Nàng mới trở về bao lâu!
Vệ Trăn rõ ràng đây là tổ phụ không nỡ xa nàng, tất nhiên là đồng ý: "Tổ phụ yên tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ để người xem trước."
Lãng Vương bất đắc dĩ ừ một tiếng.
"Đầu đuôi chuyện Thẩm Lăng bị nhốt vào Ngự sử đài, ta đã biết." Nói xong hôn sự, Lãng Vương lại nói: "Sau đó Tề gia có tới phủ Quận chúa, đêm qua, mẫu thân con tới nói rõ chi tiết việc này với ta, bao gồm cả mấy vụ án lúc trước."
"Không ngờ, người đứng sau tất cả những chuyện này lại là Thẩm Lăng."
Lúc vừa biết được, Lãng Vương rất kinh ngạc.
Từ nhỏ đứa trẻ Thẩm gia kia đã ngoan ngoãn lễ phép, dịu dàng hiền lành, lại tài hoa hơn người, không ai ngờ được người đứng sau lưng mấy vụ án này lại là Thẩm Lăng.
Vả lại mọi người đều biết Thẩm Lăng và nha đầu Tề gia kia là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm, không thể ngờ rằng hắn ta có thể nhẫn tâm ra tay dồn vị hôn thê vào chỗ chết.
Nhắc tới việc này, Vệ Trăn đanh mặt, hai đầu lông mày nhíu lại.
"Đêm qua, Tống Hoài đã tra được cách liên lạc giữa Thẩm gia và người bên ngoài." Vệ Trăn nói: "Sau khi tìm hiểu, người tình nghi xuất hiện ở nơi đó tổng cộng là người của năm nhà."
Vệ Trăn nói từng nhà cho Lãng Vương nghe, Lãng Vương dừng bước: "Có Bùi gia?"
"Vâng."
Vệ Trăn: "Nhưng con luôn cảm thấy, Bùi gia không giống như là có liên quan gì với Thẩm gia."
"Bùi gia, quả thực giống như bị kéo vào để chịu tội thay, nhưng nếu đã có hiềm nghi, vậy thì cũng nên điều tra." Lãng Vương nhíu mày, quay người nhìn chằm chằm Vệ Trăn: "Năm nhà này bao gồm cả Thẩm gia đều là cựu thần tiền triều, bọn họ lén lút kết hợp lại với nhau làm ra những việc này, mục đích cuối cùng là gì?"
Vệ Trăn không ngờ Lãng Vương lại trực tiếp chỉ ra mấu chốt, không khỏi hơi sững sờ.
Lãng Vương thấy vậy lập tức hiểu rõ: "Con đã biết nguyên do?"
Nói đến mức này, Vệ Trăn cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, nàng hạ giọng nói: "Con và điện hạ cũng hoài nghi, rất có thể Thẩm Lăng là Hoàng tử tiền triều."
Lãng Vương hoàn toàn không ngờ tới đáp án này, ông cụ ngẩn ra hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Xác định?"
"Đêm trước, điện hạ dẫn con vào cung, là vì điều tra việc này." Vệ Trăn tới gần Lãng Vương, nói ngắn gọn về những tin tức đã điều tra được: "Đại Thừa Tuyên Hoài năm thứ mười ba, Thẩm tài tử sinh ra Thập tam hoàng tử, chết yểu trong ngày, cùng thời gian đó vợ cả của Thẩm Dụ Văn lâm bồn, tuyên bố với bên ngoài là sinh đôi, một đứa trẻ trong số đó đã không sống nổi."
"Bọn con hoài nghi, Thẩm Lăng là Thập tam hoàng tử đã ‘chết yểu’ kia."
Lãng Vương nhíu mày: "Có chứng cứ khác không?"
Chỉ dựa vào cái này, không cách nào xác định thân phận của Thẩm Lăng.
Vệ Trăn trầm mặc, ngước mắt nhìn Lãng Vương nói: "Sau khi Thừa thái tử tuẫn thành, vị Hoàng đế cuối cùng của tiền triều đã hạ chỉ cho hai trăm quân Thiết Giáp rút lui."
Sắc mặt Lãng Vương bỗng nhiên thay đổi.
Quân Thiết Giáp chỉ trung thành với Tông gia, nếu Tông gia không còn tồn tại, quân Thiết Giáp chắc chắn sẽ chiến đấu đến chết, mà không phải rút lui sau khi Thái tử chết trận.
Đáp án chỉ có một.
Tông gia vẫn còn có người còn sống.
Lãng Vương ngẩn người hồi lâu, mới hỏi: "Sao các con biết còn có hai trăm quân Thiết Giáp còn sống?"
Vệ Trăn lại kể cho Lãng Vương nghe chuyện hôm đó nàng và Thái tử đi gặp vị Tổng quản tiền triều kia.
Cuối cùng nói: "Điện hạ nhận ra ngọc tỷ là giả, rất có thể ngọc tỷ ở trong tay Thẩm Lăng."
Lúc này trong lòng Lãng Vương đã dậy sóng dữ dội.
Hóa ra tất cả những chuyện liên tiếp xảy ra này, đều là vì muốn phục quốc!
"Chỉ tiếc không có chứng cứ Thẩm Lăng ám sát Tống Hoài, Ngự sử đài không giữ được hắn ta quá lâu." Vệ Trăn nói: "Trước mắt, hoặc là tìm ra ngọc tỷ ở Thẩm gia, chứng thực thân phận của Thẩm Lăng, hoặc là lấy được chứng cứ hắn ta cấu kết nước địch."
"Nhưng thời gian quá ngắn, sợ là lần đi Ngự sử đài này chỉ có thể kéo dài hôn sự giữa hai nhà Tề, Thẩm.”
Lãng Vương chắp tay trầm tư một hồi, nói: "Đi theo ta."
Vệ Trăn không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lãng Vương.
Lãng Vương dẫn Vệ Trăn vào phòng binh khí.
Lần đầu tiên Vệ Trăn tới nơi này, nàng nhìn thấy binh khí đầy phòng, trong lòng dâng lên cảm giác nghiêm trang.
Nhưng nổi bật nhất trong phòng lại là một cây trường thương đặt ngay chính giữa.
Lãng Vương đứng trước mặt nó một hồi lâu, mới vươn tay lấy nó xuống, nhẹ nhàng v**t v* một lúc, mới lên tiếng: "Nó từng theo ta chinh chiến sa trường vài năm, sau khi ta bị thương nó đã bị cất giữ ở đây."
Dường như Vệ Trăn ý thức được gì đó, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị.
Quả nhiên, sau đó Lãng Vương đưa trường thương đến trước mặt nàng: "Hôm nay, ta giao nó cho con."
"Tổ phụ..."
Vệ Trăn ngón tay giật giật, nhìn Lãng Vương, không dám nhận lấy.
Nàng tự biết bản thân thế nào, cây thương này từng theo tổ phụ chinh chiến lập nên huy hoàng, nếu rơi vào tay nàng mà bị vùi lấp, không chỉ là nhục mạ nó, mà còn bôi nhọ uy danh cùng thể diện của tổ phụ.
Lãng Vương nhìn ra nàng do dự, cười nói: "Trải qua nửa năm rèn luyện, con đã có nền móng không tệ, giờ là lúc truyền thụ thương pháp của Vệ gia cho con."
Con ngươi của Vệ Trăn hơi co lại.
Thương pháp của Vệ gia?
"Nếu không, con nghĩ tổ phụ con năm xưa làm sao có thể tung hoành bốn phương?" Nhìn ra sự kinh ngạc và mờ mịt trong mắt nàng, Lãng Vương nói: "Thương pháp của Vệ gia là truyền thừa của tổ tiên Vệ gia, mặc dù sau này Vệ gia dần mai một, có một thời gian rất dài trong nhà không có người tòng quân, nhưng bộ thương pháp này lại chưa từng thất truyền."
"Con là Thiếu chủ Vệ gia, bộ thương pháp này tất nhiên phải do con kế thừa."
Vệ Trăn mấp máy môi, nhìn thanh trường thương kia một lúc lâu, chậm rãi quỳ xuống duỗi hai tay ra: "Vâng."
Lãng Vương lộ vẻ vui mừng, sau đó nghiêm nghị nói: "Truyền nhân đời thứ năm mươi bảy của Vệ gia thương pháp, Vệ Trăn, nghe huấn."
Vệ Trăn cung kính nói: "Vệ Trăn nghe huấn."
"Người kế thừa thương pháp Vệ gia phải tuân theo ba tổ huấn: Thứ nhất, Vệ gia thương pháp không được thất truyền trong tay con; Thứ hai, nếu không phải lúc nguy cấp, thương pháp Vệ gia không được hướng vào đồng bào; Thứ ba, dưới thương của Vệ gia, không được có oan hồn."
Vệ Trăn cúi đầu, âm thanh trong sáng: "Vệ Trăn ghi nhớ."
Lúc này Lãng Vương mới chậm rãi đặt thương lên tay nàng.
Vệ Trăn tiếp nhận thương, Lãng Vương kéo nàng dậy, trong mắt thoáng hiện lên ánh nước: "Trăn Trăn, may mà con trở về, nếu không thì... Ta sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông."
"Tổ phụ..."
Vệ Trăn trông thấy ánh nước kia, hốc mắt c*̃ng đỏ lên.
Lãng Vương xua tay, xoay người tiếp tục nói: "Bộ thương pháp này ta không chỉ truyền cho một mình con."
Vệ Trăn nghĩ sơ qua, lập tức nói: "Mẫu thân cũng biết?"
Lãng Vương gật đầu: "Có điều, mẫu thân con cũng không học hết, không phải người truyền thừa."
"Vì sao?"
Vệ Trăn không nhịn được hỏi.
"Mẫu thân con học được tổng cộng mười ba thức, thừa ba thức cuối cùng, lòng của nó loạn, không học được nữa." Lãng Vương thở dài nói.
Vệ Trăn vừa muốn hỏi nguyên do, bỗng nhiên hiểu rõ.
Mẫu thân trôi chảy cả đời, cũng chỉ có năm đó mất nàng, phụ thân bị thương có thể khiến lòng bà ấy rối loạn.
"Mặt khác, Thái tử và Tống Hoài cũng biết." Lãng Vương nói tiếp: "Đệ đệ con không phải người có tài học võ, ta không có máu mủ truyền thừa, nên truyền bộ thương pháp này cho huynh... hai người bọn họ."
"Chẳng qua, ta chỉ truyền mười lăm thức."
Lãng Vương nhìn về phía Vệ Trăn: “Khi đó ta đã nghĩ, nếu thật sự không có người nối nghiệp, sẽ truyền một thức cuối cùng này cho một người trong bọn họ, bảo bọn họ truyền cho hậu nhân Vệ gia thay ta."
Nói đến đây, Lãng Vương không nhịn được cười: "Chẳng qua khi đó trong lòng cũng không chắc chắn, từ nhỏ đệ đệ con đã không thể nhìn đao thương, hậu nhân của nó sợ là cũng rất khó giơ nổi thương, may mà, con đã trở về."
Vệ Trăn nghĩ đến a đệ, cũng không nhịn được bật cười.
"Con có biết gần đây thằng nhóc kia đang làm gì không?" Nói đến đây, Lãng Vương hỏi thêm một câu.
Vệ Trăn trầm mặc một lát, mới nói: "Chơi chim, nghe hí, cưỡi ngựa..."
"Được rồi được rồi." Lãng Vương lười nghe tiếp, vô cùng ghét bỏ xua tay, quay người đi ra ngoài: "Ta không nên hỏi mà."
"Giờ Thìn ngày mai con tới nơi này."
Vệ Trăn vội vàng đồng ý: "Vâng."
-
Trở lại Tê Loan Hiên, Vệ Trăn v**t v* trường thương yêu thích không buông tay, sau một hồi mới tìm cái giá đặt nó lên, lại dõi mắt cả một lúc lâu, mới nói với Đông Tẫn: "Đi gọi Tiêu Hà tới."
Đông Tẫn gật đầu đáp lại, không lâu sau đã dẫn Tiêu Hà tiến vào sảnh bên.
"Thiếu chủ."
Tiêu Hà chắp tay hành lễ.
"Ngươi đi điều tra, hai ngày này ngoài phủ Lãng Vương có người nào khả nghi không?" Vệ Trăn nói: "Nhất là người nghe ngóng hành tung của ta."
Tiêu Hà đã biết chuyện Vệ Trăn gặp thích khách ở Hương Sơn qua miệng Thố Nhị, nghe vậy lập tức nói: "Vâng."
Loại chuyện này vốn không dễ tra, nhưng vượt qua dự đoán của Vệ Trăn, chỉ qua một khắc đồng hồ, Tiêu Hà đã tới trả lời: "Thiếu chủ, vừa rồi lúc ra cửa, có một môn vệ bẩm báo, hôm qua có người đến phủ Lãng Vương cầu kiến Thiếu chủ."
Sắc mặt Vệ Trăn trầm xuống: "Người nào?"
"Là một công tử trẻ tuổi, tự xưng họ Đường, nói là đến cảm ơn ơn cứu mạng của Thiếu chủ, thuộc hạ biết Thiếu chủ không ở trong phủ, mới bảo hắn ta quay lại vào hôm khác." Tiêu Hà nói.
Họ Đường, ơn cứu mạng...
Vệ Trăn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một người.
Đường Trăn!
Vệ Trăn nhẹ nhàng híp mắt, trầm tư một lúc lâu sau đó nhếch môi.
"Nói với tiền viện một tiếng, nếu người này lại đến, mời hắn ta vào trong."
Ban đầu Vệ Trăn nghĩ rằng sẽ phải chờ thêm một hai ngày, lại không nghĩ rằng, chiều hôm đó người đã tới nhà.
Vệ Trăn đến tiền sảnh gặp hắn ta.
Hắn ta vẫn mặc đồ trắng, tay cầm quạt xếp giống như trong trí nhớ của nàng, mặt mày giống như lúc nào cũng đang cười.
"Chưa gửi bái thiếp đã tới nhà, là Đường mỗ đường đột." Đường Trăn cung kính hành lễ, nói.
Vệ Trăn vờ như lơ đãng liếc nhìn tai phải của hắn ta, cười nhạt nói: "Không sao."
"Quãng thời gian trước được Huyện chúa cứu, vốn dĩ nên sớm đến nhà cảm ơn, nhưng bởi vì sau đó ta bị bệnh một trận, rất lâu không khỏi nên không dám tới cửa, mới kéo dài tới hôm nay." Đường Trăn dứt lời, bảo tùy tùng sau lưng dâng lên một cái hộp: "Đường mỗ chuẩn bị lễ mọn, cảm ơn Huyện chúa cứu giúp, xin Huyện chúa chớ có chối từ."
"Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, nếu trong lòng Đường công tử cảm thấy băn khoăn, vậy thì ta nhận." Vệ Trăn nhìn Đông Tẫn, người sau tiến lên nhận lấy hộp.
Đường Trăn vội nói: "Ân cứu mạng lớn hơn trời, chút lễ mọn ấy hoàn toàn không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của Đường mỗ."
"Ngày mai, Đường mỗ mở tiệc ở Kim Hoa lâu, mong Huyện chúa có thể nể mặt ghé qua."
Đầu ngón tay Vệ Trăn nhẹ nhàng đảo quanh chén trà, trầm mặc một lát, cười đáp: "Đường công tử khách sáo quá rồi."
Đường Trăn biết đây là nàng đã đồng ý, ánh mắt sáng lên, vội nói: "Chỉ cần Huyện chúa nể mặt, cho dù là ngày ngày mở tiệc cũng đáng."
Lời này vừa ra, sắc mặt hạ nhân trong sảnh đều khẽ thay đổi.
Đường Trăn tự biết nói lỡ, hai gò má đỏ lên, vội vàng nói bù: "Đường mỗ không có ý gì khác, chỉ là muốn cảm ơn Huyện chúa, nếu có đường đột, xin Huyện chúa thứ tội."
Vệ Trăn cụp mắt thật lâu, mới ừ một tiếng.
Đường Trăn thấy vậy, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng từ đó về sau, lời nói đều vô cùng thận trọng.
Thật ra hai người c*̃ng không có lời nào để nói, sau khi hàn huyên vài câu, Đường Trăn đứng dậy cáo từ.
Vệ Trăn c*̃ng đứng dậy: "Ta tiễn Đường công tử."
Đường Trăn kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó lại cúi đầu xuống: "Đường mỗ nào dám làm phiền Huyện chúa đưa tiễn."
Vệ Trăn liếc nhìn hắn ta, đưa tay: "Đường công tử, mời."
Đường Trăn thấy vậy, không từ chối nữa, cùng ra cửa với Vệ Trăn.
Lúc xuống bậc thang, Vệ Trăn không biết là vô tình hay là cố ý muốn đi sang bên phải Đường Trăn, hắn ta vội vàng lùi lại một bước đi vòng qua, hơi sợ hãi nói: "Mời Huyện chúa."
Theo quan niệm Bắc Lãng bên trái là dành cho người có địa vị cao hơn, hắn ta nào dám đi bên trái Huyện chúa.
Đối với điều này Vệ Trăn chỉ cười nhạt rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Đưa tiễn Đường Trăn xong, Đông Tẫn lập tức cau mày nói: "Huyện chúa, nô tỳ thấy người này, hình như… với Huyện chúa.
Vệ Trăn đưa tay ngắt lời nàng ấy, nhìn xe ngựa đi ra ngõ nhỏ, mới quay người trở về Tê Loan Hiên.
Nhưng Vệ Trăn không biết, Thố Nhị đứng xa xa nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nàng ta lập tức khiêng thanh đại đao người bình thường không xách lên nổi kia nhanh chóng quay về Đông cung bẩm báo cho Thái tử.
"Thuộc hạ thấy hình như người kia có ý với cô nương, còn hẹn cô nương ngày mai đi Kim Hoa lâu."
Bút son trong tay Chử Yến dừng lại, híp mắt: "Nàng ấy đồng ý?"
"Đồng ý rồi." Thố Nhị gật đầu thật mạnh, sau đó còn châm ngòi thổi gió: "Điện hạ, Đường công tử trông cũng không tệ lắm, trắng trẻo mềm mại, eo nhỏ chân dài."
Chử Yến lạnh nhạt ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.
Thố Nhị: "?"
Điện hạ không thèm để ý, không thể nào?
Không phải đêm qua bởi vì điện hạ cảm thấy cô nương chỉ thích người xinh đẹp, làm vết thương giả trên mặt mình, khiến cô nương vô cùng tức giận, đuổi theo cô nương suốt mấy đường hành lang biệt viện, sau đó còn bị cô nương nhốt ở ngoài cửa à?
Quả nhiên, một bản tấu chương còn chưa phê xong, Thái tử đã quăng bút son đi: "Ngươi qua đây, vẽ cho Cô xem người kia đẹp cỡ nào."
Thố Nhị nghe vậy vội vàng nhận lệnh nhanh chóng vẽ một bức chân dung.
Mặc dù không nói giống mười phần, nhưng cũng giống bảy phần.
Thái tử đứng nhìn từ xa, cũng không cầm lên, chau mày cực kỳ ghét bỏ: "Thứ xấu xí gì thế kia."
Thố Nhị trừng lớn mắt: "..."
Mỹ nhân tuấn tú như vậy, xấu xí?
Có điều... Thố Nhị nhìn Thái tử một cái, lại nhìn bức tranh một cái, sau đó yên lặng cuốn bức tranh lại, vò thành cục rồi ném đi.
Nếu muốn so như vậy thì… đúng là không thể nào so được.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Hả? Chuyện mất mặt như vậy là ai truyền ra?!
Thố Thập Bát, Thố Thập Cửu nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn Thái tử.