Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 137

Vệ Trăn sững sờ, hắn c*̃ng có?

"Tống Hoài c*̃ng có, cô cô c*̃ng có, dượng c*̃ng có." Chử Yến tiếp tục nói: "Là quà xuất sư nhị gia gia cho chúng ta."

Vệ Trăn: "... Đều là một trăm?"

Thì ra là không chỉ một mình nàng có, hóa ra là người từ phủ Lãng Vương ra đều có.

Chử Yến gật đầu.

Vệ Trăn im lặng thở dài, sao bao nhiêu năm rồi mà quà xuất sư của tổ phụ chưa từng thay đổi thế?

Có điều nàng không tính là quà xuất sư, nàng còn chưa xuất sư.

"Tống Hoài c*̃ng có, vậy sao lần trước y lại lẻ loi một mình về kinh?"

Chử Yến: "Bởi vì y sợ chuyện như vậy sẽ gây nên tranh cãi, cho nên để thân binh của y ở..."

Vệ Trăn đợi nửa ngày không đợi được Thái tử nói tiếp, bèn nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

"Còn muốn nghe nữa không, muốn nghe tối nay Cô từ từ nói cho nàng nghe."

Chử Yến lại nhân cơ hội mổ lên môi nàng một cái: "Dù sao nàng c*̃ng không xông ra được."

"Đừng quên, ta còn có mười chín ám vệ."

Cuối cùng Vệ Trăn cũng không cãi lại được Thái tử, chủ yếu là nắm đấm không cứng bằng, chỉ có thể đồng ý: "Sáng sớm ngày mai, ta nhất định phải về phủ."

Chử Yến đồng ý rất sảng khoái: "Được."

Ngày mai thánh chỉ tứ hôn sẽ đến phủ Lãng Vương, nàng cần phải trở về tiếp chỉ.

"Hiện tại có thể bôi thuốc chưa?" Vệ Trăn bình tĩnh hỏi.

Thái tử buông nàng ra, nhanh nhẹn cởi áo: "Nào, nàng tới đi."

Vệ Trăn: "..."

Không phải ảo giác của nàng, hắn thật sự càng ngày càng...

"Sao nàng không nhìn Cô, thẹn thùng?"

Vệ Trăn hít sâu một hơi.

Càng ngày càng không cần mặt mũi!

Nhưng nhìn vết thương khắp người hắn, cơn giận trong lòng Vệ Trăn lại lập tức tan biến, chỉ còn đau lòng.

Nói cho cùng đây cũng là bị thương vì nàng.

Trở về làm nũng trước mặt nàng một chút thì có sao?

Sao nàng lại nhẫn tâm nhốt hắn ở ngoài cửa lâu như vậy!

Vệ Trăn áy náy, cẩn thận xử lý vết thương, bôi thuốc cho Thái tử xong, đã qua gần một canh giờ.

Vệ Trăn gọi thị nữ vào thu dọn chậu than, quay đầu thì thấy Thái tử đang lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, đưa tay gõ cửa sổ: "Tống Hoài, tốt nhất là ngươi có chuyện rất quan trọng."

Vệ Trăn sững sờ, nhanh chóng kịp phản ứng, nhìn về phía cửa sổ.

Tống Hoài tới đây?

Tới khi nào?

"Điện hạ." Một bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa sổ.

Vệ Trăn tức giận lườm Chử Yến, hắn biết có Tống Hoài ở, còn quậy với nàng lâu như vậy!

"Hai câu, nói xong đi."

Người ngoài cửa sổ trầm mặc một lát, sau đó giọng nói trầm ổn không chút gợn sóng cất lên: "Không ai lên tiếng nói giúp cho Thẩm Lăng, e là Thẩm Dụ Văn đã thông báo trước, người âm thầm theo dõi bên ngoài Thẩm gia phát hiện đêm qua có người Thẩm gia tới mấy gian cửa hàng ở chợ đêm sau đó đốt đèn lồng, hẳn là Thẩm gia cho ra tín hiệu sau khi sắp xếp người theo dõi quầy hàng thì phát hiện có người của năm nhà thường xuyên tới đó."

Xổ ra một tràng dài, không hề dừng lại giữa chừng.

Chử Yến: "..."

Vệ Trăn: "..."

Xung quanh an tĩnh mấy giây, sau đó một trang giấy được nhét vào khe cửa sổ, tiếp đó là một giọng nói nghiêm túc: "Tính một câu."

Vệ Trăn không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Chử Yến cau mày nhìn về phía cửa sổ.

Nếu không phải hắn bị thương lại không muốn đi ra ngoài vào thời điểm này, nhất định hắn sẽ ra ngoài đánh người.

Chử Yến đưa tay rút tờ giấy kia ra, người ngoài cửa sổ lập tức biến mất.

Chử Yến: "..."

Hắn gào ra ngoài: "Đi thì cũng phải nói một tiếng chứ?"

Vệ Trăn nhịn cười: "Không phải điện hạ nói, Tống đại nhân chỉ có thể nói hai câu à?"

Chử Yến quay đầu nhìn nàng, nàng vội vàng thu lại ý cười: "Đây là danh sách?"

Chử Yến hừ lạnh một tiếng nhìn về phía tờ giấy trong tay, đợi Vệ Trăn đi đến trước mặt, hắn im lặng đưa cho Vệ Trăn, sắc mặt không đẹp lắm.

Vệ Trăn thấy vậy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng sau khi nhìn rõ những cái tên trên giấy nàng vẫn sửng sốt: "Bùi gia?"

Tại sao có thể có Bùi gia!?

Chử Yến cau mày không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, Vệ Trăn nói: "Có khi nào, chỉ là trùng hợp?"

Tống Hoài nói, đây chỉ là người xuất hiện ở mấy quầy hàng kia, nhưng xuất hiện cũng không đại biểu nhất định là có quan hệ với Thẩm gia.

Chử Yến ừ một tiếng: "c*̃ng có khả năng."

Hai người từng người trầm mặc nửa ngày, Chử Yến nói: "Đốt đi."

Vệ Trăn lên tiếng rồi tới gần giá nến, đợi giấy hóa thành tro tàn, Chử Yến đã đứng dậy đi về phía giường.

Vệ Trăn nhìn bóng lưng của hắn, giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối.

Dù sao... Cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng giường, hắn bị thương, nàng càng không có cách nào đuổi người đi.

Thấy hắn đã lên giường, Vệ Trăn mới thổi tắt nến, đi qua.

Mới đi đến bên giường, nàng đã bị Thái tử kéo vào trong ngực: "Sao không đuổi Cô ra?"

Vệ Trăn sợ chạm vào vết thương của hắn, dịch ra ngoài: "Thần nữ đuổi, điện hạ sẽ đi à?"

"Không." Thái tử không chút do dự nói.

Vệ Trăn: "..."

Cho nên vấn đề này có cần thiết phải bàn luận à?

"Không ngờ Tống đại nhân còn có một mặt như vậy." Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Vệ Trăn nghĩ đến chuyện vừa rồi, đột nhiên nói.

Chử Yến cầm tay Vệ Trăn, nói: "Có lẽ là, quá vui vẻ."

Vệ Trăn vô thức hỏi: "Vui gì chuyện gì?"

"Quấy nhiễu hôn sự của Tề Vân Hàm, sắp ôm được mỹ nhân về, có thể không vui à?"

Chử Yến xùy một tiếng, lại nói: "Chắc là vừa lại vừa đi ngục Ngự sử đài một chuyến, đứng xa vậy mà vẫn ngửi thấy mùi máu trên người y."

Vệ Trăn: "..."

Thế thì cách vui vẻ của Tống đại nhân khá là đặc biệt.

"Thân binh của Tống đại nhân ở đâu?"

Chử Yến: "Đông cung, nói với bên ngoài là thị vệ Đông cung."

Vệ Trăn lập tức hiểu rõ.

Những năm qua Thái tử không ngừng gặp chuyện, Tống Hoài để thân binh của y ở Đông cung, không phải cũng là để bảo vệ Thái tử sao?

"Thật ra, còn có một bí mật." Chử Yến đột nhiên xoay người ghé sát vào tai Vệ Trăn nói.

Hơi thở ấm áp khiến nhịp tim Vệ Trăn rối loạn, nàng vô thức quay đầu: "Điện hạ cẩn thận vết thương."

Chử Yến: "Nếu là bí mật, tất nhiên phải nhỏ giọng."

"Nàng có muốn nghe không?"

Không ai có thể thoát khỏi cám dỗ của bí mật, Vệ Trăn yên lặng ghé tai qua.

Chử Yến cong môi cười một tiếng, nói khẽ: "Tên của Tống Hoài vẫn còn trong gia phả Hoàng gia."

Vệ Trăn giật mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Chử Yến.

Đây là một bí mật rất lớn!

"Nhưng năm đó..."

Vệ Trăn chỉ nói một nửa, Chử Yến cũng hiểu được ý của nàng, bèn nói: "Phụ hoàng xóa tên của y, chỉ là làm việc theo hoàn cảnh, về sau sự tình lắng lại, phụ hoàng lại lặng lẽ viết lên, việc này chỉ có cực ít người biết."

"Phụ hoàng nói từng hứa hẹn với Tống phu nhân, sẽ coi Tống Hoài như con ruột, ông ấy không thể nuốt lời, không thể để cho Tống Hoài không có nhà."

Thời điểm đó Chử gia cũng không có ý tranh thiên hạ, cũng không thể đối kháng chính diện với phản quân, lúc Phụ hoàng đến Tống gia, Tống phu nhân đã thoi thóp, trong lúc nguy cấp Phụ hoàng chỉ kịp cứu Tống Hoài đi.

Vệ Trăn nhíu mày: "Chuyện này có thể giấu giếm được? Tống đại nhân biết không?"

Gia phả Hoàng gia là chuyện lớn như vậy, há lại nói giấu diếm là có thể giấu diếm.

Chử Yến v**t v* những ngón tay mềm mại trong lòng bàn tay, hờ hững nói: "Phụ hoàng muốn giấu diếm, tất nhiên là có cách."

"Ngoại trừ nhị gia gia, cô cô và dượng, Tông nhân lệnh và thân tín bên cạnh Phụ hoàng ra thì không có ai biết, bao gồm cả Tống Hoài."

Đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Vệ Trăn: "Nhưng sớm muộn gì y cũng sẽ biết."

Loại chuyện này không gạt được cả đời.

Chử Yến trầm mặc, cười nhạo một tiếng: "Đối với những chuyện y để ý, y thật sự rất cố chấp. Nếu biết được, y nhất định lại chạy đi quỳ gối."

"Đại khái đợi đến khi y trăm năm nằm vào quan tài, sắp táng vào lăng mộ Hoàng gia mới có thể công khai chân tướng, hoặc là Cô xảy ra chuyện, Chử Huyên c*̃ng không còn nữa, đến phiên Đại hoàng tử đứng ra chủ trì đại cục, y mới có thể biết được."

Sắc mặt Vệ Trăn thay đổi, đưa tay gõ vào đầu giường, ba lần ‘xúi quẩy, xúi quẩy, xúi quẩy’, rồi lườm hắn: "Chàng đừng nói bậy bạ."

Ánh mắt Chử Yến tối lại, cánh tay khẽ siết, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: "Cô sẽ sống rất lâu, chờ có Hoàng thái tôn, cũng sẽ không tới lượt Tống Hoài."

"Cô cũng không chờ nổi nữa rồi, nếu ngày mai là ngày thành hôn thì tốt biết bao nhiêu."

"Trăn Trăn, chúng ta mau thành hôn đi, nếu không thì Cô sắp nghẹn điên rồi."

Lời nói quá tr*n tr** khiến mặt Vệ Trăn đỏ bừng lên: "..."

Người này chuyển chủ đề nhanh quá đi mất, còn chưa nói được vài câu đã lại bắt đầu không đứng đắn!

Nàng cảm thấy mặt đỏ đến quen luôn rồi, xấu hổ vừa định đẩy Thái tử ra, lại nghĩ tới vết thương trên người hắn, chỉ có thể cố nhịn, lựa chọn bỏ qua chủ đề này: "Không phải điện hạ nói muốn kể cho ta nghe hôm nay chàng khóc lóc ăn vạ trước mặt tổ phụ như thế nào à?"

Chử Yến c*̃ng không muốn tiếp tục trêu chọc nàng, chưa thành hôn, trêu chọc xong thì cuối cùng người chịu khổ vẫn là hắn. Với laị trên người có vết thương, hắn cũng không dám quá tùy ý, để tránh vết máu dính lên người nàng, thuận tiện đổi chủ đề: "Khóc lóc ăn vạ ấy à, chẳng qua là ôm đùi nói ngọt mấy câu, mặt dày làm nũng không chịu buông, Cô rất am hiểu."

Vệ Trăn nhíu mày, không tin lắm: "Thật à?"

Thái tử điện hạ mà nàng biết vô cùng cao quý, trên trời dưới đất hắn là lớn nhất, vả lại tính tình điên khùng, ngông cuồng nóng nảy, nhìn thế nào cũng không phải là người am hiểu khóc lóc ăn vạ.

Chử Yến thấy nàng không tin, chân thành nói: "Mấy năm ở Việt Châu, gần như ngày nào Cô cũng phải ôm chân nhị gia gia."

Vệ Trăn: "..."

Nghe giọng điệu của hắn, còn rất kiêu ngạo?

Chẳng qua, không cần hỏi tiếp nàng c*̃ng hiểu rõ, ban đầu hắn vốn dĩ là một đứa trẻ hiếu động, là sau khi Tiên hoàng hậu đi về cõi tiên, hắn mới dần trở nên như bây giờ.

Nàng không muốn chạm đến vết thương lòng của hắn, bèn hỏi: "Ôm chân làm gì?"

Thái tử đáp: "Hoặc là gây chuyện rồi cầu xin tha thứ, hoặc là có chuyện muốn nhờ."

Vệ Trăn không hiểu: "Gây chuyện cầu xin tha thứ thì không nói đến, nhưng khi đó Chử gia chỉ có một tiểu bối là điện hạ, lại là nhà giàu nhất thiên hạ, chuyện gì cần điện hạ phải ôm chân nhờ tổ phụ giúp mới được?"

Chử Yến trầm mặc.

Vệ Trăn đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Điện hạ?"

Thái tử nhắm mắt giả vờ ngủ.

Ánh mắt Vệ Trăn lóe lên, đây là đang trốn tránh câu hỏi này?

Vả lại nhìn phản ứng này, không phải chuyện đau lòng gì, mà có vẻ là chuyện rất thú vị.

Thế là, Vệ Trăn chủ động lại gần: "Sao điện hạ không nói chuyện."

Chử Yến: "Điện hạ ngủ rồi."

Vệ Trăn: "..."

Nàng cố nín cười kéo một tay của hắn: "Điện hạ nói cho ta nghe một chút thôi, nếu không ngày mai ta đi hỏi tổ phụ đấy."

"Không được hỏi!"

Chử Yến mở mắt ra lườm nàng.

"Được, ta không hỏi, vậy điện hạ nói với ta." Vệ Trăn nghiêm túc gật đầu, mong đợi nhìn Thái tử.

Hai người đối mặt giằng co hồi lâu, Thái tử mới quay đầu, xụ mặt lạnh lùng nói: "Khi còn bé đánh nhau với người ta bị thua, trở về tìm nhị gia gia đánh lại."

Dứt lời hắn còn trịnh trọng giải thích một câu: "Khi đó Cô còn chưa tới ba tuổi!"

Đánh thua rất bình thường.

"Phì."

Vệ Trăn thật sự không nhịn được, cười ra tiếng.

Thái tử lạnh lùng nhìn về phía nàng: "Vệ Trăn, nàng cười tiếng nữa thử xem."

Vệ Trăn mím môi, vùi mặt vào cần cổ Thái tử, bả vai run rẩy một lúc lâu mới miễn cưỡng khiến giọng bình tĩnh lại: "Vậy sau đó có đánh lại không?"

Lúc còn nhỏ nhất định Thái tử vô cùng đáng yêu, đáng tiếc nàng không thể thấy.

Thái tử kỳ quái quay đầu, một hồi lâu mới nói: "Nhị gia gia ngại mất mặt, không chịu đi."

Vệ Trăn mím chặt môi.

Khụ, chuyện này phải ai người ta cũng chê.

"Thế sau này điện hạ có đánh lại không?"

Chử Yến hơi cụp mắt, cổ họng hắn giật giật, sau một lúc lâu nói: "Đương nhiên, sau đó Cô dẫn theo Tống Hoài đánh lại."

Cả đời này, đó là trận đánh duy nhất hắn từng thua lại không thể báo thù.

Trong chiến loạn, mấy người bạn thời thơ ấu, đều không thể lớn lên.

Đề tài này quá nặng nề, hắn không muốn nói với nàng, khiến nàng buồn lây.

"Đúng rồi, Cô còn biết cô cô và dượng quen biết như thế nào, nàng có muốn nghe không?"

Dĩ nhiên Vệ Trăn nói: "Muốn chứ!"

Nhưng Chử Yến lại trầm mặc một lát, quay đầu chân thành nói: "Hiện tại muốn? Không được."

"Nhịn một chút, chờ thành hôn lại muốn."

Sau khi Vệ Trăn kịp phản ứng thì mặt lập tức nóng hổi: "..."

Lại là một ngày muốn đấm người này.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Oan uổng quá, Cô đang tự nói cho bản thân nghe.

Bình Luận (0)
Comment