Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 138

Hôm sau, trời vừa sáng Vệ Trăn đã bị thị nữ gọi dậy.

Hôm qua nàng và Thái tử trò chuyện đến nửa đêm, lúc đứng dậy trong mắt còn mơ màng buồn ngủ.

Thị nữ vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa giải thích: "Cô nương, sáng nay thánh chỉ sẽ đến phủ Lãng Vương."

Vệ Trăn nghe vậy bỗng nhiên tỉnh táo thêm một chút.

Hôm qua Thái tử vừa cầu hôn, không cần nghĩ cũng biết thánh chỉ đến phủ Lãng Vương hôm nay sẽ là vì chuyện gì.

Nàng vô thức nghiêng đầu nhìn người vẫn đang ngủ say sau màn trướng, ra hiệu cho thị nữ im lặng.

Mặc dù thị nữ đã nói rất khẽ, nhưng tính cảnh giác của người tập võ không giống người thường, hiếm khi hắn có thể ngủ say, nàng không muốn đánh thức hắn.

Sau khi thị nữ hiểu rõ ý của nàng thì im lặng mỉm cười, nói càng khẽ: "Cô nương yên tâm, sẽ không đánh thức điện hạ."

Vệ Trăn nghe ra trong lời nói của nàng ấy có chuyện, nghi ngờ nhìn về phía nàng ấy.

Thị nữ lập tức giải thích: "Ngày thường điện hạ sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ, nếu bị thương không cách nào yên giấc tất nhiên sẽ càng đau đớn, cho nên trong thuốc trị thương của điện hạ đều có thành phần hỗ trợ giấc ngủ."

Dứt lời, nàng ấy lại tăng thêm câu: "Là thuốc Quan tiên sinh để lại, không có hại cho cơ thể."

Vệ Trăn nhanh chóng hiểu ra Quan tiên sinh trong miệng thị nữ là ai, hạ thấp giọng hỏi: "Vẫn chưa có tin tức của Quan tiên sinh à?"

Quan tiên sinh là người nhà họ Quan ở Vân Châu, có thành tựu rất cao về phương diện y thuật, sau khi Thái tử trúng độc y ở lại Phụng Kinh một thời gian, về sau nghe nói có loại thuốc có thể hoàn toàn rửa sạch độc tố còn sót lại trong người Thái tử thì đã rời kinh đi tìm, đến nay còn chưa trở về.

Thị nữ lắc đầu: "Nô tỳ không nghe nói có tin tức của Quan tiên sinh truyền về."

Vệ Trăn ừ một tiếng, không hỏi tiếp.

Mặc dù độc tố còn sót lại trên người hắn không đến nỗi mất mạng, nhưng quá mệt mỏi, nếu không sớm trị tận gốc thì vẫn là một tai họa ngầm.

Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi tin tức của Quan tiên sinh.

Sau khi Vệ Trăn mặc chỉnh tề, rón rén ra cửa.

Xe ngựa sớm đã được chuẩn bị xong, Vệ Trăn thấy người đánh xe là Thố Thập Bát, bèn nói: "Điện hạ đang ngủ say, Thập Bát vẫn nên ở lại nơi này thì hơn."

Thố Thập Bát lại nói: "Cô nương yên tâm, biệt viện còn có ám vệ, không có việc gì."

Lúc này Vệ Trăn mới yên tâm.

Nhưng nàng không nghĩ tới, chỗ Thái tử không sao, nàng lại gặp chuyện giữa đường.

Người tới có khoảng hơn ba mươi người, trên tay đều cầm loan đao Tây Vu.

"Cô nương đừng đi ra." Thố Thập Bát đã quá quen thuộc với tình huống này, nàng ấy ghìm dây cương, nghiêng đầu dặn dò Vệ Trăn một câu, sau đó lập tức rút đao đón địch.

Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, Vệ Trăn vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ nhìn vài lần nàng đã khẽ nhíu mày lại.

Kỹ năng nàng học đều là chiến đấu cận chiến, không có nội lực, gặp được cuộc vây công như này, nếu Thập Bát không ở bên cạnh nàng khó mà chống lại được.

Nhưng đối với Thố Thập Bát đã trải qua trăm ngàn cuộc chiến và từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, chuyện này chẳng qua chỉ là một trận chiến nhỏ nhoi.

Một mình nàng ấy cầm một cây đao bảo vệ xe ngựa một giọt nước cũng chẳng lọt, mới qua một khắc đồng hồ tiếng đánh nhau đã ngừng lại.

Vệ Trăn vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, sát khí trên mặt Thố Thập Bát còn chưa tan đi, nàng ấy vừa đi trở về, vừa cầm khăn lau vết máu trên đao.

Tiểu cô nương ngày thường nhí nhảnh đáng yêu, lúc này toàn thân nhuộm đầy khí chất sát phạt.

Ánh mắt Vệ Trăn đảo qua nàng ấy một vòng, thấy nàng ấy không bị thương mới thả lỏng, đang định mở miệng, ánh mắt bỗng dưng thay đổi: "Thập Bát cẩn thận!"

Trước khi Vệ Trăn lên tiếng Thố Thập Bát đã cảm giác được.

Nàng ấy ngừng lau đao, lúc giọng Vệ Trăn vang lên, nàng ấy đã nghiêng người không chút do dự trở tay ném chiếc khăn dính đầy vết máu trên tay ra.

Rõ ràng là một chiếc khăn thêu mềm mại, lúc này lại giống như một món vũ khí sắc bén xé gió đánh về phía sau lưng.

Người tới mặc đồ đen, đeo mặt nạ, chỉ lộ đôi mắt ở bên ngoài.

Hắn ta lao tới tấn công, loan đao trong tay cắt khăn thêu ra thành hai, nhưng hắn ta không nghĩ tới dưới khăn thêu lại có ánh bạc bay thẳng về phía mắt của mình.

Hắn ta lập tức dừng lại thế công xoay người tránh né, ngân châm xẹt qua vành tai hắn ta, để lại một vết máu đỏ.

Trong cặp mắt kia lập tức tăng thêm vài tia sương lạnh.

Hắn ta không nghĩ tới, ám khí mình ném ra lại bị đối phương tiếp được bằng tay không rồi giấu ở dưới khăn thêu trả lại, vả lại còn làm hắn ta bị thương.

Nhưng lúc này không chờ hắn ta suy nghĩ nhiều, Thố Thập Bát đã cầm đao đến trước mặt, hắn ta lập tức giơ ngang loan đao lên trước người ngăn cản.

Tất cả những hành động này chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Vệ Trăn tập trung nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài.

Cao thủ so chiêu, nhanh đến mức hiện ra bóng chồng, nhìn hoa cả mắt.

Vệ Trăn nhìn một hồi, sau đó lấy đạn tín hiệu trên xe ngựa ra thả.

Có thể ép Thập Bát ứng đối toàn lực, võ công của đối phương tuyệt đối không thể khinh thường, nếu lúc này lại có người đến, bọn họ khó lòng ứng phó.

Có lẽ là thấy được tín hiệu, thích khách áo đen không tiếp tục dây dưa, lui về sau một bước nhìn về phía xe ngựa, ánh mắt hắn ta và Vệ Trăn chạm nhau một thoáng sau đó lập tức dịch chuyển.

Thố Thập Bát c*̃ng không đuổi theo, một tay chắp sau lưng một tay giơ đao, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn ta.

Người áo đen không nhìn thấy, nhưng Vệ Trăn nhìn rất rõ ràng, cánh tay Thố Thập Bát đang chắp sau lưng đang run nhè nhẹ, có vết máu chảy xuống.

Trong lòng Vệ Trăn lo lắng, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh nhìn người áo đen, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, c*̃ng giống như không để đối phương vào mắt.

Ánh mắt người áo đen co lại.

Hắn ta c*̃ng không nghĩ một lần là có thể bắt được nàng, hôm nay chẳng qua là đi thử xem bản lĩnh của đối phương, cũng không chuẩn bị cặn kẽ, tiểu cô nương trước mắt này võ công khó lường, nếu lại có viện binh đến, sợ là hắn ta rất khó bứt ra.

Mấy người cứ như vậy giằng co mấy hơi, người áo đen quay người rời đi, mấy giây sau đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Vệ Trăn chờ một lát, thấy hắn ta đã rời đi thật mới nhanh chóng xuống xe ngựa đi hướng Thố Thập Bát.

Thố Thập Bát đang chống đỡ cố tỏ ra khí thế c*̃ng lập tức thả lỏng.

"Thập Bát!" Vệ Trăn đi đến bên cạnh nàng ấy, lo lắng nói: "Vết thương thế nào rồi?"

Thố Thập Bát nhẹ nhàng lắc đầu với nàng: "Không sao, cũng may đã dọa được hắn ta bỏ đi, còn đánh nữa ta sẽ rơi vào thế yếu."

Vệ Trăn ừ một tiếng, kéo tay nàng ấy nói: "Đi bôi thuốc trước đã."

Bên cạnh Thái tử nguy cơ tứ phía, đánh nhau là chuyện quá bình thường, cho nên trong tất cả xe ngựa của Đông cung đều có sẵn đạn tín hiệu và thuốc trị thương.

Vệ Trăn vừa xử lý vết thương cho Thố Thập Bát thì Thố Thập Cửu và Thố Nhị chạy tới.

Xem xét tình hình này không cần hỏi cũng biết là đã gặp chuyện, Thố Nhị xác nhận hai người đều không sao, mới buông đại đao xuống tựa vào xe ngựa nói: "Ồ, Thập Bát bị thương, gặp được kẻ khó nhằn rồi à?"

Những người trên mặt đất gần như đều mất mạng chỉ trong một đòn, hiển nhiên không phải là Thố Thập Bát bị bọn họ làm bị thương.

"Chừng hai mươi lăm, hơi gầy, đeo mặt nạ, võ công mạnh hơn ta." Thố Thập Bát nói ngắn gọn.

Thố Nhị nhíu mày, một mình đánh thắng được Thập Bát, vậy thì người này khá thú vị.

Thố Thập Cửu thăm dò xung quanh một vòng rồi trở về: "Là đã mai phục từ trước."

Vệ Trăn khẽ nhíu mày.

Mai phục trên con đường này quá nửa là nhằm vào Thái tử, nhưng c*̃ng có thể là đối phương biết nàng c*̃ng ở biệt viện, cố ý chờ nàng ở đây.

Nhưng người biết nàng ở biệt viện cũng chỉ có người bên cạnh Thái tử, những người này sẽ không xảy ra vấn đề, vậy cũng chỉ có thể chứng tỏ... Bọn chúng nhằm về phía Thái tử, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng.

Nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt của người kia, lại giống như là sớm biết người trong xe ngựa là nàng.

Trước mắt không thích hợp dừng lại lâu ở chỗ này, Vệ Trăn lập tức nói: "Thập Bát về biệt viện trước đi."

Thố Thập Bát vừa định từ chối, chỉ thấy Thố Nhị vác đại đao lên vai: "Ta đưa cô nương về, ngươi và Thập Cửu về biệt viện."

"Để bà đây xem xem có ai dám đến!"

Thố Thập Bát: "..."

"Được thôi."

Suốt quãng đường sau đó, không khí yên bình lạ thường. Khi về đến phủ Lãng Vương, hình như Thố Nhị còn thất vọng xì một tiếng: "Một đám chuột nhắt."

Nàng ta đã mài đao xong rồi, thế mà chỉ có vậy?

Vệ Trăn: "..."

Trông nàng ta có vẻ lâu lắm rồi chưa được đánh nhau.

_

Chân trước Vệ Trăn mới về phủ, chân sau thánh chỉ tứ hôn đã đến.

Đến tuyên chỉ chính là Ngự tiền tổng quản Lâm Khuyết, thấy Vệ Trăn cười vẻ mặt hiền lành.

Vệ Trăn tiếp chỉ, hắn ta lại nói: "Bệ hạ đã chọn được mấy ngày, hôn kỳ cụ thể do phủ Lãng Vương chọn lựa."

Tất nhiên là Vệ Trăn cung kính tạ ơn.

Đưa tiễn Lâm Khuyết, Vệ Trăn quay đầu lập tức đối diện với Lãng Vương đang đứng trong viện.

"Còn biết về à?"

Vệ Trăn chột dạ cúi đầu xuống.

Từ sau khi Thái tử về kinh đã mấy hôm rồi nàng không ở nhà, lúc này đúng là không biết nên nói gì với tổ phụ.

Mặc dù đêm qua điện hạ nói với nàng, nếu là tổ phụ trách móc thì cứ đổ hết lên người hắn, nhưng Vệ Trăn không thể không thừa nhận, nàng cũng không phải hoàn toàn bị uy h**p, thậm chí ngày đầu tiên, còn là chính nàng nhảy ra trước mặt hắn.

"Tổ phụ, con sai rồi." Vệ Trăn lén nhìn Lãng Vương một cái, nhanh nhẹn nhận lỗi: "Lần sau con không thế nữa."

"Còn có lần sau?"

Vệ Trăn nhanh chóng lắc đầu, quả quyết nói: "Không có! Không có lần sau!"

Thấy thái độ nhận lỗi của nàng còn khá chân thành, lúc này Lãng Vương mới hừ một tiếng phất tay áo đi vào trong, Vệ Trăn thấy vậy thì biết tổ phụ không thật sự tức giận, trong lòng thả lỏng, vội vàng đưa thánh chỉ cho Đông Tẫn, sau đó đi theo sau ông cụ nói ngọt, lại dỗ một hồi, mặt Lãng Vương mới giãn ra.

"Hôn kỳ lát nữa con đi hỏi ý mẫu thân con."

Dĩ nhiên là Vệ Trăn gật đầu: "Dạ."

Lãng Vương dừng một chút, lại nói: "Cũng đừng chọn ngày gần quá, dù sao cũng là Trữ phi, nên nở mày nở mặt gả đi, thời gian quá gấp không chuẩn bị chu toàn, không thể để cho người ta chế giễu."

Vệ Trăn lại gật đầu: "Ông cảm thấy khi nào mới tốt?"

Lãng Vương nhìn không chớp mắt, nghiêm túc nói: "Công đoạn chuẩn bị đại hôn rườm rà, chuẩn bị khá tốn thời gian, đợi thêm mấy năm cũng không phải không được, không phải nha đầu kia của Tề gia cũng ở nhà đến gần hai mươi đấy sao.”

Vệ Trăn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, nàng lặng lẽ nhìn Lãng Vương, thấy Lãng Vương nhíu chặt mày, cuối cùng đã hiểu ra gì đó, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Vâng, Trăn Trăn đều nghe ông."

Lãng Vương nghe vậy sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng sau đó nghĩ tới điều gì, lại nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Vẫn nên hỏi ý của phụ thân mẫu thân con đi."

Ông cụ giữ thêm mấy năm cũng được, nhưng nhìn thằng nhãi kia có vẻ một ngày cũng không muốn chờ thêm, nếu mà biết còn phải đợi thêm mấy năm, chắc chắn sẽ lại tới chỗ ông cụ khóc lóc om sòm.

Huống hồ, Đông cung cũng nên có Trữ phi.

Lãng Vương càng nghĩ càng phiền, lại tức giận nói: "Nhưng cũng không được gần quá!"

Bình Luận (0)
Comment