặt này, ngươi xem con bé có sợ hay không.
Chử Yến nghẹn họng.
Mặc dù hắn không đồng ý với cách nói của Cố Lan Đình, nhưng vẫn không tự chủ được xoa mặt.
Trăn Trăn không phải là… thật sự chỉ thích gương mặt này của hắn chứ?
"Cảm giác thế nào?" Cố Lan Đình đột nhiên nói.
Chử Yến thả tay xuống, nhìn vết thương trên người: "Cảm giác... Rất lợi hại."
Ánh mắt Cố Lan Đình bỗng dưng lạnh xuống: "Hết rồi?"
Chử Yến vội vàng ngồi thẳng người: "Còn!"
Hắn trầm mặc một hồi, đứng dậy, đưa tay trịnh trọng thi lễ với Cố Lan Đình: "Cảm ơn dượng dạy bảo."
Đương nhiên hắn biết cô cô và dượng làm như vậy nhìn như đang thử thách, thực ra là đang truyền thụ trận pháp cho hắn.
Nhưng...
Chử Yến hơi chột dạ nhìn Cố Lan Đình.
Cố Lan Đình nghe vậy vẻ mặt dịu đi, c*̃ng không chú ý tới hắn chột dạ, hỏi: "Hiểu bao nhiêu?"
Chử Yến ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói chi tiết: "Nếu trận pháp không thay đổi, lần tiếp theo, hẳn là có thể bình an không việc gì đi ra."
Cố Lan Đình: "..."
Như này rõ ràng là không học được gì cả.
Dường như nhìn ra Cố Lan Đình ghét bỏ, Chử Yến nói: "Cũng không phải là không học được gì, chí ít học được cách phá trận này."
Trời cao chứng giám, dù đều là trận pháp, nhưng trận của cô cô và dượng bày trận cũng không phải là cùng một loại, vả lại còn toàn là trận pháp mạnh nhất của bọn họ, hắn có thể xông ra đã không tệ rồi, nào có rảnh quan sát học tập.
Cố Lan Đình không thèm che giấu vẻ ghét bỏ, khẽ chậc một tiếng: "Được rồi, đi đi."
"Mấy ngày nữa, bảo Trăn Trăn đi thử một lần."
Chử Yến biết rõ Cố Lan Đình cố ý muốn truyền thụ trận này, nhưng trận pháp này quá nguy hiểm!
"Dượng, Trăn Trăn không biết khinh công,hay là đợi lúc khác thử lại?"
Chí ít, để nàng lại luyện tập thân pháp thêm một thời gian nữa.
Cố Lan Đình lại nói: "Không sao, cứ để con bé đi thử một lần trước đã."
"Trận pháp khác với tập võ, ta không biết công phu quyền cước cũng có thể bày trận xông trận, có lẽ, Trăn Trăn cũng có thiên phú trên mặt này."
Cố Lan Đình nói như thế, Chử Yến cũng không phản bác nữa.
"Đúng rồi, bên phía cô cô ngươi thế nào?"
Chử Yến: "Học xong rồi."
Lúc này Cố Lan Đình mới lộ vẻ hài lòng.
Chử Yến nhân cơ hội nói: "Dượng, vậy hôn sự này?"
Cố Lan Đình ngước mắt nhìn hắn, Chử Yến không tránh không né, lẳng lặng chờ đợi, rốt cục, Cố Lan Đình rũ mắt: "Nghe cô cô ngươi."
Như vậy, tức là đã đồng ý.
Khóe môi Chử Yến cong lên, hắn chắp tay: "Cảm ơn dượng."
Lúc đến thì lảo đảo chật vật, lúc đi lại nhanh nhẹn như gió.
Cố Lan Đình mỉm cười lắc đầu, sau đó lại chậm rãi thu lại ý cười.
Hôm nay, ông ấy lại ở nhìn thấy bóng dáng thuở niên thiếu của Chử Yến trên người hắn.
Nếu Trăn Trăn thật sự có thể khiến hắn ra thoát khỏi quá khứ, cũng coi là mọi người đều vui.
Vệ Như Sương biết Cố Lan Đình đồng ý, cũng không làm khó nữa, thả cho Lễ bộ Thượng thư và bà mối vào phủ, giả vờ giả vịt cân nhắc một phen mới đồng ý.
Lễ bộ Thượng thư thở phào một hơi, cuối cùng là không làm nhục sứ mệnh.
Mặc dù... Hình như ông ấy c*̃ng không góp công sức gì.
Chử Yến vừa thấy đám người Lễ bộ Thượng thư được tiến vào phủ, đã lập tức chạy thẳng đến biệt viện Hương Sơn.
Vết thương trên người hắn không tiện để cho người khác trông thấy, nhưng Trăn Trăn có thể nhìn.
-
Vệ Trăn chờ từ sáng sớm đến hoàng hôn, Thập Bát mới tới bẩm báo: "Điện hạ trở về rồi."
Vệ Trăn vội vàng đứng dậy: "Điện hạ ở đâu?"
"Ở tẩm điện, điện hạ bị thương, bị thương rất nghiêm trọng." Thố Thập Bát dừng một chút, bình tĩnh nói.
Vệ Trăn giật mình, thất thanh nói: "Bị thương?"
Còn bị thương rất nghiêm trọng?
Không phải hắn đi cầu hôn à, sao lại bị thương rất nghiêm trọng: "Gặp thích khách trên đường à?"
Thỏ Thập Bát lắc đầu: "Không phải."
Bước chân Vệ Trăn khựng lại, không phải thích khách, vậy thì là...
"Điện hạ chịu một trận đòn ở phủ Lãng Vương, lúc sau đi từ phủ Quận chúa ra, toàn thân đều là máu." Thố Thập Bát nghĩ đến lời dặn của Thái tử, ra sức thêm thắt: "Toàn thân trên dưới không có một chỗ lành lặn, là bị khiêng về."
"Còn nữa... mặt của điện hạ cũng bị thương, một vết cắt rất dài!"
Sắc mặt Vệ Trăn chợt thay đổi, nàng sững sờ nhìn Thố Thập Bát một lát rồi vội vàng chạy về phía tẩm điện của Thái tử.
Không có khả năng!
Sao tổ phụ và phụ thân mẫu thân có thể ra tay với hắn nặng như vậy được?
Tổ phụ và phụ thân mẫu thân nhìn lớn hắn lên, mẫu thân nói đánh gãy chân cũng chỉ là nói đùa, sao nỡ tổn thương hắn.
Vệ Trăn vội vã bước vào tẩm điện của Thái tử, Chử Yến 'vừa vặn' cởi áo bào ra, trên áo trong màu trắng, vết máu vô cùng rõ ràng.
"Điện hạ!" Vệ Trăn bị từng vết máu kia dọa giật mình.
Chử Yến nhẹ nhàng xoay người, Vệ Trăn lập tức nhìn vết thương cực kỳ đáng sợ trên mặt, tim run rẩy, vội vàng chạy tới, nàng không dám tin nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy toàn thân hắn thực sự đầy vết máu, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, nhìn hắn nức nở nói: "Điện hạ, đã… xảy ra chuyện gì thế này?"
Chử Yến trông thấy ánh nước trong mắt nàng, tim tê rần, nhưng vẫn là che giấu chột dạ nhìn nàng: "Trăn Trăn, mặt Cô bị thương, thái y nói sẽ để lại sẹo, sẹo rất to.”
Nước mắt Vệ Trăn rơi lã chã.
Một vết cắt dài máu me đầm đìa như vậy, hắn đau tới mức nào chứ?
"Điện hạ..."
Nàng muốn giơ tay chạm vào, nhưng lại sợ làm hắn đau, tay dừng ở giữa không trung, gần như khóc không thành tiếng.
Chử Yến nhíu mày.
Đây là đau lòng hắn, hay là sợ trên mặt hắn có sẹo khó coi?
"Tại sao có thể như vậy..." Vệ Trăn đau lòng nghẹn ngào: "Là ai làm chàng bị thương? Không phải chàng mang ám vệ theo à, sao lại bị thương đến mức này?”
"Trăn Trăn, nếu trên mặt Cô có sẹo, có phải nàng sẽ không thích nữa không?" Chử Yến thấy nàng như vậy, lúc này cũng hơi hối hận.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn dùng khổ nhục kế, giữ nàng ở lại nơi này tối nay, cũng muốn thử xem có phải nàng thật sự chỉ nhìn trúng gương mặt của hắn không, nhưng nhìn lấy nàng khóc thành như vậy, trong lòng của hắn lại không dễ chịu.
Vệ Trăn nhíu mày: "Chàng đang nói gì vậy?"
"Thái y đâu, sao còn không nhanh trị liệu!"
Chử Yến vội vàng kéo nàng lại, cố chấp hỏi: "Nàng nói cho ta biết trước, nếu là mặt Cô không lành được, nàng có thích không?"
"Nàng không trả lời ta sẽ không trị!"
Vệ Trăn không biết hắn đang phát điên gì, nhưng bây giờ khiến hắn trị liệu mới là chuyện cấp bách nhất, lập tức nói: "Sẽ không, chỉ cần là điện hạ, mặc kệ như thế nào ta đều thích."
Chử Yến nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm.
Dượng nói sai rồi, cho dù hắn không có gương mặt này, Trăn Trăn vẫn sẽ để ý hắn.
"Thái y đâu, sao Thái y còn chưa tiến vào?" Vệ Trăn chậm chạp không thấy thái y tiến vào, vô cùng sốt ruột: "Chàng mau ngồi xuống, đừng nhúc nhích, xử lý vết thương trước đã."
Ngoài cửa Thố Thập Bát và Thố Thập Cửu liếc nhau.
Vết thương trên mặt điện hạ là giả, đương nhiên ở đây cũng không có Thái y, máu trên người điện hạ máu nhìn đáng sợ, thật ra vết thương đều không sâu, qua mấy ngày là có thể lành hết.
Chử Yến thấy Vệ Trăn muốn đi ra ngoài tìm Thái y, vội vàng kéo nàng lại, muốn nói thật: "Trăn Trăn, thật ra ta không có việc gì... Ta..."
"Bị thương thành như này sao có thể gọi là không có việc gì!" Vệ Trăn nổi giận, nước mắt c*̃ng không ngừng rơi đi xuống: "Chàng có nói không hả, rốt cuộc thì sao chàng lại bị thương!?"
Nàng vẫn không tin, tổ phụ và phụ thân mẫu thân sẽ nỡ lòng tổn thương hắn như thế!
Chử Yến thấy nàng như vậy, thầm nghĩ xong rồi, hình như đùa hơi quá trớn rồi.
Loại tình huống này, càng thẳng thắn sớm càng tốt, thế là hắn trầm mặc, thử kéo tay của nàng, dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói thật: "Trăn Trăn, thật ra, vết thương trên mặt là giả."
Vệ Trăn sững sờ, giả?
Có ý gì?
Hai ám vệ ngoài cửa ăn ý biến mất.
Điện hạ tự mình tạo nghiệt, cũng đừng vạ lây bọn họ.
Nhưng...
Hóng thì vẫn muốn hóng.
Hai ám vệ ghé vào nóc phòng, hai cái đầu lặng lẽ nhô ra nhìn chằm chằm cửa, không lâu sau, bọn họ thấy Vệ Trăn xanh mặt bước nhanh ra ngoài.
Quào, quả nhiên là khiến cô nương tức giận rồi!
Sau đó chỉ thấy Thái tử mặc áo trong đuổi theo: "Trăn Trăn, Cô sai rồi, nàng đừng nóng giận."
Tất cả thị vệ là cung nhân dọc theo đường đi đều vội vàng cúi đầu xuống.
Lúc này Vệ Trăn tức giận đến đau tim.
Có trời mới biết nàng nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn đã đau lòng và kinh hoảng tới mức nào, nhưng kết quả là người ta đang lừa nàng, chỉ vì chứng minh cái gì chứ? Chứng minh có phải nàng chỉ thích mặt của hắn không, nghe xem, lý do hoang đường cỡ nào!
Nàng phải lập tức rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy hắn nữa!
Nàng sợ bị hắn chọc cho tức chết!
"Trăn Trăn, nàng chờ Cô một chút, Cô biết sai rồi thật mà, sẽ không có lần sau."
Còn có lần sau?
Hắn còn dám có lần sau?!
Vệ Trăn càng nghĩ càng giận, tức giận đến ứa nước mắt, nàng bực bội lau nước mắt, bước chân c*̃ng càng lúc càng nhanh, sau đó dứt khoát xách làn váy lên nhấc chân chạy ra ngoài.
Chử Yến thấy vậy biết lần này nàng cực kỳ tức giận, vội vàng lấy đà đuổi theo, chặn người dưới mái hiên trong vườn hoa.
"Trăn Trăn, nàng đừng tức giận..."
"Tránh ra!"
Vệ Trăn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Chử Yến quả quyết lắc đầu: "Không tránh!"
"Nàng nghe ta nói trước đã..."
Vệ Trăn không chờ hắn nói xong đã quay người nhanh bước đi trở về: "Ta không muốn nghe, chàng ngậm miệng lại ngay!"
Chử Yến quả thật ngậm miệng, yên lặng đuổi theo nàng.
Vệ Trăn xuyên qua mấy đoạn hành lang đều không thể cắt đuôi hắn, trong lòng càng tức, dứt khoát vào trong Kim Y lâu nhốt hắn ở bên ngoài.
Thế là ngày này, thị vệ ở biệt viện thấy một cảnh trước nay chưa từng có, Thái tử điện hạ nhà bọn họ vô cùng đáng thương đi theo sau lưng cô nương mấy đoạn hành lang nhận lỗi, sau đó lại bị nhốt ngoài cửa, tủi thân gõ cửa.
Người không biết rõ tình hình cảm thấy ngạc nhiên, mà người biết chuyện...
"Có phải là do ngươi làm vết sẹo kia đáng sợ quá không?" Thố Thập Bát nhíu mày: “Gần như chiếm nửa khuôn mặt luôn rồi, ta nhìn còn giật mình, chắc chắn là cô nương bị dọa sợ rồi."
Thố Thập Cửu nhíu mày: "Là điện hạ nói không đủ đáng sợ, không ngừng bảo ta vẽ thêm.”
"Là ngươi thêm thắt quá mức nói thương thế của điện hạ quá nghiêm trọng, hù dọa cô nương?"
Thỏ Thập Bát: "... Là điện hạ bảo ta nói càng nghiêm trọng càng tốt."
Hai người liếc nhau, lại nhìn về phía Thái tử còn đang gõ cửa, đồng thời thầm nghĩ: "Đáng đời!"